Mục lục
Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên ngón trỏ của Túc Hoài Cảnh có thêm một vết thương, tuy hẹp nhưng khá sâu, khi đổ thuốc bột vào sẽ nhanh chóng thẩm thấu.

Dung Đường lạnh mặt, ngồi trên giường sập nhìn Túc Hoài Cảnh tự bôi thuốc cho mình, toàn bộ quá trình không nói một lời.

Túc Hoài Cảnh bôi thuốc xong còn khoe mẽ với y, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên cười với y, đặt ngang ngón tay trước mắt Dung Đường: "Đường Đường ngươi xem, không chảy máu.”

Dung Đường liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Y thật sự rất thích bàn tay cũng như tướng mạo của Túc Hoài Cảnh.

Luận dung nhan, đại nhân vật phản diện chắc chắn thuộc top ba thiên hạ. So về tâm trí, Túc Hoài Cảnh sẽ không có khả năng thua bất kỳ ai.

Một mỹ nhân xinh đẹp sáng tỏ như xuân hoa thu nguyệt đứng ở trước mặt, rất dễ làm cho người ta động tâm, chứ đừng nói mỹ nhân này đang dùng đôi bàn tay trắng trẻo của mình trêu đùa phong vân trong toàn bộ thiên hạ.

Sự tương phản mãnh liệt đều tụ tập hết ở trên một người, tất cả tuấn tú xinh đẹp đều biến thành vũ khí của hắn, cực kỳ rung động lòng người.

Người đọc nhìn thấy nhân vật phản diện, người mê sách nhìn thấy nhân vật trên giấy, tri kỷ xem tri kỷ, đối thủ xem đối thủ, thậm chí là đồng tính xem đồng tính, bất luận là xuất phát từ góc độ nào thì Túc Hoài Cảnh luôn có một dung mạo và linh hồn bám vào dưới da mà Dung Đường thích.

Dung Đường không muốn nhìn thấy hắn bị thương.

Có lẽ là bởi vì đời này gặp mặt lần đầu ở Phong Nguyệt lâu, hai đời trước trong ấn tượng, đại nhân vật phản diện quyền cao chức trọng, vân đạm phong khinh. Đời này quần áo tổn hại, chân buộc xiềng xích, bị trói ở một tấc vuông giữa giường chiếu và bàn ghế không thể nhúc nhích. Dung Đường căn cứ vào bản năng che chở cũng như thương sót hắn nhiều hơn, cho nên mới không muốn nhìn thấy vết thương trên người hắn.

Nhưng luôn luôn sẽ xuất hiện.

Trước khi tới hội Chiết Hoa, bản thân hái sương sớm bị lá cỏ cắt trúng, lúc xuống Giang Nam bôn ba vào khu vực thiên tai nên bị đá làm bị thương, trên người còn luôn xuất hiện một ít vết thương kỳ quái, không trí mạng, nhưng chói mắt vô cùng.

Cân nhắc đến Túc Hoài Cảnh có việc riêng phải làm, phần lớn đều rất nguy hiểm, phải tự mình xâm nhập hiểm cảnh mới có thể đạt được mục đích. Tuy Dung Đường đau lòng, nhưng cũng rất tự giác, không bao giờ hỏi chuyện này.

Nhưng lần này vết thương trên tay hắn quá nặng, rõ ràng là dấu vết do chính hắn tạo ra.

Dung Đường nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là thù hằn với bản thân mình như thế nào, mới có thể giống như cắm ra một vết sâu như vậy mà chẳng hề đau đớn.

Dung Đường rất phiền, không muốn để ý đến hắn, nhưng Túc Hoài Cảnh nhất định muốn đến gần y, ngẩng đầu chớp chớp mắt, kéo theo giai điệu gọi hồn: "Đường Đường - -”

“Đường Đường ca ca- -”

“Phu quân......”

“Tướng công......”

“Ngươi có phiền không? "Dung Đường cắt ngang Túc Hoài Cảnh, rũ tầm mắt nhìn hắn.

Túc Hoài Cảnh thoáng cái nở nụ cười, trông siêu cấp ngoan ngoãn mà lắc đầu: "Không phiền.”

Dung Đường nghẹn một hồi, tức giận hỏi: "Ngươi có khuynh hướng tự hại mình à?”

Túc Hoài Cảnh: "Không có, Đường Đường vu oan ta rồi.”

Dung Đường: "...?”

Y đưa tay nhấc cổ tay Túc Hoài Cảnh lên, đưa bàn tay vừa mới bôi thuốc còn loang lổ lên trước mắt: "Cái này gọi là không có sao?"

“A - - "Túc Hoài Cảnh ngẩn người, giống như vừa nhìn thấy vết thương ở đây, gật gật đầu, nghiêm túc lại trịnh trọng:" Vậy thì có đi.”

Dung Đường: "...?”

Thiếu chút nữa y bị thái độ này của Túc Hoài Cảnh làm cho tức chết, buông tay nghiêng người, không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Túc Hoài Cảnh cúi đầu, rót cho y một ly trà nóng, để sang một bên cho nguội rồi mới dùng hai tay nâng lên, đưa cho Dung Đường.

Lúc đầu Dung Đường căn bản không muốn để ý tới hắn, nhưng Túc Hoài Cảnh cứ cố ý, dùng tới bàn tay bôi thuốc bột cầm chén nước nóng hổi, y muốn giả bộ không nhìn thấy cũng không được.

Dung Đường không trì hoãn một giây, vội vàng nhận lấy, không đặt xuống cũng không để yên mà một hơi uống hơn nửa chén, đặt ly lên bàn thấp nhìn Túc Hoài Cảnh: " Ngươi thật sự rất phiền.”

“Đường Đường ca ca ghét bỏ ta sao? "Túc Hoài Cảnh hỏi.

Dung Đường sửng sốt, cảm thấy người này đúng là giỏi tráo đổi khái niệm, y mím môi trừng hắn không nói lời nào, dùng biểu cảm biểu đạt hiện tại mình rất tức giận.

Túc Hoài Cảnh ngước mắt lên, mỉm cười, bỏ một cục than vào bếp, cuối cùng mới đứng đắn trả lời: "Không có khuynh hướng tự mình hại mình, vốn cũng không muốn làm bị thương, chỉ là lúc ấy có một việc làm ta hoang mang cũng như tức giận, nên bất giác xuất thần, đợi đến khi tỉnh táo, ngón tay đã biến thành như vậy.”

Hắn khéo léo nói: "Ta thật sự không cố ý, Đường Đường ca ca tha thứ cho ta nha.”

Suy nghĩ của Dung Đường còn dừng lại ở một câu nói của Túc Hoài Cảnh. Y cẩn thận suy nghĩ một chút, ngày hôm qua sau khi từ chỗ Kha Hồng Tuyết trở về, thẳng đến sáng sớm hôm nay đã xảy ra chuyện gì làm cho Túc Hoài Cảnh hoang mang tức giận.

Không thể nào bởi vì y nói đầu óc hắn cương thi cũng không ăn đấy chứ.

Dung Đường không thể nghĩ ra nên đơn giản hỏi thẳng: "Là chuyện gì?”

Túc Hoài Cảnh có chút kinh ngạc, nhướng mày: "Trước kia Đường Đường chưa bao giờ hỏi ta những thứ này.’

Hắn không hỏi làm sao Dung Đường biết mình đang giúp Thịnh Thừa Minh làm việc, Dung Đường cũng sẽ không hỏi hắn đến tột cùng đã làm chuyện gì, tất cả đều duy trì một mức độ ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau, căn bản không cần phải cố ý nói ra.

Đây là lần đầu tiên Dung Đường chủ động hỏi.

Dung Đường giật mình, khẽ nhíu mày hỏi ngược lại: "Không phải ngươi tự mình nói cho ta biết sao?”

Trước kia y không hỏi, thứ nhất là chính mình không có sức dính vào, thứ hai là muốn cho Túc Hoài Cảnh tự do tuyệt đối. Nhưng lúc này đây rõ ràng là Túc Hoài Cảnh đang tự mình nói ra, y hỏi tiếp là chuyện đương nhiên, lại còn có thể đổi lấy một câu hỏi của nhân vật phản diện, Dung Đường cảm thấy rất là kỳ quái.

Y không thể tưởng tượng hỏi lại, Túc Hoài Cảnh hiếm khi kẹt cứng, nghỉ ngơi một hồi mới trả lời: "Tần Bằng Huyên lâu rồi không tới.”

Đáp án quá mức không liên quan, Dung Đường nhất thời không phân biệt được rốt cuộc hắn muốn chuyển đề tài, hay là đang nghiêm túc trả lời.

Tần Bằng Huyên muốn tới Ninh Tuyên vương phủ vẫn là vì chuyện gây ra ở hội Chiết Hoa, lúc ấy gã nói sai đắc tội Dung Đường, lại trùng hợp có Thịnh Thừa Minh làm chỗ dựa cho Dung Đường và Túc Hoài Cảnh, hành động mấy phen, sau khi đó mọi người định ra sau hội Chiết Hoa Tần Bằng Huyên cần phải tới Ninh Tuyên vương phủ nhận lỗi.

Nhưng ngày cuối cùng ở hội Chiết Hoa, Dung Đường hôn mê bất tỉnh, sau đó lại ở lại ngõ Vĩnh An hồi lâu, cuối cùng ngựa không dừng vó xuống Giang Nam. Trrong lúc đó gần như không trở về Ninh Tuyên Vương phủ, chứ đừng nói gặp Tần Bằng Huyên đến nhà bái phỏng.

Dung Tranh đã nói lúc đầu Tần Bằng Huyên liên tiếp mang theo lễ vật tới cửa, hắn nhận lấy hết, thu lại chất đống ở khố phòng Đường Hoa viện. Sau khi Dung Đường trở về, cũng chưa từng gặp qua Tần Bằng Huyên một lần.

Y cũng sắp quên người này, nhưng Túc Hoài Cảnh nghiêm túc nói ra, Dung Đường liền thuận thế hỏi: "Sau đó thì sao?”

Túc Hoài Cảnh pha trà, nói: "Ta có chút khó hiểu, là thế tử Võ Khang bá không muốn tới, hay là vương phủ từ chối bái phỏng của gã, hoặc là kỳ thật hai loại đều có khả năng.”

Dung Đường giật mình hai giây, hắn nói xong những lời này một lúc y mới sợ hãi cả kinh.

Không phải Túc Hoài Cảnh chỉ thuận miệng tìm cái cớ lấy lệ cho bản thân, hắn thật sự đang cảm thấy chuyện này rất khó hiểu, thậm chí sẽ từ chuyện không dễ thấy này phát hiện ra âm mưu lớn hơn đằng sau.

Trong nguyên tác của<<Hành trình của đế vương>>,lần đầu tiên đại nhân vật phản diện Túc Hoài Cảnh và nam chính Thịnh Thừa Lệ giao phong chính diện, vừa vặn liên quan tới phủ Vũ Khang Bá.

Vũ Khang Bá mưu phản bị xử tử, lúc ấy Thịnh Thừa Lệ đã dọn ra ngoài cung, ở lại phủ Hiển Quốc Công, gã và Tam hoàng tử Thịnh Thừa Tinh đi xét nhà, nhìn thấy Túc Hoài Cảnh ở trong đám đông tụ tập ngoài cửa.

Một khi cửa cao hiển quý tịch mịch, thì gần người ở mấy con phố đều chạy tới góp vui. Biển người tấp nập, trà trộn vào trong đó ai cũng rất bình thường, không đáng phân tâm. Nhưng hết lần này tới lần khác Túc Hoài Cảnh có một khuôn mặt như thế, quanh thân lại có khí chất không hợp với thế tục phàm trần.

Hắn chỉ đứng đó không nói lời nào, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười, là có thể phân tán lực chú ý của người khác.

Thịnh Thừa Lệ nhìn hắn thêm vài lần, lúc đó hoàn toàn không ngờ rằng đây sẽ là kẻ thù cả đời của gã sau này.

Đó là năm Khánh Chính thứ mười, mùa thu, vụ án mưu phản của Vũ Khang Bá bị vạch trần, Thịnh Thừa Minh bị cách tước lưu đày. Cùng năm, liên quan đến chuyện Tổng đốc Tây Nam Trương Bảo Sơn tham ô quân lương.

Đây mới là quỹ đạo nên có của lịch sử được quy định trong nguyên tác.

Mà hôm nay Túc Hoài Cảnh không ở trong phủ Vũ Khang Bá, cho dù đối phương thật sự có ý niệm mưu phản trong đầu, hắn cũng không nên ở phía sau bắt đầu nghi ngờ.

Dung Đường cảm thấy hơi căng thẳng, hệ thống hạn chế lời nói của y, chỉ có thể hỏi Túc Hoài Cảnh một câu: "Hai loại khả năng này khác nhau sao?”

“Không có gì khác nhau. "Túc Hoài Cảnh liếc y một cái, nói:" Trên bản chất đều là Tần Bằng Huyên có thể không nghe theo Thịnh Thừa Minh mà thôi, nhưng gã lấy đâu ra tự tin, ta còn chưa hiểu rõ.”

Nói xong hắn chuyển đề tài, làm như lơ đãng hỏi Dung Đường: "Đường Đường biết không?”

Dung Đường bất giác muốn bóp chặt nắm đấm, lại nhanh chóng buông ra, lắc đầu: "Không biết.”

Túc Hoài Cảnh nhìn y chăm chú hồi lâu, cười nói: "Ta cũng đoán vậy.”

Dung Đường sợ hắn hỏi tới, lập tức chuyển đề tài: "Lại nói, đã lâu không gặp Nhị điện hạ.”

Túc Hoài Cảnh không cho là đúng: "Điện hạ cứu trợ thiên tai có công, bệ hạ có kỳ vọng cao với hắn, triều đình phái không ít chuyện cho hắn làm, vốn đã bận rộn. Vừa vặn thỉnh thoảng đảng Tam hoàng tử sẽ gây trở ngại cho hắn, Trương các lão lại tràn ngập oán khí với đứa cháu ngoại này bởi vì chuyện Lữ Tuấn Hiền phải đền tội. Di phi mang thai, lão đang ngóng trông mình sẽ lại có một đứa cháu ngoại nghe lời hiểu chuyện, có thể khống chế ngay từ nhỏ, nên sẽ mặc kệ luôn Thịnh Thừa Minh. Bây giờ Thịnh Thừa Minh hai mặt thụ địch, bận đến không có thời gian đi ra ngoài mà thôi.”

Dung Đường khiếp sợ: " Ngươi không giúp hắn à?”

Túc Hoài Cảnh buồn cười nói: "Ta còn chưa giúp hắn sao?”

Hắn nói: "Ta không giúp hắn, hắn sớm đã bị đám lão hồ ly kia nuốt hết, nào còn có cơ hội chạy giữa lục bộ triều đình.”

Bây giờ Thịnh Thừa Minh làm cái gì cũng dễ dàng khiến cho Nhân Thọ đế nghi kỵ, sống là được, đỡ phải chết không minh bạch dưới sự kiêng kỵ của đế vương và phản bội của người bên cạnh.

Dung Đường nhíu mày, cảm thấy đáng tiếc, thật ra y cảm giác Thịnh Thừa Minh ít nhiều cũng là mầm non ôn hoà nhất ở trong đám con cái của Nhân Thọ Đế kia, không hy vọng bởi vì đoạt đích mà tâm tính hắn bị ô uế.

Túc Hoài Cảnh nhìn vẻ mặt Dung Đường, liền đoán được suy nghĩ của y tám chín phần mười, yên lặng thở dài, trấn an nói: "Qua một đoạn thời gian nữa là giao thừa, phải cùng bà nội vào cung dự tiệc, đến lúc đó thấy Nhị điện hạ, ta nhắc nhở hắn vài câu, Đường Đường đừng phiền lòng.”

“Được. "Dung Đường đồng ý, rồi lại thắc mắc:" Ta có hơi không rõ, vì sao Trương Các lão lại cảm thấy cái thai trong bụng Di phi nhất định là con trai.”

Tựa như Dung Minh Ngọc chắc chắn trong bụng Tiền thị cũng là thai nam.

Tuy rằng nội dung kịch bản đúng là phát triển như vậy, nhưng ở niên đại trình độ chữa bệnh thấp như thế, làm sao bọn họ biết được?

Túc Hoài Cảnh cười cười: "Không phải"Nhất định", mà là kỳ vọng, vì bọn họ muốn nắm ở trong tay hoàng quyền gia nghiệp --"

Hắn nói xong đột nhiên dừng một chút, Dung Đường nhìn về phía hắn: "Sao vậy?”

Túc Hoài Cảnh lấy lại tinh thần, có chút khó hiểu nhìn Dung Đường một cái, lắc đầu: "Không có gì.”

Hắn thiếu chút nữa đã quên, cái thai Tiền thị rõ ràng là một cái thai chưa đủ ba tháng sẽ chết lưu, bây giờ đã năm tháng, vì sao vẫn không nghe thấy báo tang?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK