I'M COMEBACK!!! Tui đã xuyên trở về rồi đây =.= Cảm ơn mn đã yêu quý tui và bộ truyện này, cũng như chân thành xin lỗi vì đã lặn lâu như vậy (chắc tui kp người lặn lâu nhất đâu ha?)
Tình hình là trong tuần sau tui sẽ cố gắng hoàn bộ kia trước vì một chương của nó khá ngắn nên tốc độ edit sẽ nhanh hơn (đc mấy chục chương òy), còn bộ này từ từ nha tui chỉ mới làm đc 3 chương à (tại cái tính màu mè thích chú thích lum la nên nhiều lúc cảm giác như dài ra gấp đôi). Thấy chờ tui lâu quá thì có thể đọc qt cũng dễ hiểu hoặc có nhà đã hoàn rồi á ><
À tui cũng muốn khoe là tui đã kiếm được một công việc làm theo giờ hành chính khá ưng ý hihi, coi như đầu năm cũng suôn sẻ:))
Chương 117: Gọi mẹ
Môi chú Mạc thật sự rất ngon.
Giống như lớp kem sữa trắng thuần mang theo hương vị ngọt lịm bao phủ một làn sương khói lành lạnh, có liếm thế nào cũng không đủ. An Nhu choàng tay qua cổ Mạc Thịnh Hoan, gặm cắn loạn xạ như động vật nhỏ. Ánh mắt người đàn ông mềm dịu, để mặc cho cậu thiếu niên tùy ý làm càn.
Có lẽ... đây là cách tốt nhất để xoa dịu nỗi sợ.
"Lên sofa ngồi đi." Gương mặt An Nhu ửng hồng, ngẩng đầu ra lệnh như thú con kiêu ngạo vì nếm được mùi ngon ngọt.
Mạc Thịnh Hoan nửa ôm nửa bế cậu ngồi lên ghế sofa, chưa kịp ngồi ngay ngắn đã bị cậu thẳng tay đẩy ngã.
Mỗi một chỗ trên cơ thể Mạc Thịnh Hoan đều tản ra sức hấp dẫn trí mạng, bình thường An Nhu đã mê mẩn thân hình ấy, nay hiếm khi có cơ hội đặc biệt, sao không bừa bãi một lần cho đã ghiền.
Đường cong cổ uyển chuyển mượt mà, ngón tay cậu vạch mở cổ áo sơ mi của Mạc Thịnh Hoan, làn da trắng nhạt phác hoạ rõ ràng, xương quai xanh gồ lên vừa phải câu dẫn lòng người, nửa kín nửa hở là gợi cảm nhất.
An Nhu gặm rồi lại gặm, hơi tí không chú ý đã để lại nước miếng trên cơ thể dưới thân. Nhìn vệt nước sáng lấp lánh trên cơ bụng, An Nhu cầm lòng không được nằm nhoài lên người Mạc Thịnh Hoan, bật cười khúc khích.
Đỉnh đầu cậu được vuốt ve nhẹ nhàng, An Nhu ngẩng đầu lên, chỉ thấy đuôi mắt chú Mạc đo đỏ, lẳng lặng rũ mắt nhìn mình.
An Nhu nhích người lên trên, ghé sát vào lồng ngực Mạc Thịnh Hoan, hôn chóp cằm đối phương, nắm bàn tay đặt lên bụng mình.
"Đừng qua đó nữa có được không ạ?" An Nhu nhìn chăm chú vào mắt người đàn ông: "Bên đó chỉ có vô số tang thi đếm không hết, khắp nơi đều là đống đổ nát, trong không khí trộn lẫn bụi đất cùng máu tanh, ở lại đây với em và con được không chú?"
An Nhu cảm giác mình như kẻ xấu xa muốn quyến rũ Người Điều Hành, hòng khiến đối phương sa vào mộng đẹp êm ái.
Mặt mày Mạc Thịnh Hoan giãn ra, cúi đầu từ tốn đặt một nụ hôn lên trán cậu.
"Được, không qua đó nữa."
Buổi tối trước khi ngủ, An Nhu chủ động đan chặt tay Mạc Thịnh Hoan, tựa như những lần trước đây chú Mạc luôn bao dung cho cậu, chẳng qua lần này đổi lại là cậu khiến chú Mạc cảm nhận được sự yên tâm.
Nghỉ hè không cần dậy sớm, An Nhu ngủ một giấc đến 10 giờ sáng, chậm chạp vươn tay ra, sờ phải phần chăn bên cạnh đã lạnh từ lâu. An Nhu nằm trên giường lướt điện thoại chốc lát, ngoài cửa phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân, cậu nhanh chóng nhét điện thoại xuống gối, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Cửa phòng hé ra một khe nhỏ, hình như phát giác cậu thiếu niên chỉ đang khép hờ mắt, tiếng bước chân từ từ tiến lại gần. An Nhu ổn định hơi thở, bất chợt trên trán truyền đến cảm giác nóng ấm.
An Nhu cố gắng kiềm chế khóe môi muốn nhếch lên, kế đó nụ hôn dời xuống gò má cậu. Đến đây An Nhu đã sắp không thể nhịn được nữa, cánh môi cậu bị mổ nhẹ hai cái.
Bị hôn đến mức ngứa ngáy, An Nhu cười cười mở mắt ra, ôm lấy cổ Mạc Thịnh Hoan.
Giây sau chăn bông được vén lên, Mạc Thịnh Hoan bế ngang cậu đi xuống nhà ăn.
Trước mặt là ngũ cốc yến mạch sữa bò, An Nhu uống một ngụm, lại cầm sandwich trên bàn cắn một miếng, bên trong phết đầy mứt dâu tằm.
"Sáng nay Bạch phu nhân có ghé qua đưa một số đồ." Thím Dương đi tới, lau bàn tay dính nước vào tạp dề: "Có mứt dâu tằm mới làm với nước dâu tằm, giúp sáng mắt bổ dạ dày, còn tăng cường trí não nữa."
Xem ra dì Triệu vẫn còn nhớ rõ chuyện cậu hay bị mất tập trung lúc học, thế nên mới tìm mọi cách để bồi bổ cho cậu.
Đáy lòng An Nhu cảm nhận được sự ấm áp: "Sao dì Triệu tới mà không gọi con dậy."
"Bạch phu nhân thấy cậu ngủ ngon nên không muốn đánh thức cậu, nhưng có dặn chờ khi nào cậu thức dậy thì nhớ gọi điện cho bà ấy." Thím Dương nhìn thoáng qua nhà bếp, bước qua đó: "Cơm gà đã hâm nóng lại, cậu An ăn chút đi nhé."
An Nhu nghe nói vậy thì lấy điện thoại ra, ngón tay hơi khựng lại ở nút gọi, lát sau thoát ra rồi mở wechat, lựa chọn gọi video.
Đợi mười mấy giây, bên kia bắt máy. An Nhu nhìn thấy dì Triệu đang đắp mặt nạ bùn trắng trên mặt.
"Á!!!" Thấy người bên kia màn hình là An Nhu, Triệu Minh Nguyệt luống cuống đẩy điện thoại sang hướng khác, lật đật đứng dậy tháo mặt nạ ra.
Trước mặt con trai phải duy trì hình tượng người mẹ hoàn mỹ!
"Không sao đâu ạ." An Nhu nhịn cười: "Có thể nhận ra là dì mà."
Một lúc sau, cuối cùng màn hình cũng nhắm ngay dì Triệu. Tuy đã bước vào hàng bốn hàng năm nhưng mặt mộc của bà vẫn đẹp không tì vết, bởi vì vội vàng tháo mặt nạ mà dưới cằm và bên má còn dính một vài mảng trăng trắng, vẫn chưa kịp rửa sạch.
"Không doạ con chứ." Dì Triệu bối rối: "Tại mẹ chưa nhìn kỹ người gọi đã bắt máy."
"Nếu chỉ có vậy mà đã doạ được cháu thì lá gan của cháu không khỏi nhỏ quá đi." An Nhu mỉm cười: "Mứt dâu tằm ngọt lắm ạ, sandwich cũng rất ngon."
"Mẹ đã nhờ ông ngoại con làm rồi đưa tới chỗ con đó." Dì Triệu vui vẻ kể: "Dâu tằm là do ông của con trồng. Ông ngoại con có một vườn trái cây, còn có một nông trường rộng lớn nữa, mấy tháng sắp tới cứ để ông ấy tẩm bổ cho con."
An Nhu cười gật đầu.
"Đúng rồi, mẹ kêu con gọi cho mẹ là muốn nhắc con phải chú ý ăn sáng."
Dì Triệu nghiêm mặt: "Để bụng đói trong thời gian dài sẽ sinh ra các thể xeton, từ đó ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng và phát triển của đứa bé, vì vậy người mang thai phải có chế độ ăn uống lành mạnh."
(*) Nếu không ăn sáng, glycogen trong gan sẽ cạn kiệt, não bộ chỉ có thể dựa vào thể xeton từ sự phân hủy axit béo để hoạt động, khả năng học tập và nhận thức sẽ giảm sút, nguy cơ mắc bệnh đái tháo đường.
"Cháu biết rồi ạ." An Nhu ngoan ngoãn gật đầu: "Sau này cháu nhất định sẽ ăn sáng đàng hoàng."
Thấy con trai nhỏ nghe lời như vậy, Triệu Minh Nguyệt khó giấu được niềm hân hoan.
Chứng kiến nụ cười trên mặt dì Triệu, An Nhu không khỏi nhớ tới những lời của Bạch Tiêu.
Mấy hôm trước Bạch Tiêu đã đáp chuyến bay đến Mỹ, để lại vợ chồng nhà họ Bạch cho cậu chăm sóc, chưa kể còn không định nói sự thật cho hai người họ biết.
Bạch Sùng Đức vướng không ít công việc ở nước ngoài, nhưng từ lúc nghe tin cậu đang mang thai, làm thế nào cũng không chịu đi xa, nhất quyết ở lại chờ bế cháu ngoại.
Dì Triệu thì cứ cách hai ba ngày lại chạy sang đây, lần nào cũng mang theo đủ thứ đồ được chuẩn bị chu đáo, dù xách nặng cả tay nhưng vẫn cười thật tươi. Nhìn nửa bên mặt bởi vì sốt ruột mà rửa chưa sạch, An Nhu không nhịn được bật thốt.
"Con... cảm ơn mẹ."
Không chờ dì Triệu phản ứng lại, An Nhu tức khắc ngắt video, trông cậu có chun chút ngại ngùng.
Mạc Thịnh Hoan xoa đỉnh đầu cậu vài cái, An Nhu ngẩng đầu, nghiêng người ôm chầm lấy chú Mạc.
Bên kia dì Triệu cầm điện thoại sững sờ tại chỗ, nước mắt tự động rơi từ lúc nào không hay. Triệu Minh Nguyệt lau nước mắt, loạng choạng chạy lên lầu, vỗ mạnh Bạch Sùng Đức đang tập trung xử lý công việc tại nhà.
"Nguyệt... Nguyệt Nguyệt, em sao vậy?" Bạch Sùng Đức đột nhiên bị lay người, một lúc sau vẫn chưa hết hoảng hồn.
Một tay Triệu Minh Nguyệt che miệng, nước mắt không ngừng rơi: "Lúc nãy An Nhu mới gọi em là mẹ."
Bạch Sùng Đức sửng sốt, không nhịn được nhoẻn môi cười mãn nguyện, giang tay ôm người vợ mừng đến phát khóc vào lòng.
Dì Triệu nghẹn ngào thút thít, vui đến nỗi nói không nên lời, không dễ gì mới ổn định cảm xúc, Triệu Minh Nguyệt vội đẩy Bạch Sùng Đức ra, đôi mắt đỏ hoe ánh lên vẻ đắc chí.
"Con trai em đã chịu nhận em rồi, anh từ từ cố gắng đi!"
"Con trai nhận em rồi, thế không phải nên nể mặt em mà nhận anh luôn sao?" Bạch Sùng Đức cũng vui lây: "Mua một tặng một."
Triệu Minh Nguyệt cười cười vờ đánh Bạch Sùng Đức, kích động cầm điện thoại vọt ra cửa: "Em phải mau chóng đi chia sẻ tin vui này, một mình anh cứ bận việc của mình đi!"
Nhìn bóng lưng khoan thai rời đi của vợ mình, tâm trạng Bạch Sùng Đức bỗng vui hẳn lên.
Từ khi tìm được An Nhu, mọi chuyện trở nên ngày càng tốt.
Nằm ở nhà mấy ngày, liên tục bổ sung oxy theo như yêu cầu của bác sĩ, An Nhu cảm giác xương cốt toàn thân đều được thả lỏng. Khi thấy Mạc Thịnh Hoan thong thả thay vest, An Nhu nghiêng đầu, xoay người níu lấy góc áo của đối phương.
Mạc Thịnh Hoan quay mặt qua, bắt gặp bộ dạng cậu thiếu niên ngồi trên giường tròn xoe mắt nhìn mình.
"Tôi phải đến công ty, em ở nhà ngoan nhé." Mạc Thịnh Hoan cong người, hôn lên má cậu.
"Em cũng muốn đi làm với chú." An Nhu ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Mạc Thịnh Hoan im lặng hồi lâu, ánh mắt dời xuống phần bụng đã hơi nhô lên của cậu.
"Em sẽ cẩn thận." An Nhu vỗ ngực đảm bảo: "Em làm gì cũng sẽ cẩn thận hết mức, mấy hôm nay ở trong nhà suốt chán lắm, cho em ra ngoài khuây khỏa đi mà. Em hứa sẽ theo sát chú, ngoan ngoãn nghe lời chú!"
Mạc Thịnh Hoan cúi tầm mắt, nghiêm túc giơ ngón út hướng về phía cậu.
Bao lớn rồi mà còn tin cái trò ngoéo tay này.
An Nhu nhịn cười, ngoéo ngón út của Mạc Thịnh Hoan: "Nếu không nghe lời chú, em sẽ làm chó con."
Ngoéo tay xong còn phải đóng dấu, thấy chú Mạc đã đồng ý, An Nhu phấn khởi đi thay quần áo, đợi sau khi cậu sửa soạn xong xuôi, trong tay đối phương cũng nhiều thêm một cái túi.
Nắm tay chú Mạc ra khỏi cửa, An Nhu vui vẻ lắc qua lắc lại, tài xế lái xe tới đón hai người. Vừa đến công ty, An Nhu tức khắc đón nhận ánh nhìn của mọi người.
An Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, siết chặt bàn tay Mạc Thịnh Hoan.
Với thân phận bạn đời của sếp tổng, cậu phải mạnh dạn tự tin lên!
Đến văn phòng, An Nhu kinh ngạc phát hiện cách bày trí ở đây đã không còn xa hoa cầu kỳ như trước, thay vào đó mọi thứ được sắp xếp đơn giản và ngăn nắp, ngay cả bàn cờ nạm vàng của ông cụ Mạc cũng bị dọn đi, chừa lại một khoảng lớn trống trải.
An Nhu vô thức ngước nhìn camera trên tường, tuy không tháo xuống song đã bị che đi bởi thứ gì đó.
Như thể nhìn thấu sự hiếu kỳ của cậu, Mạc Thịnh Hoan kéo ghế ngồi làm việc qua đấy, chân trần đứng lên ghế, vươn một tay tháo thứ đó xuống đưa cho cậu.
An Nhu lật qua mặt trước, nhìn mới biết thì ra con mắt camera được che lại bằng sticker người anh em thiện lành tay cầm hoa sen, phía dưới đề dòng chữ "Love&Peace".
Hoà bình bác ái, vạn sự tuỳ duyên.
An Nhu cười phá lên, cậu gần như có thể tưởng tượng ra sắc mặt của ông cụ Mạc khi mở camera lên và nhìn thấy sticker này.
Lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, cậu để Mạc Thịnh Hoan trả lại miếng sticker về chỗ cũ. Không lâu sau cửa phòng mở ra, thư ký Lý đi vào, trưng ra nụ cười bất đắc dĩ: "Mạc tổng, cậu Thịnh Khang và cô Mạc Đoá Đoá tới."
Hả?
An Nhu theo bản năng liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan. Sao trùng hợp vậy, chú Mạc vừa đi làm trở lại thì hai người này liền tới?
Nét mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn ung dung, lấy từ trong túi ra một cái gối mềm, đặt cậu nằm dựa vào sofa.
An Nhu tròn mắt nhìn ông chú nào đó y như mèo máy Doraemon không ngừng lôi đồ ra khỏi túi: một đôi dép lê chống trượt, một tấm thảm đắp người, bình giữ nhiệt, còn có hộp đựng quả hạch và một túi đồ ăn vặt lớn.
"Đây là công ty của người nhà họ Mạc, còn không cho chúng tôi tiến vào ư?" Giọng Mạc Đoá Đoá đầy ấm ức: "Lúc ba tôi còn ở công ty đâu có như vậy đâu!"
Mạc Thịnh Hoan xé túi đồ ăn vặt, đặt vào tay cậu.
Đợi An Nhu nhận lấy, Mạc Thịnh Hoan ngồi vào bàn, bảo thư ký Lý đi mở cửa.
"Anh!" Mạc Đoá Đoá đi vào văn phòng, mặt ủ mày chau: "Em còn tưởng anh không nhận hai đứa em này nữa chứ."
Mạc Thịnh Khang đứng sau Mạc Đoá Đoá, vẻ mặt xấu hổ: "Anh hai, vợ em bắt em tới..."
"Cô Đoá Đoá, có chuyện gì vậy?" Thư ký Lý mỉm cười tiến lên dò hỏi.
"Tôi cảm thấy mình không gánh nổi xưng hô của chú đâu." Mạc Đóa Đóa ra vẻ đáng thương.
"Anh hai, anh không cho đám người bên dòng chi kia một đồng nào cũng thôi đi, nhưng tụi em là em trai em gái của anh, vậy mà anh cũng cắt thẻ tín dụng của tụi em. Ai không biết còn tưởng nhà họ Mạc chúng ta phá sản rồi."
Cắt thẻ tín dụng?
An Nhu không khỏi nhớ đến tấm thẻ tín dụng tiêu mãi không hết của mình.
"Là như thế này." Thư ký Lý mỉm cười: "Hai người đã kết hôn, cũng có sự nghiệp riêng, Mạc tổng cảm thấy cả hai đều có khả năng tự chủ tài chính, vì thế mong sau này hai vị tự lực cánh sinh."
"Đây là tiền tiêu vặt ba cho tôi mà." Mạc Đoá Đoá tức đến bật khóc: "Anh hai đâu phải ba, sao có thể nói cắt là cắt?"
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan thờ ơ, đưa tay nhẹ phủi bụi trên ghế, ngồi yên một chỗ nhìn Mạc Đóa Đóa diễn kịch.
"Nhưng vấn đề là nhà họ Mạc bây giờ do Mạc tổng làm chủ." Thư ký Lý nở nụ cười chuyên nghiệp không chê vào đâu được: "Chi bằng hai người đi hỏi ông cụ Mạc?"
Sức chiến đấu của thư ký Lý không hề thấp nên không cần Mạc Thịnh Hoan lên tiếng. An Nhu vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem kịch, cảm giác còn giải trí hơn nhiều so với phim truyền hình.
Đột nhiên điện thoại rung lên, An Nhu mở ra xem, người gọi tới là dì Triệu.
Ánh mắt của người trong phòng đều đổ dồn qua đó, chỉ thấy An Nhu ngồi dậy, phủi vụn bánh trên người rồi nhận cuộc gọi video.
"An Nhu đó à." Dì Triệu xuất hiện với lớp trang điểm chăm chút, mặt nở nụ cười, cầm trên tay một bộ quần áo: "Con có thích bộ này không?"
An Nhu nhận ra đây là đồ bầu che bụng, cậu vội lên tiếng: "Mẹ, con thấy cũng được, mà giờ con đang ngồi trong phòng làm việc của Thịnh Hoan."
Nói xong liền xoay camera để dì Triệu nhìn thấy trong phòng còn có những người khác.
Dì Triệu lập tức hiểu ý, đặt đồ bầu xuống, thấy Mạc Đoá Đoá và Mạc Thịnh Khang thì cười ra vẻ ngạc nhiên.
"Còn tưởng là ai, hóa ra là hai cái đứa có lớn mà không có khôn."
An Nhu bật loa ngoài, mọi người trong phòng đều có thể nghe được.
Mạc Đoá Đoá cực kỳ sợ dì Triệu, vừa nghe đến giọng đối phương đã không nhịn được trốn sau lưng Mạc Thịnh Khang, mà ông ta cũng không phải loại người sẽ ra mặt bảo vệ người khác, chân như bôi dầu vội vàng né tránh.
"Trong đám con cháu nhà họ Mạc ấy, cũng chỉ có Mạc Thịnh Hoan là nhìn vừa mắt." Giọng nói Triệu Minh Nguyệt đầy coi thường: "Không làm nên trò trống gì còn có mặt mũi đến công ty, đúng là da mặt cũng thật dày."
"Bọn họ tới để đòi tiền Thịnh Hoan." An Nhu nhìn hai người nở nụ cười.
"Ôi chao!" Dì Triệu suýt cười thành tiếng: "Đừng để chuyện này truyền ra ngoài, có hai đứa con không nên thân như vậy, chẳng biết mặt mũi của bác Mạc phải giấu đi đâu."
"Em... em về trước đây." Mạc Thịnh Khang không chịu nổi nữa muốn rời khỏi đây.
"Mẹ, thôi nhé." An Nhu sợ người khác chú ý tới cửa hàng bán đồ bầu sau lưng dì Triệu: "Khi nào rảnh mẹ con mình trò chuyện tiếp."
"Được được." Triệu Minh Nguyệt hiểu ý gật đầu, nghe con trai gọi một tiếng "mẹ" hai tiếng "mẹ", cười khanh khách cúp máy.
"Anh dâu đúng là may mắn mà." Mạc Đoá Đoá châm chọc: "Gặp được người có tiền có thế liền nhận người thân, còn gọi mẹ nữa chứ. Nếu nhà nghèo chút thì chắc không nhận đâu."
"Vậy thì cô không có vận may này rồi." An Nhu cười tủm tỉm.
"Vì cô đâu có mẹ."
Mạc Đoá Đoá và Mạc Thịnh Khang đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Mạc Đoá Đoá còn muốn nói gì nữa thì bị Mạc Thịnh Khang lôi đi: "Đừng nói nữa, đi thôi!"
Mạc Đoá Đoá hung hăng trừng An Nhu, bị Mạc Thịnh Khang kéo ra khỏi phòng.
Mạc Thịnh Hoan nhìn bóng lưng rời đi của hai người như có điều suy tư.
Thấy hai người đã đi, An Nhu đắc ý lay cánh tay Mạc Thịnh Hoan: "Sao nào, chú thấy em có giỏi không."
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu mà không nói gì.
Như ý thức được vấn đề, An Nhu gãi đầu: "Chú... bây giờ chú có mẹ rồi, em cho chú mượn mẹ đấy."
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan hơi nheo, đứng dậy sờ đầu cậu: "Không sao."
Mạc Thịnh Hoan làm việc, An Nhu ở một bên vừa nghịch điện thoại vừa ăn vặt. Thư ký Lý nhìn con mắt camera, thấp giọng lên tiếng.
"Mạc tổng, tuần sau là đại thọ của ông cụ Mạc, ngài có tính toán gì không?"
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên đang chơi game, ánh mắt dừng trên tập tài liệu trước mặt.
"Đương nhiên phải chuẩn bị một phần quà lớn."