Mọi người và Túc Hoài Cảnh rửa tay cho Dung Đường xong đi dạo xung quanh hai vòng, sau đó tìm một gốc cây đào ngoài trời, bắt đầu ngồi xuống.
Dung Đường thấy Kha Hồng Tuyết cũng đi cùng với bọn họ bèn hỏi: "Không phải ngươi muốn nghe hí à?”
Kha Hồng Tuyết vung quạt, tiện tay cầm bầu rượu đặt bên cạnh lên, dùng tay áo lau miệng bầu, rót cho mình và Mộc Cảnh Tự một ly. Thiếu hứng thú trả lời: "Ta vốn tưởng rằng phải diễn vở Thẩm Thanh Lang bình oan dưới hoa lầu, ai biết Thịnh Thừa Tinh ở bên cạnh hoàng đế cao ngất trời lại chạy tới Phù Viên, còn diễn lại vở tài tử giai nhân cổ lô sĩ đầu tường nhìn nhau ở trên mặt nước, chẳng thú vị chút nào. Sớm biết như thế, còn không bằng ta lấy vài vở kịch diễn cho hắn xem.”
Dung Đường nghe vậy lông mày giật giật, vô thức liếc nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, đã thấy lông mày hắn hơi nhướng lên, dường như có chút hứng thú: "Thẩm Thanh Lang? Là nhân vật chính có cha mẹ bị oan phải xét nhà, lưu lạc thanh lâu làm kỹ nữ đúng không?”
Dung Đường cảm thấy trong lòng vang lên tiếng chuông báo động, toàn thân căng thẳng, y không tự chủ được nhìn Kha Hồng Tuyết, cố gắng ngăn cản hắn nói ra điều gì đó có thể khiến hắn chết bất cứ lúc nào.
Nhưng Kha Hồng Tuyết hiển nhiên không đáp lại y, ánh mắt sáng lên, ngồi thẳng người, thu đi vài phần tản mạn nhiệt tình. Hắn nhìn chằm chằm Túc Hoài Cảnh như gặp được tri âm, giọng điệu cũng nhanh hơn rất nhiều: "Đúng là quyển kia, Túc công tử cũng đọc rồi à?"
Dung Đường không được uống rượu, Túc Hoài Cảnh tịch thu ly rượu trước người y, đổi qua một đ ĩa hạt điều, nhẹ giọng cười nói: "Đường Đường đã kể với ta.”
Ánh mắt Kha Hồng Tuyết bèn chuyển sang Dung Đường, không giấu được vẻ hưng phấn trên mặt, hắn đặt một tay lên tấm thảm đang ngồi, nghiêng người về phía trước, cười nói:"Thế tử gia, ta đã nói chúng ta có duyên rồi.”
Sư căng thẳng của Dung Đường trước câu hỏi của Túc Hoài Cảnh hoàn toàn tan biến, một hơi còn chưa thả lỏng lại thấy dáng vẻ này của Kha Hồng Tuyết, tức giận nói: "Nghiệt duyên.”
Đang yên đang lành không có việc gì nhắc tới thoại bản làm gì, không nói Thịnh Thừa Tinh có phải trời cao hoàng đế xa hay không, trên đảo còn có không ít danh môn quý nữ, kịch bản vừa ra là toàn cảnh hành động tình tình ái ái, tuy là cải biên lại nhưng có thể cải biên ra nổi sân khấu hí khúc gì?
Bản thân lén nói thì quên đi, trước mặt mọi người thế mà cũng không biết giữ mồm giữ miệng, Kha Hồng Tuyết nào có dáng vẻ làm gương cho người khác đâu?
Dung Đường thầm oán, lại trừng mắt liếc hắn một cái, Kha Hồng Tuyết chẳng giận, một chút thông minh duy nhất xuất hiện. Dường như hắn nhận ra Dung Đường không muốn nói chuyện này, nói xong câu hữu duyên kia bèn lui về phía sau, không truy hỏi nữa.
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh đánh một vòng giữa hai người, cuối cùng vô thức rơi vào khuôn mặt có chút tức giận lại có chút hồng hồng của Dung Đường. Hắn cúi đầu cười khúc khích hai tiếng, lại bóc quả quýt đưa cho y như đang cho động vật nhỏ ăn, rất thích ý.
Dưới tàng cây có chuẩn bị bàn thấp và bút mực, lý do thoái thác từ đầu tới cuối của Dung Đường rất đơn giản -- chưa từng đi học, không biết làm thơ. Túc Hoài Cảnh cũng học theo y, cũng may Mộc Cảnh Tự vốn không có ý định bức bách hai người bọn họ nhất định phải tham dự vào khâu viết thơ này.
Hợp tác với họ nói đúng ra giống như một loại thăm dò hơn.
Từ thăm dò Thịnh Thừa Lệ tới Lư Gia Hi, Dung Đường cũng không thể xác định trăm phần trăm thăm dò ra kết quả gì đó từ hai người bọn họ, nhưng xác nhận duy nhất chính là Mộc Cảnh Tự và Kha Hồng Tuyết cũng không có ác ý.
Những thứ khác Dung Đường cũng lười hỏi đến, dù sao bọn họ thăm dò bản thân y, Túc Hoài Cảnh cũng đang thăm dò bọn họ, toàn là người thành tinh rồi, chủ trương chính là có qua có lại ai cũng đừng hòng lợi dụng ai.
Đầu tháng tư mặt trời ấm áp treo cao, mây bay xa tận trời, Dung Đường ngồi dưới gốc cây một lúc, sau đó ngả người ra sau nheo mắt nhìn chim chóc và mây trên bầu trời.
Trong Lãm Nguyệt Các thỉnh thoảng vẫn có tiếng hí khúc truyền ra, chung quanh tốp năm tốp ba người hoặc cười vang, hoặc đối ẩm ngâm thơ, làn gió ấm áp thổi qua, vạn vật yên tĩnh đẹp đẽ, hết thảy đều yên tĩnh tốt đẹp không giống như ở nhân gian.
Lư Gia Hi uống hai chén rượu, sắc mặt dính vài phần đỏ ửng, áo bào học sĩ màu xanh dính vụn cỏ, vành mũ cũng lệch, hắn lẩm bẩm nói: "Thủy trọc vô điệu vĩ chi ngư, thổ xác vô sum suê chi mộc, chính phiền vô dật lạc chi dân. Xuân quang như thế cảnh như thế, quốc gia to lớn, chẳng phải là nhân nghĩa thế gian mà tiên sinh giảng lúc đi học sao......”
(Nước đục thì không có cá quẫy đuôi, đất cằn cỗi không có cây cối um tùm, chính quyền rối loạn thì dân tộc không hạnh phúc)
Giọng hắn rất nhẹ, trong giọng nói có chút khao khát khó nhận ra, Dung Đường khẽ cau mày, không có lên tiếng trả lời ngay.
Mộc Cảnh Tự vẫn viết thơ như trước, Túc Hoài Cảnh không hề nhướng mày, bên môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo đến gần như không nhìn thấy, hết sức trào phúng.
Kha Hồng Tuyết đã phóng đãng nằm dưới mặt đất, nghe vậy cười to thành tiếng, đổ ly rượu vào miệng, uống một ngụm rồi cười nói, "Theo ý của học đệ, hiện giờ ngươi đang ở hội Chiết Hoa, nhìn thấy văn nhân nhã sĩ cất cao tiếng hát giao hữu, thoáng nhìn quan lại hàn lâm ra vào nói chuyện, lại thấy trăm hoa đua nở, chim tước cùng đàn cá nhảy liên tục, cảm thấy chính quyền không loạn nên mới có dân chúng an vui, cảnh tượng Đại Ngu phồn vinh, tương lai tươi sáng hay sao?”
Lư Gia Hi quanh co một hồi, tự biết mình lỡ lời, nói: "Thỉnh học huynh chỉ giáo.”
Kha Hồng Tuyết cười khẽ: "Cũng không dám nhận.”
Ánh mắt hắn nhàn rỗi vòng qua hai người Dung Đường, sau đó như chuồn chuồn lướt nước nhìn thoáng qua Mộc Cảnh Tự, lại quay đi, tùy ý nhặt lên một cánh hoa rơi dưới mặt đất, nhẹ nhàng xoa xoa, mặc cho nước hoa nhuộm đỏ đầu ngón tay, ánh mắt nhìn điểm đỏ tươi kia,
"Ngươi nhìn thấy nơi này phồn hoa, nhưng cũng sẽ nơi khác suy tàn, ngươi nghe ở đây ca khúc nhạc tiêu sái thì cũng có chỗ người người lưu lạc tiếng kêu than dậy khắp trời... Ngươi thân ở yến hội do công tử vương tôn tổ chức, kết giao lui tới xung quanh đều là người ở địa vị cao con cháu nhà giàu không biết dân chúng đói khổ, nào có nom thấy tây bắc đông nam, hàng năm chịu đủ hạn hán lũ lụt, nạn đói trộm cướp khổ dân chúng đây.”
"Cùng lắm chỉ là hoàng tử xuất cung giao hữu tổ chức yến hội, bệ hạ vì biểu lộ sự từ ái mà phê cho văn quan nghỉ nhiều ngày như thế, thứ ngươi nhìn thấy nghe thấy trên học đường chính là tên xuất hiện ở trước mắt, cười bắt chuyện uống rượu, lên cao làm phú, khí thế xông trời; thứ ta nhìn thấy lại là bóng dáng mệt mỏi vì đống công văn sau bảy ngày hoang phí, kiện cáo uổng công trong nhà lao.*
Kha Hồng Tuyết ngừng nói, buông tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lư Gia Hi: "Học đệ ngươi vừa có gan dạ sáng suốt cáo trạng Đinh Lai Bảo đến phủ Kinh Triệu Doãn, sao có thể bị vẻ ngoài hời hợt như vậy đánh lừa, lại có thể nói ra" chính quyền không loạn dân ắt vui "như vậy..."
Hắn dường như đang cân nhắc dùng từ, cười nói: "Vừa giả vừa không?"
Lư Gia Hi ngẩn người, tầm mắt ngơ ngác từ trên mặt Kha Hồng Tuyết một lần nữa rơi xuống đảo giữa hồ.
Rừng hoa hạnh thơm ngát, khắp nơi đều thấy những con đường rải sỏi, từng viên đá tròn trịa, bóng loáng mượt mà, rõ ràng đã mài qua. Tiếng hí khúc là thuốc tốt nhất, từ Lãm Nguyệt Các đang mở cửa truyền ra, cơ hồ khiến cho người trên đảo rơi vào ảo ảnh nơi này giống như một toà thành gần biển.
Lư Gia Hi như là tỉnh rượu, đoan đoan chính chính đứng lên, sửa sang lại mũ miện, cung kính với Kha Hồng Tuyết nói cám ơn: "Đa tạ học huynh chỉ giáo.”
Kha Hồng Tuyết không đáp, thuận tay cầm một hòn đá ném lên trời.
Dung Đường nhìn ra tâm tình hắn có hơi không tốt, nhưng cũng không có ý định lội vào vũng nước đục này, Túc Hoài Cảnh lại đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: "Tại hạ có một chuyện không rõ, có thể làm phiền Kha thiếu phó giải thích nghi hoặc một hai này hay không?"
Kha Hồng Tuyết giật mình, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt từ lười nhác trở nên hăng hái bừng bừng, hắn đứng dậy từ dưới đất, nhìn Túc Hoài Cảnh bằng một đôi mắt hoa đào rực rỡ: "Mời công tử nói.”
“Khi còn bé ta ở nhờ nhà dượng, chưa từng có cơ hội đi học, nhưng cũng từng nghe biểu ca biểu tỷ học bài, mơ hồ nhớ rõ đoạn vừa rồi Lư công tử còn có mấy câu. "Hắn chậm rãi đọc, giọng điệu trầm ổn, hấp dẫn vô cùng, “Trời sinh vạn dân, lập vua đứng đầu, vua là trời của dân, trời lấy nuôi dưỡng vạn vật, dựa vào điều hoà âm dương làm gốc, vua thay đổi vì dân, lấy chính trị, giáo dục là nhiệm vụ chính. Lúc nóng lạnh quá thì có dịch bệnh, mưa gió không đều sẽ có nạn đói, ban hành sắc lệnh thì bị bão táp mưa sa của dân ảnh hưởng. Hình phạt không kịp thời thì dân bị hại; sắc lệnh không ôn hòa quá cứng rắn thuần phong mỹ tục sẽ bị tổn hại.”
Túc Hoài Cảnh nói: " Ý trời ở đây hẳn là vua yêu con dân của mình, vua là trời của dân, nhưng ta xem lại có một nghi vấn.”
Dung Đường sửng sốt một hồi, quay đầu nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, không hiểu sao lại có suy đoán về vấn đề hắn muốn hỏi.
Kha Hồng Tuyết nói: "Mời nói.”
Túc Hoài Cảnh hỏi: " Vua nhất định phải yêu dân sao?”
[A - - hiểu rồi-] Hệ thống đã lâu không phát ra cảm khái.
Trong lòng Dung Đường yên lặng thở dài, y cũng chẳng ngạc nhiên khi Túc Hoài Cảnh hỏi ra vấn đề này, chỉ là y buồn bực, Túc Hoài Cảnh đột nhiên nghĩ tới vấn đề này hay là câu nói vừa rồi của Lư Gia Hi đã có ý ám chỉ dẫn hắn tới đây.
Mà Kha Hồng Tuyết hiển nhiên có hơi bối rối, như là không ngờ Túc Hoài Cảnh cuối lại hỏi một mệnh đề như vậy, ngay cả Mộc Cảnh Tự cũng dừng bút, trên giấy Tuyên Thành xuất hiện một chấm mực.
Kha Hồng Tuyết hỏi ngược lại: "Sao công tử lại nói vậy?”
Túc Hoài Cảnh cười nói: "Nếu vua bị dân vứt bỏ, nếu dân không tin vua, vậy vua còn cần yêu dân không?” Giọng của hắn rất nhẹ, thậm chí vừa nói còn gắp cho Dung Đường một miếng bánh màu xanh đặt ở trong đ ĩa nhỏ dỗ y ăn, dường như chỉ hỏi một câu hỏi bình thường mà không hề suy nghĩ hay thay đổi câu trả lời.
Kha Hồng Tuyết nhíu mày, suy tư một lát hỏi: "Nếu vua từng bị dân vứt bỏ, vậy vua có từng vứt bỏ dân không?"
Túc Hoài Cảnh lắc đầu: "Chưa từng.”
Kha Hồng Tuyết lại hỏi: "Nếu dân không tin thì dân có tin lời đồn không?"
Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Có lẽ.”
Lông mày Kha Hồng Tuyết giãn ra, cười nhặt chén rượu lên, khom lưng chạm vào ly Túc Hoài Cảnh đặt ở trên thảm, cười nói: "Nếu là như thế, kẻ hèn này cho rằng thiên địa to lớn, người làm vua không cần câu nệ, tự có thể ngao du.”
“Vậy sao? "Túc Hoài Cảnh cười nhạt, rũ mắt không nói.
Dung Đường nhìn hắn một cái, trong lòng biết hắn còn có một vấn đề cuối cùng chưa hỏi ra.
- Nếu có cả hai, liệu vua có thể phản bội dân, bỏ rơi dân, tiêu diệt dân, thậm chí giết dân hay không?
Thụy hiệu của tiên đế viết là giết chóc, tàn bạo bất nhân viết là giết chóc, tàn sát người vô tội viết là giết chóc.
Tiên đế tại vị hai mươi lăm năm, Đại Ngu ngày càng hưng thịnh, chiến tranh dần ít, buôn bán sôi động, nhưng mà thời gian chín năm trôi qua, hiện giờ con dân Đại Ngu đề cập tới tiên đế chỉ biết nhớ tới một chữ Giết.
Nói ông ngu dốt vô đạo, nói ông chuyên quyền ngang ngược, nói ông ngu muội không chịu nổi, nói ông mặc kệ ngoại thích khống chế triều đình cho đến loạn trong giặc ngoài, Đại Ngu suýt nữa nước mất nhà tan.
May mà......
May mà đương kim thánh thượng ngăn cơn sóng dữ, kéo thiên hạ lớn lao đang nghiêng ngả về phía trước.
Từng việc từng việc chẳng hề liên quan tới hai chữ "Nhân Thọ" của quân chủ được xưng là Nhân Thọ Đế, Dung Đường cảm thấy châm chọc lớn lao.
Y không muốn ăn lắm, bị gió nhẹ trên mặt hồ tạt vào nên cảm thấy hơi lạnh bèn dán sát vào người Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh lập tức phát hiện manh mối, lông mày nhíu lại: "Lạnh à?”
Dung Đường sửng sốt một hồi, thành thật gật đầu: "Có một chút.”
“Vậy chúng ta trở về đi, tìm thoại bản cho ngươi xem. "Túc Hoài Cảnh nói xong bèn đứng dậy, khom lưng kéo Dung Đường đứng lên, nói lời tạm biệt với ba người rồi đi về phía bến thuyền.
Trước khi đi Dung Đường nhìn thoáng qua, Mộc Cảnh Tự chưa viết xong một bài thơ, đã ngừng bút.
Niềm vui trên hòn đảo giữa hồ không còn liên quan gì đến Dung Đường nữa, y và Túc Hoài Cảnh chậm rãi trở về tiểu viện có lầu các sơn đỏ kia, đi ngang qua một chỗ rẽ, Túc Hoài Cảnh bảo y đứng tại chỗ chờ.
Dung Đường bèn an tĩnh chờ hắn, cùng hệ thống rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Thật ra đời này của y không có mục đích, nếu quả thật muốn tìm ra một đích đến thì chẳng qua là hai đời trước từng có tương giao với Túc Hoài Cảnh, muốn hắn đừng đi vào con đường khổ sở nữa.
Nhưng trải qua hai tháng bên nhau, Dung Đường lại cảm thấy mình như quay trở lại khoảng thời gian vui vẻ.
Đại nhân vật phản diện vẫn chưa hắc hóa hoàn toàn, vẫn chưa trở thành dáng vẻ bạo quân làm cho toàn bộ Đại Ngu lâm vào chiến hỏa liên miên rất nhiều măm sau.
Dung Đường không làm được chúa cứu thế, y chỉ muốn ít nhất là cứu được Túc Hoài Cảnh.
Trải qua hai lần nhiệm vụ thất bại, hệ thống truy ngược dòng cốt truyện, kết luận nam chính đã chết, Túc Hoài Cảnh mất tích.
Trước kia Dung Đường chưa từng nghĩ tới, bây giờ lại không khỏi tò mò.
Đại nhân vật phản diện ngủ đông hơn mười năm rốt cục cũng ngồi được lên long ỷ, lúc nhìn thấy toàn bộ thiên hạ bị thiêu rụi, trong lòng của hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì?
Là vui sướng hay là oán hận?
Hận những con dân được phụ hoàng hắn bảo vệ không hỏi nguyên do gọi ông là đế vương giết chóc? Hận thái tử ca ca lấy tướng mệnh thủ thành trì không nhớ tên hắn? Hận tỷ tỷ thiếu nữ mười bốn tuổi xinh đẹp như hoa của mình nhảy khỏi tường thành tuẫn quốc, lại bị một tên phản loạn đi ngang qua dùng thương vén váy? Hận tam ca hắn trước khi đi còn cho hắn một giấc mộng nhưng lại vĩnh viễn không trở về được?
Nếu hắn vui sướng, vậy thì không còn gì để nói.
Nếu hắn thật sự không vui thì sao?
Nếu hắn trả thù khắp thiên hạ cũng không cảm thấy vui vẻ thì sao? Vậy mình đến tột cùng nên làm gì cho hắn đây?
Dung Đường lâm vào mê mang, sững sờ nhìn một gốc tường vi màu tím trắng trước mắt xuất thần, cho đến khi phía sau có tiếng bước chân gần sát, gọi thần trí của y trở về.
Dung Đường chớp mắt một cái rồi quay lại.
Túc Hoài Cảnh từ chỗ rẽ đi ra, trong tay cầm hai đoá hoa thược dược vừa vặn, không quá kín đáo cũng không nở quá rộ, thời tiết đang lúc đẹp, thích hợp nuôi ở trong chậu chứa đầy nước lẳng lặng chờ nó nở hoa.
Một tay Túc Hoài Cảnh cầm hoa, một tay thuận thế nắm lấy Dung Đường, đón ánh mặt trời buổi trưa tháng tư, nở nụ cười đi qua, "Trước khi đến đã cảm thấy hoa này rất hợp với ngươi, xin Đường Đường thương xót hôm nay thưởng cho ta và chúng nó cùng đọc thoại bản với ngươi được không?”
Thiếu niên làm ra vẻ nũng nịu, Dung Đường nhớ tới trước kia đưa thư, trong thư đáp lại một câu, trong lúc nhất thời không biết người viết câu kia xinh đẹp hơn hay là người cầm hoa hôm nay xin chút lợi ích đáng yêu hơn.
Cảnh xuân như là thời tiết của nó, vì thế Dung Đường đột nhiên nhận ra, những địa ngục nhân gian vừa nghĩ đến, toàn bộ chưa từng phát sinh.