____________
Chương 170
Ngu Kinh loạn thành một đống lộn xộn, trong lúc Túc Hoài Cảnh đấu với cha con Thịnh Thừa Lệ trong cung, Dung Đường lại ở lại tháp Vấn Thiên.
Tuệ Miễn hỏi y: "Không đi cùng Tiểu Thất sao?”
Dung Đường suy nghĩ một lúc, lòng hơi động nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: " Hắn sẽ phân tâm.”
Túc Hoài Cảnh đã thành công hai lần, dù không có ai bên cạnh hắn cũng sẽ đạt được chiến thắng cuối cùng. Dung Đường rất muốn đi cùng hắn, nhưng ít ra y cũng tự mình hiểu lấy.
Một cơ thể ốm yếu vô cùng rơi vào tình cảnh đó, nếu bị ai bắt dùng để đe hiếp, nỗi lòng của Túc Hoài Cảnh sẽ bị ảnh hưởng.
Hắn còn đưa Mộc Cảnh Tự xuống Giang Nam, thì chưa chắc muốn mình ở bên cạnh lúc này. Hơn nữa…
Dung Đường khom lưng, chậm rãi pha một bình trà, thấp giọng nói: "Hắn có chuyện không muốn ta nhìn thấy.”
Tuệ Miễn hơi giật mình, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt rơi xuống, nhẹ giọng niệm một câu Phật hiệu.
Dung Đường không nói thêm, mà hỏi hắn: "Còn cứu được vật nhỏ đó không?”
Tuệ Miễn gật đầu rồi lại lắc đầu: "Xem tạo hoá của nó.”
Dung Đường nhướng mày, nhìn hắn thắc mắc, Tuệ Miễn nói: "Kiên nhẫn chờ một chút.”
Chờ thế cục trong kinh an ổn, chờ chuyện xưa đi tới kết cục, sẽ biết tạo hoá của nó ra sao.
Dung Đường không biết Túc Hoài Cảnh đã làm cách nào, suốt bảy ngày liên tiếp, dân chúng kinh thành hầu như nhà nào cũng đóng cửa không ra, chỉ nghe thấy quan báo tin hô hào ngoài đường.
Đầu tiên nói thái tử không phải huyết mạch của bệ hạ, đã bị chém đầu ngay tại đường; rồi lại nói hoàng đế bệnh nặng, lập chiếu truyền ngôi cho ngũ hoàng tử Thịnh Thừa Lệ.
Ngay khi mọi người cho rằng thời cuộc đã ổn định lại, thì Kim Ngô Vệ dán cáo thị khắp thành, tuyên bố ngũ hoàng tử thực chất lòng lang dạ sói có dã tâm, chiếu truyền ngôi là giả, chính gã đã đầu độc Nhân Thọ đế, nay Thụy vương đang phụng ý chỉ bệ hạ tróc nã phản đảng, bảo dân chúng đừng hoảng sợ.
Khó mà không hoảng sợ.
Dung Đường ngồi trên tầng thứ bảy của tháp, ngước mắt nhìn núi non và mây gió ở phía xa, Tuệ Miễn uống trà luận kinh cùng với y, đến ngày thứ hai thì bắt đầu vẽ tranh.
Dung Đường có chút tò mò, thấy hắn vẽ ra một gian tiểu viện trên giấy.
Khi Dung Đường chờ nét bút tiếp theo, Tuệ Miễn lại buông bút lông, bắt đầu uống trà.
Mỗi ngày hắn vẽ một phần, tùy hứng mà vẽ, đến ngày thứ ba đã vẽ xong đình viện, hắn bắt đầu vẽ người.
Dung Đường cuối cùng cũng hiểu hắn đang vẽ gì.
Là một bức tranh thưởng cúc mùa thu, trong vườn các loại hoa cúc nở rộ hoặc là vẫn còn nụ, đóa nào cũng tươi đẹp.
Nếu không nói họa sĩ là một vị cao tăng, bức tranh này lọt vào tay dân gian, có lẽ người ta sẽ nói đó là tác phẩm của một vị tài tử phong lưu ẩn dật.
Gần như là lúc nhân vật đầu tiên thành hình, Dung Đường đã biết hắn đang vẽ ai.
- Cha mẹ và huyết thân của hắn.
Đầu tiên hoàn thành là Túc Hoài Cảnh, chỉ riêng nhân vật này đã tốn công sức cũng như thời gian hơn tất cả các cảnh trước đó cộng lại.
Dung Đường nhìn tiểu điện hạ sống động trên tranh, không tự chủ được mà nở một nụ cười, trêu chọc: "Huynh hơi thiên vị đó.”
Tuệ Miễn không phủ nhận, chỉ nói: "Dù sao ta cũng là phàm nhân.”
Khi hắn vẽ Túc Hoài Cảnh, ánh mắt sáng trong, đủ dịu dàng đa tình, không có vẻ thần thánh cao xa của một vị cao tăng, chỉ là một người ca ca trong gia đình bình thường, cưng chiều đứa em út.
Dung Đường cười cười, không nói thêm, đến ngày thứ tư, khi Tuệ Miễn bắt đầu vẽ Mộc Cảnh Tự, y mới nhận ra không phải là thiên vị.
Vẽ hoa còn keo kiệt mực màu, nhưng khi vẽ hoàng tử trẻ tuổi, lại không chút tiết chế.
Màu đỏ rực, vàng sáng chói, những màu sắc rực rỡ nhất trên đời, hắn gần như không tiếc mực mà tô lên trang phục gấm lụa của Mộc Cảnh Tự, những hoa văn phức tạp trên cổ áo tay áo, dùng bút lông mảnh như sợi tóc, tỉ mỉ vẽ lên từng chút một, không hề qua loa.
Thái độ nghiêm túc như không phải đang vẽ tranh, mà là lễ Phật.
Dung Đường dừng lại nhìn một lúc, không nói đùa được câu "thiên vị".
Đây không phải là thiên vị, đây chỉ là tư tâm người làm huynh.
Dung Đường vốn mong chờ ngày hôm sau hắn sẽ dùng bút vẽ thêm những nhân vật nào, nhưng chờ mãi lại chỉ thấy thêm một chiếc trâm vàng, một bộ váy cung đình, một chuỗi ngọc bích cầm trên tay, một đôi đèn uyên ương giao cổ…
Mỗi vật đều có chủ nhân của nó, nhưng những nhân vật đó, đến khi bức tranh hoàn thành, Tuệ Miễn cũng không vẽ ra được một nét nào.
Chỉ có Túc Hoài Cảnh và Mộc Cảnh Tự, ký ức còn sống động, tranh vẽ lại tươi sáng.
Ngày hoàn thành tranh, Dung Đường nhìn chăm chú rất lâu, mơ hồ hiểu được ý nghĩa mà Tuệ Miễn chưa nói ra.
Mong ước sâu kín trong lòng y chưa bao giờ thốt ra, nhưng Tuệ Miễn lại biết.
Bức tranh này, vừa là để tưởng nhớ người thân, vừa là để nhắc nhở Dung Đường.
Người đã chết không nên sống lại, lịch sử đã định sẵn không nên thay đổi, nếu không thì có khác gì "thiên đạo" đâu?
Chỉ thỉnh thoảng trong đêm khuya yên tĩnh, Dung Đường sẽ cảm thấy tiếc nuối và hối hận, sẽ không tự chủ mà nghĩ, nếu ban đầu ngăn cản, liệu những oán thù năm đó có thể xóa sạch hay không?
Nhưng hình như lại không phải như vậy.
Y nhìn bức tranh, rất lâu sau mới nghiêm túc xin Tuệ Miễn chỉ dạy: "Ta có một điều không rõ.”
Tuệ Miễn: "Xin mời nói.”
Dung Đường: "Tại sao nhiều người đều mơ thấy kiếp trước, mà Túc Hoài Cảnh lại không hề?”
Tiếng binh khí bên ngoài lầu đã ngừng, Tuệ Miễn rửa sạch tay, nhẹ nhàng hỏi lại: "Một cơn ác mộng đã hoàn thành, có cần thiết phải hồi tưởng lặp lại không?”
Đó là một cơn ác mộng, dù trong thực tế hay trong mơ, đều đủ để khiến người ta trầm luân tiêu tán.
Với người khác đó là chấp niệm chưa hoàn thành, với Túc Hoài Cảnh, mỗi bước hắn đi đều hoàn hảo theo kế hoạch, mọi sự trả thù đều đã hoàn tất, ý nghĩa của việc tồn tại trên trần ai cũng đã vẽ lên dấu chấm tròn viên mãn vào ngày mọi chuyện được giải quyết.
Đi một lần đã đủ mệt rồi, những việc muốn làm đã hoàn thành, chấp niệm đã tan biến, bạn bè và người thân đều đã chết, đương nhiên không còn lý do để hồi tưởng lại.
Dung Đường im lặng một lúc, hiểu được ý của Tuệ Miễn, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Tiếng xe ngựa bên dưới lầu dường như đang đến gần, Tuệ Miễn cười nhẹ, dịu dàng nói: " Thế tử gia đi thu dọn hành lý đi, có người đến đón người về nhà rồi.”
Dung Đường ngẩn ra, nhìn ra từ lan can, thấy lửa pháo trên tường thành đã tắt.
Trái tim y thả long, nhưng lại cảm thấy có phần căng thẳng khó hiểu.
Tính ra, cũng vẻn vẹn tám ngày không thấy Túc Hoài Cảnh, mà nỗi nhớ đã sinh trưởng náo động rồi.
Y đứng dậy, vô thức muốn xuống lầu, nhưng Tuệ Miễn lại vô tình hỏi: "Thí chủ không có gì muốn nói với ta sao?”
Dung Đường dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn, tâm trí đã bay đến bên dưới lầu, nhất thời không hiểu ý hắn là gì.
Tuệ Miễn chờ một lúc, cười nhẹ nói: "Vậy thì thôi, tự có nhân quả.”
Hắn đứng dậy, đốt ba nén hương, ngồi trên bồ đoàn đối diện với trời đất rộng lớn ngoài lầu các: " Thí chủ xuống đi, huyết khí của Túc đại nhân nặng, không thích hợp vào tháp Phật, đừng để hắn chờ sốt ruột.”
Dung Đường hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Huynh muốn làm gì?”
“Tụng kinh. "Tuệ Miễn nói," Niệm chú vãng sinh, tiễn đưa cố nhân.”
Tiễn đưa cố nhân mười hai năm trước, tiễn đưa oan hồn mười hai năm, cũng tiễn đưa những người đã chết trong cuộc tranh đấu vừa khép lại sau mười hai năm.
Dung Đường chấn động đứng đó một lúc lâu mới hoàn hồn, cúi người chào đoan chính.
Sau đó im lặng rời đi, bước từng bước xuống cầu thang như khi đến.
Tiếng xe ngựa bên ngoài tháp càng lúc càng gần, bước chân Dung Đường bất giác tăng nhanh, bị bệnh mấy đời này, rất ít khi y đi nhanh, nhưng từng tầng từng tầng xoay tròn xuống lầu, tốc độ nhanh gấp mấy lần so với lúc y đến.
Bên ngoài có một con ngựa trắng bôn ba mà tới, thiếu niên hăng hái, toàn thân bụi bặm, gió lướt qua, ánh sáng bình minh lay động, tất cả sự thiên vị trên thế gian đều tụ lại nơi hắn.
Mấy ngày này, Dung Đường đã nghĩ xem gặp mặt sẽ tính sổ với Túc Hoài Cảnh thế nào, cũng nghĩ sẽ dọa hắn để hắn nhớ lâu, nhưng khi thấy người kia dưới ánh sáng ban mai mùa thu chạy về phía mình, phía sau là đoàn người kéo dài, trước mặt là con ngựa trắng lông bờm nhuộm máu, tất cả ý nghĩ trong đầu y đều tan biến.
Hành vi hoàn toàn dựa vào bản năng chi phối, chạy về phía hắn bất chấp mọi thứ.
Trước tháp còn có bậc thang, Dung Đường đi hết sáu bậc thang, đã mất kiên nhẫn xuống từng bước, mấy viên gạch cuối cùng, y gần như nhảy xuống, suýt nữa không ổn định được trọng tâm mà ngã sấp xuống đất.
Túc Hoài Cảnh cả kinh, chưa kịp xuống ngựa đã căng thẳng nắm chặt dây cương, cúi người, một tay nắm lấy tay Dung Đường, kéo y lên ngựa ôm chặt.
Dung Đường lảo đảo lao vào lòng hắn, gió lướt qua mang theo mùi máu tanh, nhưng lưng y lại áp vào lồ ng ngực ấm áp mà rắn chắc.
Túc Hoài Cảnh không trách sự liều lĩnh của y, cũng không trách sự nôn nóng của y, chỉ đơn giản là một tay ôm chặt lấy eo y, cúi đầu, như thể căng thẳng bao lâu nay cuối cùng có thể thả lỏng, tựa đầu lên vai y.
Trái tim trong lồ ng ngực kịch liệt nhảy lên, xuyên qua quần áo cùng huyết nhục xương cốt ngăn cản, hai trái tim như hòa chung nhịp đập.
Hùng thú đi săn trở về sào huyệt, vội vàng xao động ngửi mùi bạn đời, để giải tỏa trái tim xao động bất an sau khi chém giết.
Túc Hoài Cảnh mở miệng, giọng khàn khàn kỳ cục: "Trên người ta rất bẩn rất hôi.”
Vết máu nhiều lần nhuộm đẫm rồi đọng lại, không phân biệt được là của ai, cũng không biết đến tột cùng dính vào bao nhiêui, mùi nồng đến khó chịu.
“Nhưng ta rất nhớ ngươi. "Túc Hoài Cảnh thấp giọng nói," Ta rất muốn gặp ngươi…”
"Đáng lẽ ra nên tắm rửa, xông hương thay bộ đồ sạch sẽ rồi mới tìm ngươi, nhưng ta không kiềm chế được, xin lỗi.”
Hắn cọ vào cổ Dung Đường, dính mùi của mình lên y, giọng thấp khàn, tay không hề nới lỏng, giam giữ người trong lòng không để di chuyển nửa bước, nhưng lại nói những lời như nũng nịu cầu xin: " Đường Đường đừng ghét bỏ ta nhé, cầu xin ngươi.”
Chặt đứt tứ chi Thịnh Tự Viêm, sau khi cắt lỗ tai, nỗi nhớ dâng trào đến đỉnh điểm.
Hắn muốn gặp Dung Đường, muốn Dung Đường, muốn ôm y vào trong lòng, muốn c ắn máu thịt của y, muốn đem y giấu vào trong thân thể của mình.
Nhiều ý nghĩ điên cuồng bí mật không thể nói ra gào thét trong đầu, Túc Hoài Cảnh kiềm chế rất lâu, bình tĩnh cứu sống Thịnh Tự Viêm từ quỷ môn quan, dùng đan dược duy trì mạng sống cho lão.
Nhưng khi tay rảnh rang, d*c vọng trào dâng như nước vỡ bờ.
Hắn muốn gặp Dung Đường, bây giờ, lập tức!
Dung Đường nên đứng bên cạnh hắn, hắn nên nắm tay Đường Đường.
Giống như bốn năm qua, mỗi lần họ ngủ chung, quấn quýt bên nhau.
Dung Đường nên đi cùng hắn, thấy hắn báo được thù, cùng hắn lên đế vị.
"Ta rất nhớ ngươi, Đường Đường à..." Trong gió sớm, Túc Hoài Cảnh ghé sát tai Dung Đường, khẽ nỉ non.
Nỗi nhớ dạt dào bị gió cuốn đi, người bình thường chỉ thấy được một phần nhỏ, nhưng đã đủ làm kinh tâm động phách, phô thiên cái địa, khiến người ta nghẹt thở.
Tác giả có lời muốn nói:
Túc Tiểu Thất, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của ngươi kìa! Chậc chậc chậc......
Mới có bảy ngày thôi~~~