Mục lục
Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hợp lý đấy.

Tiên nhân trước khi hạ phàm có con cháu là chuyện bình thường.

Hơn nữa, Đường Đường, Thống Thống, âm đọc rất gần nhau, khó mà không nghi ngờ.

Thậm chí trong một khoảnh khắc Túc Hoài Cảnh nghĩ, nếu đám sáng này thực sự là con của Đường Đường, thì liệu hắn có thể ghen tị không, và phải làm sao để cùng Đường Đường nuôi dưỡng đứa trẻ.

Có lẽ vì biểu cảm suy nghĩ của hắn hơi lộ ra, hệ thống kẹt lại một câu “Ta là cha của cậu ấy” không thốt ra.

Dù rất muốn nói: “Ta là cha của cậu ấy, cũng là cha của ngươi, tên ngốc thúi kia!”

Nhưng nó im lặng hai giây, giọng mềm mại nói: “Ừ, đúng vậy, ta đúng là như vậy, ngươi phát hiện ra rồi.”

Trong xe ngựa rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, hệ thống nhìn Túc Hoài Cảnh, Túc Hoài Cảnh lặng lẽ nhìn lại, Dung Đường an ổn ngủ say.

Rất lâu sau, trước khi đám sáng hoàn toàn mờ đi, hệ thống không nhịn được nữa, nó khó giấu nổi sự mong đợi hỏi: “Vậy ngươi có định hoà ly với Đường Đường không? Ngươi cũng không muốn bị gọi là tiểu tam, đúng không?”

Túc Hoài Cảnh không biết tiểu tam là gì, nhưng hắn không tin lời hệ thống, dừng lại vài giây, môi hé ra một nụ cười nhã nhặn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu.”

Hắn nói: “Ta là cha dượng của ngươi, nào, lại đây, gọi cha đi.”

Hệ thống tức chết đi được, vốn dĩ nó không phải là một hệ thống tốt tính, rất yêu thích Đường Đường nhưng cũng luôn cãi nhau với cậu ấy. Đối với tên phản diện chiếm đoạt “cây cải trắng” nhà mình, nó không hề có ý tốt, nghe xong liền oán hận đáp trả ngay: “Ta là cha của ngươi!”

Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng trả lời: "Cha ta chết rồi.”

Hệ thống: "Ta là mẹ ngươi!"

Túc Hoài Cảnh: "Mẹ ta cũng đã chết.”

“Ta là nhạc phụ của ngươi!”

Túc Hoài Cảnh: "Ta định giết Dung Minh Ngọc.”

“...... Ta là nhạc mẫu của ngươi!”

Đại nhân vật phản diện rốt cục gật đầu, cười nói: "Được thôi, Vương phi.”

Hệ thống: "..." Hình như thắng rồi, lại hình như không thắng.

Nó có chút ấm ức, lại rất tức giận, không muốn mất thời gian đôi co với tên phản diện ngu ngốc, liền quay đầu dán vào mặt của Dung Đường một cái thật đã.

Ánh sáng càng ngày càng mờ đi, như sắp biến mất, Túc Hoài Cảnh lặng lẽ nhìn một lúc, nhẹ giọng nói: “Chăm sóc tốt bản thân, Đường Đường rất lo cho ngươi.”

Hệ thống khựng lại, giọng buồn bã: “Được rồi.”

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, dường như nó đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn nói: “Ngươi cũng phải chăm sóc bản thân, Đường Đường rất thích ngươi.”

Túc Hoài Cảnh ngạc nhiên, rồi cười: “Được, cảm ơn ngươi.”

“Ta không cần ngươi cảm ơn.”Hệ thống nhỏ giọng than thở:" Đồ ngốc thúi tha.”

Túc Hoài Cảnh: "...?”

Hắn nhất thời không biết nên khóc hay cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi mắng thật là thô lỗ, Đường Đường chưa dạy ngươi lễ phép sao?”

“Ngươi cướp Đường Đường của ta, còn muốn ta lễ phép với ngươi?” Hệ thống không thể tin nổi, nếu có mắt, chắc chắn đã trừng lớn.

Túc Hoài Cảnh hiếm khi cảm thấy đuối lý, phẫn nộ sờ sờ mũi, không lên tiếng.

Kết quả là trước khi biến mất Hệ thống đã rộng lượng nói một câu: “Không sao, ta người lớn rộng lượng, không tính toán với ngươi, ngươi ấu trĩ ta không ấu trĩ.”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Làm sao bây giờ, thật muốn tức giận.

Nhưng lại không thể tức giận nổi.

Ánh sáng trong xe ngựa tắt dần, chỉ còn lại ánh đỏ từ lò than, xe ngựa dừng trước cửa nhà Đường Cảnh, Dung Đường tỉnh dậy một cách thần kỳ, mở mắt thấy Túc Hoài Cảnh, theo phản xạ muốn đá hắn, nhưng lại thấy vẻ mặt ấm ức như ăn phải quả đắng của hắn liền ngạc nhiên: “Ngươi sao vậy?”

Túc Hoài Cảnh ai oán nhìn y, nhỏ giọng cáo trạng: "Bị người ta mắng.”

“? "Dung Đường rất kinh ngạc, trên đời này lại còn có người có thể mắng đại nhân vật phản diện thành như vậy, giọng ngưng lại, lặng lẽ ngồi dậy chỉnh trang y phục, gật đầu đồng ý, vừa dịch tới gần cửa xe vừa nhẹ nhàng nói: “Mắng hay lắm.”

Rồi như tia chớp lao ra ngoài, không để Túc Hoài Cảnh bắt được góc áo nào.

Đại nhân vật phản diện: "......”

Rất tốt, cách làm y hệt nhau, khó mà không tin có quan hệ huyết thống.

Túc Hoài Cảnh khẽ cười, quyết định tạm thời không nói với Đường Đường y đã bỏ lỡ điều gì.

Thật là tức giận.

Không những không thể bắt nạt được Đường Đường, lại còn bị người ta mắng liên tục.

Liên tiếp vài ngày khí áp đại nhân vật phản diện đều trầm thấp, thần sắc ai oán dị thường, Dung Đường không hiểu nên có chút kinh hồn bạt vía, đi hỏi Mộc Cảnh Tự, nhưng cũng không nghe nói trên triều đình có chuyện gì quá mức phiền lòng.

Y thực sự không hiểu Túc Hoài Cảnh bị làm sao, hết cách đành phải dùng cách của mình để dỗ dành.

Một ngày sau bữa tối, Dung Đường hỏi: "Đoàn kịch Tử Ngọc có vở mới, có muốn đi xem không?”

Túc Hoài Cảnh âm dương quái khí hỏi:"Có phải là vở kể về thiếu gia và tiểu thư hoà ly, dẫn theo đứa con ba tuổi đi tìm cha mẹ kế không?”

Dung Đường: "...?”

Y không biết nói gì, lặng lẽ nhìn Túc Hoài Cảnh một lúc, rồi đi tìm Song Phúc: "Ngày mai đi mời Bích Tâm về, hình như đầu óc Hoài Cảnh hỏng rồi.”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Đại nhân vật phản diện bẻ gãy cây bút lông Thương Châu tốt nhất trong tay, đi ra ngoài cắt ngang bọn họ: "Không hỏng, rất tốt.”

Sau đó nắm tay Dung Đường đi ra ngoài viện: "Không phải muốn đi xem kịch sao, ta có dám ngăn ngươi đâu, ngươi cưới ta về đâu phải để ta quản ngươi.”

Dung Đường đau đầu, áp tay lên thái dương đang nhói, nhìn Song Phúc lắc đầu, rồi cùng Túc Hoài Cảnh đi ra ngoài.

Xe ngựa nhanh chóng đến cửa đoàn kịch Tử Ngọc, Dung Đường yêu cầu một phòng riêng, khóa cửa, mở cửa sổ nhỏ trên tường, phong cảnh dưới sân khấu hiện ra trọn vẹn, quang cảnh bên trong như mộng ảo.

Khi trên sân khấu diễn đến đoạn tình cảm mềm mại rõ ràng. Túc Hoài Cảnh cảm thấy nhàm chán bèn quay đầu đi chỗ khác, Dung Đường lặng lẽ ngồi xuống nhìn hắn một cái, vừa cảnh cáo vừa ngượng ngùng, lại rất căng thẳng.

Y nói khẽ: "Nếu còn giận dỗi lung tung nữa thì ta mặc kệ ngươi.”

Túc Hoài Cảnh sửng sốt, kinh ngạc dị thường, một giây sau liền thấy Dung Đường xốc vạt áo của hắn lên.

Thế tử gia tôn quý ngồi dưới đất, bàn tay trắng nõn xinh đẹp di chuyển lên trên, đầu cọ vào trong......

Túc Hoài Cảnh hoảng hốt, lập tức đẩy chén đóng cửa sổ lại, đóng kín toàn bộ nhã gian, biến thành một không gian riêng tư hoàn toàn.

Túc Hoài Cảnh ngăn y lại: "Bẩn - -”

“"Chỉ lần này thôi." Dung Đường nhẹ nhàng nói ra bốn chữ này, ý tứ là từ chối thì sẽ không có lần nữa.

Túc Hoài Cảnh đấu tranh hai giây, cụp mắt nhìn thẳng vào mắt y, cuối cùng thua bởi thói hư tật xấu của con người.

……

Trên đài hí khúc nhẹ nhàng vui vẻ, dưới đài không khí mập mờ.

Thời gian trôi qua rất lâu, vở diễn kết thúc, các nhã gian mở cửa, người trong sạch ít, kẻ hưởng lạc nhiều. Cuối cùng Túc Hoài Cảnh cũng hiểu được ý định của Dung Đường khi đưa mình đến đây, một mặt cảm thấy vui sướng, một mặt hận đến nghiến răng.

Dung Đường khoác thêm một chiếc áo choàng, môi đỏ ửng, cúi đầu đi ra ngoài, suốt đường không dám ngẩng đầu nhìn ai.

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh đảo đi đảo lại, ngày hôm sau Kha Hồng Tuyết đến nhà Đường Cảnh muốn mời Dung Đường ra ngoài chơi, còn chưa vào cửa đã bị người gác cổng lễ phép lại cung kính "Mời" ra ngoài.

Kha thiếu phó mặt mày ngơ ngác, về kể lại với học huynh, Mộc Cảnh Tự liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ai bảo ngươi làm hư Dung Đường?”

"Ta nào có làm hư y?" Kha Hồng Tuyết oan ức, "Nhiều chỗ y còn rành hơn ta mà?”

Mộc Cảnh Tự chẳng tin chuyện ma quỷ của hắn, lạnh lùng nhìn hắn hai lần, rồi cúi đầu tiếp tục xử lý công việc mang về.

Kha Hồng Tuyết chán nản, liền quấn lấy y mê hoặc: "Học huynh có muốn ra ngoài chơi với ta không, đêm xuân dịu dàng, hoa đăng thấp thoáng, ngay cả cảnh đêm cũng đẹp hơn nhiều.”

Mộc Cảnh Tự không thay đổi sắc mặt, phê duyệt công văn, lạnh nhạt nói: "Không đi.”

Kha Hồng Tuyết: "Phong Nguyệt Lâu mới có một nhóm vũ nữ Tây Vực, học huynh thật sự không muốn đi xem sao?”

Ngòi bút dừng lại trên văn thư, Mộc Cảnh Tự không rời mắt, môi lưỡi khẽ mở nhẹ giọng gọi: "Kha Hàn Anh.”

"Ta đây." Kha Hồng Tuyết cười nói, tay đã leo lên cổ áo Mục thiếu khanh, kéo dây như có như không, chỉ thiếu một bước là tháo ra được.

Mộc Cảnh Tự nói: " Ngươi thiếu giáo huấn.”

Kha Hồng Tuyết hạ giọng, thì thầm bên tai: "Thước kẻ, roi tre, dây mây... học huynh muốn dùng gì dạy ta, ta đi lấy cho huynh.”

Công văn trước mắt, một chữ cũng không đọc được.

Mộc Cảnh Tự rũ mắt nhìn thánh nhân thi thư đầy bàn, ôn nhã đặt bút lông trở lại giá bút, đứng dậy, đẩy Kha Hồng Tuyết đi về phía giường, thấp giọng hỏi: "Ngươi nghĩ ta cần ngươi dạy ta cách giáo huấn người sao?”

Kha Hồng Tuyết khẽ cười, ngón tay gỡ dây trên cổ áo Mộc Cảnh Tự, thánh nhân bị kéo xuống hồng trần, trong mắt dấy lên d*c vọng.

Kha Hồng Tuyết nói: "Đúng vậy, hạ quan lỡ lời, xin điện hạ trách phạt.”

Ánh mắt Mộc Cảnh Tự hơi tối, tiện tay cầm lấy cây nến trên bàn.

Hàm răng Kha Hồng Tuyết chợt lạnh, tầm mắt lóe lên.

Ah - -

Có lẽ phải chuẩn bị thêm vài cây nến nhiệt độ thấp, học huynh thích thế này…

Thám Hoa Lang phong lưu đa tình cười cười.

Rất hợp khẩu vị của hắn.

Xuân sắc tuyệt đẹp, nước gợn sóng, chim di cư trở về kinh thành, hót vui trên cành, bóng cây lay động trên cửa sổ.

Giao thoa che phủ, đan xen chồng chất, đến chết mới thôi…

-

Sau ngày đó, Túc Hoài Cảnh không hề quái gở nữa, Dung Đường trải qua vài ngày yên bình.

Hắn vẫn không nói rõ tại sao lại như vậy, Dung Đường hỏi vài lần, Túc Hoài Cảnh chỉ nói bị người ta mắng, nhưng Dung Đường không tin chút nào.

Đại nhân vật phản diện vốn không phải loại người chịu nhịn, bị mắng mà không chặt tay đối phương ngay tại chỗ đã là nhân từ rồi.

Đương nhiên, điều này không áp dụng cho Dung Đường.

Mà Dung Đường cũng không nhớ mình đã mắng hắn, những lời chửi trong lúc trên giường đều có thể coi là tình thú, Túc Hoài Cảnh không thể thực sự giận y được.

Đi tới đi lui, Dung Đường cũng không hỏi nữa.

Cho đến ngày mười bốn tháng ba, Túc Hoài Cảnh đột nhiên hỏi y: "Ngươi có biết Thống Thống không?”

Dung Đường hơi giật mình, hai chữ "không biết" thốt ra, nhanh chóng phản ứng lại, ngạc nhiên mở to mắt: "Thống nào?”

“Thống lĩnh thống trị, hình dạng là một đám sáng." Túc Hoài Cảnh thẳng thắn nói.

Dung Đường sững sờ tại chỗ,suy nghĩ trong giây lát, im lặng hai giây, liền hiểu ra: "Nó mắng ngươi à?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Ừ.”

“……”

Dung Đường uống một ngụm trà, giọng có chút mừng thầm nhẹ nhõm không dễ nhận ra, nói khẽ: “Nó giỏi quá.”

Không hổ là hệ thống do chính y dạy dỗ!

Dung Đường có chút vui vẻ, lo lắng suốt ba tháng qua giảm đi nhiều, nhẹ nhàng hỏi Túc Hoài Cảnh: “Nó nói gì với ngươi?”

Đại nhân vật phản diện chìm vào im lặng rất lâu, nhìn Dung Đường rất lâu, rồi từ từ nở một nụ cười gian xảo, nói không có thiện ý: “Nó nói sẽ không gặp lại ngươi nữa.”

Dung Đường cứng đờ, chén trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, hoàn toàn mất bình tĩnh.

“……”

Túc Hoài Cảnh bỗng mất hết hứng thú đùa giỡn, cúi đầu nhặt mảnh vỡ, vừa cẩn thận kiểm tra xem có mảnh nào làm Dung Đường bị thương không, vừa trầm giọng nói: “Nó nói muốn nhận ta làm cha kế, ngày mai sẽ đến kính trà và quỳ lạy, Đường Đường, ngươi làm vỡ chén trà rồi, ta mất một đứa con thì sao đây?”

“Ngươi đền cho ta không?” Túc Hoài Cảnh ngước mắt lên, đôi mắt phượng đầy vẻ uất ức, nhìn Dung Đường không rời, không chịu buông tha y muốn bồi thường một đứa con cho mình.

Dung Đường: "...?”

Ngươi nói láo, hệ thống còn muốn làm cha ta, làm sao có thể nhận ngươi làm cha kế cơ chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Đây là phỉ báng!!! Tên phản diện ngốc!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK