Ninh Tuyên Vương Dung Minh Ngọc chẳng có bao nhiêu chờ mong đối với vị trưởng tử này, cũng không ngóng trông y thành tài hoặc là khỏe mạnh, căn cứ vào hiểu biết hai đời trước của Dung Đường, thái độ của vị vương gia này đối với nguyên chủ tương đối mơ hồ.
Sống cùng lắm là vương phủ có thêm một cái miệng ăn cơm. Chết rồi, cũng chỉ là có thêm mộ phần trong phần mộ tổ tiên mà thôi.
Về phần những di nương khác và tông thân trong phủ, nói thật, bọn họ ngoại trừ giơ hai tay tán thành đối với việc Dung Đường muốn cưới nam thê thì không có ý kiến gì khác.
Nếu là ở người bình thường, việc này chắc chắn loạn đến gà bay chó sủa, nhưng chuyện xảy ra với Dung Đường lại là chuyện nhỏ.
Sớm muộn gì thế tử gia tôn quý vô cùng này cũng phải chết, y đã quyết tâm thành thân chẳng ai có thể ngăn cản được y, nói ra thì cưới nam nhân dù sao cũng tốt hơn nữ nhân. Tuy nói cơ thể không ổn nhưng lỡ làm cho người ta mang thai có con nối dõi thì sao?
Tước vị trước luận đích thứ lại luận trưởng ấu, nếu là sinh ra trưởng tôn, cho dù Dung Đường chết, vương phủ này cũng không rơi vào tay người khác, cho nên y muốn cưới một nam nhân, người vui nhất chính là mấy thứ đệ kia.
Bởi vậy Dung Đường muốn cưới Túc Hoài Cảnh vào cửa, vốn tưởng rằng trở ngại duy nhất mình phải vượt qua chính là Vương Tú Ngọc, nhưng Đoan Ý trưởng công chúa lại cố ý tới hỏi làm cho y rất kinh ngạc.
Dung Đường gật đầu ý bảo mình đã biết, sau đó dặn dò Song Phúc: "Đến thư phòng lấy kinh Phật ta chép lúc trước ra đây."
Đoan Ý trưởng công chúa hơn sáu mươi tuổi, thành tâm lễ Phật, đời trước Dung Đường vì đi đường tắt đón nam chính sớm ra khỏi lãnh cung nên từng chép kinh Phật đưa đến phủ trưởng công chúa.
Chẳng qua đời này chép kinh Phật chỉ vì bản thân mà thôi.
Hệ thống không hỏi y tại sao, Dung Đường cũng không chủ động nói, đợi đến khi hoàn hồn, trong thư phòng đã nhiều ra vài quyển kinh thư mới sao chép. Người không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng rằng y phạm vào tội nghiệt gì đó không thể dung thứ đang cầu Phật tổ tha thứ.
Song Phúc đựng kinh thư vào hộp gấm, phân phó xe ngựa dừng ở cửa mới dẫn Dung Đường đi ra.
Thời tiết đã chuyển ấm nhưng cơ thể Dung Đường vẫn không chịu nổi dù là một chút gió lạnh, trước khi ra cửa Song Phúc cố ý buộc cho y một chiếc áo choàng màu đỏ sậm.
Ninh Tuyên Vương phủ cách phủ trưởng công chúa rất xa, ước chừng xe ngựa phải đi ba mươi phút, Dung Đường nhắm mắt dưỡng thần, vô thức tiến vào không gian hệ thống nhìn thoáng qua.
Đập vào mắt một mảnh đen vô biên vô hạn, y nhếch môi, nở một nụ cười có chút mỉa mai rồi rút lui.
So sánh với những người xuyên không khác, Dung Đường thật sự rất may mắn, y không chỉ có cơ hội sống lại ba lần làm lại từ điểm lưu trữ trước đó, thậm chí còn có mánh gian lận buộc chặt ngón tay vàng tên là "góc nhìn thượng đế."
Trong hai lần xuyên việt trước đó, không gian hệ thống của Dung Đường vốn là một bản đồ lập thể ba chiều, không kém mấy so với game online y từng chơi ở hiện đại.
Nhân vật chủ yếu ở giữa giao diện, bên người là hình ảnh thu nhỏ tỉ lệ hoàn cảnh chung quanh, góc trên bên trái có ảnh chân dung nhân vật cùng cấp bậc, góc trên bên phải là bản đồ thu nhỏ, mở ra có thể nhìn thấy toàn bộ lãnh thổ quốc gia của Đại Ngu. Sau khi tới địa điểm dịch chuyển có thể mở khóa khu vực liên quan, thậm chí có thể sử dụng tệ hệ thống thu được khi hoàn thành nhiệm vụ để dịch chuyển tức thời và chuyển đổi góc nhìn.
Mà Dung Đường làm người xuyên việt, nhân vật bị trói buộc ban đầu chính là nam chính.
Duy chỉ có góc nhìn của nam chính là y không cần dùng tệ hệ thống để hoán đổi. Nam chính đi đến đâu, hệ thống sẽ xác định Dung Đường cũng đi qua, từ đó tự động mở khóa địa điểm di chuyển.
Những bàn tay vàng xuyên việt này có sức hấp dẫn vô cùng vô cùng lớn đối với Dung Đường, thế cho nên lúc ban đầu y còn nâng nâng.
Vốn Dung Đường còn nói ba lần sống lại mà hệ thống cho nhiều lắm, căn bản không cần dùng đến, thẳng đến khi chết hết lần này đến lần khác y mới nhận ta cho dù có cái gọi là "Góc nhìn của Thượng Đế", y cũng không thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mỗi người.
Nhưng lần này, có lẽ bởi vì Dung Đường nhất quyết không hoàn thành nhiệm vụ, chủ não tức giận đóng quyền hạn và ngón tay vàng của y, lúc Dung Đường lại tiến vào không gian hệ thống chỉ có thể nhìn thấy khoảng không trống trơn.
Hệ thống nhận ra tâm tình của y, nhẹ giọng gọi một tiếng: [Ký chủ.]
"Ta không sao. Dung Đường nói: "Không nhìn thấy cũng tốt."
Y dừng một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì đó hỏi: "Mi có thể nhìn thấy không?"
Dung Đường nhớ trước kia khi y tiến vào không gian hệ thống, thường xuyên nhìn thấy một quả cầu ánh sáng trôi nổi khắp nơi, hệ thống nói đó là bản thể của nó.
[Có thể.]
Dung Đường cười: "Bây giờ mi đang ở đâu?"
Tiếng điện chạy qua, hệ thống không nói gì.
Dung Đường dựa vào xe ngựa, trong xe chỉ có một chút hương thơm, y dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dưới sự bao phủ của bóng tối là một tấm bản đồ rực rỡ phồn hoa, phác họa ra hình ảnh thu nhỏ của cả thế giới.
Ở trung tâm của thế giới thu nhỏ, trên đường dài hoàng đô, một chiếc xe ngựa sang trọng chậm rãi đi qua, trong xe là một thiếu niên mặt mày sáng láng ôn nhuận, căn bệnh đã ăn sâu vào xương cốt, hơi thở chết chóc và thối nát đến từ sâu trong máu.
Nhưng hơi thở này vừa ra khỏi cơ thể liền bị nụ cười ôn hòa trên mặt thiếu niên đ è xuống, mâu thuẫn giữa sự sống và cái chết tụ tập trong một người, như thể có thể nghiền nát y bất cứ lúc nào.
Dung Đường tựa vào trong xe ngủ say, ở một nơi không ai biết có một luồng ánh sáng ôn hòa nhỏ yếu đang tụ trên đùi y, như là ỷ lại, lại như đang sưởi ấm.
Hệ thống nhỏ giọng nói: [Tôi ở đây cùng cậu, ký chủ]
-
Lúc đến phủ trưởng công chúa đã qua giờ cơm, Đoan Ý trưởng công chúa thành tâm lễ Phật quanh năm ăn chay, vả lại qua trưa không ăn trở thành thói quen trên dưới cả phủ.
Cho dù Dung Đường bụng rỗng đến thì cũng chỉ đổi lấy được một ly nước trà, ma ma hầu hạ trưởng công chúa cung kính nhưng cứng rắn nói: "Kính xin đại thiếu gia chờ một lát, điện hạ đang nghỉ trưa, lát nữa dậy rồi sẽ gặp người."
Dung Đường mỉm cười gật đầu, bình thản ngồi trên ghế bành trong phòng khách, lật qua cuốn kinh Phật Song Phúc mang tới.
Y hơi đói bụng, nhưng không phải là không nhịn được, đọc qua kinh Phật gần một canh giờ, mãi đến khi ngoài cửa có động tĩnh, Dung Đường mới định thần lại, y đứng dậy nhìn thấy Đoan Ý trưởng công chúa đang được ma ma đỡ vào.
Vừa mới ngủ trưa xong, trên đầu trưởng công chúa chỉ cài hai cây trâm đơn giản bằng gỗ.
Đoan Ý và Vương Tú Ngọc là hai loại người hoàn toàn khác nhau, Vương Tú Ngọc xuất thân cao quý, lại là em gái ruột của hoàng hậu, quản lý tiền bạc trong vương phủ, cho dù có một đứa con trai ngốc nghếch bệnh tật khiến bà lo lắng thì trong mắt người ngoài, Ninh Tuyên vương phi vĩnh viễn là đoan trang uy nghiêm biết tiến biết lùi. Dung Minh Ngọc cũng không phải là một người có tình cảm lâu dài, mặc dù tiểu bối trong vương phủ chỉ có ba đứa con trai hai đứa con gái, nhưng thiếp thất nuôi ở hậu viện không chỉ có năm người.
Nhưng bao năm qua, thiếp thất trong đó luôn tính kế chĩa mũi nhọn, tranh giành tình nhân, nhưng không ai dám làm loạn trước mặt Vương Tú Ngọc.
Bà và tỷ tỷ bà là cùng một loại người, chỉ ngồi ở chỗ đó thôi cũng có dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ.
Cái tôi và sự dịu dàng duy nhất của Vương Tú Ngọc đều dành hết cho Dung Đường.
Về phần Đoan Ý trưởng công chúa, điều kỳ lạ là có rất ít miêu tả về bà trong nguyên tác, ba đời của Dung Đường, số lần y gặp mặt bà ít tới đáng thương.
Kiếp trước vì cứu nam chính ra khỏi lãnh cung, y đến cầu xin Đoan Ý, Đoan Ý chỉ quỳ gối trong phật đường đọc hết một quyển kinh, sau đó cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Biết rồi."
Ngày hôm sau đã nghe nói Nhân Thọ đế mới mời một vị sư phụ về dạy dỗ các hoàng tử học tập, ngay cả Ngũ hoàng tử trong lãnh cung cũng thơm lây vào được Quốc Tử Giám.
Đoan Ý trưởng công chúa có quyền thế không gì sánh kịp, nhưng trông lại thì bà cũng chỉ giống như một phu nhân bình thường, không trang điểm, không đeo vàng bạc, không dính nửa phần quyền quý hay âm mưu xấu xa nào. Nếu như không phải biết bối cảnh nhân vật, Dung Đường cũng sẽ không ngờ tới một lão phu nhân giản dị chỉ quanh quẩn trong nhà này, khi còn nhỏ từng một thân tàn sát mãnh hổ, lúc trẻ từng có địa vị ngang hàng với nam nhân thiên hạ trên triều đình, lấy lại được danh tiếng "Nữ tướng đương thời".
Lệ khí và nhuệ khí trên người bà dường như đều bị khói bụi trên đài hương hun không còn, chỉ còn lại sự giản dị và bình yên.
Dung Đường đứng dậy, cung kính hành lễ: "Tổ mẫu."
"Ừ. "Đoan Ý lạnh nhạt nói, đi tới ngồi xuống, bảo ma ma đổi chén trà nóng cho Dung Đường một lần nữa, hỏi:" Nghe nói sức khoẻ con tốt hơn rồi?"
" Nhọc lòng tổ mẫu thấp thỏm nhớ mong, tôn nhi đã tốt hơn nhiều rồi. "Dung Đường trả lời.
Đôi mắt đục ngầu nhưng trong veo của Đoan Ý quét qua, nhìn lên nhìn xuống, lại cười cười: "Con cũng biết nói dối, xem ra khá hơn nhiều rồi."
Thân thể Dung Đường không thể nào tốt được, mấy đời trước y ra sức làm nhiệm vụ, về công, là vì"Thiên hạ đại nghĩa"; Về tư, mục đích cũng chỉ là đợi cơ thể nguyên chủ không chỗng đỡ nổi nữa, Thiên Đạo vì y mà chọn cho y một cơ thể mới sống tiếp.
Dung Đường ngại ngùng cười, không hề xấu hổ vì bị vạch trần.
Đoan Ý phất phất tay bảo ma ma đi xuống, tầm mắt rơi xuống quyển kinh thư trong tay y: "Xem quyển đó được không?"
Dung Đường bèn khép kinh thư lại đưa đến tay trưởng công chúa: "Là Kim Cương Kinh do tôn nhi tự chép."
Đoan Ý dường như rất kinh ngạc, thuận tay mở ra nhìn.
Chữ viết đoan trang diễm lệ, hạ bút dịu dàng như loan phiêu phượng đỗ, lực của người cầm bút không đủ nên không thao tác trên ngòi bút, chỉ muốn rõ ràng sạch sẽ không thẹn với lương tâm.
Đoan Ý lật vài trang, Dung Đường chú ý thấy hơi thở quanh người bà dịu dàng hơn: "Nếu tổ mẫu không bỏ, xin tổ mẫu nhận lấy quyển kinh thư này."
Đoan Ý đồng ý, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, mới nói: "Mẹ con nói con muốn cưới nam thê?"
Dung Đường lấy lại tinh thần, hôm nay y đến vì chuyện này, nghiêm túc nói: "Vâng."
"Nó nói đối phương là họ hàng xa của Hiển Quốc Công, có chuyện này sao?"
Dung Đường: "Có."
Đoan Ý nhìn về phía Dung Đường, ánh mắt kia không giống trưởng bối nhìn tiểu bối, ngược lại giống như muốn xuyên thấu qua ánh mắt nhìn thẳng linh hồn: "Tên húy của Hiển quốc công là điều cấm kỵ ở Đại Ngu, con có biết không?"
" Con biết."
"Dù vậy con cũng muốn cưới ư?"
Dung Đường không chút do dự: "Dù vậy, con cũng muốn cưới."
"Nhất kiến chung tình? "Đoan Ý thuận miệng hỏi như tán gẫu việc nhà, Dung Đường lại lập tức ngậm miệng, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động, một cảm giác hoảng sợ vô cớ quét qua toàn thân, trong đầu y chỉ còn lại một suy nghĩ:
Bà ấy biết!
Bà ấy biết mình nói dối! Bà biết trước đây y chưa từng gặp Túc Hoài Cảnh!
Dung Đường cụp mắt, đầu óc quay cuồng, vội vàng nghĩ cách xử lý, trưởng công chúa lại nhẹ nhàng nở nụ cười, phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng: "Nhất kiến chung tình cũng được, thanh mai trúc mã cũng được, ta chỉ hỏi có phải con thật sự muốn đưa hắn vào trong phủ hay không?"
Suy nghĩ của Dung Đường kẹt cứng nửa giây, y ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Đoan Ý trưởng công chúa, không hiểu sao y cảm thấy bất cứ lời nói dối nào y nói trước mặt bà đều sẽ bị vạch trần.
Thật lâu sau, y nhẹ giọng nói: " Con thật lòng muốn đưa hắn vào trong phủ, bảo vệ hắn cả đời."
Ngón tay Đoan Ý nhẹ nhàng vuốt v e chén trà, tầm mắt lướt qua y, nhìn về phía cửa, một lúc lâu sau bà mới đặt tách trà xuống: "Vậy cưới đi, bên cha con tự có ta nói."
Dung Đường bình tĩnh lại, cảm xúc căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, y đứng dậy chắp tay hành lễ với Đoan Ý trưởng công chúa: "Đa tạ tổ mẫu thành toàn."
Đoan Ý đột nhiên giơ tay gõ kinh thư: "Mọi nguyên nhân sai lầm trên đời, không thể chứa đựng chỉ trong một quyển kinh Phật."
Dung Đường hơi ngơ ngẩn, trưởng công chúa lại đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa: "Nhưng làm chuyện tốt, chớ hỏi tiền đồ. Lần này con đại nạn không chết, đương nhiên là có nhân quả, đừng rối rắm nó là tốt hay xấu."
Dung Đường nhất thời không nhận ra ý tứ trong lời nói của bà, đứng đó rất lâu cho đến khi Song Phúc tiến vào, gọi y hoàn hồn: "Thiếu gia, chúng ta trở về đi."
Lúc ra khỏi phủ trưởng công chúa, Dung Đường ngước mắt nhìn về phía đối diện.
Cửa nhà cũ nát mơ hồ có thể thấy được phong thái ngày xưa, tấm bảng treo trống rỗng, giấy niêm phong ố vàng, sư tử đá trước cửa bị người ta đập gãy răng, cảm giác im lặng chết chóc và mục nát tràn ngập không khí.
Năm đó vàng ngọc đầy nhà, nay cỏ dại héo úa.
Dung Đường xoay người lại, xuyên thấu qua cánh cửa màu đỏ thẫm nhìn về phía phủ công chúa, gạch trắng ngọc làm ngói, lưu ly lóng lánh dưới ánh mặt trời, đình đài lầu các núi giả lộng lẫy tạo cảnh, trình độ xa hoa phóng tầm mắt toàn bộ Đại Ngu cũng không có mấy nhà.
Cảm giác tương phản mãnh liệt tọa lạc trên cùng một con phố, nhiều năm qua cũng không có người đưa ra dị nghị. Càng mâu thuẫn chính là, rõ ràng trưởng công chúa vô cùng mộc mạc nhưng tòa nhà lại xa hoa lãng phí như vậy.
Y dừng lại một lúc lâu, Song Phúc hỏi: "Thiếu gia, không hồi phủ sao?"
Dung Đường lấy lại tinh thần, trước khi lên xe ngựa đã đổi chủ ý: "Đi Lý phủ ngõ Tùng Kinh, trên đường đi qua Lưu Kim lâu đóng gói một bàn thức ăn và một đ ĩa bánh hoa sen mang theo."