Ngay khi Dung Đường nghĩ rằng hắn sẽ đuổi đứa nhỏ ra ngoài, Túc Hoài Cảnh cất tiếng nói trầm, uy áp khó hiểu: "Quần áo này lấy từ đâu ra?”
Dung Đường: "...?
Đứa nhỏ: "...?
Đứa nhỏ hơi sững sờ, đôi mắt chớp chớp, hạt châu đen trong mắt ngân ngấn nước như sắp khóc bất cứ lúc nào, ánh mắt như vô tình cố ý nhìn về phía Dung Đường.
Người bị nhìn hơi sững lại vài giây, trong lòng hơi run rẩy, không nỡ mà quay đi.
Bên cạnh lại truyền đến một tiếng cười khẩy, Túc Hoài Cảnh nhấc chân lên, mũi giày vén góc áo đứa bé kia lên, lạnh lùng nói: "Vô ích thôi, quần áo này lấy từ đâu ra? Luật Đại Ngu, ai trộm cắp, đánh một trăm gậy.”
Dung Đường: "......”
Hệ thống lạnh lùng mỉa mai: 【 tiểu lang quân nhà cậu đây là đang muốn chứng thực mình là thúc thúc lòng dạ hiểm độc đúng không? 】
Nhà ai có luật trộm một bộ quần áo thôi mà bay ba cái mạng vậy chứ?
Thịnh Tự Viêm giống như loại người nghiêm khắc trị pháp như vậy sao?
Dung Đường không nỡ đành yên lặng thở dài.
Quần áo của đứa bé bị hất hết lên, cổ áo vốn đã mặc kỳ lạ nay siết chặt cổ, cậu không kiểm soát được mà ngẩng đầu, gương mặt như gặp diêm vương sống nhìn Túc Hoài Cảnh, mặt tái nhợt.
"Con... Con không có trộm quần áo huhuhu." Lúc đầu còn khóc nhỏ, sau thì khóc rống lên: "Thúc thúc vu oan con, con không có trộm quần áo, đừng... đừng đánh con, hu hu hu hu!”
Túc Hoài Cảnh đơ người, Đứa nhỏ khóc rất thật, nước mắt tuôn rơi.
Dung Đường không nhìn nổi nữa, cúi xuống vỗ nhẹ vào chân Túc Hoài Cảnh, nắm lấy cánh tay đứa bé kéo lại gần mình, lau nước mắt sắp dính hết vào mặt rồi chỉnh lại quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo cho cậu một lần nữa.
Rất thần kỳ, Tuy Túc Hoài Cảnh chỉ nói tiểu thái tử Đại Tuy là thân nhân của hắn, nhưng không tiết lộ cụ thể quan hệ gì, Dung Đường cũng chưa từng gặp mặt, thậm chí khi cậu nhóc này linh hoạt nhảy lên xe gây chuyện, trông chẳng giống Túc Hoài Cảnh là bao nhưng Dung Đường đã xác định cậu ta là Thái tử Đại Tuy, cũng là cháu trai nhỏ của Túc Hoài Cảnh.
“Rất không khoa học. " Y thuận miệng nói với hệ thống.
Hệ thống hừ một tiếng: [ Không khoa học chỗ nào? Hai người này đứng cạnh nhau có thể pha một nồi trà Tây Hồ Long Tỉnh, cậu nói tôi nghe không khoa học chỗ nào?]
(Ý chỉ 2 nhỏ này trà xanh đó =))))
“... "Dung Đường im lặng.
Đúng là, đúng là rất “trà”, không biết học từ ai.
Giây tiếp theo Dung Đường đã chỉnh xong quần áo cho đứa nhỏ, cậu nhóc ngừng khóc, chỉ còn tiếng nức nở nhỏ, nhìn Dung Đường bằng ánh mắt sáng rực, mở miệng giòn tan: "Cảm ơn ca ca.”
Túc Hoài Cảnh vừa bị cậu nói là thúc thúc xấu vu oan người ta: "...?”
Đứa bé ngồi bên cạnh Dung Đường, nắm lấy ống tay áo y nhỏ giọng hỏi: "Ca ca thật tốt bụng, nhà ca ca có thiếu thư đồng không? Ca ca có thể dẫn đệ về nhà không?”
Hệ thống bỗng dưng vui vẻ: [Ồ, hiểu rồi, muốn cạy góc tường nhà người ta đây mà!]
Dung Đường hơi lộ vẻ bất đắc dĩ, sắc mặt người nọ đen như đít nồi, y gần như có thể nghe thấy tiếng khớp ngón tay “cạch cạch” của Túc Hoài Cảnh.
Y quay đầu liếc Túc Hoài Cảnh, người sau kiềm chế lại, hít sâu một hơi, kéo người đến bên cạnh mình, đè nén tính tình tiếp tục hỏi cậu: "Quần áo lấy ở đâu, trả về cho người ta, ai dạy ngươi còn nhỏ mà đã trộm quần áo vậy hả?”
Đứa bé bĩu môi, lại muốn khóc.
Túc Hoài Cảnh hung dữ: "Không được khóc.”
[Ồ~ thêm một đời thì tự tin hơn hẳn nhỉ, đại nhân vật phản diện khi nào dám nói cứng như thế với cậu đây?] Hệ thống xem kịch rất là vui vẻ.
Dung Đường trầm mặc, Dung Đường im lặng, Dung Đường vươn tay rất muốn tham gia.
[Đừng nhúc nhích.] Hệ thống ngăn y lại: [Giáo dục con cái, cứ xen vào thì dạy thế nào?]
Dung Đường: "......”
Y quay đầu đi, thuyết phục mình không nên làm chướng ngại vật trên con đường trưởng thành của trẻ con, cũng không quấy rầy khoảnh khắc ấm áp gặp lại của chú cháu bọn họ.
Vừa quay qua lại nghe thấy bạn nhỏ lại oa oa khóc lớn một lần nữa, khóc đến sắp thở không ra hơi, vừa khóc vừa uất ức kêu oan: "Đã nói không phải trộm rồi là không phải trộm rồi!!! Con dùng vàng đổi lấy, sao cứ vu oan người ta hu hu hu hu!”
Túc Hoài Cảnh sửng sốt, buông tay theo phản xạ, không giữ được đứa nhỏ, cậu bèn chạy sang bên cạnh ôm lấy eo Dung Đường, vùi đầu xuống bụng y khóc, đáng thương trông như chịu uất ức lớn nhất trên đời.
Ngay cả hệ thống cũng im lặng một lúc, thầm nói: [Trò giỏi hơn thầy rồi.]
Nhưng ngay sau đó nó phản ứng lại: [Cũng không đúng, thái tử nhỏ này không sống cùng đại nhân vật phản diện, sao học được mánh khóe y hệt? Gen di truyền à?]
Dung Đường không biết, Dung Đường nhìn đứa nhỏ khóc đến mềm lòng, liếc nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, người thường ngày không sợ trời không sợ đất lúc này như trẻ con làm sai, ngón tay lơ lửng giữa không trung, muốn chạm vào cậu nhóc nhưng sợ làm nó phản ứng ngược, bối rối hồi lâu rồi thu tay về, môi mím lại, vẻ lo lắng rõ ràng.
Dung Đường: "......”
Y vỗ lưng cậu, một lần nữa dỗ cho cậu nhóc ngừng khóc, rồi xoay mặt nó về phía Túc Hoài Cảnh, hắn liếc cậu nhóc một cái nói: "Xin lỗi.”
Đời này ngoại trừ Dung Đường, có lẽ Túc Hoài Cảnh chưa từng mềm lòng với ai.
Nhưng cậu nhóc nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ, mặc bộ quần áo vá chằng chịt của trẻ con dân gian Đại Ngu, mặt mũi đỏ bừng lấm lem, trông rất tội nghiệp…
Cổ họng nhân vật phản diện mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Hứ! "Đứa nhỏ quay đầu đi, sau đó lại quay về phía Dung Đường, bám chặt lấy áo của y, không thèm nhìn Túc Hoài Cảnh lấy một cái.
Túc Hoài Cảnh: "......”
Phải nói sao đây?
Chỉ riêng lai lịch của cậu nhóc không rõ miệng đầy lời nói dối, thân thủ bất phàm nhảy lên xe ngựa, tất cả đều là điểm đáng ngờ khiến người ta sầu lo, nhưng đại nhân vật phản diện không thể nào mà hung dữ được.
Cũng không phải là vừa vào đã vu oan người ta, chỉ là lo lắng đứa nhỏ nhà mình ở ngoài mười mấy năm, không ai dạy dỗ tử tế, học thói xấu thôi.
Nhưng vừa gặp mặt đã khiến người ta khóc không ngừng được…
Hắn giống thúc thúc lòng dạ hiểm độc rồi.
Túc Hoài Cảnh cúi thấp đầu, không hiểu sao có chút ỉu xìu......
Dung Đường thấy vậy cảm thấy rất thú vị, cố nén cười lấy hai viên kẹo trên bàn nhỏ, một viên đưa cho bạn nhỏ, một viên lén đút cho bạn lớn.
Còn tranh thủ lúc bạn nhỏ không chú ý, xoa đầu Túc Hoài Cảnh trấn an.
Đợi khi mọi người trong xe đã ổn định lại, Dung Đường hỏi cậu nhóc: "Đệ tên gì?”
"Nguyên Nguyên, Nguyên trong câu " Hữu Lan đích Nguyên Nguyên", mẹ nói đệ là một bé ngọt ngào.”
("澧有兰的沅沅" là một cách chơi chữ, câu thơ cổ "沅有芷兮澧有兰" (Yuán yǒu zhǐ xī, Lǐ yǒu lán), dịch nghĩa là "Sông Nguyên có cỏ ngọt, sông Lễ có hoa lan". Đây là câu thơ trong "Ly Tao" của Khuất Nguyên, một nhà thơ nổi tiếng thời Chiến Quốc của Trung Quốc.Trong ngữ cảnh câu chuyện, "沅沅" (Yuán Yuán) là tên của Đứa nhỏ, Đứa nhỏ tên sông Nguyên trong câu thơ, tạo nên một cái tên dễ thương và đầy ý nghĩa văn chương. Cái tên này ám chỉ rằng Đứa nhỏ này giống như cỏ ngọt và hoa lan, tức là rất đáng yêu và quý báu.)
Dung Đường hơi ngẩn ra, chợt cười, càng cảm thấy có nhiều thứ mang theo trong gen, không còn gì để nói.
Y liếc Túc Hoài Cảnh một cái, lại hỏi: "Thúc thúc trong nhà muốn đưa đệ đến nhà ai nha?"
Không trách y có câu hỏi này.
Yến hội lễ Vạn Thọ vừa kết thúc, lúc nãy cả con đường đều là khách quý từ tiệc cung đình trở về. Nguyên Nguyên là thái tử Đại Tuy, chắc chắn dùng bữa cùng hoàng đế và hoàng hậu trong điện Thiều Hoa, cái gọi là ngôn luận tặng cho đại tỷ tỷ sáu mươi tuổi làm tiểu tướng công, nếu như không phải tin vịt thì là nghe được ở nơi đó.
Tính toàn bộ Đại Ngu, người phụ nữ mà trên sáu mươi tuổi không có chồng mà có tư cách có thể ngồi ở chủ điện Thiều Hoa ăn Lễ Vạn Thọ.
Chỉ có tổ mẫu của y thôi.
Tầm mắt Nguyên Nguyên hơi né tránh, dường như không muốn trả lời lắm, nhưng Dung Đường vẫn nhìn cậu, hết cách rồi, cậu dứt khoát chơi xấu, vừa nhấc cánh tay lại vùi vào bụng Dung Đường, ôm lấy eo y nhẹ nhàng cọ.
Dung Đường bị cọ đau nhẹ, dường như nghe thấy tiếng nghiến răng bên cạnh từ Túc Hoài Cảnh.
Cậu nhóc kia ấp giọng nói: "Nguyên Nguyên không biết nha, chỉ nghe người ta gọi là Đoan Đoan, là một đại tỷ rất lợi hại, rất hung dữ. Nếu Nguyên Nguyên làm tiểu tướng công cho tỷ ấy, chắc chắn ngày nào tỷ ấy cũng cầm roi nhỏ bắt đệ mang nước rửa chân cho tỷ ấy, còn không cho đệ ăn cơm hu hu hu. Ca ca đẹp trai đưa đệ đi được không, đệ làm tiểu tướng công cho ca ca được không? Đệ rất ngoan, mỗi bữa chỉ ăn hai cái bánh bao là đủ rồi!”
Dung Đường hơi ngẩn người, chưa kịp phản ứng, nghe thấy tiếng nghiến răng bên cạnh đã chuyển thành tiếng nghiến chặt hơn.
[Hình như chút áy náy này không đủ chống đỡ để đại nhân vật phản diện không đánh đứa nhóc này đâu~] Hệ thống vui vẻ bình luận, đời này chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Dung Đường hơi do dự, không biết nếu Túc Hoài Cảnh đánh bạn nhỏ thì y nên giúp ai.
Do dự hai giây, xe ngựa đột ngột dừng lại, phía trước bị một nhóm Kim Ngô Vệ chặn lại kiểm tra.
Nguyên Nguyên lập tức vùi vào bụng Dung Đường, không nhúc nhích.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu nhìn một cái, suy nghĩ không biết có nên ném đứa nhỏ ra ngoài không, nhưng rất nhanh đã đứng dậy, kéo rèm xe chắn cửa, hỏi: "Có chuyện gì?”
Tiểu đội trưởng nói: "Đại nhân thứ lỗi, trên đường Đan Bình vừa mới có một đám trộm ăn cắp trong lễ Vạn Thọ, gây ra rối loạn, cấp trên ra lệnh kiểm tra từng người và xe qua lại.”
Dung Đường cảm thấy cậu nhóc ôm bụng mình cứng đờ, toàn thân như bị đông cứng.
Hệ thống: [A - - hiểu rồi- -]
Dung Đường: "......" Toi rồi.
Bên ngoài xe ngựa im lặng vài giây, Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng cười, giọng ấm áp hỏi: "Ngươi nghĩ là ta đi trộm cắp, hay là Thế tử Ninh Tuyên Vương cần đi trộm mấy thứ nhỏ nhặt ngoài phố?”
Tiểu đội trưởng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu: "Túc đại nhân chớ trách, hạ quan cũng chỉ phụng mệnh làm việc.”
Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Hiểu rồi, nghĩ là chúng ta giấu tội phạm?”
"Hạ quan tuyệt không có ý đó!”
"Có cũng không sao." Túc Hoài Cảnh nói, xoay người lên xe.
Dung Đường liếc thấy Nguyên Nguyên trong lòng mình ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua hai bên cửa sổ, dường như đang cân nhắc khả năng nhảy xe trốn thoát.
Nhưng chưa kịp tìm ra cách, Túc Hoài Cảnh đã nhảy lên xe, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo, kéo tấm chăn che kín Dung Đường, rồi kéo rèm xe lên: "Kiểm tra đi, nhưng nhanh lên, thế tử không chịu được gió lạnh.”
Trộm làm sao lại có liên quan với xe ngựa tôn quý như Ninh Tuyên Vương phủ, tiểu đội trưởng kia chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, cảm kích nói với bọn họ: "Đa tạ hai vị phối hợp." Rồi tức thả đi.
Thân hình cứng ngắc của Nguyên Nguyên mềm nhũn, ngẩng lên ngơ ngác nhìn Túc Hoài Cảnh đang lạnh lùng, chớp mắt, lập tức thay đổi giọng điệu, ngọt ngào cười: "Cảm ơn thúc thúc tốt bụng——”
Túc Hoài Cảnh bóp miệng cậu: "Đừng gọi.”
Rồi đơn giản từng món một, kéo cậu quay một vòng, lột s@ch quần áo trên người cậu.
Ném đồ xuống xe kêu leng ka leng keng.
Những món đồ chơi nhỏ của trẻ con như châu chấu bằng cỏ, trống lắc, kẹo hình người, kẹo mạch nha, mứt quả, thậm chí còn có cả trâm cài tóc và hộp phấn son từ sạp nhỏ nào đó…
Dung Đường sững sờ tại chỗ, Túc Hoài Cảnh cúi đầu nhìn một đống đồ nhỏ đó một lúc lâu, kéo rèm xe lên khàn giọng ra lệnh: "Rẽ đường, đến Mộc phủ.”
Dung Đường bối rối, nhẹ giọng khuyên: " Ca ca còn bệnh, không tốt đâu.”
“Không quấy rầy huynh trưởng. "Túc Hoài Cảnh nói, tay có chút ngứa, nén lại nặng nề bóp mấy đốt ngón tay:" Có người ước gì không phải là thúc của nó.”
Mặc kệ là như thế nào.
Trộm đồ, nói dối, giả bộ đáng thương, còn nhớ thương vợ hắn?
Đứa nhỏ hư hỏng, nếu không phải nó có một người cha tốt......
Túc Hoài Cảnh cúi đầu nhìn Nguyên Nguyên, đụng vào đôi mắt phượng đẹp và tội nghiệp đó, cậu bé bị lột s@ch chỉ còn lại một lớp áo trong, ôm hai chân co ro trên sàn, cơ thể run rẩy.
Túc Hoài Cảnh: "......”
Đại nhân vật phản diện giơ tay, từ ngăn bí mật kéo ra cái chăn lông của mình, ném mạnh lên đầu cậu bé.
Rất muốn nhắm mắt làm ngơ nhưng lại rất muốn đánh chết.
Túc Hoài Cảnh mở cửa sổ xe, nặng nề thở ra một hơi.