Mục lục
Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hơi ẩu rồi đó bạn hiền, phải biết là cẩn thận đến mấy cũng có sai sót thôi." Tề Trừng nháy mắt với An Nhu: "Quan hệ của hai người bắt đầu trở nên không thuần khiết từ bao lâu rồi?"

An Nhu cúi đầu niết vành tai, giọng nhỏ như muỗi.

"Hai... hai ba tháng nay."

Tề Trừng im lặng chốc lát, đột nhiên chuyển đề tài: "Cậu có biết động vật gì dễ mang thai nhất không?"

"Con gì?" An Nhu ngẩng đầu, mặt đầy nghi hoặc: "Là con thỏ hay con chuột?"

"Hông bé ơi, đáp án là con nhím." Ánh mắt Tề Trừng tỏ ra thâm thuý.

"Tại sao?" An Nhu nghiêng đầu khó hiểu.

"Vì trên lưng con nhím có rất nhiều gai." Tề Trừng nói xong vắt chân lên cổ chạy trốn vào nhà vệ sinh không chịu ra.

An Nhu hoang mang ra mặt, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới hiểu được vấn đề.

Trên lưng có rất nhiều gai.

Bị đâm rất nhiều lần.

(*) 2 câu này có cách đọc tương tự:

(1) 背上很多刺 — bèi shàng hěn duō qì

(2) 被上很多次 — bèi shàng hěn duō cì

An Nhu nghẹn họng trân trối, muốn đánh người lại không tóm được đầu sỏ gây tội, nhưng không thể không thừa nhận Tề Trừng nói cũng có lý.

Hai người đắm chìm trong thế giới trò chơi hai người, cả đêm phải chơi hai đến ba hiệp, thỉnh thoảng sáng sớm còn rủ nhau làm thêm ván nữa, tính toán đâu ra đấy chắc cũng cỡ trăm lần, đủ để "bách mật nhất sơ" cũng không chừng.

(*) Bách mật nhất sơ (百密一疏): thành ngữ dùng để chỉ cẩn thận đến mấy cũng có sai sót. Ở đây tác giả chơi chữ, cụ thể là chữ bách (trăm).

Nhưng An Nhu từng mang thai một lần nên tương đối có kinh nghiệm. Cậu nhớ tình cảnh lúc đó không hề giống với hiện tại, ban đầu gần như không có triệu chứng rõ rệt gì cả, chỉ là thi thoảng tim đập nhanh khiến cơ thể có cảm giác không thoải mái, còn đột nhiên ngửi thấy mùi trên người Mạc Thành Hoàn vô cùng khó chịu.

Sau này bởi vì thường xuyên chạy vào toilet nên mới quyết định đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả được chuẩn đoán là đang mang thai.

Nhưng bây giờ lại khác, An Nhu sờ lồng ngực, nhịp tim đập mạnh mẽ đều đặn, đi toilet cũng bình thường, hoàn toàn khác xa với đời trước.

Vì muốn xác minh suy đoán của mình, buổi tối An Nhu còn chủ động chui vào lòng Mạc Thịnh Hoan ngửi chỗ này hít chỗ kia, cả người được bao bọc trong hơi thở ấm áp khiến cậu cảm thấy cực kỳ yên tâm và thoải mái.

"Em ơi?" Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên giống như chó con không ngừng đánh hơi khắp nơi trên người mình, ánh mắt hiện lên vài phần hoang mang.

An Nhu dụi đầu vào hõm vai Mạc Thịnh Hoan hít lấy hít để mùi hương vương quanh cổ, người đàn ông ngửa đầu phối hợp, giơ tay nhẹ nhàng sờ đầu cậu.

Mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm, còn có mùi quần áo giặt sạch khô ráo, hết thảy vẫn giữ nguyên như trước không có gì thay đổi. An Nhu ngẩng đầu lên, ngắm nhìn đường cong cằm gợi cảm của chú Mạc, kiềm lòng không được chồm tới hôn chụt một cái.

Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn cậu thiếu niên trong lồng ngực, khẽ xoa tóc cậu, dịu dàng đặt nụ hôn lên trán, đôi mắt, chóp mũi, đôi môi, lần lượt hôn hết mỗi một chỗ muốn hôn.



"Dạo gần đây chú Mạc lợi hại lắm lắm lắm luôn, khen không biết bao nhiêu là cho đủ." An Nhu giơ tay chạm vào gò má đối phương: "Đã có thể một mình đến công ty nè, còn có thể tự động trở về nhà nữa. Em biết chú làm việc rất vất vả, nhưng đừng cậy mạnh khiến bản thân quá mức mệt mỏi, chú có nghe em nói không?"

"Ừm, đều nghe lời em." Giọng nói Mạc Thịnh Hoan nhẹ bẫng, cúi đầu mổ nhẹ lên cánh môi cậu thiếu niên.

Sáng hôm sau, An Nhu cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn ráng ăn thật nhiều vào bụng, kết quả trên đường tới trường dạ dày bị đảo lộn hết cả lên.

Tài xế vội vàng tấp vào bên đường, An Nhu đứng ngay lùm cây nôn thốc nôn tháo.

"Cậu An, có phải tại tôi lái xe nhanh quá làm cậu khó chịu phải không?" Tài xế thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thiếu niên trở nên trắng bệch, trong lòng không khỏi áy náy.

"Không phải đâu bác tài." An Nhu mở cửa xe hít thở không khí, cẩn thận nhớ lại thời khóa biểu trong hai ngày tới, tính nán chút thời gian đi đến bệnh viện làm kiểm tra.

Đúng là dạo này cơ thể có chút khác thường.

Tưởng tượng tới khả năng mình đã mang thai, tâm trạng An Nhu tự nhiên chùng xuống một cách nặng nề, đủ loại kí ức ở đời trước cuồn cuộn lướt ngang qua đầu.

Tuy chú Mạc khác xa Mạc Thành Hoàn, đời này cũng không có mẹ chồng chanh chua cay nghiệt, nhưng trái tim An Nhu vẫn cứ lơ lửng thấp thỏm. Cậu còn phải đi học, chú Mạc thì bề bộn trăm công ngàn việc, mang thai là một chuyện vất vả tận cùng, sau khi sinh con ra lại chẳng khác gì long trời lở đất.

An Nhu hết lần này đến lần khác không tự ngừng an ủi bản thân mình, hiện tại chỉ mới là suy đoán thôi, muốn biết rõ thực hư như thế nào cần phải đến bệnh viện làm kiểm tra cho chắc, nói không chừng chỉ đơn giản là bị viêm dạ dày thì sao?

...

Tề Trừng ngồi cạnh An Nhu, để ý thấy suốt buổi sáng hôm nay người nào đó cứ ngây ra như người mất hồn, lấm lét liếc nhìn bốn phía thấy không có ai chú ý tới tình hình bên này, nhanh tay nhét một cái hộp vào trong balo của An Nhu.

"Làm gì thế?" An Nhu bắt tại trận hành động mờ ám lén lút của Tề Trừng, cậu mở balo ra xem thử, thế méo nào lại là một hộp que thử thai.

"Tối hôm qua tớ đánh liều vác cái bản mặt già nua này của mình tới tiệm thuốc mua được đấy." Tề Trừng thở dài như một người cha già: "Nhưng tớ đã hỏi kỹ rồi, cái này cũng không chính xác hoàn toàn đâu, chỉ có xác suất đúng cỡ 90% thôi, tốt nhất cậu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thử một lần đi."

"Đúng lúc ngày mai tớ cũng định đến bệnh viện một chuyến xem sao." An Nhu hạ thấp giọng, cảm động muốn rớt nước mắt nhìn anh em tốt: "Cực khổ cho cậu rồi."

"Có đáng là gì đâu." Tề Trừng vỗ vai An Nhu, nhỏ giọng dặn dò: "Dựa theo giao tình keo sơn gắn bó của hai chúng ta, để con cậu gọi tớ một tiếng ba nuôi cũng không quá đáng lắm đâu nhỉ?"

"Cậu đúng là muốn làm ba đến phát nghiện luôn rồi." An Nhu không nhịn được bật cười: "Nếu kiểm tra không phải mang thai bánh bao mà là đau dạ dày, đợi đến khi hết bệnh tớ sẽ mời cậu đi ăn lẩu no căng cả bụng."

"Cũng đúng." Tề Trừng mỉm cười xấu xa, cúi đầu ngắm nghía phần bụng phẳng lì của cậu: "Dù sao cái bụng này đến một lúc nào đó cũng phải bự ra thôi."



An Nhu thúc cùi chỏ Tề Trừng.

Thời khoá biểu hôm nay đầy tiết, An Nhu cũng không tiện xin nghỉ, hơn nữa chuyện cậu đến bệnh viện làm kiểm tra tuyệt đối không thể để cho những người khác biết được, cuối cùng chỉ có thể dời sang ngày mai được trống một ít tiết.

Buổi chiều tan học trở về nhà, An Nhu đem que thử thai nhét sâu vào ngăn kéo bên dưới bàn đọc sách. Bình thường thím Dương sẽ không quét dọn chỗ này, còn Mạc Thịnh Hoan thì chưa bao giờ mở ra xem, thành ra nơi này đã trở thành chỗ cậu lén lút giấu đồ.

Nhìn que thử thai đặt trong ngăn kéo, An Nhu do dự một lát mới chầm chậm giơ tay tới gần, nhưng rồi lại không có can đảm.

"Cậu An?" Thím Dương gõ cửa thư phòng, An Nhu lật đật đứng dậy đóng chặt ngăn kéo.

"Sao vậy, thím Dương?" An Nhu cảm giác giọng mình có chút run rẩy như thể có tật giật mình.

"Cậu Thịnh Hoan và tài xế đang đợi dưới lầu, hình như muốn dẫn cậu ra ngoài chơi đấy." Thím Dương cười nói: "Đi chơi vui vẻ, thím sẽ để đèn cho hai người."

An Nhu bần thần rời khỏi thư phòng, đi ra cổng biệt thự nhìn thấy chú Mạc đang đứng cạnh xe chờ mình.

Mạc Thịnh Hoan diện một thân tây trang giày da, tùy ý đứng dựa vào thân xe, quả thật là một cảnh đẹp ý vui. Dáng người gần như đạt tới tỷ lệ hoàn mỹ, khí chất thanh cao xuất chúng, đôi chân thon dài mặc quần tây phối thêm chiếc siêu xe sang trọng, từ trên xuống dưới toát lên một loại vẻ đẹp cấm dục.

Đột nhiên An Nhu hiểu ra tại sao trong các cuộc triển lãm xe hơi lại cần đến sự xuất hiện của các người mẫu đại diện nhãn hàng.

Xe đẹp nhưng người càng đẹp hơn.

Mặc dù ban đầu chiếc xe chỉ có giá khoảng mấy chục vạn, nhưng nếu phối thêm người đẹp và xe, chẳng mấy chốc chiếc xe sẽ trở nên cao cấp và sang trọng hơn hẳn, thậm chí cho dù giá niêm yết có lên tới hàng trăm vạn cũng khiến người khác cảm thấy không xứng tầm với giá trị của chiếc xe.

(*) Nói nôm na thì từ mấy trăm triệu tăng lên tới hàng chục tỷ

"Chú Mạc." An Nhu chạy thẳng tới chỗ đối phương, nhưng chạy được một nửa sực nhớ ra điều gì đó bèn giảm tốc độ lại, đi từng bước tới gần ôm lấy Mạc Thịnh Hoan.

Trong mắt người đàn ông mang theo ý cười, cúi đầu thơm nhẹ trán cậu thiếu niên, nghiêng người mở cửa xe mời cậu lên trước.

Hai người tay trong tay ngồi ở hàng sau, An Nhu nhìn chằm chằm Mạc Thịnh Hoan, bỗng phát hiện dường như đã lâu rồi hai người không đi ra ngoài hẹn hò lần nào.

"Chú Mạc, chúng ta đi đâu vậy?" An Nhu theo bản năng dán sát người lại gần Mạc Thịnh Hoan, dụi đầu vào bả vai người đàn ông cọ tới cọ lui.

"Dẫn em đi ngắm biển." Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, đưa tay đỡ trán An Nhu tránh cho đường xe xóc nảy khiến cậu khó chịu.

"Đi ngắm biển ạ?" An Nhu nhướng mày, chợt nhớ đến kế bên Tấn Thành có một con sông Chử bắt ngang qua Chử Thành và chảy xuôi vào một bộ phận vùng biển của Tấn Thành.

Đi ngắm biển cũng là một ý hay.

An Nhu dựa vào vai Mạc Thịnh Hoan, cảm giác vừa thoải mái lại vừa vững chắc, chậm rãi hít vào thở ra mùi vị thân quen, hai mắt từ từ khép lại, cứ thế ngủ thiếp đi.

Cổ cứ nghiêng mãi một bên có hơi không thoải mái, An Nhu mơ hồ cảm giác cơ thể mình dần trượt xuống, nhưng hình như ngủ càng thoải mái hơn thì phải.

Không biết đã qua bao lâu, An Nhu loáng thoáng nghe được tiếng nước ầm ầm, như là tiếng sóng vỗ đánh vào bãi đá ngầm, còn có bầu không khí ẩm ướt cùng với mùi nước biển tanh mặn như có như không.

An Nhu mở mắt ra, phát hiện mình gối đầu lên đùi chú Mạc ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, giày cũng bị cởi ra.

Chẳng trách lại ngủ ngon lành đến thế.

Xe dừng tại chỗ đã lâu, không thấy bóng dáng của tài xế đâu hết, An Nhu phát hiện một tay Mạc Thịnh Hoan đặt hờ trên người mình, một tay khác chống bên sườn mặt, đôi mắt nhắm chặt.

Thời gian gần đây chắc chú Mạc cũng mệt chết đi được rồi.

An Nhu lắng nghe tiếng sóng vỗ, cẩn thận ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã sụp tối bên ngoài cửa sổ, mơ hồ còn thấy được một vài ngôi sao le lói.

Mạc Thịnh Hoan nhắm nghiền hai mắt, hơi thở rất nhẹ, hàng lông mi dài mảnh đen tựa lông quạ khẽ run rẩy, đáy mắt phản chiếu một cái bóng mờ ảo.

An Nhu chầm chậm tiến lại gần, làn da của chú Mạc vẫn trắng trẻo lành lạnh trước sau như một, đôi môi nhạt màu gần như không có đường viền môi, chóp môi hơi thấm ướt, nhìn như muốn dụ dỗ con người ta hôn một cái lên đó vậy.

(*) Chóp môi (môi châu): giống như được điểm xuyết thêm hạt châu nho nhỏ ngay giữa môi trên, còn được gọi là môi trái tim hoặc môi hạt đậu.



Nhìn tư thế nghiêng đầu chống một tay lên cằm của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu lập tức nhớ lại cảnh tượng đôi tay này từng túm chặt ga trải giường, nhưng lại chẳng khác gì bắt giữ được trái tim cậu, hung hăng lưu lại mỗi một dấu ấn sâu đậm không cách nào xoá nhòa.

"Chú Mạc ơi chú Mạc à?" An Nhu ghé vào bên tai thì thầm gọi tên đối phương, trông thấy mí mắt người đàn ông hơi giật giật, cậu thò người lại gần nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đã mời gọi mình.

Mạc Thịnh Hoan chậm rãi mở mắt ra, con ngươi thoáng cử động, nhìn lỗ tai đỏ hồng của cậu thiếu niên kề cận trong gang tấc, khóe môi hơi cong lên.

An Nhu bắt gặp khoé miệng người trước mặt khẽ nhếch lên, kiềm lòng không được hôn thêm cái nữa.

Dáng vẻ khi chú Mạc cười rộ lên đẹp trai không ai sánh bằng, con ngươi đen sẫm lấp lánh ánh nước, cả người bừng sáng giống như một bức tranh thủy mặc sinh động, còn mang theo vài phần trẻ trung bừng bừng sức sống, dễ dàng câu mất hồn phách của người đối diện một đi không trở lại.

An Nhu cảm thấy mình đã sớm bị sắc đẹp của chú Mạc câu mất hồn mất vía rồi.

"Nhu Nhu."

Môi bị hôn chụt chụt vài cái, lúc này An Nhu mới lấy lại tinh thần, mặt mày đỏ bừng nhìn người đàn ông trước mặt.

Mạc Thịnh Hoan nắm tay An Nhu bước xuống xe, cậu ngoan ngoãn đi theo đối phương suốt cả một đoạn đường, cuối cùng cũng nhìn thấy một chỗ ngoặt.

Cạnh bờ biển có một ngôi nhà bằng gỗ, chung quanh rải rác không ít phương tiện đi lại, mấy chiếc du thuyền đang đậu neo trên biển, còn có bảo vệ phụ trách trông coi.

Hình như nhân viên bảo vệ nhận ra Mạc Thịnh Hoan nên thả hai người đi một cách dễ dàng, người đàn ông dẫn An Nhu đến trước một chiếc du thuyền, sau đó bế cả người cậu leo lên thuyền.

Đây là một chiếc du thuyền tư nhân hạng sang, không gian bên trong trống trải thoáng đãng, phong cách trang hoàng cực kỳ xa hoa đốt tiền. Trên dưới có tổng cộng ba tầng, có phòng riêng độc lập, có phòng khách rộng rãi, có TV siêu to khổng lồ, thậm chí còn có cả phòng bếp. Bên ngoài boong tàu tầng một có bày trí bàn ăn, trên boong tàu ở tầng hai có sắp xếp sẵn các ghế nằm mềm mại có thể nằm đó tắm nắng, mỗi căn phòng có đầy đủ trang thiết bị, thậm chí trong tủ lạnh còn có sẵn coca ướp lạnh thơm ngon.

"Quao!" An Nhu dạo quanh một vòng, không ngừng thốt lên tiếng cảm thán kinh ngạc như thể chưa trải việc đời.

Mạc Thịnh Hoan thản nhiên lấy ra một xâu chìa khóa, lắc qua lắc lại trước mặt An Nhu.

"Chú Mạc, đây là du thuyền của chú hả?" An Nhu ngạc nhiên mở to hai mắt.

Mạc Thịnh Hoan kéo cánh tay An Nhu, đặt xâu chìa khóa vào lòng bàn tay cậu.

"Chút quà không đáng là bao tặng em."

An Nhu trợn to mắt nhìn xâu chìa khóa trong tay, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại.

Chú Mạc dám mua đứt một em du thuyền chân dài sang trọng tặng cậu ư?!

An Nhu có chút không biết phải làm sao, thử liếc nhìn một vòng xung quanh, đoán chắc chiếc du thuyền này cũng phải hơn cả chục triệu chứ không ít (hơn 34 tỷ VND). Chú Mạc định tặng cho cậu thiệt hả?

Mình có tài cán gì chứ?

Món quà này cũng quá mức quý giá rồi, An Nhu nhìn xâu chìa khóa rồi lại nhìn chú Mạc, khóc không ra nước mắt.

Mạc Thịnh Hoan dẫn An Nhu đến ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại ra ngay trước mặt cậu, mở một vài tin nhắn đưa cho cậu xem.

Nội dung tin nhắn là thông tin giao dịch thành công hiển thị tiền lương đã được chuyển vào tài khoản, An Nhu nhìn một hồi mới vỡ lẽ ra đây chính là tiền lương của chú Mạc.

Tổng tài nhà người ta đều tính lương theo năm, xem ra tổng tài nhà mình do lâm thời nhậm chức nên mới được phá lệ tính lương theo tháng.

An Nhu không nhịn được cười tủm tỉm, thấy tổng tài nhà mình trong hai tháng đã kiếm được gần một trăm vạn (3 tỷ 4 VND), lập tức giơ ngón cái không tiếc lời khen ngợi: "Chú Mạc của em giỏi quá đi!"

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan đong đầy ý cười, nhìn chằm chằm xâu chìa khóa trong tay cậu.

"Á, em hiểu rồi." An Nhu tự nhiên thông minh đột xuất: "Chú Mạc dùng tiền lương của mình để mua quà cho em phải không?"

Còn lén bỏ thêm không ít quỹ đen vào nữa.

Mạc Thịnh Hoan gật đầu, ánh mắt sáng rực lên.

- -------------------

Tèn ten, thế là tôi đã edit đến chương 100 tròn trĩnh, tự nhiên cảm thấy tự hào ghê, dạo gần đây tôi ráng edit nhanh nhanh để sớm đạt mốc 100 chương (nên mấy bạn mới thấy tôi đăng chương đều đặn:v). Mong mọi người tiếp tục ủng hộ tôi, nhớ vote và bình luận cho vui nhà vui cửa nha ~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK