Mục lục
Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác Dung Đường cứng đờ, trong lòng hơi trầm xuống, quay đầu nhìn Thịnh Thừa Lệ, lại kinh ngạc hỏi một câu: "Sao điện hạ lại nói vậy?”

Lời này có rất nhiều cách giải thích, rõ ràng nhất là lúc nãy Dung Đường bảo gã đừng gọi mình là biểu ca nữa, trên ý nghĩa nào đó chính là không thừa nhận Thịnh Thừa Lệ có quan hệ thân thiết gì với y.

Ý nghĩa thâm sâu khác chỉ tồn tại ở hai đời trước, giữa nhân vật nam chính và Dung Đường.

Thậm chí Dung Đường còn hứng thú nghĩ, gã cũng không quá ngu xuẩn, gọi là biểu ca mà không phải xưng hô ly kỳ nào khác.

Ví dụ như tiên sinh, ví dụ như A Đường......

Gió lạnh thổi qua, Dung Đường bất giác rùng mình một cái, không rõ là bị lạnh hay là bị Thịnh Thừa Lệ làm cho ghê tởm.

Phía sau lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Túc Hoài Cảnh đặt ấm trà lên trên bàn đá trong đình, cởi áo khoác của mình đắp lên người y.

Dung Đường vừa định hỏi hắn tại sao không mặc áo choàng, nhưng vừa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Túc Hoài Cảnh, thấy trong đó ngầm hàm chứa một tia trách cứ, tự nhiên chột dạ, không dám lắm miệng nữa.

Toàn bộ quá trình đại nhân vật phản diện đều không nói gì, rót cho Dung Đường chén trà, ngồi ở bên cạnh y. Sau đó ngẩng đầu, giọng nói hoà nhã trong trẻo như tiếng gió trên mặt hồ, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Hắn nói: "Ngũ điện hạ hạ cố đến đây, không nghênh đón từ xa, xin đừng trách tội.”

Thịnh Thừa Lệ thu liễm vài phần điềm đạm đáng yêu vừa làm ra, đáy mắt hiện lên một sự buồn bực và kháng cự khó hiểu, im lặng một lát mới nói: "Túc đại nhân đừng khách sáo, biểu ca cố ý từ nội viện chạy ra đón ta là đã đủ coi trọng rồi, ta cũng sẽ không để ý.”

“Vậy sao? "Túc Hoài Cảnh cười nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Dung Đường. Người sau hoảng sợ trong lòng, mắng to con chó Thịnh Thừa Lệ này lại hãm hại y, vội vàng kiên định nhìn Túc Hoài Cảnh, ý bảo mình chẳng hề coi trọng Thịnh Thừa Lệ chút nào.

Bởi vì ngoại bào của Túc Hoài Cảnh bị Tần Bằng Huyên túm lấy nên ném ở trên xe ngựa, áo khoác lại cởi ra chắn gió cho Đường Đường, lúc này ăn mặc rất mỏng manh, bị gió lạnh trên mặt hồ thổi vào nên rất tự nhiên mà đưa tay thăm dò vào trong tầng quần áo bên ngoài của Dung Đường ngay trước mặt Thịnh Thừa Lệ, ôm lò sưởi cách tay y, sưởi ấm một cách quang minh chính đại.

Dung Đường sững sờ, thậm chí cảm thấy tay hắn còn ấm hơn lò sưởi, cũng không biết tại sao nhất định phải lại gần.

Y nghĩ như vậy, tay xê dịch sang bên cạnh, phân cho Túc Hoài Cảnh một phần nguồn nhiệt.

Túc Hoài Cảnh thờ ơ hỏi: "Trước khi ta tới nghe thấy hai người đang nói chuyện phiếm, hàn huyên những gì vậy?”

Nói xong ngón tay hắn nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay Dung Đường, Dung Đường tựa như bị dòng điện xuyên qua toàn thân, lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc trả lời: "Điện hạ hỏi ta một vấn đề ta nghe không hiểu, ta đang hỏi ngài ấy vì sao lại nói như vậy.”

Y nhìn về phía Thịnh Thừa Lệ, lại hỏi một lần nữa: "Lời vừa rồi của điện hạ là có ý gì? Điện hạ và ta, thân phận khác nhau một trời một vực, nói như vậy nếu truyền đến tai người có tâm thì khó đảm bảo sẽ không trở thành nhược điểm buộc tội ta, kính xin điện hạ nói rõ ràng cho thỏa đáng.”

Túc Hoài Cảnh cúi đầu, khóe môi tràn ra một nụ cười yếu ớt, âm thầm lắc đầu, ngón tay đuổi theo phía trước, lại một lần nữa phủ lên tay Dung Đường.

Hắn nào cần ấm áp gì, chỉ là trong lòng cảm thấy uất ức, tức giận lại ghen tị, hối hận lại oán hận, nếu như không dính lấy Đường Đường, túm chặt lấy y, Túc Hoài Cảnh sợ mình sẽ làm ra hành vi không lý trí gì.

Cơ thể Dung Đường cứng đờ rồi dần dần thả lỏng, mặc cho hắn chơi đùa với ngón tay dưới lớp quần áo, dung túng vô cùng.

Thịnh Thừa Lệ thấy thế thì trố mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhắm mắt lại rồi mới mở miệng trả lời.

Túc Hoài Cảnh thoáng nhìn vẻ mặt gã, cảm xúc đã tốt hơn một chút, người nghiêng về phía Dung Đường, đổi lấy một ánh mắt hơi oán giận.

Hắn khẽ cười, nghe Thịnh Thừa Lệ nói: "Cũng không phải chuyện gì to lớn, chỉ có điều phụ hoàng vẫn dạy chúng ta không được quên cô nãi nãi từng lấy sức một mình cứu ông cố ở thời điểm Đại Ngu rung chuyển, lại có ân tình giúp tổ phụ ổn định triều đình, dặn dò chúng ta nhất định phải coi con cháu trong phủ trưởng công chúa như máu mủ của mình. Bởi vậy, Thừa Lệ chợt nghe thấy biểu ca không muốn cho ta gọi huynh gọi đệ, nhất thời tình thế cấp bách, mất lễ nghĩa, kính xin biểu ca chớ trách tội.”

Đuôi lông mày Túc Hoài Cảnh khẽ nhíu một cái, quay đầu liếc Dung Đường, ngón tay nhéo nhéo ngón tay y, cũng không biết là đang khích lệ hay là làm nũng.

Hắn nhìn về phía Thịnh Thừa Lệ, lạnh giọng mở miệng, giống như khai ngộ: "Bệ hạ một ngày trăm công ngàn việc, lại có thể rút ra thời gian dạy dỗ các hoàng tử, đúng là phụ tử hòa thuận, ân tình Thiên gia như núi, bởi vậy có thể thấy được, lời đồn đãi bên ngoài và trên triều đình quả nhiên không đáng tin.”

Thịnh Thừa Lệ ngẩn ra, dù sao gã vẫn là thiếu niên mười sáu tuổi không giấu được tâm sự, sau khi nhận ra ý trong lời của hắn thì sắc mặt hơi đỏ lên.

Túc Hoài Cảnh thấy thế trong lòng cười nhạo.

Thiên hạ ai không biết trong mấy đứa con của Nhân Thọ Đế, người không được coi trọng nhất sủng ái nhất chính là vị Ngũ hoàng tử này, thuở nhỏ lớn lên ở lãnh cung, lại cũng có thể nói ra được câu "Phụ hoàng vẫn luôn dạy dỗ".

Dạy bảo trong mộng đó sao?

Túc Hoài Cảnh còn nói: "Điện hạ coi trọng Đường Đường, nguyện ý xưng một tiếng biểu ca, đó là phúc khí của chúng ta - -”

Vừa dứt lời, ngón tay bị người ta véo mạnh một cái, Túc Hoài Cảnh bị đau quay đầu, thấy ánh mắt Dung Đường sắp phun ra lửa, lộ rõ vẻ không vui.

Hắn liền cười đưa chén trà cho Dung Đường, đổi giọng nói: “Chỉ là huyết thống, tốt nhất đừng nhắc lại nữa. Biết thì nói một câu ân nặng hoàng gia, kính trọng trưởng bối, là quân thần điển hình. Không biết còn tưởng Ninh Tuyên vương phủ ta thiếu nhân tâm, tơ tưởng hoàng quyền, đi quá giới hạn mưu toan trèo lên quan hệ huyết thống hoàng tự, ngày sau nếu chúng ta hầu hạ bệ hạ không biết có thành tâm hay không. Điện hạ ngài nói xem có phải không?”

Dung Đường nghe ở bên cạnh âm thầm vỗ tay, thầm nghĩ không hổ là đại nhân vật phản diện, năng lực quỷ biện mạch lạc này thật sự không ai có thể địch lại, dăm ba câu đã ném vấn đề trở về, đảo khách thành chủ, nhìn như thuận miệng hảo tâm nhắc nhở, thực ra trong câu trả lời phàm là một chữ không nghĩ rõ ràng thì sẽ giẫm vào cạm bẫy.

Đừng nói là Thịnh Thừa Lệ, chính Kha thiếu phó mồm mép khéo léo như lò xo, ba đời cộng lại cũng chẳng chiếm được mấy thứ tốt dưới tay hắn.

Y nới lỏng móng tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vị trí bị bấm, Dung Đường tạm thời tha thứ cho câu nói vừa rồi của hắn.

Phúc khí cái quỷ, xui xẻo thì có.

Túc Hoài Cảnh không khỏi muốn cười, vì tính tình nóng nảy của Đường Đường rất dễ nhìn thấu, rất dễ dỗ dành.

Hắn mỉm cười nhìn Thịnh Thừa Lệ, như muốn chờ gã trả lời.

Thịnh Thừa Lệ sửng sốt một hồi, nói: "Túc đại nhân nhắc nhở đúng, là ta lỡ lời, ngài và biểu ca - -”

Vừa nói xong, lông mày Dung Đường nhíu lại, Thịnh Thừa Lệ âm thầm cắn răng, lo lắng lại bị làm khó dễ, rốt cuộc sửa miệng: "Ngài và thế tử giáo huấn rất đúng, Thừa Lệ ghi nhớ.”

Túc Hoài Cảnh giơ tay ngăn cản cái lễ này của gã nói: "Điện hạ đừng làm chúng ta giảm thọ, ngài là hoàng tự, ta và Đường Đường nói cho cùng cũng chỉ là thần tử thảo dân, tuyệt đối không chịu được hai chữ "giáo huấn".

Hắn canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, cơ hồ là không cho Thịnh Thừa Lệ một điểm đột phá.

Thịnh Thừa nuốt nước miếng, muốn nói gì với Dung Đường cũng không phải thời cơ, chỉ có thể lắp bắp nâng đôi mắt trong trẻo lên nói: "Ít ngày nữa ta sẽ lên đường tới hoàng lăng, thế tử ở trong kinh nhất định phải bảo trọng cơ thể, chăm sóc tốt cho bản thân mình, đừng để cho những người quan tâm huynh lo lắng.”

Túc Hoài Cảnh nheo mắt phượng, lần đầu cảm thấy lời mình nói vẫn còn nhẹ, Dung Đường lại nói: "Đa tạ điện hạ quan tâm.”

Đại nhân vật phản diện lập tức không vui, Thịnh Thừa Lệ nói cái gì hay làm cái gì thì hắn cũng chỉ cảm thấy chán ghét, nhưng một khi Đường Đường đáp lại gã, Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy trong lòng không ngừng dâng lên nước chua.

Hắn cụp mắt xuống, dùng bàn tay còn lại thò vào tay áo bắt đầu tìm kiếm độc châm tùy thân mang theo.

Dung Đường lại nói tiếp: "Trong bữa tiệc giao thừa điện hạ cố ý sai người đưa tới món ngon mỹ vị, giúp ta đỡ đói bụng, vẫn không có thời gian nói một tiếng cảm ơn với ngài, ngài phí tâm rồi.”

Mặt trời chìm về phía tây, hoàng hôn sắp rời đi, Túc Hoài Cảnh sờ được một cây ngân châm lạnh như băng, trong lòng hơi lạnh.

Dung Đường lại nhìn về phía sau, giống như đang chờ ai đó.

Túc Hoài Cảnh dừng lại, cơ hồ cùng một lúc, nghe thấy tiếng ngỗng kêu vang lên ở phía sau, tiếng sau điêu ngoa hơn tiếng trước, giống như bá vương của vùng này.

Hắn ngẩn người, quay đầu, thấy Song Phúc đi rồi quay lại, mỗi tay cầm một con ngỗng.

Dung Đường cười nói hết những lời còn lại: "Chỉ là cơ thể ta yếu ớt, không ăn được đồ cay, ý tốt của điện hạ, ta liền tự chủ trương phân cho các công tử đến dự tiệc, để tránh bọn họ nghị luận ngài nặng bên này nhẹ bên kia không công bằng.”

Ý cười của y nông cạn, nói xong câu phòng ngừa bị nghị luận, lời trong lời ngoài đều nói cho Thịnh Thừa Lệ: Ngươi tạo cho mình rất nhiều kẻ thù.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Dung Đường?

Y nói: "Nhưng canh ngỗng kia lại thật sự vào trong bụng ta, thỉnh thoảng mẫu thân vào cung yết kiến hoàng hậu nương nương, trở về cũng từng nói với ta, điện hạ trải qua gian nan ở trong cung, luôn luôn tự lập tự cường, làm sao ta có thể vô duyên nhận ân huệ của điện hạ đây? Hai con ngỗng này đều nuôi đến mập mạp cường tráng, tinh lực dồi dào, coi như ta trả ơn điện hạ một bữa cơm, đa tạ điện hạ.”

Y đứng dậy, vừa nói vừa không cho phép từ chối cung kính hành lễ thần tử với Thịnh Thừa Lệ, toàn bộ quá trình Thịnh Thừa Lệ đều không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, đợi đến khi hoàn hồn, bên người đã có hai con ngỗng béo cạc cạc cạc làm cho gã ngay cả nói cũng khó mà nói ra miệng.

Dung Đường thì ung dung, hoàn toàn không cảm thấy mình vừa làm chuyện gì quá đáng, mà chân thành nói: "Hoàng lăng nghèo nàn hẻo lánh ở xa kinh thành, nghĩ hẳn là hạ nhân cũng sẽ không tận tâm, nếu điện hạ không muốn trả hai con ngỗng này cho ngự thiện phòng, không bằng mang cùng đến hoàng lăng, nếu đói bụng cũng có thể ăn no.”

Y chiếu lệ nhìn bầu trời, "Sắc trời đã tối, cửa cung sắp khóa, ta không để điện hạ ở lại dùng bữa, sớm hồi cung đi.”

Thịnh Thừa Lệ bối rối hơn nửa đoạn đường, sau khi phản ứng lại đã bất giác xoay người đi ra ngoài phủ.

Song Phúc lùa ngỗng, hai con ngỗng hung dữ bị cầm đi là kêu cạc cạc, lại còn đại nghịch bất đạo thả một đống đại tiện màu vàng tươi trên giày nam chính của Đại Ngu.

“Eo! "Dung Đường quay mặt đi, không nhìn hình ảnh kia.

Túc Hoài Cảnh trầm mặc một hồi, rầu rĩ nở nụ cười, thu hồi ngâm châm vào trong tay áo, phủ thêm áo khoác cho Dung Đường, dắt y đi đến phòng khách.

Hắn cười hỏi: "Đây mới là nguyên nhân Đường Đường không gặp gã ở trong phòng đúng không!”

Gió thổi tỉnh đầu, không đến mức nhất thời hôn mê nhớ lại tình cũ. Gia cầm hung dữ, mùi phân nặng, bên ngoài trống trải, sẽ không bị lửa than hun cho mùi hôi thối đầy phòng.

Đâu phải y hoàn lễ? Từ đầu tới cuối y chỉ  khinh bỉ hạ thấp Thịnh Thừa Lệ thôi.

Túc Hoài Cảnh nhìn Dung Đường hơi có chút kiêu căng ngẩng đầu lên, tự nhiên muốn đùa giỡn, bĩu môi làm ra dáng vẻ tủi thân: "Đường Đường đem ngỗng của ta tặng cho người khác.”

Sắc mặt Dung Đường trầm xuống, quay đầu trừng hắn: "Sao có thể!”

Túc Hoài Cảnh hơi giật mình, lộ vẻ kinh ngạc.

Dung Đường: "Buổi chiều ta nghe gã tới, vội bảo đầu bếp sang nhà hàng xóm bên cạnh mua.”

Y nhẹ nhàng "hừ" một tiếng: "Ngỗng nhà chúng ta ngoan như vậy, ta làm sao có thể tặng cho người khác.”

Túc Hoài Cảnh không nghe ra hàm nghĩa khác trong lời nói của y, hệ thống quan sát toàn bộ quá trình lại khinh miệt "A" một tiếng: [Ngỗng con*.]

(Search trên mạng từ nóng là con trai)

Trong viện bắt đầu thắp đèn, càng đến gần viện chính, càng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Túc Hoài Cảnh nắm tay Đường Đường, chậm rãi cõng gió về nhà, giọng nói dịu dàng trước sau như một, tản ở trong bóng đêm cùng nụ hoa trên cây, phảng phất như đang nghênh đón mùa xuân ấm áp đến.

Xu@n thủy thu nguyệt, không ấm áp bằng người trước mắt.

Công tử ôn nhuận trong mắt Dung Đường vui vẻ ung dung, giọng điệu thong dong, tùy ý lại thoải mái như thảo luận ba bữa cơm nên ăn gì, cười gọi y: "Đường Đường.”

“Hả?”

“Ta không thể giết Thịnh Thừa Lệ sao?”

Túc Hoài Cảnh cực kỳ nghi hoặc, ý cười bên khoé miệng chưa từng hạ xuống.

"Ta rất muốn giết gã, thật sự không thể sao?" Hắn hỏi nhẹ như làm nũng, xin một sự đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK