Y ngủ không yên, ngay lúc sấm sét ngoài cửa loé lên thì y mở to mắt.
Trong phòng không thắp nến, tối đen như mực, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng xuất hiện tia chớp chiếu sáng cả bầu trời rồi tiêu tan, từng đợt sấm sét vang lên không đều đặn, rất là ồn ào.
Dung Đường nhíu mày nhưng buồn ngủ khủng khiếp bèn trùm chăn lên, bịt lỗ tai tiếp tục ngủ.
Cửa phòng lại bị người gõ, trộn lẫn với tiếng gió và sấm, Dung Đường nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng sau đó cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Dung Đường thò nửa cái đầu từ trong chăn ra, mơ màng mở mắt, nhìn thấy trong phòng có một nguồn sáng yếu ớt đang chuyển động.
Đèn lồ ng màu cá vàng lắc lư đều đặn, Túc Hoài Cảnh im lặng đi tới bên giường, thấy cảnh tượng trên giường thì giật mình, chợt cong đôi mắt gợi lên khóe môi, nhẹ giọng hỏi: "Bị đánh thức rồi à?”
Ngoài viện tiếng sấm càng ngày càng vang, giông bão đầu hè luôn không hề báo trước lại rất phiền lòng, nước mưa ào ào rơi xuống, đánh tan phân tử xao động trong không khí.
Dung Đường chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, mũi miệng vẫn giấu dưới chăn, dáng vẻ có chút buồn ngủ, chớp chớp mắt, giống như còn chưa hoàn hồn.
Túc Hoài Cảnh đặt đèn lồ ng xuống mặt đất cách xa xa, vừa không đến mức để căn phòng quá tối, cũng sẽ không quá sáng làm tổn thương mắt Dung Đường, xua đi cơn buồn ngủ không còn bao nhiêu của y.
“Đường Đường, vào trong một chút.”Túc Hoài Cảnh cơ hồ dùng âm thanh thều thào nói chuyện, rất nông rất nông, Dung Đường vô thức bọc chăn xê dịch vào trong.
Túc Hoài Cảnh thuận thế ngồi ở mép giường, giúp Dung Đường dịch chăn.
Y nằm nghiêng, mặt hướng ra bên ngoài, Túc Hoài Cảnh giơ tay che tai trái của y: "Sét đánh có hơi ầm ĩ, ta lo ngươi bị đánh thức cho nên muốn đến xem một chút, là bị ta mở cửa đánh thức rồi sao?"
Giọng nói có thêm một tầng ngăn trở, rất là không chân thực, lộ ra một cảm giác kỳ ảo. Dung Đường mất một hồi mới phản ứng lại, lắc đầu: "Không phải, trước khi ngươi tới đã tỉnh rồi.”
Y ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, giọng nói bị chăn bông bóp nghẹt, thấp giọng lẩm bẩm: “Ồn ào quá.”
Túc Hoài Cảnh im lặng mỉm cười, tiếng sấm vẫn nổ vang, tia chớp nhoáng cái nổ tung ngoài cửa sổ lại chỉ làm nổi bật vẻ dịu dàng của hắn, giống như một viên ngọc thạch được đánh bóng hoàn hảo, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ trong đêm tối.
“Ngủ đi, có ta ở đây.” Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng dỗ y.
Dung Đường quả thật rất buồn ngủ, vì lý do sức khoẻ nên y ngủ nhiều hơn người bình thường, ban ngày lại đi bộ lâu như vậy, nếu không phải vì cơn mưa lớn bất chợt thì y đã ngủ đến tận hừng đông.
Túc Hoài Cảnh vừa nói như thế, công tắc cất giấu trong cơ thể Dung Đường tựa như bị người ta ấn nhẹ một cái, cơn buồn ngủ gần như không thể cưỡng lại xông lên đầu.
Nhưng một tia lý trí tỉnh táo kéo y lại, y mơ hồ hỏi: "Vừa rồi là bọn Mộc Cảnh Tự đã về à?”
Túc Hoài Cảnh nói: "Ừ.”
Dung Đường buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được nữa, nghe vậy vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, truy hỏi: "Nói cái gì? Đồ trong hồ đào ra được chưa?”
Túc Hoài Cảnh cười nhạt: "Đào ra rồi, nhưng Mộc đại nhân có hơi mệt, Kha Thám Hoa đưa y về phòng nghỉ ngơi, nói có chuyện gì ngày mai nói sau, Đường Đường đừng lo.”
Dung Đường nhíu mày: "Di mẫu......”
“Không liên quan đến Hoàng hậu nương nương. "Túc Hoài Cảnh ngắt lời y, mặt mày kiên định mà dịu dàng, sấm chớp ngoài cửa sổ nhu thuận đến khó hiểu, vẫn luôn lặng lẽ, chỉ còn lại có tiếng mưa gió vang lên ở trong viện. Túc Hoài Cảnh rũ mắt, lặp lại một lần cho y nghe:" Không liên quan đến di mẫu, Đường Đường nên ngủ thôi.”
Trời đã về khuya, y mệt nhọc cả một ngày, đi bộ lại còn phải suy nghĩ rất hao tâm tổn trí, nếu như không phải sợ giông bão đánh thức Dung Đường. Túc Hoài Cảnh cũng không muốn quấy rầy y nghỉ ngơi, lại càng không muốn y phiền lòng chỉ vì kẻ thiêu thân như Thịnh Thừa Lệ.
Dung Đường chớp mắt mấy cái, nhìn thằng con nhà mình.
Ma xui quỷ khiến, y cũng không buồn suy nghĩ nữa, có Túc Hoài Cảnh ở đây, chỉ cần hắn đứng ở bên mình thì y dường như không cần phải lo lắng mọi vấn đề nữa.
Không hiểu sao trong tiềm thức Dung Đường lại có phán đoán này.
Im lặng một lát, Dung Đường ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không cho Túc Hoài Cảnh đi ra ngoài, cũng không đẩy tay hắn ra khỏi lỗ tai mà chỉ nằm nghiêng trong chăn, mặt đối mặt với hắn, ngủ rất bình thường, lại rất tự nhiên nói một tiếng: "Ngủ ngon.”
Tiếng gió trong viện rất ồn ào, nhưng tất cả đều bị ngăn cách bởi độ dày của một bàn tay, thỉnh thoảng có tiếng sấm sét chợt vang nhưng có người đã cảm nhận được trước, vỗ nhẹ chăn trấn an.
Suốt đêm còn lại Dung Đường không hề bị tiếng sấm sét đánh thức, cho đến khi trận giông bão kia đi qua, ánh nến trong đèn lồ ng sắp cháy hết. Túc Hoài Cảnh ngồi ở bên giường, nặng nề chăm chú nhìn Dung Đường một hồi lâu, mới cẩn thận kéo chăn che mũi miệng ra, sợ y hô hấp không thông thuận.
Lại thật sự không kìm được nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đang ngủ say kia. Túc Hoài Cảnh vỗ nhẹ vào chăn, cuối cùng không nhịn được giơ tay lên chạm vào má trượng phu trên danh nghĩa của hắn.
Động tác rất dịu dàng, từ cằm chuyển qua bên gò má, lúm đồng tiền cười rộ lên rất linh động hiện giờ đã phẳng lì, Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng ấn vào, trên mặt mày tụ lại ý cười, thẳng đến khi ngón tay dừng ở khóe môi Dung Đường.
Làn da Thế tử gia lộ ra vẻ tái nhợt quanh năm không thấy ánh sáng, màu môi cũng nhạt, thậm chí hơi mỏng.
Túc Hoài Cảnh từng nghe người ta nói, người môi nhạt mà mỏng thì đều rất bạc tình. Hắn vốn cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, nhưng khi Dung Đường tình cờ phù hợp với đặc điểm này, Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy, hắn không thích kết luận này.
Đường Đường của hắn, dịu dàng kiên nhẫn hơn bất cứ ai trên thế gian này, sao có thể bạc tình chứ?
Mắt Túc Hoài Cảnh tối sầm, tiếng mưa ngoài cửa sổ dần dần nhỏ lại, ngón tay thon dài dừng ở bên gò má hồi lâu, cuối cùng vẫn là chạm nhẹ vào cánh môi.
Nhẹ giống như là âm thanh nói mơ xuất hiện ở trong phòng, nếu không cẩn thận nghe thậm chí sẽ cho rằng chỉ là một cơn gió thổi qua, lưu lại chút dấu vết rồi chẳng mấy chốc đã tiêu tan.
“Ngươi phải ngoan nha Đường Đường. "Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói," Ngủ ngon.”
-
Nửa đêm trời mưa, rất nhiều hoa cỏ ở Phù Viên bị đổ, còn những đoá đang nở rộ bởi vì mưa tưới nước nên càng thêm tươi đẹp ướt át.
Sáng sớm Dung Đường tỉnh lại, ở trên giường duỗi lưng một cái, chỉ cảm thấy giấc ngủ này rất ngon.
Bất giác nhìn thoáng qua bên giường, y nhớ rõ đêm qua Túc Hoài Cảnh có tới, nhưng y buồn ngủ đến mức mất đi khả năng suy nghĩ, lười vận dụng đầu óc, lúc này y ngủ rất ngon mới có hơi buồn bực, tại sao đại nhân vật phản diện lại tới phòng y lúc nửa đêm? Rời đi khi nào?
Dung Đường nghi hoặc, mặc quần áo tử tế ra cửa, liếc mắt nhìn thấy Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự ngồi trên lầu các son hồng, rửa mặt xong đi lên đã nghe Kha Hồng Tuyết cười nói: "Thế tử gia dậy rồi à? Ngủ ngon không, vợ ngươi lại đi chuẩn bị bữa sáng cho ngươi rồi.”
Mộc Cảnh Tự đang ăn một chén cháo cá nướng đặc sệt ở bên cạnh, nghe vậy mi tâm nhíu lại, không vui liếc Kha Hồng Tuyết một cái.
Đôi khi y cũng không hiểu lắm, tuy trông Kha Hồng Tuyết phóng đãng ngang ngạnh, dáng vẻ không có chừng mực, nhưng người không có chừng mực thật sự thì không thể vui vẻ lấy được vinh dự đặc biệt cho một thám hoa lang từ trong tay Hoàng đế, cũng không thể tới Quốc Tử Giám làm bạn với Hoàng tử mỗi ngày mà không bị bất luận kẻ nào lên án.
Hắn có chừng mực cũng có chừng mực hơn rất nhiều người, nhưng hết lần này tới lần khác cứ như vừa gặp Dung Đường là không kìm được cái mỏ thiếu nợ, rất giống một con mèo không hư thỉnh thoảng vươn móng vuốt ra cào một cái, Dung Đường càng không đáp lại hắn, hắn trêu càng hăng say.
Mộc Cảnh Tự hạ tầm mắt, liếc nhìn bát hắn, lạnh giọng hỏi: "Ăn xong chưa?”
Kha Hồng Tuyết còn nhìn Dung Đường, nghe vậy sửng sốt: "Hả? Chưa có đâu, học huynh ăn xong chưa?”
Dung Đường ở bên cạnh nhìn rõ ràng, cười nói: "Mộc đại nhân bảo ngươi chưa ăn xong thì ngậm miệng lại ăn cho hết đi.”
Dừng một chút, y rất là nghi hoặc hỏi: "Vì sao Kha thiếu phó luôn quan tâm Hoài Cảnh như vậy, há mồm ngậm miệng là vợ ta, ngươi còn như vậy ta sẽ nghi ngờ ngươi muốn cướp vợ ta đấy.”
Mộc Cảnh Tự nói xong câu kia cúi mặt tiếp tục ăn không lên tiếng, nhưng khi nghe thấy lời trêu chọc rõ ràng của Dung Đường, y vô thức cau mày, bàn tay cầm thìa bất giác siết chặt lại một chút.
Kha Hồng Tuyết hiếm khi giật mình: "Hả?’
Hắn còn chưa kịp phản ứng, trên cầu thang đã vang lên tiếng bước chân, Túc Hoài Cảnh còn chưa tới gần, tiếng cười đã truyền ra: "Đa tạ Kha thiếu phó nâng đỡ, nhưng Túc mỗ đã bái thiên địa thành thân với Đường Đường, sinh là người của Đường Đường, chết cũng phải chôn cùng một chỗ với Đường Đường, thật sự không gánh được sự quan tâm và để ý của Kha thiếu phó, kính xin Thám Hoa Lang thứ lỗi, tìm phu quân khác.”
Sáng sớm không khí trong lành, trời đổ mưa cả đêm, lúc này ngay cả trong gió cũng lộ ra mùi cỏ cây, chim tước tấu nhạc ở đầu cành. Dung Đường vốn chỉ định đùa với Kha Hồng Tuyết nhân lúc Túc Hoài Cảnh vắng mặt, lúc này nói đùa bị đương sự nghe thấy, không hiểu sao y lại có chút nóng tai, ánh mắt né tránh, lại theo bản năng ngước mắt lên, vô cùng ngoan ngoãn nhìn về phía vợ mình, giống như lời vô liêm sỉ vừa rồi không phải y nói vậy.
Túc Hoài Cảnh nhìn thấy y như vậy cũng có chút muốn cười, cụp mắt nhìn y, không nói một lời đến gần. Bưng đồ ăn ra cho y, còn đưa đũa và bát cho Dung Đường rồi đi theo y cùng nhau ăn sáng.
Hai người bọn họ ở đây ân ân ái ái không coi ai ra gì, Kha Hồng Tuyết ngồi tại chỗ ngây ngốc hồi lâu mới phản ứng lại, không thể tin nhìn Dung Đường, lớn tiếng lên án: "Ngươi vu khống ta?!"
Dung Đường liếc hắn, trong lòng hừ một tiếng, lại nói với Mộc Cảnh Tự: "Mộc đại nhân bớt chút thời gian quản lý học đệ của ngươi đi, mắt lúc nào cũng dán vào Hoài Cảnh nhà ta, cũng không sợ bị người chê cười hay sao.”
Túc Hoài Cảnh nghe thấy câu "Hoài Cảnh nhà ta" kia không khỏi vui mừng nhướng mày, gắp cho Dung Đường một cái bánh bao đường chảy, sau đó ngoan ngoãn bổ sung: "Nhưng ta chỉ thích Đường Đường nha.”
Lúc đầu Kha Hồng Tuyết còn khó hiểu, đợi đến khi chớp mắt nhìn thoáng qua biểu tình học huynh nhà mình như muốn đông lạnh đến chết người, mới luống cuống, vội vàng giải thích: "Học huynh, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, sao ta có thể mơ ước thê tử nhà người khác được!”
Kha Hồng Tuyết đáng thương chớp mắt nhìn Mộc Cảnh Tự, nào còn dáng vẻ hoa hoa công tử điểm mặt khắp kinh đô, Mộc Cảnh Tự lại không nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ăn cơm.*
Kha Hồng Tuyết uất ức tới mức không biết phải làm sao mới được, muốn kéo Dung Đường xuống nước, nhưng Túc Hoài Cảnh lại ở đó canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, đừng nói đẩy y một cái, nhìn lâu cũng có thể bị người ta cảnh cáo.
Hắn âm thầm cắn răng, nuốt vào một bụng uất ức, chờ dùng bữa sáng lại quấn lấy học huynh Mộc Cảnh Tự của mình dỗ dành một hồi lâu, thấy người ta không giận nữa mới nuốt trôi xuống bụng.
Dung Đường ở một bên theo dõi toàn bộ quá trình, uống trà Túc Hoài Cảnh rót cho mình, rất là ngạc nhiên hạ giọng hỏi: "Rõ ràng Mộc đại nhân chẳng hề thay đổi biểu cảm, ngươi nói xem sao Kha Hồng Tuyết phán đoán được cảm xúc của y?"
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh dừng ở bên môi Dung Đường dính chút nước trà, bình tĩnh giơ tay vê đi giúp y. Dung Đường vô tri vô giác chớp mắt mấy cái, dường như đã rất quen rồi, Túc Hoài Cảnh cười nói: "Đường Đường chỉ nhìn một cái ta đã biết ngươi đang nghĩ gì, ta lợi hại hơn hắn nhiều.”
Dung Đường: "...?”
Đây là loại khao khát chiến thắng khó hiểu gì, thì ra đại nhân vật phản diện nhìn thấy cái gì cũng muốn so sánh sao? Dung Đường lập tức ngừng nói lung tung.
Đám người ăn xong rốt cục cũng nói vào chính sự.
Mộc Cảnh Tự lấy ra một cái túi hương ướt nền đỏ thêu hoa văn sặc sỡ nói: "Cái này đào ra từ trong ao.”
Dung Đường vốn định lấy, Túc Hoài Cảnh lại nhận lấy trước, lấy lá cỏ bên trong túi hương ra, trải mặt thêu lên bàn: "Cứ nhìn như vậy đi.”
Nó bẩn thỉu, cho dù đã được làm sạch và ngâm trong ao lâu nhưng vẫn là đồ của người chết. Hắn không muốn Dung Đường chạm vào.
Dung Đường cũng không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cảm thấy như vậy cũng thuận tiện.
Đầu tiên y liếc nhìn ngọn cỏ, sau đó nhìn về phía túi, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng.
Trên đó rõ ràng in ký hiệu của cung Phượng Tê.
Kha Hồng Tuyết mới vừa bị Dung Đường trêu chọc, lúc này lại lấy quạt thay tay, hẩy hẩy hai cái trên bàn, đẩy túi hương tới trước mặt Dung Đường, còn Huyễn Ly Thảo thì kéo tới trước người mình, cười nói: "Đêm qua trời đổ mưa to, nước hồ rút được một nửa lại bị ngập, chúng ta chẳng tìm được gì nên đi lục soát phòng Nguyệt Dung, tìm được Huyễn Ly Thảo trong gối bà ta. Về phần túi hương này, cho tới bây giờ ta và học huynh chưa từng thấy nó bao giờ.”
Dung Đường nghe hiểu ý trong lời nói của hắn, hơi giật mình, bất giác nhìn về phía Mộc Cảnh Tự, lại thấy vẻ mặt y bình tĩnh, không có dấu hiệu phản bác Kha Hồng Tuyết, lòng Dung Đường ấm áp, nói: "Đa tạ.”
“Thế tử gia đừng khách sáo, "Kha Hồng Tuyết nói," Ta và học huynh nhận ân tình của các ngươi, nên trả lại.”
Dung Đường không nói thêm gì nữa, tuy rằng trong lòng y hiểu rõ đây cũng không phải là vấn đề nhân tình, để Mộc Cảnh Tự tự tay tiêu hủy chứng cứ kỳ thật là hành vi rất không phù hợp với thiết lập nhân vật của y nhưng y nguyện ý làm như vậy, hơn phân nửa là có nhân tố Kha Hồng Tuyết, Dung Đường chỉ có thể đồng ý.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Không biết hai vị đại nhân muốn sử dụng Huyễn Ly Thảo này như thế nào?”
Kha Hồng Tuyết cười nói: "Không cần. Việc này nên phát triển thế nào thì phát triển thế ấy.”
Dung Đường sửng sốt, lập tức hiểu ra.
Kha Hồng Tuyết là người lười xen vào mọi thứ, sở dĩ hắn bị kéo vào trong này, chỉ là muốn học huynh hắn thấy rõ bộ mặt thật của Thịnh Thừa Lệ mà thôi.
Một mình dùng một cái túi hương hoặc là một nắm hương thảo đều rất khó thay đổi ấn tượng của Nhân Thọ Đế đối với hoàng hậu hoặc là Thịnh Thừa Lệ. Những điều này cần được liên kết từng bước để đạt được hiệu quả tối đa, nếu bọn họ chủ động làm gì đó thì quá rõ ràng, dứt khoát bất động, mặc cho tình thế phát triển.
Điều duy nhất cần làm chỉ là rút đi phần có hại cho mình.
Dung Đường không cần phải lo lắng Vương hoàng hậu bị Thịnh Thừa Lệ hãm hại, Kha Hồng Tuyết cũng có thể mượn chuyện này khuyên Mộc Cảnh Tự rời xa Thịnh Thừa Lệ.
Mục đích của Túc Hoài Cảnh cũng chỉ là cái này, hắn muốn Bồ Tát nhỏ của mình có thể kết giao bạn bè mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Về phần hoàng gia phân tranh, loạn đoạt đích thì có liên quan gì tới bọn họ đây? Theo ngày tháng bọn họ náo loạn long trời lở đất.
Thậm chí loạn hơn một chút, mới tôn lên tâm ý của bọn họ.
-
Ngày thứ ba của hội Chiết Hoa, Phù Viên có một khóm hoa lạc, bốn người tán gẫu rồi tản ra, Dung Đường cảm thấy trong lòng như trút bỏ một tảng đá lớn, đi dạo một vòng quanh vườn với Túc Hoài Cảnh.
Thật ra y có chút tò mò Mộc Cảnh Tự cuối cùng sẽ có lựa chọn gì, nhưng dường như dù y có đưa ra lựa chọn nào cũng sẽ không bao giờ tệ hơn hai đời trước.
Nếu như may mắn, phí ít sức hơn thì y không đến mức lẻ loi một mình chết trong đêm lạnh tuyết lớn bay tán loạn.
Dung Đường vì thế mà cảm thấy vui vẻ.
Y vừa vui vẻ, tâm tình Túc Hoài Cảnh cũng tốt lên, hai người đi dạo suốt một ngày, thậm chí còn tham dự yến tiệc nghe tài tử đấu thơ. Thẳng đến khi trời sắp tối, có tầng mây tụ tập ở bầu trời phương tây, không khí lại có phần oi bức, hình như có dấu hiệu mưa to sắp tới, hai người mới nhanh chóng trở về tiểu viện.
Túc Hoài Cảnh sắc một chén thuốc đắng cho Dung Đường như thường lệ, nhưng sau khi Dung Đường uống xong cong mắt cười đưa cho y một viên mứt hoa quả.
Dung Đường cũng không thích ăn ngọt cho lắm, nhưng lúc này lại cảm thấy đây quả thực là liều thuốc cứu mạng, vội vàng nhét vào trong miệng ngậm hơn nửa ngày đè nén vị đắng trong miệng.
Sắc trời ngoài cửa sổ âm u, trong nháy mắt chuyển từ ngày sang đêm, gió nổi lên hạ xuống, tiếng sấm rền vang lên trên bầu trời xa xa.
Túc Hoài Cảnh nhìn Dung Đường ngâm chân xong, chờ y lên giường cũng không rời đi, xem ra tựa hồ là muốn chờ y ngủ rồi mới đi.
Nhưng Dung Đường không cảm thấy buồn ngủ, vì thế liền tựa vào đầu giường đọc thoại bản. Túc Hoài Cảnh kéo một cái ghế tới ngồi với y, bản thân ngồi ở một bên đọc Sơn Hà Chí.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín, đốt rất nhiều đèn lồ ng nên trong phòng vô cùng sáng sủa. Dung Đường nhận thấy hầu như mỗi khi ngoài cửa sổ có một tia chớp lóe lên Túc Hoài Cảnh đều vô thức ngẩng đầu, mà khi sấm sét giáng xuống xuống, hơn phân nửa là bọn họ đang nhìn nhau.
Tay đại nhân vật phản diện cầm sách đột nhiên siết chặt, giống như......có chút sợ hãi.
Dung Đường chớp mắt, không chắc chắn về phán đoán của mình.
Nhưng y âm thầm quan sát một hồi, phát hiện không có ngoại lệ, mỗi lần có chớp Túc Hoài Cảnh đều sẽ ngước mắt lên. Lúc sét đánh thì mím môi, người hơi nghiêng, ngón tay nắm chặt, giống như là đang đè nén xúc động muốn chui vào nơi nào đó trốn đi.
Dung Đường ngẩn người, lại ngẩn người, bừng tỉnh đại ngộ!
Chẳng trách tối hôm qua hắn đến phòng mình!
Hắn đang sợ hãi!!!
Dung Đường suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, toàn thân y đột nhiên bị bao phủ bởi một cảm giác áy náy tràn ngập.
Từ nhỏ đại nhân vật phản diện lưu lạc tha hương ăn nhờ ở đậu, từ lâu đã quen với việc chịu đựng che giấu mọi chuyện. Sau khi thành thân với y, hiếm có dịp nào hắn bộc lộ bản chất thật của mình. Đêm hôm khuya khoắt sợ chạy vào phòng y muốn được bảo vệ, y lại chỉ lo ngủ phần mình!
Dung Đường áy náy muốn chết, càng cảm thấy nhóc con đúng là đáng thương, mà chính y lại quá đáng vô cùng.
Biên độ động tác của Dung Đường cực nhỏ, xê dịch vào trong giường.
Túc Hoài Cảnh nghe thấy động tĩnh, ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn y, vừa vặn ngoài cửa sổ có tiếng sấm sét, lá cây ào ào rung động, tay Túc Hoài Cảnh không tự chủ được đặt tay lên giường Dung Đường.
Dung Đường nhịn không được nữa, hỏi thẳng: “Ngươi sợ à?”
Túc Hoài Cảnh: "...?”
Dung Đường có chút mâu thuẫn, một mặt là muốn chăm sóc nhưng lại sợ lòng tự trọng của Túc Hoài Cảnh, mặt khác lại cảm thấy sợ sét đánh không phải chuyện mất mặt gì, khi còn bé y cũng từng sợ, nhưng lúc thật sự hỏi đại nhân vật phản diện, y vẫn hơi do dự: "...Ngươi sợ sét đánh phải không?”
Túc Hoài Cảnh bối rối, không lên tiếng trả lời ngay lập tức.
Dung Đường thăm dò hỏi: " Đêm hôm qua ngươi bị doạ sợ nên mới tới tìm sao? Hôm nay không về cũng là bởi vì không muốn ở một mình?”
Túc Hoài Cảnh trầm mặc dài như một thế kỷ, nghe tiếng sấm sét ngoài cừa sổ, nhìn vị trí Dung Đường rõ ràng đã dịch vào trong, hắn chợt cảm thấy may mắn, đáy lòng dâng lên một cảm giác sung sướng không khống chế được.
Hắn rất muốn cười, nhưng lại kìm lại, mặt mày rủ xuống. Lúc ngẩng lên chính là dáng vẻ đáng thương lại vô tội, ngón tay co quắp túm góc chăn, khẽ thì thầm "Ừ" một tiếng.
“Hồi bé ta ở nhà dượng, buổi tối mùa hè thường xuyên có sấm sét, nóc nhà ta bị hư rất lâu không sửa, mưa to thì sẽ bị dột rơi vào trong phòng, trong góc còn có chuột kêu ré lên, âm thanh rất đáng sợ.”
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, có vẻ hơi xấu hổ khi nhắc đến chuyện cũ, Dung Đường bỗng nhiên mềm lòng.
Túc Hoài Cảnh ngẩng đầu lên đáng thương nhìn y, mím môi, dường như có chút bất an, tựa hồ chỉ để nói ra câu hỏi này thôi đã dùng hết tâm lực, nhẹ giọng hỏi: "Đêm nay ta có thể ngủ cùng ngươi không, Đường Đường?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chậc chậc, chẳng trách ngươi bị ăn sạch (ánh mắt trìu mến nhìn về phía Đường Đường)