Tuy nói ai cũng muốn làm quan trong kinh thành, nhưng trên thực tế nhóm thủ hạ của Thịnh Thừa Minh chẳng có quyền lợi lẫn địa vị gì ở trong kinh, so ra thì còn kém hơn vị trí tri phủ Tô Châu béo bở. Huống chi lần này bọn họ cứu trợ, còn đích thân xâm nhập vào khu vực thiên tai, cùng ăn cùng ở với các nạn dân một thời gian, đã sớm sinh ra tình cảm đối với mảnh đất này.
Hết thảy đều đang trở nên tốt đẹp, một ngày cuối tháng bảy, gió thu bắt đầu nổi lên, quả hồng trong đình viện sắp chín, Thịnh Thừa Minh mặc một thân trường bào màu vàng hạnh đến cáo từ Dung Đường.
Thời tiết mát mẻ hơn một chút, Dung Đường ngồi trong sân chơi cờ với Túc Hoài Cảnh.
Trật tự khôi phục bình thường, Thịnh Thừa Minh cũng không tiện tới bắt Túc Hoài Cảnh làm lính mỗi ngày nữa, hắn bèn giết thời gian với Đường Đường qua ngày này tới ngày khác.
Thịnh Thừa Minh mang theo một lượng lớn dược liệu tới, giới thiệu cho Dung Đường: "Ngày mai ta phải về kinh, nếu biểu huynh muốn lưu lại Giang Nam một thời gian thì nhất định phải chăm sóc sức khỏe thật tốt.”
Hai tháng ở chung, cái nhìn của Dung Đường đối với vị nhị hoàng tử của Nhân Thọ Đế này đã thay đổi rất nhiều, tuy là một hoàng tử lỗ m ãng, nhưng bản tính không xấu, thậm chí còn có chút tình cảm ngây thơ trẻ con hiếm có, chút bản tính này rơi vào trong thiên gia hoàng tự,đối với nước với dân đều là một chuyện tốt.”
Dung Đường đứng dậy cáo biệt hắn: " Lần này điện hạ về kinh, lộ trình xa xôi, nghĩ cũng không phải tất cả con đường đều bằng phẳng, nhớ bảo trọng.”
Thịnh Thừa Minh hơi giật mình, vẻ mặt có chút quái dị nhìn Dung Đường một hồi, muốn nhìn thấy một chút cảm xúc trên mặt y ngoại trừ hàn huyên ra, nhưng không có, toàn bộ quá trình Dung Đường rất bình thường, cũng không tán gẫu bất cứ chuyện vặt vãnh nào trong quan trường với hắn.
Thịnh Thừa Minh không thể suy nghĩ nhiều, sau khi nói lời tạm biệt với hai người mới ra khỏi phủ.
Nhị hoàng tử muốn hồi kinh, quan viên lớn nhỏ trong thành Tô Châu cũng phải tiễn hắn, ngược lại không cần Dung Đường quan tâm.
Y một lần nữa ngồi xuống, nhặt lên một viên màu đen, nhìn bàn cờ tinh tế suy tư một phen, hạ quân.
Túc Hoài Cảnh phóng mắt nhìn, vừa vặn thành thế cục viên đen vây công, viên trắng hai mặt thụ địch. Đôi mắt hắn sáng lên, cảm thấy thú vị và vui vẻ.
Dung Đường rất ít khi biểu hiện ra tính công kích mạnh như vậy trên ván cờ, từ trước đến nay y luôn bị động, cần phải không ngừng dỗ dành, lấn chiếm lãnh thổ từng chút một mới có thể tìm được ý nghĩa gì đáng để nỗ lực trong ván cờ lười biếng này.
Túc Hoài Cảnh hạ mấy chiêu, trơ mắt nhìn Dung Đường ép hắn lùi lại từng bước, hứng thú trong mắt hắn càng đậm, vẻ mặt Dung Đường lại càng ngày càng khó coi.
Gió thu khẽ nổi lên, lá cây trong viện rơi xuống, Dung Đường cầm một viên đen trong tay, tầm mắt tuần tra hai vòng trên bàn cờ, "Đông" một cái ném nó trở về chung cờ, đôi mắt giống như diệu thạch nhìn về phía Túc Hoài Cảnh: "Ngươi đang nhường ta?”
“Không có. "Túc Hoài Cảnh cười phủ nhận, nghiêng người về phía trước lấy ra một quân cờ khác từ trong cốc cờ trước mặt y, đáp xuống bàn cờ, sau đó bản thân lại tiếp tục hạ xuống quân đen, thế bị ép sát của quân đen lập tức được thoải mái, đồng thời quân trắng xé ra một lỗ hổng nhỏ xíu, “ Đường Đường nhường ta một chút là ta sống.”
Dung Đường lườm hắn một cái, lười phản ứng: "Không chơi nữa.”
Rõ ràng Túc Hoài Cảnh cũng không có dùng toàn lực, mỗi một nước cờ đều hạ ở nơi Dung Đường không tưởng được, cứ như những quân cờ hắn hạ căn bản cũng không phải là vì thắng ván cờ này, mà là muốn nhìn xem rốt cục Dung Đường còn có bao nhiêu thủ đoạn có thể bức lui hắn.
Cái này thậm chí còn không tính là dạy cờ, Dung Đường cũng lười chơi nữa.
Y đứng dậy, ngồi vào ghế nằm bên cạnh, toàn bộ cơ thể đều lún xuống, ngước mắt lên nhìn bầu trời từ tán lá trên đầu, nhìn thấy mây trôi và mặt trời lấp ló.
Túc Hoài Cảnh khẽ cười, không giận cũng không hoảng hốt, cũng không yêu cầu Dung Đường trở về chơi tiếp với hắn ván cờ này. Hắn chỉ thuận tay đặt chung cờ màu đen tới trước mặt mình, hai tay cầm hai quân cờ hai màu đen trắng, vừa đáp xuống vừa nói: "Đường Đường muốn nhắc nhở Nhị điện hạ, thuận tiện nhắc nhở ta, chuyến đi xuôi nam lần này, mặc dù là chuyện may mắn với dân chúng Giang Nam nhưng đối với quan viên trong triều mà nói, động đến lợi ích của quá nhiều người, lần này Nhị điện hạ hồi kinh, nhất định sẽ có sài lang hổ báo vờn quanh, tùy thời nuốt chửng hay sao?”
Trong lúc nói chuyện hắn vừa thuận tay hạ một quân xuống bàn cờ, một đám mây trắng dày đặc lơ lửng giữa những chiếc lá.
Dung Đường không trả lời, Túc Hoài Cảnh tiếp tục nói: "Thịnh Thừa Minh rời kinh ba tháng, thế cục trong kinh tất đã xảy ra biến hóa từ lâu. Cuối tháng tư, bởi vì vạch tội Tổng đốc Tây Nam Trương Bảo Sơn, Dương Hưng Nghiệp môn hạ của Trương Các lão đã bị cách chức. Hiện giờ Giang Nam lũ lụt, Lữ Tuấn Hiền lại bị áp giải hồi kinh. Thời gian ngắn ngủi ba tháng, mặc dù Nhị điện hạ có chiến tích cực lớn, nhưng trên thực tế đảng Nhị hoàng tử lại tổn thất hai viên đại tướng, lần này Thịnh Thừa Minh hồi kinh, tất nhiên lành ít dữ nhiều. Đường Đường nhắc nhở hắn lộ trình xa xôi không phải con đường bằng phẳng, chính là nói sau khi nói cho hắn trở về không kiêu không nóng nảy, ít lui tới với quan liêu.”
Túc Hoài Cảnh dừng một chút, mặt mày nhướng lên, cười hỏi Dung Đường: "Là như thế đúng không?”
Dung Đường không nhìn nữa mà quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh: "Ta không biết.”
Túc Hoài Cảnh hơi giật mình, không thể ngừng cười, ngón tay gõ nhẹ bàn cờ, lần thứ hai ung dung hạ cờ: "Ừ, Ninh Tuyên Vương thế tử ngốc nghếch nhiều năm, không nghĩ tới nhiều như vậy là bình thường, Đường Đường ca ca mới chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu thiện ý. Giang Nam đến Ngu Kinh đường xá xa xôi, trèo đèo lội suối, ở giữa có thể còn có sơn tặc, ngươi chỉ là bảo Nhị điện hạ một đường cẩn trọng mà thôi.”
Dung Đường: "......”
[Hắn còn có năng lực diễn hơn cậu.] Hệ thống sâu kín nói.
Tiểu nhân trong lòng Dung Đường gật đầu, vô cùng tán thành những lời này của nhóc ngốc hệ thống nhà mình.
Dù sao ở đây cũng có hai người một Thống, chẳng ai tin lời Túc Hoài Cảnh, nhưng vẻ mặt của hắn lại rất tự nhiên, căn bản không có một chút xíu tự giác đỏ mặt vì nói dối.
Thế cục trên bàn đã thay đổi, một lỗ hổng nhỏ mà quân trắng xé ra thành liều thuốc cứu mạng, vòng vây không kẽ hở của quân đen chia thành từng khối tan rã, dần dần suy bại.
Dung Đường nhìn qua một cái, thoáng sửng sốt sau đó liền trầm tĩnh lại.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đường Đường biết lần này Nhị điện hạ hồi kinh làm gì không?”
Dung Đường hơi kẹt cứng, đang định nói không biết, Túc Hoài Cảnh giống như vừa mới nhớ tới, khẽ mỉm cười: " Ta lại quên, Đường Đường không biết mà.”
Dung Đường: "... “Ngươi thật là phiền.
Trong ánh mắt y bất giác có một chút oán giận, Túc Hoài Cảnh thấy mà vui vẻ, nở nụ cười hơn nửa ngày mới giải thích cho y.
Dương Hưng Nghiệp cũng được, Lữ Tuấn Hiền cũng tốt, là vu cáo đồng liêu hay là tham ô nhận hối lộ, cấu kết với đảng cũ tiền triều, về bản chất đều chỉ là thần. "Túc Hoài Cảnh chậm rãi nói, gió buổi sáng thổi qua trời đất, đám mây tan từng mảnh, lá cỏ hơi lay động.
“Quân quân thần thần, mãi mãi không thay đổi đạo lý. Thịnh Thừa Minh thân là hoàng tự, ở trước mặt thần tử đương nhiên là chủ tử, nhưng trong mắt bệ hạ, hắn cũng là thần. Nếu là thần, đương nhiên cũng không thể kết bè kết cánh, kết đảng so tài. "Túc Hoài Cảnh nói," Bởi vậy đảng Nhị hoàng tử tổn thất bao nhiêu người cũng không sao cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến căn bản, với Thịnh Thừa Minh mà nói, cũng không tổn thất quá lớn, chung quy sẽ có những người khác bổ sung, chuyện hắn thật sự cần lo lắng vẫn không phải là chuyện này.”
Dung Đường chờ hắn nói tiếp, Túc Hoài Cảnh lại nhìn qua, hỏi thêm lần nữa: "Đường Đường thật sự không biết Nhị điện hạ cần lo lắng cái gì sao?”
“... "Dung Đường có chút mệt mỏi, y nhẹ nhàng thở dài, vẫn trả lời Túc Hoài Cảnh:" Bệ hạ ngờ vực vô căn cứ.”
Túc Hoài Cảnh: "Phiền Đường Đường giải thích.”
Dung Đường hết cách, nói: "Một, Dương Hưng Nghiệp vu cáo đồng liêu, bệ hạ có thể sẽ nghi ngờ gã bị nhị điện hạ sai khiến, mục đích là vì chèn ép tam hoàng tử; hai, Lữ Tuấn Hiền thân là cậu ruột của tiên tam hoàng tử, lại hưởng quan to lộc hậu dưới mí mắt bệ hạ nhiều năm như vậy không nói, ông ta là môn sinh của Trương các lão, bệ hạ vốn đã không vui, khó đảm bảo sẽ không suy tư xem tại sao Lữ Tuấn Hiền có thể giấu diếm thân phận triệt để như vậy. Trương các lão lại đảm nhận vai trò gì trong đó, biết ông ta là cựu đảng tiền triều lại giấu diếm không báo; ba..."
Dung Đường dừng một chút, ánh mắt không biết phải nhìn chỗ nào mới tốt, dứt khoát rơi xuống bàn cờ kia, nói không rõ có phải cảm thấy có chút châm chọc hay không, nhẹ nhàng thở dài: "Nhị điện hạ lập công lớn trong truyện lũ lụt, dân chúng Giang Nam truyền miệng từ người này sang người khác, nghiễm nhiên đã khiến chuyện này trở thành Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.”
"Là chỗ lòng dân hướng về, có công cao hơn cả hoàng đế dễ dẫn tới hiềm nghi, hắn còn là hoàng tự của bệ hạ, lại là người lớn tuổi nhất trong số các hoàng tử hiện có. Lần này hồi kinh, nếu là biết tránh hiềm nghi còn tốt, nếu là làm việc nói chuyện không biết chừng mực, lui tới mật thiết với quan viên trong triều, thậm chí..." Dung Đường hơi nhíu mày, "Tại thời điểm mấu chốt này, nếu như có người đề cập đến lập trữ, vậy không thể nghi ngờ là muốn đưa Thịnh Thừa Minh vào chỗ chết."
Túc Hoài Cảnh nở nụ cười, nhìn về phía Dung Đường, trong mắt tất cả đều là hài lòng và sung sướng: "Vậy Đường Đường cảm thấy hắn nên làm cái gì bây giờ?”
“Giấu tài chờ thời, sáng đọc sách tối đi ngủ, biểu lộ trung thành, hành vi ph óng đãng, ăn chơi đàng đi3m. " Một giọng nói không quá điều hoà vang lên ở phía sau, cười cướp đáp vấn đề của Túc Hoài Cảnh, sau đó ôm quyền với Dung Đường, nói:" Ta học ở trong học phủ đã lâu, nghe thấy câu hỏi thì không kìm được muốn trả lời, kính xin thế tử gia chớ trách tội.”
Người tới chính là Kha Hồng Tuyết, Dung Đường sửng sốt một hồi rồi lập tức im lặng, chỉ gật đầu mà không nói thêm gì. Trao đổi một ánh mắt với Mộc Cảnh Tự đi tới phía sau Kha thiếu phó, coi như chào hỏi.
Túc Hoài Cảnh không nhận được đáp án của Dung Đường thì có chút mất mát, nhưng có thể dỗ y nói ra nhiều kiến giải của mình như vậy, Túc Hoài Cảnh đã tương đối thỏa mãn.
Hắn cúi đầu chơi xong ván cờ, dừng ở thế cục chưa định được sinh tử, sau đó nhìn về phía Kha Hồng Tuyết: "Kha thiếu phó có hứng thú phụ tá Nhị điện hạ hay sao?”
Kha Hồng Tuyết cong đôi mắt hoa đào: "Ta nào có tâm tư đó, phiền chết được.”
Hắn cười nói: "Ta tới hỏi hai vị định khi nào hồi kinh.”
Túc Hoài Cảnh nhìn về phía Mộc Cảnh Tự: " Hai người muốn đi sao?”
Mộc Cảnh Tự lắc đầu: "Vẫn chưa.”
Kha Hồng Tuyết nói: "Ta là thấy các ngươi không có hồi kinh với bọn Tiểu Lư, bèn đoán trung thu lần này hai vị chưa có ý định về kinh. Nếu như không ngại thì ở lại Giang Nam một thời gian ngắn, ta dẫn các ngươi đi dạo chung quanh, qua Trung thu thì về nhé?”
Dung Đường hơi sững sờ, trước đó vài ngày Vương Tú Ngọc có gửi thư hỏi bọn họ khi nào hồi kinh, nhưng thật ra trong tiềm thức Dung Đường không muốn trở về nhanh như vậy.
Trong kinh là một hồ nước đục, trở về lại phải lao lực hết tính toán này tới tính toán khác, chướng khí mù mịt đến lợi hại, trong lòng y muốn cho Túc Hoài Cảnh nghỉ ngơi nhiều một chút.
Huống hồ hiện giờ ở Giang Nam, Mộc Cảnh Tự ở nhờ Lân Viên, không ai nói nhiều, y và Túc Hoài Cảnh đã lâu không gặp, Dung Đường cũng không muốn tách ra hai người bọn họ ra nhanh như vậy.
Y hỏi Kha Hồng Tuyết: "Kha thiếu phó có ý gì?”
Kha Hồng Tuyết cười: "Ta không muốn làm phụ tá của bất cứ vị hoàng tử nào, nhưng đi cùng một đường với các ngươi thì ta cam tâm tình nguyện.”
Trong lòng Dung Đường chấn động, ý thức được đây là Kha Hồng Tuyết đang quy hàng.
Y quay đầu, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, người sau hỏi y: "Đường Đường muốn về nhà không?”
Ánh mắt Mộc Cảnh Tự ném tới, trên mặt người luôn luôn bình tĩnh lại mang theo một sự căng thẳng.
Dung Đường lắc đầu: "Không, Trung thu năm ngoái đã ở trong cung, chẳng được tự nhiên lắm.”
Túc Hoài Cảnh mỉm cười: "Vậy chúng ta ở Giang Nam qua Trung thu rồi trở về nhé?”
Quả hồng trên ngọn cây sẽ chín, trời đất nhuộm trang phục mùa thu, tiểu viện yên tĩnh an tường, Dung Đường cười đáp: "Được.”
Ăn một bữa cơm đoàn viên là được rồi, kỷ niệm lâu ngày xa cách gặp lại.
Ngươi và ca ca, ta và các ngươi.