Một người luôn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy như thế tử gia, vừa qua hai lần gà gáy, đồng hồ mặt trời mới đến đầu giờ Dần thì y đã mở mắt, mơ màng chớp mắt, vô thức nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trên không trung, đờ đẫn hồi lâu.
Chưa đến giờ Túc Hoài Cảnh dậy, hắn ngơ ngác hai giây, vô thức nghiêng người qua ôm chặt Dung Đường vào lòng.
Đường Đường ngoan ngoãn, để mặc hắn chọc ghẹo, bầu không khí dần trở nên ám muội. Đột nhiên y hỏi: “Thống Thống đã nói khi nào nó sẽ trở lại chưa? Sao ta vẫn chưa thấy nó?”
“……”
Tâm tư không cần nói cũng biết của Túc Hoài Cảnh lập tức tiêu tan hơn phân nửa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết mình có nên tức giận hay không.Hắn im lặng một hồi lâu, thành thật nói: “Có lẽ phải đến tối, tháng trước nó cũng xuất hiện sau bữa tối.”
“Ồ.” Dung Đường ngáp một cái, cọ cọ trong chăn, không phải là có lệ nhưng cũng không phải quá mập mờ, y hôn lên má Túc Hoài Cảnh một cái: “Vậy ta ngủ tiếp nhé, ngươi nhớ nghỉ ngơi trên đường đi lên triều.”
“……”
Nhân vật phản diện trầm mặc nửa ngày, cười khổ không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể tự an ủi rằng ít nhất Đường Đường vẫn nhớ hôn mình một cái, không để mình cảm thấy quá bất công mà ghen tị.
Dung Đường đợi cả ngày, làm gì cũng không yên tâm. Đợi tới khi sắc trời sắp tối, trăng đã lên đầu cành, y đi dạo một lúc rồi tự nhốt mình trong phòng. Túc Hoài Cảnh hiểu ý, đi vào thư phòng xử lý công việc.
Thế là Dung tiểu thế tử cầm một quyển sách, pha một ấm trà, vừa đọc sách vừa chờ hệ thống xuất hiện.
Khi những ánh chiều tà cuối cùng tan biến, ngọn nến trên bàn bỗng chốc tĩnh lặng. Dung Đường hơi sững lại một giây, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Chờ đợi cả ngày, nhưng đến lúc này lại không hoang mang.
Y đặt quyển sách xuống, nhấp một ngụm trà nóng, nhẹ nhàng nói: “Ra đi.”
Giọng điệu lạnh lùng, không giống như giọng thế tử gia thường ngày nói chuyện với bất kỳ ai.
Sau khi nói xong, y đợi một hồi lâu mà không thấy hệ thống lên tiếng. Dung Đường thở dài, bất đắc dĩ hỏi: “Có phải muốn tách ra khỏi ta rồi tìm người khác giúp nam chính của mi không?”
“Không hề!” Một giọng trẻ con non nớt vang lên trước mặt, Dung Đường ngạc nhiên hai giây, nhìn thấy một đốm sáng xuất hiện trước mặt, gần như chạm vào mũi y.
Đốm sáng không có ngũ quan, nhảy nhót tức giận, vừa nhảy vừa rơi ra những hạt ánh sáng nhỏ: “ Còn lâu tôi mới giúp tên nam chính ngốc nghếch đó!”
Dung Đường nhìn những hạt ánh sáng rơi trên bàn, lại nhìn đốm sáng trước mặt đang phồng to vì tức giận. Y hơi do dự rồi không kìm được, đưa tay ra nắm lấy hệ thống, vuốt v e như đang nắm một cục bông rất là đã tay.
Giọng hệ thống thay đổi: “Đường—Đường—cậu—đang—làm—gì— đó!!”
Giận dữ, nhưng dễ thương.
Dung Đường càng vuốt v e càng thấy thư giãn, sau một hồi hệ thống giãy giụa ngắn ngủi cũng quyết định từ bỏ, để mặc ký chủ vuốt v e mình.
Cho đến khi Dung Đường chơi chán, đặt nó lên tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt v e cạnh viền lông, hỏi: “Thời gian này mi đi đâu?”
Hệ thống im lặng hai giây: “Bí mật.”
Dung Đường híp mắt, ngón tay hơi động, không truy hỏi mà hờ hững nói: “Tại sao hôm nay lại tìm ta?”
“... Vì chỉ có hôm nay tôi mới đến được.” Hệ thống nói nhỏ.
Khi nói bằng giọng máy móc, Dung Đường chỉ cảm thấy nó luôn thiếu tự tin, nhưng khi giọng chuyển thành trẻ con và hình dạng thành đốm sáng lông xù, ngay cả sự thiếu tự tin cũng trở nên cực kỳ đáng yêu.
Dung Đường nghi ngờ mình có lẽ đã sử dụng lớp filter quá rồi, nhưng y không thể kìm được muốn vuốt v e hệ thống, thậm chí lời chuẩn bị hưng sư vấn tội cũng sắp không giữ được.
Y ho khan hai tiếng, xụ mặt hỏi: "Mỗi tháng ngày mười lăm mi có thể xuất hiện ư?”
“Ừ.” Hệ thống rung rinh trong tay y, gật đầu rồi dùng sức toàn thân nảy lên: “Khi trăng tròn tôi có thể lén qua đây.”
Dung Đường: "......”
Làm sao bây giờ, không thể hung dữ được......
Y kiềm chế cơn xúc động muốn vuốt v e đốm sáng nhỏ, hỏi: “Tại sao rằm tháng Giêng không đến?”
Đốm sáng nhỏ đang nhảy lên nhảy xuống đột nhiên ỉu xìu, Thống Thống nằm bẹp trên tay Dung Đường, biến thành một cái bánh sáng lỏng mất đi ước mơ, giọng vừa nhỏ và uất ức mang theo chút nghẹn ngào: “ Tôi nghĩ cậu không muốn gặp tôi.”
Dung Đường: "......”
Y hỏi: “Mi không nghe thấy ta gọi mi sao?”
Không có. "Hệ thống tủi thân nói:" Ngày giao thừa tôi đã bị ép ra ngoài.”
Vừa lúc nhìn thấy con ngươi Thịnh Thừa Lệ, vừa lúc rung động mê mang, vừa lúc muốn nói không phụ lòng Đường Đường, sau đó liền phát hiện mình bị đẩy ra khỏi không gian hệ thống kia.
Dung Đường có chút kinh ngạc, thật sự không nghĩ đến khả năng này, y do dự một lúc rồi hỏi: “Vẫn không muốn nói cho ta biết mi đã đi đâu sao?”
Hệ thống: "..."
Không gian trong phòng rơi vào im lặng, Dung Đường đợi một lúc rồi thấp giọng nói: “Thôi quên đi, không sao đâu.”
Y xoay tròn hệ thống hai vòng trong tay, hỏi: “Có bị bắt nạt không?”
Hệ thống nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa, những hạt ánh sáng nhỏ như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, khóc đến nỗi không thể nói rõ: “Không... không có... ta đi tìm người đánh nhau rồi... hu—”
Dung Đường thở dài, một tay nâng nó lên, một tay hứng những hạt ánh sáng rơi xuống, cho đến khi trên tay xuất hiện một khối ánh sáng bằng một nửa kích thước của hệ thống.
Y đợi một lúc, không thấy đám hạt ánh sáng đó biến mất hay tối đi, liền nhíu mày, đi tới tủ quần áo tìm một chiếc áo vải lụa mỏng, đựng chúng vào trong.
Hệ thống khóc mệt, nấc lên hỏi: “ Đường Đường, cậu đang làm gì vậy?”
Dung Đường đưa đám ánh sáng đã được đựng vào chiếc áo cho hệ thống xem, cười nói: “Nhìn này, đèn điện!”
Hệ thống: "..."
Dung Đường nói: “Trước khi đi nhớ rơi thêm một ít cho ta nhé, tiết kiệm năng lượng không dùng nến nữa.”
Hệ thống: "... Sao cậu lại như vậy.”
Nó quay đi, vừa tủi thân vừa tức giận, Dung Đường xoa xoa mặt nó, cười hỏi: “Còn muốn khóc không?”
Hệ thống: “ Tôi không muốn tiết kiệm tiền nến cho cậu, nghèo chết cậu cho rồi, khỏi phải nuôi gã đàn ông hôi hám kia, còn tính để lại di sản cho hắn!”
Dung Đường dở khóc dở cười, nói: “Ta cũng sẽ để lại cho mi một ít, hệ thống của chúng ta thật đáng thương.”
“Là thống cha.” Hệ thống sửa lại, giọng trẻ con ba tuổi, Dung Đường đành chiều theo: “Được, thống cha.”
“Ừm~” Hệ thống vui hơn một chút, tâm trạng ổn định hơn, Dung Đường đợi nó chủ động nói, chẳng mấy chốc đã nghe nó nói: “Sau khi không thể quay về, tôi đã muốn tính sổ với hệ thống chủ rồi, nó là một kẻ đại ngốc, lừa tôi rồi lại lừa cậu.”
Dung Đường: “Nói có vần điệu, thống cha giỏi quá!”
Hệ thống ngừng lại một chút, phía trên của đốm sáng trắng xuất hiện hai điểm sáng hồng, vậy là Dung Đường cuối cùng cũng xác định được vị trí khuôn mặt của nó.
Hệ thống ậm ừ vài tiếng, Dung Đường hỏi: “Đã tìm thấy chưa?”
“Chưa.” Hệ thống nói nhỏ: “Chẳng tìm thấy gì cả.”
Trước đây khi ở trong đầu Dung Đường, não chủ sẽ gửi nhiệm vụ và trừng phạt, hệ thống lại chuyển lời cho Dung Đường, chủ yếu là giao tiếp một chiều, vào một ngày nào đó trong không gian ba chiều sẽ có một luồng sáng từ trời rơi xuống, đó chính là đối phương đến liên lạc với nó.
Nhưng kênh kết nối ngược chỉ có một, địa điểm là nơi ở trước đây của Thịnh Thừa Lệ— lãnh cung.
Không thể quay về không gian hệ thống, nó liền nghĩ đến việc tìm trong không gian thực tế.
Nó ở trong lãnh cung của Đại Ngu vòng vo ba ngày, không tìm thấy kênh kết nối, rồi đón Tết, khắp nơi đều náo nhiệt, nó cảm thấy cực kỳ tủi thân nên bay về nhà Đường Cảnh, bay quanh Dung Đường, gọi nhỏ nhưng Dung Đường không nghe thấy.
Nó ở lại một đêm, rồi chạy về lãnh cung, lần này cuối cùng cũng phát hiện một chút manh mối.
Lúc nó nói đến đây cực kỳ kiêu ngạo, không hề đề cập đến việc đã từng quay trở lại, dương dương tự đắc nói: "Trong lãnh cung có một cây lê, bay dọc theo cây lê đó lên trời, từ ngày mùng ba hàng tháng có thể nhìn thấy mặt trăng, cứ bay thẳng lên, rồi sẽ chạm vào một màn chắn, tôi nghi là qua được màn chắn đó sẽ tìm thấy não chủ!”
Hệ thống hào hứng kể, Dung Đường lại nhìn nó một hồi lâu không nói gì, rất lâu sau mới hỏi: “Phải bay mấy ngày?”
Hệ thống sững sờ, không nói gì.
Dung Đường lại hỏi: “Mấy ngày, đi một lượt?”
Hệ thống cúi đầu: “ Tôi không biết mệt mà.”
Nó không biết tại sao ngày rằm tháng nào cũng có thể hiện hình, có lẽ có liên quan đến trăng tròn, nhưng chỉ có ngày này mới có thể gặp ký chủ, nó phải bay xuống xem…
Cả hai đều không nói rõ, nhưng đều hiểu ý nhau.
Rất lâu sau, Dung Đường thở dài, nhẹ nhàng gõ đầu hệ thống: “Mi ngốc quá.”
“Cậu mới ngốc. "Hệ thống không phục phản bác," Cậu bị lừa hai đời.”
“Mi cũng vậy. "Dung Đường nói.
Hệ thống: "..."
Nó nói, "Vậy thì tất cả chúng ta đều ngu ngốc."
Dung Đường nở nụ cười: "Ký chủ ngu ngốc cùng hệ thống ngu ngốc, đúng là trời sinh một cặp.”
Hệ thống cọ cọ trong tay y, cuối cùng bay tới hõm cổ y nói: “ Đường Đường, cậu đợi tôi, đợi tôi tìm được não chủ ngốc kia, tôi sẽ hỏi nó rốt cuộc là có ý gì, tại sao lại bắt nạt cậu, rồi tìm cách giúp cậu đổi một thân thể khỏe mạnh.”
Dung Đường thực ra không quan tâm đ ến những thứ đó, dù thật sự muốn tìm hiểu, muốn đấu tranh cũng là chuyện y phải tự làm, chứ không phải để một hệ thống tội nghiệp suốt ngày bay lên trời, tìm kiếm màn chắn có kênh kết nối ra bên ngoài, rồi vội vã bay xuống trước ngày rằm mỗi tháng, qua ngày này lại bay lên.
Mệt chết đi được......
Y chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.
Nhưng hệ thống rất là bốc đồng, Dung Đường không thể ngăn cản nó, nếu không thì hệ thống nhỏ ngốc sẽ thật sự không biết mình có thể làm gì nữa.
Y chỉ hỏi: "Vậy mười lăm tháng sau mi còn đến thăm ta không?”
Hệ thống im lặng hai giây, nhỏ giọng nói kiêu ngạo: “Nếu cậu nhớ tôi, tôi sẽ đại phát từ bi mà xuống thăm cậu.”
Dung Đường phút chốc nở nụ cười, cực kỳ thẳng thắn: " Đương nhiên ta nhớ mi rồi.”
Hệ thống “hừ hừ” hai tiếng, cọ cọ vào cổ cậu: “Vậy thì tôi sẽ đến~”
“Cảm ơn Thống cục cưng. "Dung Đường nói.
Là cha—” Hệ thống sửa lại, “Thôi, cục cưng cũng được. Đường Đường, cậu ra ngoài đi, đại nhân vật phản diện chắc đang tìm cậu, lát nữa lại vào.”
Nụ cười Dung Đường hơi giảm, nhìn thấy ánh sáng trên người hệ thống bắt đầu mờ đi, lại nhìn thoáng qua trời đêm, phát hiện có mây đen che khuất trăng, y không nhúc nhích, hệ thống thúc giục: “Lát nữa quay lại!”
Dung Đường do dự, rồi vuốt v e hệ thống thêm vài lần trước khi ra ngoài.
Nhưng cũng không đi tìm Túc Hoài Cảnh, chỉ đứng dưới mái hiên nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu.
Trăng tròn chiếu sáng xuống mùa xuân, thời gian trở nên dịu dàng.
Túc Hoài Cảnh từ cửa trăng bước tới, trong mắt thoáng hiện sự nghi hoặc, Dung Đường làm dấu hiệu im lặng, nhẹ lắc đầu.
Vì thế Túc Hoài Cảnh chỉ bước tới bên y, cùng đứng yên lặng ngắm ánh trăng cảnh đêm, đợi mây che khuất hoàn toàn ánh trăng.
Dung Đường thở nhẹ ra một hơi, quay người trở vào phòng, nhưng vừa bước một chân vào đã đứng khựng lại.
Những cây nến chiếu sáng đều bị thổi tắt, thay vào đó là một đám ánh sáng dịu dàng trong lồ ng đèn treo trên giá.
Bốn lồ ng đèn ở góc phòng, mỗi cái đều sáng rực.
Trên bàn đặt ấm trà, cùng với bộ áo lụa y vừa vội lấy ra để chuyển sự chú ý của hệ thống.
Trong bộ áo lụa là một đám ánh sáng, bên cạnh là bốn đám sáng chia đều, kích thước tương tự nhưng độ sáng khác nhau.
Dung Đường lấy lại tinh thần từ sự chấn động, bước đến bàn, nhẹ nhàng chạm vào những hạt ánh sáng nhỏ trên bàn.
Đã không còn thấy Hệ thống nữa, y cảm nhận ánh sáng lướt qua kẽ tay, thì thầm: "Đã khóc bao nhiêu đây…”
“Đúng là nhóc ngốc mà.”