Lão vốn đã cảm thấy mình ngày càng giống như một kẻ cô độc, các con trai đều mưu tính hạ bệ lão để chiếm ngôi. Chỉ có nhị hoàng tử ở xa tận Lĩnh Nam và bát hoàng tử đang bập bẹ tập nói, một người vì không tranh giành, một người vì còn non nớt ngây thơ, khiến lão thoải mái hơn, cảm nhận được chút tình thân hiếm hoi của hoàng gia, cũng thấy mình như phụ từ tử hiếu trong một gia đình bình thường mà có chút vui mừng ngắn ngủi.
Nhưng mẫu phi của nhị và bát hoàng tử đều là Di phi đã qua đời, nếu bát hoàng tử Thịnh Thừa Tịch không phải là huyết mạch của hoàng gia thì chút an ủi này sẽ trở thành trò cười đâm ngược lại bản thân. Thịnh Tự Viêm ngồi sau bàn, ánh mắt trầm tư, sắc mặt thay đổi không ngừng, giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào. Cơn giận bùng lên trong lồ ng ngực, gần như không thể kiểm soát.
Sau một lúc lâu lão đập vỡ chén, quay đầu nặng nề phun ra một ngụm máu. Thái giám và cung nữ bên cạnh hoảng sợ, vội quỳ xuống đất run rẩy, lão thám giám đi gọi thái y, sau khi bắt mạch xong thì Túc Hoài Cảnh phụng chỉ vào chung.
Hai người, một ngồi một quỳ, đế vương ở trên đầu không nói gì, thần tử chỉ có thể dập đầu quỳ xuống để biểu lộ sự tôn kính.
Lâu sau, Nhân Thọ Đế hỏi hắn: “Ngươi từng nói với người khác rằng công phụ của ngươi, Ninh Tuyên Vương của Trẫm, có ý phản nghịch, có chuyện này không?”
Túc Hoài Cảnh cả kinh, cơ thể khẽ run, đầu cúi càng thấp hơn, nhẹ giọng nói: “Thần—” Nhưng vừa mới nói một từ Nhân Thọ Đế đã cắt ngang, hơi thở không ổn định, mặt không kiên nhẫn: “Vu cáo hoàng thân quốc thích là tội chết, khi quân là tội liên lụy, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời trẫm.”
Liên lụy, nghĩa là phụ mẫu thê tộc đều sẽ bị liên đới. Túc Hoài Cảnh là nam thê, nếu phạm tội khi quân người đầu tiên đứng mũi chịu sào bị hỏi tội sẽ là Dung Đường. Trán hắn đụng phải mảnh sứ vỡ, trên mặt hiện lên sát ý lạnh lùng nhưng biến mất ngay lập tức. Túc Hoài Cảnh cúi đầu, trầm giọng nói: “ Người làm con thì không thể cáo tố cha mẹ; làm quan thì không thể không chia sẻ lo lắng cho quân. Thần là Ngự sử trung thừa, có trách nhiệm giám sát bách quan, thất trách chính là lỗi của thần, không liên quan đến phu quân của thần, xin bệ hạ minh xét, mọi hình phạt thần nguyện một mình gánh chịu.”
“Thần hoảng sợ, vì say rượu mà nói ra nghi ngờ trong lòng, nhưng đến giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thực nên chưa dám báo cáo lên bệ hạ, sợ làm bệ hạ lo lắng, xin bệ hạ ban tội.” Nói rồi hắn dập đầu mạnh, trán bị rách ra, chảy vài giọt máu đỏ tươi nổi bật trên nền gạch cẩm thạch.
Nhân Thọ Đế nhìn chằm chằm vào những giọt máu đó một lúc lâu, trầm giọng nói: “Trẫm cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.”
Túc Hoài Cảnh như sững sờ, hiếm khi thất lễ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào đế vương. Nhân Thọ Đế nói: “Mang chứng cứ Ninh Tuyên Vương mưu phản đến cho trẫm, trẫm sẽ miễn cho ngươi tội khi quân.”
Ánh mắt Thịnh Tự Viêm sắc bén, không trách tội Túc Hoài Cảnh ngẩng đầu nhìn vua, mà đối diện với hắn như muốn nhìn thấu suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Một lát sau, Túc Hoài Cảnh cúi đầu, gian nan mở miệng: “Thần...lĩnh chỉ.”
Mảnh sứ vỡ cứng rắn, trên trán toàn là vết thương nhỏ li ti, Túc Hoài Cảnh lên xe ngựa, mò mẫm lấy ra hai mảnh lớn, còn lại một số mảnh nhỏ hơi khó lấy ra, định về phủ để Hành Phong giúp mình. Nhưng khi về đến ngõ Vĩnh An, xe ngựa chưa vào ngõ, Song Thọ đã ngạc nhiên “Ồ” một tiếng: “Thiếu gia?”
Túc Hoài Cảnh trong xe sửng sốt, kéo rèm xe nhìn ra, thấy Dung Đường đang ngồi ở đầu ngõ cùng mấy thím hàng xóm vừa nhấm nháp hạt dưa vừa nghe chuyện phiếm, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía con đường dài dẫn vào ngõ, hoàng hôn phủ lên lưng y, mái nhà ngói xanh rải xuống bóng râm mát mẻ.
Túc Hoài Cảnh ngưng lại một lúc, tâm trạng bực bội lập tức được xoa dịu. Hắn không muốn xuống xe gặp người ta với bộ dạng này, liền bảo Song Thọ dừng lại, nhẹ giọng gọi: “Đường Đường.”
Dung Đường nghe thấy, đặt hạt dưa vào bát, vỗ tay, cười chào hàng xóm: “Mai con lại đến.”
“À, được.” Mấy người vừa đáp lại vừa tò mò nhìn vào trong xe. Nhưng chỉ thấy Dung Đường lên xe, tay chưa chạm vào khung cửa, đã có một cánh tay gầy mà mạnh mẽ trong xe duỗi ra, nắm lấy cổ tay y, kéo vào trong xe.
Môi trường đột ngột tối đi, Dung Đường chưa kịp thích nghi với ánh sáng trong xe, đã bị người ôm vào lòng hôn. Y sững sờ một lát, sau đó thả lỏng để mặc Túc Hoài Cảnh ôm hôn, thậm chí còn có tâm trạng tìm một tư thế thoải mái hơn trong lòng hắn, không để mình chịu chút thiệt thòi nào.
Túc Hoài Cảnh nhận ra động tác nhỏ của y, không kìm được cười khẽ cọ vào mũi y, tâm trạng vui vẻ lộ rõ. Dung Đường đã quen với thói quen của hắn, mặc hắn đùa giỡn đến khi cánh môi tách ra, xe ngựa dừng lại, y thở một hơi, bất giác muốn hỏi Túc Hoài Cảnh vào cung làm gì, nhưng khi ngẩng đầu, thấy trán hắn đầy vết thương nhỏ, vết máu đã đông lại, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Túc Hoài Cảnh thích Đường Đường thay đổi cảm xúc, nhưng không muốn Dung Đường không vui.
Hắn dắt người xuống xe, vừa vào trong phủ vừa dịu dàng hỏi: "Đói quá, trong nhà nấu cơm chưa?"
Dung Đường đầy bụng nghi vấn, thấy hắn như vậy tuy trong lòng tức giận nhưng vẫn nhịn, không vui trả lời: “ Nấu rồi.”
Túc Hoài Cảnh cười: “Vậy Đường Đường giúp ta xử lý vết thương trước, rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?”
Dung Đường im lặng hai giây, không nói gì, nhưng khi đến phòng ăn vẫn chuẩn bị một chậu nước sạch, lặng lẽ giúp Túc Hoài Cảnh gắp từng mảnh sứ ra, kiên nhẫn tỉ mỉ lau sạch vết thương rồi bôi thuốc.
Toàn bộ quá trình đại nhân vật phản diện đều im lặng, chỉ ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn y, trong ánh mắt chứa ý cười nhu thuận. Giọt nước lăn tới lông mi, hắn liền chớp mắt một cái, giống như một con chuồn chuồn xinh đẹp vỗ cánh tạo ra gợn sóng.
Dung Đường tức giận, giận vì Thịnh Tự Viêm chứ không phải giận Túc Hoài Cảnh, giờ thấy hắn thế này, làm sao còn nỡ lạnh mặt nữa.
Sau khi xử lý vết thương xong, y thở dài véo má Túc Hoài Cảnh một cái, hung hăng đe dọa: “Lần sau còn như vậy, ta sẽ cùng ngươi vào cung!”
Đó là một nơi mà chỉ cần một ý nghĩ có thể quyết định sống chết, một nơi ăn thịt người như vậy sao Túc Hoài Cảnh có thể để y bước vào. Nhưng khi Đường Đường nói như vậy, hắn cũng ngoan ngoãn trả lời: "Được thôi, nghe lời phu quân dạy bảo.”
Dung Đường không còn tâm trí để tranh cãi về cách xưng hô của hắn, chỉ liếc mắt một cái rồi ngồi lại vào bàn ăn, vừa ăn vừa nghe Túc Hoài Cảnh nói chuyện. Khi hắn nói đến việc Nhân Thọ đế lệnh cho hắn điều tra bí mật về ý đồ phản loạn của Dung Minh Ngọc, Dung Đường hơi ngỡ ngàng, ngước mắt nhìn Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh nói: "Đường Đường đừng lo, ta có cách bảo vệ mọi người.”
Mọi người, ở đây ý nói tất cả mọi người trừ bản thân Ninh Tuyên Vương ra, những người mà không đáng phải chết bị ông ta liên lụy.
Nhưng trọng tâm của Dung Đường không ở đó, y thu lại cảm xúc nhẹ gật đầu: " Đương nhiên ta biết ngươi có cách.”
Y chỉ nhớ lại, chuyện Dung Minh Ngọc mưu phản gần như không được đề cập trong nguyên tác. Bây giờ nhìn lại, y không biết đây là bug trong sách hay là lão hồ ly Ninh Tuyên Vương này che giấu quá tốt, đến mức không ai phát hiện ra tham vọng của ông ta.
Nhưng nếu theo cốt truyện gốc, đây thực sự là một tai hoạ ngầm trí mạng, Ninh Tuyên Vương đã ở trên triều đình nhiều năm, không tham gia đấu tranh đảng phái công khai, chỉ làm việc cho Hoàng đế, nhưng thực ra các thế lực lớn trong triều đều có liên hệ với ông ta.
Nếu Thịnh Thừa Lệ là nam chính, thật sự đánh bại Túc Hoài Cảnh rồi lên ngôi, thì làm sao gã có thể giữ vững ngai vàng khi đối diện với một vương gia đa mưu túc trí như vậy?
Trong cuốn sách "Hành trình của đế vương" với Thịnh Thừa Lệ là nam chính, bây giờ xem lại dường như chỉ là một ảo tưởng không thực tế. Những mưu sĩ bên cạnh chỉ có Dung Đường là người trung thành, các đại thần trong triều đều có mưu đồ riêng; trước khi đăng cơ có Túc Hoài Cảnh là đại nhân vật phản diện đối đầu, sau khi đăng cơ lại có Dung Minh Ngọc mặt cười nhưng lại là kẻ giấu mặt ngủ đông.
"Thiên đạo" chọn một nam chính như vậy để leo lên vương vị là vì điều gì? Nói cách khác, nó có thể thu được lợi ích gì? Lợi ích lớn đến mức khiến nó đối xử khoan dung và ưu ái Thịnh Thừa Lệ, không tiếc mọi giá đẩy gã lên vị trí cao nhất?
Dung Đường hơi đờ đẫn, Túc Hoài Cảnh nhận ra sự khác lạ, không nói một lời gắp cho y một miếng cá vược: "Đường Đường ăn cơm đi.”
Dung Đường nhìn hắn một cái, ánh mắt kiên định, Túc Hoài Cảnh đối diện với y, hiếm khi không đoán được trong lòng Dung Đường đang nghĩ gì. Hắn không thích điều này, nhíu mày nhẹ, Dung Đường lại nói: "Ăn xong đi dạo phố không? Chúng ta đã lâu không ra ngoài chơi rồi.”
Đã lâu không gặp Tiểu Lư đại nhân, đã lâu không gặp huynh trưởng và Kha Hồng Tuyết, đã lâu không gặp mẫu thân, đã lâu không hẹn hò.
Dung Đường mở to đôi mắt trong sáng nhìn Túc Hoài Cảnh, không che giấu ý định của mình.
Túc Hoài Cảnh bối rối một lúc, rồi cười một cái, lòng có chút bất đắc dĩ: "Được.”
Không có cách nào khác, Đường Đường nhà hắn thật sự rất giỏi dỗ người.
—-
Ngu Kinh phồn hoa náo nhiệt, triều đình sóng gió ngập trời.
Sự ngờ vực vô căn cứ của Thịnh Tự Viêm đối với các con của lão lại một lần nữa đạt tới đỉnh điểm, sự áy náy và yêu thương của đế vương trong dự đoán của Thịnh Thừa Lệ đều hóa thành mây khói tiêu tán.
Túc Hoài Cảnh và Dung Đường trò chuyện về việc gã tìm đến mình, nói về việc Tuệ Miễn xúi giục Nhân Thọ đế luyện đan. Nghe đến đó mặt Dung Đường biến sắc, Túc Hoài Cảnh xác nhận Tuệ Miễn thật sự có thể kết giao.
Dung Đường nói: "Đại sư là do gã mời xuống núi nhập cung, bởi vậy mà gã được ban thưởng, giờ lại muốn Hoàng đế nghi ngờ ghét bỏ tăng nhân, chỉ tin mình gã sao?”
“Lợi ích trên đời đều bị gã chiếm hết, làm gì có đạo lý đó?”
Thịnh Thừa Lệ mời Tuệ Miễn xuống núi, rồi lại muốn mượn đao giết người, đẩy hắn vào hố lửa nhưng không ngờ lại bị phản đòn, kế hoạch dùng mệnh cách làm hậu thủ của gã cũng bị phá hủy.
Dung Đường cười lạnh: "Tự bê đá đập chân mình, chính là nói về gã.”
Túc Hoài Cảnh yên lặng nghe, nhìn thấy mặt Dung Đường thay đổi, bổ sung thêm: "Thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, gã đáng đời.”
Dung Đường yên lặng gật đầu, vô cùng tán thành những lời này của Túc Hoài Cảnh.
Từ đầu hạ đến giữa hạ, Dung Minh Ngọc đã ở triều đình nhiều năm, liên quan đến rất nhiều người, muốn bắt được nhược điểm của ông ta thì khó khăn hơn người thường rất nhiều.
Túc Hoài Cảnh mất hai tháng, một ngày hoàng hôn, đi xe ngựa vào cung.
Thịnh Tự Viêm nhìn một thùng đầy chứng cứ phạm tội trước mặt, thật lâu không nói gì.
Túc Hoài Cảnh quỳ gối trong điện, thời gian dập đầu còn dài hơn lần trước.
Chứng cứ cho thấy, ngay từ đầu, người mà Dung Minh Ngọc muốn giúp không phải là Thịnh Tự Viêm.
Lật đổ tiên đế, rồi quay lại giết Thịnh Tự Viêm dưới danh nghĩa trung thành, chọn một đứa trẻ trong con cháu tiên đế lên ngôi vị hoàng đế kế thừa đại thống, Dung Minh Ngọc có thể ung dung làm nhiếp chính vương.
Về sau, nếu đứa trẻ không có khả năng trị quốc, thoái vị nhường ngôi, để Dung Minh Ngọc đổi họ thành Thịnh theo trưởng công chúa, nhập phả hệ gia tộc hoàng gia, lúc này sẽ danh chính ngôn thuận mà nhường ngôi cho ông ta.
Đó mới là mục đích thật sự của lão khi cùng Thịnh Tự Viêm tạo phản, sau khi kế hoạch thất bại, Dung Minh Ngọc mới thay đổi hướng đi, giả vờ trung thành làm một con chó, thực ra là chờ thời cơ cắn trả chủ nhân.
Lâu sau, Thịnh Tự Viêm cầm tấu chương, ngón tay khắc sâu, để lại dấu trên giấy trắng. Đế vương giận quá hóa cười: "…Tốt lắm, tốt lắm!”
Túc Hoài Cảnh quỳ dưới đất, dáng vẻ kính cẩn, lòng đầy châm biếm.
Ấu tử của tiên đế, ai còn có thể thích hợp hơn hắn đây?
Năm đó hoàng cung bốc cháy, rất nhiều kẻ cứu hoả vơ vét của cải, ai là vì cứu hắn thoát chết, ai lại muốn giữ mạng hắn trong tay?
Tình hình lúc đó không rõ ràng, nhưng bây giờ nhìn lại, qua nhiều năm ân oán, lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Ngay từ đầu Ninh Tuyên Vương đã nghĩ đến việc đẩy hắn lên ngôi vị hoàng đế làm bù nhìn.
Đoan Ý trưởng công chúa không ngờ con ruột mình chứa đựng mưu đồ bao năm, Ninh Tuyên Vương cũng không ngờ mẫu thân dám mạo hiểm họa sát thân bảo vệ hoàng tự.
Đây không phải là một phương thức tâm linh tương thông khác sao?
Cả đời trưởng công chúa ăn chay niệm Phật làm việc thiện tích đức, không phải để chuộc tội cho mình.
Nhưng người để bà phải chuộc tội, xứng đáng ư?