Có rất nhiều suy đoán về nguyên nhân cái chết, nha dịch Đại Lý tự canh giữ ở trước cửa Phong Nguyệt lâu liên tục bảy ngày, muốn bắt lấy hung thủ, cuối cùng bí mật áp giải một học sĩ Hàn Lâm tới hình phòng.
Một vụ án mạng lôi kéo ra rất nhiều quan viên tiêu sái khoái hoạt trong Phong Nguyệt Lâu, Đại Lý Tự không có quyền lén xử trí nên bẩm báo Hoàng đế, cuối cùng chuyển đến Ngự Sử Đài.
Một người ba mươi trượng cũng phải phế nửa cái mạng, hiện giờ sứ đoàn các quốc gia trong kinh đông đảo, không thể để cho quan viên ngày ngày kéo lê cơ thể bị thương làm mất thể diện Đại Ngu, hai vị Trung thừa đại nhân bèn bàn bạc, đưa ra đề nghị thoả hiệp với Nhân Thọ Đế, thống nhất phạt bổng lộc một năm.
Trừng phạt này ít nhiều cũng có hơi nặng, dù sao Phong Nguyệt lâu đã mở nhiều năm, có thanh danh ở bên ngoài, là địa giới giàu có và đông đúc trong Ngu kinh, thậm chí xảy ra án mạng rồi nhưng vẫn không ngừng kinh doanh, thật ra là có một nguyên nhân bá quan ngầm hiểu trong lòng:
Thiên tử sẽ đến đó vui chơi.
Bên trên không ngay ngắn thì dưới tất nghiêng. Đây là đạo lý dễ hiểu nhất, chỉ là chẳng ai dám nói ra lời.
Sắc mặt Nhân Thọ Đế âm trầm vài ngày, cũng có thành kiến sâu sắc với Thiếu Khanh đại nhân đã lật việc này ra ngoài.
Còn chưa hỏi tội được hung thủ đã trách cứ y thiếu năng lực làm việc, phạt bổng lộc một năm và mười côn giống như những quan viên chơi gái khác.
Lúc Dung Đường nghe được tin tức này thì giật mình, không nói nên lời, trên mặt Túc Hoài Cảnh xuất hiện một loại biểu cảm u ám như muốn giết người.
Gậy của Đại Lý Tự mỗi đầu đều có gai, gai ngâm nước muối, đánh xuống mười gậy, người khoẻ mạnh cũng phải nằm liệt trên giường nửa tháng, Mộc Cảnh Tự lại chỉ được nghỉ bệnh ba ngày.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đường Đường cảm thấy Đại Ngu bây giờ thế nào?”
“Không được tốt lắm. "Dung Đường nói, y dừng một chút, lại nói:" Rất không tốt.”
Từ xưa đến nay, thịnh thế chuyển suy tất có quy luật.
Vả lại hiện giờ Đại Ngu rộng lớn, dân giàu có nhưng người cầm quyền lại cổ hủ ngoan cố, mù quáng giả điếc. Người làm quan thì hồn nhiên mơ màng, kiếm lời túi riêng, chí khí binh lính suy thoái, tham sống sợ chết......
Mà chi phí xây một tòa hành cung cho hoàng đế tốn hết trăm vạn lượng bạc trắng, tất cả mồ hôi nước mắt của dân chúng đều bị đem đi làm thú vui hưởng lạc.
Cứ tiếp tục như vậy, không đến mười năm, Đại Ngu tất vong.
Cho dù trong truyện không có Túc Hoài Cảnh, Thịnh Thừa Lệ cũng rất khó cứu về thịnh thế phồn hoa mỹ lệ này.
Túc Hoài Cảnh mở miệng: "Phụ hoàng từng nói, ông chỉ có thể là một quân vương thủ thành, không khiến quốc gia ở trong tay mình xuống dốc thì không tính là thẹn với liệt tổ liệt tông, đợi huynh trưởng trưởng thành có thể một mình đảm đương trở thành minh quân, ông ấy sẽ thoái vị nhượng chức.”
Đến khi đó, bên văn có Thịnh Phù Trạch, bên võ có Vệ Chuẩn, thiên tử trên minh đài, người thiếu niên có tư tưởng mới mẻ độc đáo đi lên, có lẽ Đại Ngu sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Mà hôm nay khéo léo nhìn lại, quốc gia mà tiên đế đã giữ hai mươi lăm năm, trong rễ đã bắt đầu hư thối.
Túc Hoài Cảnh cụp mắt nhìn về phía ngôi sao đêm thu phương xa, hồi lâu không nói chuyện, cũng không nói cho Dung Đường biết mình có tính toán gì.
Dung Đường không thúc giục cũng không hỏi, cùng với hệ thống không biết ở góc nào trong sân, im lặng ở bên cạnh hắn.
Thật lâu sau, Túc Hoài Cảnh nở nụ cười, tối tăm trong đáy mắt lui tán, nhẹ giọng hỏi: "Đi thăm huynh trưởng không?”
Dung Đường không chút suy nghĩ gật đầu: "Được.”
-
Mộc Cảnh Tự có một gian nhà ở trong kinh, tọa lạc ở phía nam thành, cách ngõ Vĩnh An không xa, lúc Dung Đường và Túc Hoài Cảnh đi qua, đám mây màu đỏ tím cuối cùng ở đường chân trời đã biến mất trong màn đêm.
Trước cửa đã có một chiếc xe ngựa đậu ở đó, phú quý chẳng kém là bao so với Ninh Tuyên Vương phủ.
Nhà của Mộc Thiếu Khanh vắng vẻ lại đơn giản, sai vặt ít ỏi chỉ có mấy người, Dung Đường bước vào trong nhà, tập trung nhìn lại, trong sân lui tới hơn phân nửa đều là người Kha Hồng Tuyết mang đến, vội vội vàng vàng.
Y hỏi Túc Hoài Cảnh: "Bọn họ ở cùng nhau à?”
Túc Hoài Cảnh nhướng mày, không thấy rõ rốt cuộc là cảm xúc gì, chỉ dắt Dung Đường đi vào trong sân.
Trong phòng thắp đèn, trang trí rất đơn giản nhưng lại lộ ra xa hoa khiêm tốn, thấy thế nào cũng là bổng lộc của Thiếu Khanh Đại Lý tự không mua nổi.
Hai người bước vào cửa, bắt gặp Kha Hồng Tuyết vừa vặn đi ra thay nước.
Người sau hơi dừng lại, vô cùng tự nhiên nở nụ cười: "Học huynh vừa ngủ, sớm biết các ngươi tới, ta đã kêu huynh ấy chờ thêm một chút.”
Dung Đường cụp mắt nhìn một cái, không đành lòng quay đi.
Nước trong chậu đồng bị nhuộm thành màu đỏ nhạt, trên khăn lông ngâm có vết máu loang lổ, đậm nhạt không đồng nhất, biểu hiện đã thay đổi rất nhiều lần.
Sắc mặt Túc Hoài Cảnh gần như trầm xuống, vô thức siết chặt tay Dung Đường.
Hắn nhanh chóng thả lỏng, nhưng không giấu được cảm xúc dâng trào, hắn bình tĩnh hỏi: "Trong phủ có phòng trống không, đêm nay ta cùng Đường Đường ở đây.”
“Một hay hai phòng? "Kha Hồng Tuyết đè nặng giọng hỏi, sợ đánh thức người nào đó vất vả lắm mới ngủ được.
Túc Hoài Cảnh: "Hai phòng.”
Kha Hồng Tuyết và Dung Đường đều kinh ngạc, nhìn hắn một cái rồi quay đi.
Kha thiếu phó phân phó người quét dọn phòng, Túc Hoài Cảnh đứng ở cửa nhìn một lát rồi rời khỏi khu vực cửa phòng Mộc Cảnh Tự.
Dung Đường hỏi hắn: "Không vào xem sao?”
“Sẽ dễ đánh thức. " Giọng Túc Hoài Cảnh rất nhẹ, trầm ổn nhưng bên ngoài lộ ra một sự hoảng hốt sợ hãi chính mình cũng không có nhận ra.
Dung Đường nhéo tay hắn, im lặng không lên tiếng cùng hắn.
Nói cái gì cũng nhạt nhẽo, nói cái gì cũng có vài phần chuyện không liên quan đến mình.
Cơ thể Mộc Cảnh Tự, lạnh quá sẽ ngất xỉu, dính lạnh trong địa lao sẽ đau đớn giống như Dung Đường, thân thể bệnh tật không chịu được dù chỉ là một chút gió táp mưa sa.
Thậm chí hai kiếp trước y còn chết sớm hơn Dung Đường.
Mà khi đó cũng không có trận tai bay vạ gió bị thiên tử trừng phạt này.
Bởi vì đã chứng kiến kết cục, Dung Đường còn hoảng hơn Túc Hoài Cảnh.
Ban đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, y mặc thêm quần áo đứng lên, thấy trong phòng Túc Hoài Cảnh vẫn luôn tối tăm liền không quấy rầy, thong thả đi tới trước cửa phòng Mộc Cảnh Tự đã thấy Kha Hồng Tuyết đứng ở trong viện, một thân hồng y vẫn phong lưu như trước, vạt áo lại có vài phần đỏ sậm không thể thấy rõ trong màn đêm.
Dung Đường cúi đầu, thấy ống tay áo Kha thiếu phó buông xuống bên cạnh khẽ rung động, ngón tay nắm thành quyền, thỉnh thoảng bóng tối vẫn xuất hiện vì hắn không thể khống chế được.
Hắn đứng như tùng bách, nhưng lại sỡ hãi tới mức gió thổi cái là ngã ngay.
Dung Đường đi tới trước người hắn, Kha Hồng Tuyết mới hoàn hồn, chớp đôi mắt khô khốc, sau khi thấy rõ người tới thì nhoẻn ra một nụ cười theo thói quen: "Ngươi và Tiểu Túc cũng thật thú vị, hơn nửa đêm không ngủ, một hai người đến làm chuyện tập kích ban đêm cũng không sợ truyền ra thanh danh xấu hay sao?"
Dung Đường hơi sững sờ, bất giác nhìn lại, ánh sáng yếu ớt lộ ra từ góc cửa sổ, cả gian sân không có một chút tiếng vang nào, thậm chí ngay cả tiếng ve kêu và tiếng côn trùng nên có trong đêm thu cũng biến mất.
Kha Hồng Tuyết nhìn ra sự nghi hoặc của y: "Hạ thuốc, còn hắn thì đuổi đi rồi, sợ ầm ĩ đến học huynh.”
Hắn không nói là ai bỏ thuốc, Dung Đường cũng không hỏi nhiều, Kha Hồng Tuyết và Túc Hoài Cảnh đều có thể.
Dung Đường nhẹ giọng nói: "Trở về ngủ một lát đi.”
Kha Hồng Tuyết lắc đầu: "Không cần, ta đã cáo nghỉ, vài ngày sau cũng không cần phải đi giảng dạy, nhưng ngày mai Túc Hoài Cảnh phải vào triều nên ta thay giùm cho hắn.”
Dung Đường: "Đã bao lâu rồi ngươi không ngủ?”
Kha Hồng Tuyết: "Cũng không sao.”
Dung Đường: "Ta và Hoài Cảnh luân phiên trông coi là được rồi.”
Kha Hồng Tuyết thoáng cái nở nụ cười: "Thế tử gia ngươi thì thôi đi, lại thêm một bệnh nhân, ngươi cũng không sợ lúc lên triều lang quân nhà ngươi nghĩ biện pháp giết hoàng đế hay sao?"
Dung Đường nhíu mày, còn muốn khuyên nữa, Kha Hồng Tuyết lại nói: "Trở về đi, hắn cố ý muốn hai gian phòng chính là sợ ngươi lo lắng, đêm khuya sương nặng, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Dung Đường cảm thấy một loại cảm giác bất lực sâu sắc không thể diễn tả được.
Không phải Mộc phủ không có tôi tớ, cũng không phải là không mời được đại phu và đồng tử bên người chiếu cố, chỉ là đối với bọn họ mà nói, người ngoài cũng không để ý bằng họ, nhất định phải mở mắt nhìn chằm chằm Mộc Cảnh Tự uống thuốc, ngủ tiếp mới an tâm.
Trong căn phòng này, bệnh nhân chưa bao giờ chỉ có một.
Dung Đường nhíu mày, trước khi đi hỏi thêm một câu: "Nghi phạm Phong Nguyệt Lâu xử lý thế nào?”
“Mật thám Đông Sơn mà thôi, lột da một nửa cho chó ăn. "Kha Hồng Tuyết lạnh lùng nói.
Dung Đường hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc.
Mộc Cảnh Tự bị ăn gậy buổi sáng, tối nay hung thủ đã bị trừng phạt, hiệu suất cực nhanh khiến người ta tặc lưỡi.
Có lẽ là biểu cảm trên mặt y quá mức rõ ràng, Kha Hồng Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười, cong con ngươi trêu chọc y: "Thế tử gia cho rằng ta chỉ là một thiếu phó thanh liêm, không hỏi chính sự ở trong triều thôi ư?"
Chẳng qua là cố kỵ sứ đoàn đến kinh thành, không tiện trực tiếp định tội mà thôi, học huynh thủ tử quy củ vô cùng.
Vừa muốn báo thù, lại lo lắng hai nước trở mặt, bách tính biên cảnh chịu khổ, rõ ràng tra ra hung thủ, lại còn phải chờ cái gọi là miệng vàng lời ngọc của Hoàng đế mới dám động hình.
Kết quả chờ được hình phạt.
Kha Hồng Tuyết cụp mắt, lông mày hiện lên sự âm trầm tàn nhẫn: "Lột một nửa da, người vẫn có thể sống, mặc vào áo tù thì ai biết gã có chịu hình phạt hay không, chỉ là đáng tiếc..."
Hắn nói xong ngừng lại, mỉm cười mời Dung Đường về viện, bản thân đi chậm vào trong phòng.
Thế là không ai nghe thấy lời nói mê sảng đó: "Chỉ tiếc là, sao không thể lột da Thịnh Tự Viêm được cơ chứ?"
Thiên tử tên là Thịnh Tự Viêm, đây là rắp tâm hại người, đại nghịch bất đạo.
Dung Đường trở về phòng, nằm ở trên giường ngây ngốc hồi lâu, buồn ngủ rốt cục tập kích đại não, bên ngoài sắc trời tối như một vũng mực đậm, đã có gà nhà hàng xóm gáy lên một tiếng,sắp rạng sáng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Túc Hoài Cảnh dính một thân sương sớm vào nhà, rón rén cởi ngoại bào nằm lên giường, ôm lấy Dung Đường ngủ bù một giấc mà chẳng mấy chốc sẽ thức dậy.
Tay bị người nắm chặt, khe ngón tay bị đẩy ra từng chút, ngón tay của người khác chen vào.
Dung Đường thiếu chút nữa bị đông lạnh đến co rúm lại.
Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực kỳ lạnh lẽo trên người Túc Hoài Cảnh. Cũng là lần đầu tiên, Túc Hoài Cảnh bò lên giường của y, quên luôn việc để cho tay chân của mình phải ấm áp rồi mới lên.
Dung Đường nhắm mắt lại, trong lòng buồn bực đau đớn, lẳng lặng lăn vào trong ngực hắn, hiếm khi sưởi ấm cho đại nhân vật phản diện.
Bọn họ ở nhà Mộc Cảnh Tự ba ngày.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Thiếu Khanh liền mở mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thần thái lại thản nhiên giống như chưa bao giờ chịu hình phạt.
Y cầm một quyển hồ sơ vụ án, thuận miệng trò chuyện vài thứ với Túc Hoài Cảnh, Kha Hồng Tuyết bưng thuốc vào nhà, huyệt thái dương giật giật, tức giận kéo quyển giấy trên tay y ra.
Ngày Mộc Cảnh Tự nghỉ bệnh kết thúc, cả thành Ngu kinh vui mừng, lá vàng trên sông Kim Phấn làm thành đèn sông, mỗi một chiếc đều cầu phúc cho đế vương.
Cửa thành mở rộng, bốn phương đến chúc mừng, ba ngày Vạn Thọ của thiên tử Đại Ngu rốt cục cũng được kéo tấm màn che.
Dung Đường rời khỏi Mộc phủ, nhìn Mộc Cảnh Tự mặt vô cảm mặc áo trắng, bị Kha Hồng Tuyết ôm lên xe ngựa tiến cung, mặt sau áo bào chảy ra chút máu tươi, trong đầu hiện lên một ý niệm:
Cẩu hoàng đế mừng sinh nhật gì, chết thì thôi.