Nhưng lần này sức khoẻ của y lại cực kỳ tốt, không chỉ không bất tỉnh mà còn ngủ thẳng cẳng đến hừng đông, vừa tỉnh dậy tinh thần sảng khoái như vừa được sống lại thêm một lần.
Dung Đường rất vui vẻ, nếu đã như vậy thì chuyện Túc Hoài Cảnh chuyển nhà y nhất định phải trông nom.
Có lúc thì kêu phòng ngủ quá cầu kỳ, một hồi nói không gian thư phòng không đủ, một chốc lại nói hoa bìm biếc lan ra trong sân ngụ ý không tốt, nên nhổ đi...... Khiến cho Song Phúc Song Thọ không hiểu ra làm sao.
Sân của thiếu gia cũng không có để ý tới vậy!
Trong hai tháng qua, có người nào hầu hạ ở Đường Hoa viện không nói đại thiếu gia là Bồ Tát có tấm lòng rộng lượng nhất?
Xem ra vương phủ thật sự sắp phải đổi ngày, tân lang quân còn chưa vào phủ đã câu trái tim đại thiếu gia đi rồi.
Song Phúc Song Thọ len lén nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, hiển nhiên đã coi hắn trở thành chủ tử thứ hai.
Túc Hoài Cảnh bất đắc dĩ, không nhìn nổi nữa, mời mỹ nhân sáng như ánh đèn thấy gió là đổ kia vào thư phòng xem thoại bản, bản thân thì ở bên ngoài đưa ra yêu cầu với thợ thủ công.
Ngày hôm sau Dung Đường vẫn còn tới.
Ngày thứ ba còn tới.
Mỗi ngày y đều cảm thấy ngày mai mình sẽ hôn mê bất tỉnh, nhưng chẳng ngày nào bất tỉnh cả. Hiện tại y lại khám phá ra một thú vui mới đó là đánh cược với hệ thống xem ngày nào y sẽ ngất xỉu, hệ thống lại khôi phục tính tình nóng nảy ngày xưa, trợn mắt nhìn y rồi chìm vào giấc ngủ đông, Dung Đường thì vẫn lạc quan ngày nào cũng chạy tới ngõ Vĩnh An.
Trong viện vương phủ tất cả mọi người đều im ắng, sợ tiếng động lớn sẽ hù chết đại thiếu gia Kim Tôn Ngọc Quý của bọn họ, Vương phi lại đang chuẩn bị công việc cho hôn lễ, Dung Đường một mình buồn bực đến phát hoảng.
Y thích tới đây, ồn ào ầm ĩ, y cảm thấy thoải mái khi nằm thư phòng đọc sách mà nghe thấy âm thanh bên ngoài. Rất giống lúc học trung học, y ở trong phòng học làm bài thi, đối diện cách một con phố có công nhân đang sửa nhà cao tầng.
Ồn ào nhưng chân thật.
Đó là cảm giác bình yên mà đã mấy đời rồi y chưa bao giờ cảm nhận được. Hơn trà Túc Hoài Cảnh pha ngon hơn những nơi khác, thanh ngọt, hơi đắng, trong miệng có dư vị ngọt ngào, y thường thường đọc một chút sách trưa là có thể uống hết một chung trà.
Chỉ là Túc Hoài Cảnh không cho y uống nhiều, một chung uống xong lại đổi lấy chung trà không có vị ngọt nữa. Dung Đường trêu hắn cất đồ tốt đi không cho mình, Túc Hoài Cảnh liền cười trả lời y: "Đường Đường caca biết rõ hiện tại hết thảy thứ trên người ta đều là người cho."
Dung Đường lập tức nín lặng, y phát hiện Túc Hoài Cảnh vừa nói "Đường Đường ca ca", y liền muốn giơ tay đầu hàng.
Đáng buồn chính là, Túc Hoài Cảnh cũng phát hiện, hơn nữa lần nào cũng thành công.
Đúng là đáng giận.
Ngày hôm nay Dung Đường lại làm ổ ở trong tòa nhà ngõ Vĩnh An đọc thoại bản, vài ngày trước y sai người đem một chiếc giường sập chuyển vào thư phòng, Túc Hoài Cảnh chỉ nhìn y một cái, cũng không có phản đối.
Vì thế lúc này y mới nằm trên đó, bên dưới là một tấm chăn len dày mềm, trên người đắp một chiếc chăn lông ngỗng mềm mại nhẹ nhàng.
Nhà mẹ Vương Tú Ngọc giàu có, bản thân cũng có tài sản nên rất sẵn lòng bỏ tiền ra mua đồ cho bảo bối yêu quý này, chỉ riêng bộ chăn ga gối đệm này cũng có thể bằng ba năm chi tiêu của một gia đình bình thường.
Dung Đường nằm đó, ngón tay kẹp ở giữa trang sách, y nhìn thấy một chữ nào đó, hơi xuất thần.
Nhớ lại hai phút đồng hồ, y hỏi hệ thống: "Thịnh Thừa Lệ... Nam chính đã rời khỏi lãnh cung chưa?"
Thịnh Thừa Lệ là con trai thứ năm của Nhân Thọ đế, sinh ra trong những năm mưu đồ phản nghịch, mẫu thân cùng lắm chỉ là một ca nữ từ dị vực đến trên du thuyền Giang Nam, sau một đêm phong lưu mà được sinh ra.
Theo thiết lập của tác giả, đứa bé này thật ra là phúc tinh của Nhân Thọ Đế, Nhân Thọ Đế tương đối mê tín, mỗi một đứa bé sinh ra lão đều sẽ tìm thuật sĩ chiêm tinh đoán mệnh. Khoảng thời gian nam chính sinh ra, sao tử vi sáng ngời, tử khí từ hoàng đô phương bắc bay đến quanh quẩn trên bầu trời vương phủ của Nhân Thọ Đế lúc đó, suốt ba ngày mới tiêu tán.
Bởi vì đúng lúc Nhân Thọ đế mưu đồ muốn tạo phản, loại thiên tượng này liền bị thuật sĩ nói thành sự phù hộ của ông trời dành cho gia chủ, Chân Long hiện thế, tiên đế tại vị nhiều năm, không được trời cao tán thành, cho nên Tử Khí mới từ phương bắc bay tới vương phủ, không thể nghi ngờ cung cấp cho Nhân Thọ đế phi lý luận ủng hộ mưu phản cực lớn
Theo trình độ mê tín của Nhân Thọ Đế, có một tầng nhân duyên như vậy, nam chính cả đời này nên được lão nâng niu trong lòng bàn tay cung phụng, trừ phi tinh tượng là chỉ nam chính sau này chứ không phải bản thân lão, mới có thể hạ thủ với Thịnh Thừa Lệ.
Nhưng khi đó vương phủ đồng thời có hai thiếp thất mang thai chờ sinh, một là ca nữ Giang Nam, một là con gái cả của đại nguyên soái binh mã, sau này là Huệ quý phi Hạ thị.
Vì thế tinh tượng này liền "đương nhiên" chỉ về phía đệ đệ của nam chính, Lục hoàng tử.
Đồng thời Hạ thị còn động tay động chân, ra lệnh cho thuật sĩ chiêm tinh ám chỉ sao tử vi ở bầu trời phương bắc sáng ngời, nhưng đồng thời sao kình dương ở phía nam lại cực thịnh, ám chỉ có tiểu thiếu gia trong vương phủ có mẹ là người phương nam trúng mục tiêu mang sát, sẽ va chạm với sao tử vi.
Từ đó, Thịnh Thừa Lệ vừa mới sinh ra đã bị một tờ mệnh cách giả dối quyết định vận mệnh thê thảm nửa đời trước.
Mà Thịnh Thừa Lệ bây giờ mới mười lăm tuổi, còn nhỏ hơn Túc Hoài Cảnh hai tuổi.
Khoảng thời gian này ờ kiếp trước, Dung Đường vừa nhìn thấy dáng vẻ thiếu dinh dưỡng gầy trơ xương của gã liền đau lòng, nghĩ hết biện pháp giúp gã ra khỏi lãnh cung. Kiếp trước thì bởi vì ít nguyên nhân không rõ, Dung Đường vừa sống lại đã cảm thấy áy náy với nam chính vô cùng, luôn cảm thấy là bởi vì mình không đủ cẩn thận mới dẫn đến nhiệm vụ thất bại, làm hại tiểu nhân vật chính đến chết cũng không tránh được tình tiết bị nhân vật phản diện gi ết chết, cho nên mạo hiểm trực tiếp tìm đến phủ trưởng công chúa.
Mà lúc này Dung Đường chẳng hề cảm thấy áy náy đối với nam chính, cho dù có áy náy thật thì đó cũng là đối với Túc Hoài Cảnh.
Gần đây y vẫn luôn hối hận, nghi ngờ hai đời trước bởi vì mình luôn thờ ơ mới làm cho Túc Hoài Cảnh gặp phải nội dung khiến cho người người oán hận kia.
Hệ thống thấy vậy, không khỏi thở dài một hơi, trả lời: [Vẫn chưa, ký chủ, cậu đã nghĩ ra cái gì chưa? ]
Dung Đường không nói gì, cau mày nhớ lại. Kiếp thứ nhất y đi theo kịch bản nguyên tác giúp nam chính ra lãnh cung là bởi vì lúc ấy ở trong cung nam chính bị mấy hoàng tử bắt nạt, Dung Đường âm thầm dạy nam chính diễn một vở kịch, thành công giả nai với hoàng đế, làm cho lão nhớ tới nhiều năm trước gặp được ca cơ tuyệt sắc trên con thuyền hoa ở Giang Nam.
Người cũ đã qua đời, cái gọi là vận mệnh va chạm cũng chẳng phải là điều đáng sợ trước mặt Chân Long Thiên Tử, hoàng đế càng ngày càng già đi, sau khi suy nghĩ, liền thả Ngũ hoàng tử ra khỏi lãnh cung, lệnh cho Thái Phó dạy dỗ.
Nhưng ngọn nguồn của việc bị bắt nạt rất thú vị, liên quan mật thiết tới việc Nhị hoàng tử vào triều nghe chính sự, là bởi vì chiến tích nổi bật của gã làm cho các hoàng tử đi theo gã ở trong cung càng thêm vô pháp vô thiên, kéo bè kết phái xông tới lãnh cung.
Lần trước Dung Đường chỉ lo cứu Túc Hoài Cảnh khỏi tay Tần Bằng Huyên, tạm thời gác lại những nội dung âm mưu không liên quan khác, lúc này cẩn thận suy nghĩ, trong số những chiến tích mà nhị hoàng tử đạt được, một trong số đó chính là 【 Vụ án dư đảng của phản quân 】.
Nói là năm năm trước, phía nam Đại Ngu đã xảy ra một vụ bạo loạn, mấy trăm phản tặc được huấn luyện bài bản tiến về phía bắc, gi ết chết 8 quan th am nhũng và vô số quý tộc trên đường đi.
Triều đình phái quân đội trấn áp, đối phương cũng rất có tố chất tác chiến, nhiều lần ẩn núp, trốn thoát khỏi tay quan binh, thẳng đến gần ngoại ô kinh thành, Vũ Khang Bá mới dẫn binh tiêu diệt 208 phản quân, đầu người treo ở tường thành thị chúng suốt ba tháng.
Mà miêu tả trong kịch bản gốc về nhóm "phản quân" này lại là: một đội nghĩa tử chính sứ mang tên Tú Y Vệ của tiên đế, cùng với những cô nhi vô gia cư mà ông nhận nuôi.
(Chính sứ: là chức danh của người được nhà vua lựa chọn)
Năm năm trước Vũ Khang Bá tiêu diệt tổng cộng 208 người, nhưng thật ra còn có mấy người đào tẩu được, trong đó bao gồm nghĩa tử này.
Theo kịch bản gốc, không đến một tháng nữa, mười mấy người này sẽ sa lưới toàn bộ, trở thành một nét bút ngăn nắp xinh đẹp trên lý lịch của Nhị hoàng tử.
Nghĩ tới đây Dung Đường lại đau đầu.
Bởi vì theo suy đoán của y, chiến tích của Nhị hoàng tử là do Túc Hoài Cảnh giúp gã làm ra. Nói cách khác, Túc Hoài Cảnh tự tay đưa nghĩa tử chính sứ liều chết bảo vệ phụ hoàng hắn đến trên tay nhi tử Nhân Thọ Đế đoạt ngôi vị hoàng đế của phụ thân hắn.
" Loạn quá đi mất...... " Dung Đường nhăn mặt, khó chịu vùi mặt vào trong chăn len dưới người, vung tay ném quyển thoại bản xuống, nhụt chí thở dài một tiếng:" Phiền chết đi được."
Y nhắm mắt lại suy nghĩ nên không chú ý tới có người đi vào thư phòng khom lưng nhặt quyển sách lên, khẽ cười, giọng điệu lười nhác quái đản "Thoại bản viết cái gì mà khiến thế tử gia của chúng ta tức lộn ruột như vậy chứ?"
Dung Đường hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Một tay Túc Hoài Cảnh cầm thoại bản, cúi đầu nhìn y bằng đôi mắt thường tươi cười, khóe miệng hơi nhếch lên, Dung Đường sửng sốt trong chốc lát.
"Thằng cu nhà mình đẹp thật đấy." Y nói trong đầu với hệ thống "Mi nói sau này ta cưới vợ cho hắn, gia đình đầm ấm, hắn có còn muốn diệt thế nữa hay không?"
Hệ thống liếc mắt một cái, không có trả lời ý nghĩ kỳ lạ của y, mà "thân thiện" nhắc nhở: 【 Cậu có chắc muốn để thằng cu 17 nhỏ tuổi du hành trong biên giới hắc hoá, tùy thời có thể trở thành bạo quân bất cứ lúc nào nhìn thấy những thứ bẩn thỉu cậu đang đọc không?]
Dung Đường cả kinh, đầu óc thoáng chập mạch rồi mới phản ứng lại, mạnh mẽ đứng dậy quỳ một cái, duỗi thẳng người đoạt lại quyển sách từ trong tay Túc Hoài Cảnh, lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai úp bìa sách đè ở dưới đầu gối, hung hăng uy hiếp nói: "Không được xem!"
Hai tay Túc Hoài Cảnh trống không, hơi ngây người, khẽ chớp mắt, quay đầu lại có chút nghi hoặc nhìn Dung Đường, vẻ mặt rất ngây thơ.
Vì thế vẻ phô trương thanh thế giả dối của Dung Đường bại lộ, lưng thẳng tắp cũng dần dần cong xuống một độ cong, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, "Dù sao cũng không được xem."
Vốn Túc Hoài Cảnh không tò mò, hắn vừa mới đảo mắt qua, ngoại trừ nhớ ra mấy cái tên và cảnh tượng thì chẳng có gì đáng để người ta tức giận, vừa định nói nếu Dung Đường đọc chán rồi thì nên ra ngoài một chút, không thì sẽ hại mắt,nhưng kết quả lại làm cho hắn hứng thú.
Ngón tay Túc Hoài Cảnh buông xuống trước người, nhẹ nhàng vuốt v e miếng thẻ bài của Dung Đường- - từ ngày chuyển nhà trở đi, Dung Đường đã yêu cầu hắn phải đeo, đề phòng rắn rít địa phương không có mắt đến phủ bắt nạt hắn.
" Sao không cho ta xem? "Túc Hoài Cảnh hỏi.
Tai Dung Đường đỏ lên một cách đầy khả nghi, cứng cổ nói: " Thứ người lớn xem, trẻ con không được phép thấy."
Túc Hoài Cảnh sửng sốt, muốn cười, lại cảm thấy tức giận. Mặt hắn sa sầm, trầm mặc một lát, trong lòng có chút tổn thương: " Đường Đường caca chê ta nhỏ."
Dung Đường: "...?" A cái này?
Túc Hoài Cảnh cụp mắt: "Đường Đường ca ca chê ta nhỏ còn nói muốn cưới ta vào cửa, ngẫm lại hẳn là dỗ ta thôi."
Dung Đường: "??" A cái này cái này!?
Dung Đường trợn mắt há hốc mồm, Dung Đường nghẹn họng nhìn trân trối, hệ thống tàn nhẫn cười nhạo y, Dung Đường tái mặt bù đắp: “Ta không có…”
Túc Hoài Cảnh: "Không sao, nói thật cũng được, Đường Đường ca ca vốn chỉ là thấy ta đáng thương, phát thiện tâm muốn che chở ta mà thôi, là ta suy nghĩ nhiều rồi." Nói xong bèn giơ tay muốn gỡ nút thắt thẻ bài trả cho Dung Đường.
Da đầu Dung Đường tê dại, nghiêng người giơ tay đè mu bàn tay Túc Hoài Cảnh lại, há miệng: "Ta sai rồi." Y thậm chí còn quỳ gối trên giường, thái độ nhận sai có thể nói là điển hình.
Túc Hoài Cảnh thiếu chút nữa bị y chọc cười, nhưng vẫn cúi mắt nhìn Dung Đường: "Không chê ta sao?"
Dung Đường kiên định lắc đầu: "Không chê!"
"Thật sự muốn cưới ta à?"
Dung Đường kiên định gật đầu: "Thật!"
"Muốn bảo vệ ta cả đời?"
Dung Đường do dự một lát, lời này y cũng đã nói với trưởng công chúa, lúc ấy không cảm thấy gì, lúc này Túc Hoài Cảnh hỏi y lại hoảng hốt.
Mà khoảnh khắc chần chờ này bị Túc Hoài Cảnh bắt được, vẻ mặt lạnh lùng muốn cởi nút thắt, Dung Đường vội vàng nói: "Ta sẽ che chở ngươi cho đến khi chết."
Đời này y tuyệt đối không thể phản bội hắn, chính là nhờ có hắn mà y mới có sức sống thêm lần nữa.
Túc Hoài Cảnh ngẩn người, không cách nào giải thích được trong lòng mình đang cảm thấy gì,tay đặt ở trên mu bàn tay mình vẫn lạnh lẽo như cũ, dùng phấn cốt ấm nhiều ngày cũng không có tác dụng.
Hắn không thích nghe từ “chết” trong miệng Dung Đường, nhưng hắn biết rất rõ dù là sức khoẻ của Dung Đường hay là mưu đồ ngày sau của hắn, vị tiểu thế tử này cũng nhất định phải chết.
Điều tốt nhất hắn có thể làm cho y cũng chỉ là, lúc huyết tẩy Ninh Tuyên Vương phủ buông tha cho mẫu thân y.
Trừ lần đó ra, địa vị của Dung Đường trong lòng hắn cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, hắn không nên sinh lòng thương hại đối với một quân cờ.
Nhưng hắn vẫn không thích nghe người này thản nhiên bình tĩnh như vậy, cứ hai ba ngày lại nói "Chờ ta chết", "Đợi ta đi","Không còn sống được mấy năm nữa".
Rất phiền.
Hắn là đại phu tốt nhất Đại Ngu, ngày nào Dung Đường cũng nhắc tới chuyện này trước mặt hắn, như là coi thường thầy thuốc vậy.
Túc Hoài Cảnh buông lỏng tay, Dung Đường lòng còn sợ hãi buộc chặt dây thừng đã có hơi lỏng, chậm rãi lui trở về, nhặt chiếc chăn lông ngỗng lên đắp lên người, thấy nhóc con dường như không giận dỗi nữa, còn cố ý nghiêm mặt giáo dục: "Không được lấy cái này uy hiếp ta."
Túc Hoài Cảnh nháy mắt đ è xuống cảm giác khó hiểu trong lòng, hắn khẽ cười, kéo ghế tròn đến bên giường sập, ngồi xuống: "Vậy ngươi kể chuyện cho ta nghe đi."
Ngoài cửa sổ cảnh xuân vừa vặn, chim sẻ về quê an cư trên cây mới trong viện, Túc Hoài Cảnh một tay chống cằm, lười biếng giơ ngón trỏ lên: "Kể cho ta nghe thứ mà ngươi đang đọc."
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Đường Đường: Được - -