Lúc Dung Đường vừa xuyên qua thì đúng tết âm lịch của Đại Ngu, vừa mở mắt ra đã đau đến mức xoay người nôn ra một ngụm máu.
Trong khoảnh khắc đó, y nghĩ mình đang cảm nhận cái chết. Đợi sau khi tỉnh táo lại, Dung Đường nằm ở trên giường cẩn thận cảm nhận cảm giác mà lớp vỏ này mang lại cho mình.
Nói sao nhỉ?
Giống như là lúc đi trên đường cái, một chiếc xe tải lớn hạng nặng gào thét lao qua đèn xanh đèn đỏ tới chỗ bạn, bắt đầu đè từ đầu gối đi xuống bắp chân, bạn còn chưa kịp nhận ra đau đớn, tài xế xe tải lại phát hiện mình đi nhầm đường, chậm rãi đánh tay lái quay trở lại từng chút từng chút một, nghiền qua các bộ phận cơ thể bạn một lần nữa.
Bàn chân, chân, eo bụng, ngón tay, cánh tay, cho đến đầu và tinh thần. Không có chỗ nào là không đau, không có chỗ nào là không bị xé rách.
Cảm giác đau đớn lạnh lẽo sinh ra từ trong xương cốt, xuyên qua phế phủ, lại chui vào lỗ chân lông trên da kéo thần kinh, hận không thể lột đi toàn bộ da thịt và linh hồn.
Lúc trời lạnh là đau nhất, sau khi ấm lên sẽ khá hơn. Có một đoạn thời gian Dung Đường đau quá không chịu nổi bèn nói đùa với hệ thống, nếu như y mang theo cơ thể này xuyên trở về thời hiện đại, cục khí tượng cũng phải cung y lên làm cụ tổ. Thời tiết có tốt hay không, xem y đau bao nhiêu là biết.
Nhưng loại đau đớn này cũng không tới mức không chịu nổi, ít nhất sau bảy năm sớm chiều ở chung với cái vỏ này, đa số thời gian Dung Đường đều có thể bỏ qua nỗi đau thể xác.
Mà lần sống lại này, chính y cũng không biết là rời xa nam chính bớt chút lao tâm khổ tứ, hay là y thuật của đại phu trong vương phủ đã cao minh hơn mà y không hề hay biết. Không chỉ hiếm khi té xỉu, cũng bớt đi cảm giác cơ bắp và xương cốt bị xé nát.
Cho nên y xem nhẹ chuyện bản thân không thể gặp gió, không chịu được đông lạnh, không chịu được đói…
Chưa kể việc thức suốt đêm trố mắt lo lắng.
Dung Đường bắt lấy Túc Hoài Cảnh, nỗi niềm tủi thân bị phóng đại tới vô hạn, trời đất mà y nhìn thấy dường như đang quay cuồng, y chỉ kịp thì thào một câu khó chịu với Túc Hoài Cảnh, chợt thấy mặt hắn hoảng hốt mất khống chế, cảm giác mệt mỏi bị đè nén suốt đêm nay bỗng dâng lên trong đầu.
Dung Đường nhắm hai mắt lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nắng sớm vừa vặn, chim tước kêu nỉ non, y hôn mê ở trong lòng Túc Hoài Cảnh, ngón tay nắm chặt ống tay áo của hắn giống như là người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng.
-
Lúc tỉnh lại đập vào mắt là một cái giường lớn xa lạ lớn hơn so với cái ở Phù Viên, thậm chí còn lớn hơn cái giường của y ở Ninh Tuyên Vương phủ. Dung Đường giơ tay lên, phát hiện mình không hề có sức để mà nhấc lên.
Há mồm muốn gọi người, nhưng giọng nói phát ra khàn đến ngay cả bản thân cũng nghe không rõ.
Y bối rối, còn chưa kịp gọi hệ thống ra hỏi tình huống cụ thể, thì ngoài cửa vang lên một tiếng “cạch” khe khẽ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Dung Đường nhận ra bây giờ là ban ngày.
Song Phúc bưng một cái khay có bát thuốc đi vào, nhẹ nhàng đi vòng qua bình phong mà đến, thấy Dung Đường mở mắt ra thì nó khựng lại một lát, ngay sau đó nước mắt to như hạt đậu lăn xuống từ khoé mắt.
Quả thực là khóc không thành tiếng: "Thiếu gia......”
Dung Đường cố gắng rút ngón tay ra khỏi chăn, nhấc lên, khàn giọng nói: "Đừng khóc, chưa chết đâu.”
“Phi phi phi!!! " Nước mắt Song Phúc lăn dài trên má nhưng đôi mắt lại mở to, táo bạo đến mức dám trừng chủ tử của mình," Sao thiếu gia có thể nói như vậy!”
Dung Đường thấy nó như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ. Y còn nhớ lúc mới làm lại kiếp này, đứa nhỏ này đã quỳ gối trước giường y, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Dung Đường cười cười, cố gắng lấy lại chút sức, vô cùng thức thời, nói: "Ta nói sai rồi.”
Song Phúc tức giận xong thì rụt trở về, nó đi tới trước giường, đặt khay lên chiếc bàn nhỏ sau đó cẩn thận từng li từng tí nâng Dung Đường dậy, lấy hai cái gối mềm đệm sau lưng y, sau đó bắt đầu đút thuốc cho y uống.
Dung Đường muốn tự uống, Song Phúc lườm y một cái, tức giận nói: "Thiếu gia ngài có sức không?”
Dung Đường: "......”
Hung dữ quá nha.
Sao lại giống Túc Hoài Cảnh vậy chứ? Y phẫn nộ ngậm miệng, vừa uống thuốc vừa nghe Song Phúc nói liên miên cằn nhằn: "Ngày đó ngài đột nhiên té xỉu dọa chúng ta sợ hãi, thậm chí nhị hoàng tử còn cố ý tới trong viện hỏi chuyện, vốn tam điện hạ nói muốn ngài ở Phù Viên tĩnh dưỡng, lang quân không đồng ý, lập tức lệnh cho chúng ta thu dọn đồ đạc trở về kinh.”
Lúc này Dung Đường mới có cơ hội hỏi: "Đây là đâu?”
Ai biết nói xong, ánh mắt Song Phúc nhìn y lại trở nên càng thêm khó nói, lộ ra sự oán giận nồng đậm: "Thiếu gia ngài thật sự......đừng nên nói lời này trước mặt lang quân.”
Dung Đường: "...?”
“Chính ngài đưa nhà cho người ta, chính miệng ngài nói muốn tới đây lười biếng, kết quả là ngài hỏi tiểu nhân đây là đâu? "Song Phúc ỷ vào y đang yếu ớt, rầu rĩ nói:" Tiểu nhân nghe cũng cảm thấy không đáng thay cho lang quân.”
Dung Đường: "...?”
Y giật mình, chớp chớp mắt, tự hỏi từ tận đáy lòng, "Ngươi là người bên nào?”
Song Phúc: "Ai có lý tiểu nhân ở bên người đó, dù sao lần này thiếu gia chẳng có lý gì cả.”
Dung Đường gần như tức giận cười với nó: " Ta làm sao? Sao ta lại không có lý?”
Chẳng mấy chốc mà bát thuốc đã thấy đáy, lần này không quá đắng, Dung Đường càng cảm thấy Túc Hoài Cảnh nhớ lầm phương thuốc, đã nghe Song Phúc hỏi: "Đêm cuối cùng ở Phù Viên, có phải ngài không ngủ cả đêm không?”
Ý cười trên mặt của tiểu thế tử thoáng cái cứng đờ: "..." A cái này.
Song Phúc: "Có phải nửa đêm ngài đói bụng dữ dội, nhưng không muốn lấp đầy bụng nên mặc cho nó kêu ùng ục đúng không?"
Dung Đường: "..." A cái này.
Song Phúc thấy y chột dạ thì gừ nhẹ một tiếng: "Có phải ngài còn nghẹn một bụng tâm tư nhưng chẳng nói với ai, một mình miên man suy nghĩ cả đêm không?”
Dung Đường hoàn toàn im lặng, y ngước mắt lên nom Song Phúc từ trên xuống dưới vài vòng, khó khăn hỏi: "Nửa đêm ngươi không ngủ chạy vào phòng ta giám sát ta à?"
Song Phúc càng kinh ngạc: "Thiếu gia chính ngài là người bệnh, chẳng lẽ không biết đại phu bắt mạch cái gì cũng xem ra hết sao?”
Nó nghẹn, lại nghẹn, vốn còn nhớ rõ thân phận của mình nên không dám nói quá nặng lời, nhưng thật sự không kìm được hỏi chân tình hỏi: " Sao ngài dám chứ?”
Làm sao dám chứ?
Ở nhà ở trong viện, trên có vương phi lang quân, dưới có sai vặt ma ma, người nào mà chẳng chăm sóc đại thiếu gia nhà mình từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ? Sao y là người bệnh lại không có ý thức tự giác kia chứ, là ngại mạng mình quá dài hay sao?
Đại phu khám xong đi ra ngoài, Song Phúc vào phòng thấy sắc mặt Túc Hoài Cảnh âm trầm như vậy, đứng ở bên cạnh mà như đang ở trong một hồ nước đóng băng, lạnh đến mức toàn thân đều ớn lạnh.
Song Phúc nhớ tới lúc đó mà rùng mình.
Dung Đường hỏi: " Ta hôn mê bao lâu rồi?”
Song Phúc: "Bảy ngày.”
“... "Dung Đường im lặng, lại hỏi:" Túc Hoài Cảnh đâu?”
Song Phúc: "Lang quân cực nhọc không nghỉ ngơi mà chăm sóc ngài bảy ngày, buổi sáng nói với tiểu nhân có lẽ hôm nay ngài sẽ tỉnh, dặn dò tiểu nhân sắc thuốc cho ngài vào giờ này, sau đó đi tắm rửa nghỉ ngơi.”
Lúc Dung Đường nghe thấy nửa câu đầu, trong lòng không ngừng dâng lên một cảm giác đau lòng áy náy, đang xốc chăn muốn xuống giường, lại nghe được nửa câu sau, ngẩn người: "Đi nghỉ ngơi?”
Song Phúc: “Vâng.”
Dung Đường suy nghĩ theo logic của mình: "Hắn chăm sóc ta bảy ngày, sau đó nói với ngươi có lẽ hôm nay ta sẽ tỉnh, sau đó xoay người đi nghỉ ngơi?"
Ánh mắt Song Phúc mang theo vẻ thương xót: "Chính là như thế.”
Dung Đường: "......”
Y có hơi do dự, bàn tay đang vén chăn dừng ở không trung, trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: "Có phải hắn......tức giận không?"
Song Phúc làm ra vẻ mặt " giờ ngài mới biết à", gật gật đầu: " Vô cùng tức giận. Mấy ngày nay mọi người trong nhà ngay cả nói chuyện cũng không dám nói, thỉnh thoảng thấy lang quân đi ra sắc thuốc cho ngài, hoặc bưng nước lau người cho ngài, chúng ta đều trốn rất xa.”
Nó cũng không hiểu vì sao, rõ ràng lúc ở Ninh Tuyên vương phủ và Phù Viên, bọn họ nhìn thấy Túc Hoài Cảnh đều cảm thấy vị lang quân này đúng là tốt bụng lương thiện. Có nha hoàn sai vặt lén lút lắm mồm, thậm chí còn nói thiếu gia may mắn cưới về là một vị nam thê như vậy. Vừa không kiêu ngạo, cũng không yếu ớt, hắn và thiếu gia quả thật là hai người dễ hầu hạ nhất vương phủ.
Nhưng đợi đến khi Dung Đường ngã bệnh, bảy ngày liên tiếp không mở mắt, mọi người đi theo hầu hạ ở ngõ Vĩnh An nhìn sắc mặt Túc Hoài Cảnh càng ngày càng lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ của hắn càng ngày càng đáng sợ.
Hắn vẫn không kiêu ngạo không yếu ớt, thậm chí không cần người hầu hạ.
Dung Đường cần uống thuốc hắn sẽ đích thân đi sắc, mỗi ngày tới lúc hoàng hôn sẽ tự mình bưng một chậu nước ấm và khăn lông vào phòng, giúp Dung Đường lau người thay quần áo xong mới đi ra, buổi tối canh giữ ở bên giường y, cơ hồ là cả ngày cũng không ra khỏi phòng.
Nhưng mọi người lại cảm thấy hắn rất đáng sợ, không biết tại sao.
Thậm chí Song Phúc còn nghĩ, sở dĩ Túc Hoài Cảnh không trông lúc Dung Đường tỉnh lại, là bởi vì hắn biết hôm nay mình rất đáng sợ cho nên mới đi ngủ một giấc, tránh dọa đến thế tử gia.
Nó là nô tài của phủ trưởng công chúa, thuở nhỏ lớn lên cùng với Dung Đường, mọi chuyện vốn nên hướng về chủ tử, nhưng lúc này đây, Song Phúc lại nghĩ thà để lang quân hù dọa thiếu gia còn hơn, sao mà lại dám không yêu quý cơ thể mình như vậy chứ?
Nó nặng nề thở dài, rốt cuộc không kìm được thiên vị Dung Đường, nhắc nhở: "Ngài vẫn nên nghĩ xem nên dỗ lang quân như thế nào đi, lần này ngài ấy thật sự siêu cấp tức giận.”
Song Phúc thu bát thuốc đi ra ngoài, Dung Đường ngồi ở trên giường hòa hoãn hơn nửa ngày, sau khi ý thức được liền giơ tay che mặt: "Xong rồi…”
Y hít sâu một hơi, gọi hệ thống nhưng không hiểu sao nửa ngày không gọi được, Dung Đường nhíu mày cho rằng nó lại ngủ đông, chờ khôi phục sức lực thì rời giường thay quần áo.
Trên người không có cảm giác nhớp nháp, không giống ốm đau nằm ở trên giường bảy ngày, mà chỉ giống như là ngủ một giấc ngủ trưa bình thường, một giấc ngủ tỉnh lại ngoại trừ thân thể có hơi bủn rủn thì tinh thần tốt đến thần kỳ.
Nếu không phải y biết rõ mình đã nôn mửa đến ngất đi, Dung Đường sẽ cảm thấy lời Song Phúc nói lúc nãy là đang gạt mình.
Quần áo treo trên giá, Dung Đường cởi từng bộ, đang muốn mặc áo lót thì thoáng nhìn rồi giật mình.
Y giơ cánh tay soi trước ánh sáng, nhìn thấy bên mạch máu có mấy chấm đỏ nho nhỏ, giống như lỗ kim. Nhìn theo, ngay cả mu bàn tay cũng có, dày đặc xếp chồng lên nhau.
Lần này có dùng cả châm cứu sao?
Trần đại phu trước không giỏi châm cứu, Túc Hoài Cảnh đi ra ngoài mời đại phu ư?
Dung Đường nhớ tới tên nhân vật phản diện thì có hơi sợ, thở dài buông thõng cánh tay xuống, thay quần áo xong ra cửa, mặt trời còn chưa lên tới đỉnh đầu.
Song Phúc nói đại phu dặn dò qua bữa ăn đầu tiên khi tỉnh lại thì phải ăn chút thức ăn lỏng, Dung Đường bèn cầm một chén nhỏ ngồi ở hành lang trước cửa phòng Túc Hoài Cảnh, vừa ăn từng ngụm cháo nhỏ, vừa ngước mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.
Sau khi ăn cháo xong lại đổi thành đọc thoại bản, đến khi qua hơn phân nửa giờ thân, lúc mặt trời lặn, Song Phúc lại bưng một chén thuốc tới cho y, khuyên y về phòng chờ, Dung Đường lắc đầu quyết đoán từ chối.
Túc Hoài Cảnh canh giữ y bảy ngày, y tối thiểu cũng phải để cho thằng nhóc vừa rời giường đẩy cửa ra nhìn thấy mình đầu tiên.
Dung Đường cố chấp ngồi ở lan can hành lang chờ, ngồi tê thì đứng lên đi bộ, đi mệt mỏi lại ngồi một hồi.
Ánh sáng tiểu viện rời đi từng chút một,bóng tối do cây cối tạo ra dần dần nối thành từng mảnh cho đến khi hòa vào màn đêm.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua khiến Dung Đường ngước mắt lên, trong đôi mắt sáng ngời của y hiện lên sự mong đợi rất rõ ràng, y nhìn hai giây, sau đó phát hiện cửa không hề nhúc nhích, y mới chán nản cúi đầu tiếp tục chờ đợi tiếng vang tiếp theo.
Hành Phong nhìn ở trong bóng tối, không hiểu sao nhớ tới chủ tử từng nuôi một con mèo sữa nhỏ ở đất Thục.
Cũng là như vậy, vừa ngoan vừa hiểu chuyện chờ đợi chủ tử thỉnh thoảng dành chút thời gian để chơi với nó trong ngày, chỉ cần khoảnh khắc nhỏ bé đó cũng đủ khiến nó vui vẻ tự tiêu khiển tự hạnh phúc cả ngày.
Hành Phong nhìn mà kinh hãi, xoay người đi vào trong phòng bằng cửa ngầm, liếc mắt một cái lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Túc Hoài Cảnh không hề ngủ, ngược lại ngồi trước bàn, quấn một sợi xích dài nhỏ bằng vàng ròng trên cổ tay, rũ mắt xuống, đang suy nghĩ điều gì đó.
Xiềng xích từ ngón tay Túc Hoài Cảnh kéo dài ở sàn nhà rơi tới trước giường, toàn bộ ván gỗ để đạp lên trên giường đều bị dỡ bỏ, thay vào đó là một chiếc lồng cao năm thước.
Khung lồng được làm bằng vàng mềm, thân chính của mỗi khung đều được quấn hoa văn bằng dây tơ vàng, hoa hồng quý giá xinh đẹp đan xen cùng với tường vi, dùng chu sa tô lên màu sắc.
Lồng sắt vừa vặn đóng chặt cả cái giường, xiềng xích xuyên qua cửa lồng kéo dài vào trong, không biết cuối cùng phải buộc ở nơi nào.
Hành Phong theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, y không dám nghĩ cũng không dám nhìn lại, vội vàng cúi đầu nói: "Chủ tử.”
Túc Hoài Cảnh không trả lời, hắn chỉ cụp mắt, trầm ngâm nhìn về phía cái lồng giam kia rồi quay lại bàn, dường như không hài lòng lắm, nhíu mày đột nhiên hỏi: "Quá thấp, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hành Phong giật mình: "Chủ tử nói gì?”
Túc Hoài Cảnh giơ tay, xiềng xích va chạm tạo ra một tiếng vang thanh thúy, hắn chỉ vào lồng sắt, nói: "Độ cao quá thấp, lỡ như Đường Đường nằm mệt rồi muốn đứng lên thì sẽ bị đập vào đầu.”
Hành Phong trừng to mắt, trong lòng khẽ run, hoàn toàn không dám trả lời.
Túc Hoài Cảnh lại làm như không có việc gì cầm lấy bút lông, viết vài nét lên mảnh giấy trên bàn rồi ném cho Hành Phong: "Bảo thợ thủ công dựa theo kích thước này sửa lại một cái đưa tới đây.”
Hắn dừng một chút, xoi mói nói: "Hoa trên đó cũng vẽ lại, xấu quá.”
Hắn đứng dậy tháo dây xích xuống, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, như là đang lẩm bẩm, lại như là đang nói chuyện với Hành Phong, khẽ cau mày, cảm thấy có chút phiền muộn: "Ta không muốn ra ngoài, ta không muốn gặp Đường Đường.”
Dung Đường biết động, biết nói, biết cười, biết mở to đôi mắt sáng lấp lánh làm nũng với mình.
Lúc này Túc Hoài Cảnh thật sự không muốn nhìn thấy, ác niệm trong lòng cuồn cuộn, hắn chỉ muốn bắt Dung Đường về nhốt lại, không muốn y hoạt động dưới trời đất rộng lớn, không muốn để y chỉ thoát khỏi tầm mắt của mình chỉ chốc lát thôi đã lẳng lặng ngất đi.
Khoảng khắc ngón tay chạm vào mạch đập kia, thiếu chút nữa Túc Hoài Cảnh cho rằng Dung Đường muốn về trời làm Bồ tát nhỏ của hắn.
Cơ thể mà hắn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc gần hai thắng, kết quả là chẳng thể chống lại một cơn giận dữ, ưu tư quá độ, đêm khuya khó ngủ…
Châm chọc đến mức Túc Hoài Cảnh hận không thể trực tiếp châm cứu ép Dung Đường tỉnh lại hỏi cho rõ ràng, mà không phải đè nén tính tình hết lần này đến lần khác, chậm rãi điều trị cho y.
Túc Hoài Cảnh nghĩ, vậy không bằng nhốt y lại.
Có quá nhiều biến số không thể đoán trước được, và hắn không thích bất kỳ biến số nào trong số đó.
Hắn ghét bất cứ ai có thể khiến cho tâm trạng Dung Đường dao động, nhưng bên ngoài luôn có người như vậy.
“Ta muốn nhốt y lại. "Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói, lại rất nhanh phủ định bản thân," Nhưng y sẽ không thích.”
Như vậy thì tốt hơn là không gặp mặt, qua một đêm nữa, chờ sau khi mình đè nén những ý nghĩ đó thì sẽ đi gặp Dung Đường.
Nhưng sau khi hắn hạ quyết tâm nghỉ ngơi, Hành Phong lại thấp giọng nhắc nhở: "Chủ tử, bên ngoài nổi gió rồi.”
Bóng đêm nặng nề, lịch đã tới mười lăm tháng tư, trên trời trăng sáng vằng vặc, người dưới mặt đất đoàn viên.
“Ắt xì! "Dung Đường đột nhiên hắt xì một tiếng.
Túc Hoài Cảnh mở cửa, ánh mắt nặng nề cúi đầu nhìn về phía người ngồi dưới hành lang trước cửa.
Dung Đường đang cúi đầu lau mũi, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, ánh mắt còn động lòng người hơn cả ánh trăng, không giấu được vẻ vui mừng, quả thực là động vật nhỏ đáng yêu nhu thuận nhất trên đời này.
“Ngươi dậy rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoài Cảnh: Ta muốn nhốt y lại, khóa lại! Ta vẫn chưa muốn gặp y!
Hành Phong: Nhưng nổi gió rồi, vợ chủ tử hứng gió ở bên ngoài......
Đường Đường: Ắt – chì!
Hoài Cảnh:...... (Kéo cửa) (nhìn chằm chằm bà xã) (cho ngươi một giây) (ôm ta!!!)