Ông cụ Mạc thần sắc mệt mỏi, nằm trên giường thở oxy.
Từng câu từng chữ trước đó của Mạc Thịnh Hoan gần như đánh nát hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng ông.
Bao nhiêu năm qua ông chưa từng bạc đãi chúng nó trong sinh hoạt, nuôi bấy lâu vậy mà chẳng nuôi ra chút tình cảm nào thật sao?
Thân thể và tâm lý đồng thời mệt rã rời, ông cụ Mạc mơ màng thiếp đi. Không biết qua bao lâu, người giúp việc đi vào thông báo cậu chủ Thịnh Khang đưa vợ về thăm ông.
Ông cụ Mạc thở dài, vẫy tay gọi hai người vào.
"Ba." Trương Vân cố gắng trưng ra gương mặt tươi cười, làm như rất thường xuyên tới đây: "Bọn con đến thăm ba!"
"Có gì hay mà thăm." Ông cụ Mạc nâng mí mắt, không thấy thứ gọi là hoa trong tay hai người, không hiểu sao đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng phải ba mới xuất viện sao?" Trương Vân tiến đến gần: "Lần này con không nhắc tới chuyện thừa kế tài sản nữa, ba đừng sợ."
Ông cụ Mạc trợn mắt, không khách sáo lườm một cái.
Đến bao giờ thì đứa con dâu này mới học được cách ăn nói cho đàng hoàng đây.
"Khụ khụ." Mạc Thịnh Khang đột nhiên cúi đầu ho hai tiếng.
Trương Vân nghe nhắc nhở, sắc mặt nhất thời thay đổi, nhưng vẫn cố nén chột da.
"Thịnh Khang sao vậy? Bị cảm à?" Ông cụ Mạc nhướng mày hỏi.
"Không có gì đâu ba." Mạc Thịnh Khang vẫn giữ dáng vẻ thật thà thường ngày: "Lần này vì chúc mừng ba xuất viện, Trương Vân đã đặc biệt nhờ người mua một món quà."
Đáy lòng ông cụ Mạc chùng xuống, nhưng trên mặt không mảy may lộ ra, ngược lại còn hơi mỉm cười.
"Quà gì?"
Mạc Thịnh Khang không nói gì mà chỉ nhìn Trương Vân.
Tính đổ lên đầu bà ta đấy hả?
Trương Vân thầm mắng một tiếng, nghĩ đến mình có file ghi âm làm chứng, hành động cũng không gò bó nữa.
"Là một chậu hoa ạ." Trương Vân miễn cưỡng cười: "Con cũng không biết là giống hoa gì, thấy đẹp nên mua về tặng ba."
Lời vừa dứt, người giúp việc đã khiêng chậu hoa vào. Sau khi tháo lớp bảo hộ bên ngoài xuống, một chậu hoa có dáng vẻ kỳ lạ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ông cụ Mạc nhìn chằm chằm chậu hoa kia, cảm giác thứ gọi là kiên định trong lòng đang dần hòa tan vào trong máu.
Thấy ông cụ nhìn chậu hoa không chớp mắt, Mạc Thịnh Khang bỗng hỏi: "Ba có thích không?"
Ông cụ Mạc liếc nhìn Mạc Thịnh Khang, ánh mắt tĩnh lặng, bình tĩnh nở một nụ cười.
"Thích, hoa đẹp như vậy sao không thích cho được."
"Ba thích là tốt rồi." Trương Vân theo bản năng nhích sang bên cạnh. Hoa này có hại với người bị bệnh tim, nhưng không biết có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của người bình thường hay không.
"Hoa này đẹp thì có đẹp." Ông cụ Mạc chuyển chủ đề: "Nhưng phòng của ba thường xuyên kéo rèm, nắng không chiếu vào. Chi bằng đem ra vườn hoa, có thể phơi nắng nhiều hơn."
Không ngờ ông cụ sẽ nói vậy, Trương Vân luống cuống nhìn sang Mạc Thịnh Khang, chẳng biết nên ứng phó như thế nào.
Mạc Thịnh Khang mặt không đổi sắc, giọng điệu từ tốn nói: "Trùng hợp thật, loài hoa này không thể phơi nắng quá gắt, nó ưa nơi râm mát."
Ông cụ Mạc nhìn thẳng vào đứa con trai này, chậm rãi thốt lên từng từ.
"Con chắc chứ?"
"Người bán đã nói vậy." Nét mặt Mạc Thịnh Khang không hề khác thường, không nhìn ra chút sơ hở nào.
"Tốt, tốt, tốt lắm." Ông cụ Mạc gật đầu, liên tục nhấn mạnh ba chữ "tốt".
Đúng là một đứa con trai tốt.
"Ba nhận tấm lòng của hai đứa." Ông cụ để tay lên trán, nhắm chặt mắt lại: "Ba hơi mệt, hai đứa có muốn ở lại ăn bữa cơm không?"
"Không cần đâu ba!" Trương Vân vốn đang chột dạ, lúc này càng xua tay lia lịa: "Ba nghỉ ngơi đi, con với Thịnh Khang về đây!"
Hai người chân trước vừa rời đi, ông cụ Mạc đã kêu người giúp việc trùm chậu hoa lại, mau chóng mang ra khỏi phòng.
Ông cụ Mạc thở oxy, gọi điện thoại cho thư ký Lý. Chốc lát sau thư ký Lý đã dẫn người đến, ánh mắt chứa đầy kính trọng đứng trước mặt ông.
"Thịnh Hoan nó... nói không sai." Giọng ông cụ Mạc chua xót: "Hoa đã đưa tới, cứ xử lý theo kế hoạch của các người đi."
"Vâng thưa ông chủ " Thư ký Lý cung kính gật đầu: "Mạc tổng sẽ mang chậu hoa này đi xét nghiệm, đồng thời vì để cậu chủ Thịnh Khang không nghi ngờ, tôi sẽ đưa một chậu hoa tương tự đến đây để đánh lừa đối phương."
"Được." Tâm trạng sa sút của ông cụ Mạc đã lắng xuống.
Sau khi kêu người mình mang đến đi làm việc, thư ký Lý nhận ra ông cụ không được khoẻ. Ông đứng trước giường, hỏi nhỏ: "Ông chủ, ông không sao chứ?"
"Tôi... đúng là một người ba thất bại." Trong lòng ông cụ Mạc ngậm ngùi không thôi: "Tôi có bốn đứa con, thằng cả chết non, thằng hai vẫn luôn ghét tôi, thằng ba muốn dồn tôi vào chỗ chết, còn đứa con gái thứ tư thì bị người ta xúi giục nên âm thầm hận tôi."
"Thì ra khung cảnh người một nhà quây quần bên bàn ăn cười nói vui vẻ trước kia đều là giả, chỉ có một mình San San mới thật lòng yêu tôi, nhưng bà ấy cũng đi mất rồi."
Thư ký Lý im lặng một lúc rồi an ủi ông cụ Mạc: "Ông chủ, người khác thì tôi không dám nói, nhưng cậu chủ Thịnh Hoan vẫn suy nghĩ cho ngài, cậu ấy tuyệt đối sẽ không hại ngài."
"Không phải nó nghĩ cho tôi, nó chỉ nể mặt San San nên mới miễn cưỡng nhận tôi thôi." Ông cụ nở nụ cười bi thương.
"Cả đời này của tôi, trông thì như con cháu đầy đàn, nhưng rốt cuộc... chỉ hai bàn tay trắng."
"Ngài... vẫn còn hai đứa cháu mà." Thư ký Lý cũng không biết nên an ủi ông cụ thế nào, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tương lai: "Đến lúc đó có hai đứa trẻ bầu bạn bên người, gọi ngài là ông nội, cũng là một chuyện đáng vui mừng."
"Cũng chỉ còn chút hy vọng ít ỏi như vậy thôi." Ông cụ Mạc mệt mỏi không kham nổi, khép mắt lại rồi vẫy tay với thư ký Lý.
Thư ký Lý cúi chào rồi đi ra ngoài, giúp ông đóng cửa phòng.
Ông cụ Mạc nằm trên giường, nghe tiếng máy móc bên tai, khóe mắt chậm rãi chảy xuống một hàng lệ vẩn đục.
...
Buổi chiều tan học, An Nhu lén lút nhận chuyển phát nhanh ở trường, cậu cảnh giác quan sát chung quanh, thấy không có ai chú ý thì nhanh chóng khui hàng.
Xé lớp băng dán, An Nhu phát hiện bên trong vẫn còn một lớp nữa, chẳng qua lớp băng dán này đặc biệt khó xé, còn quấn đến mấy vòng.
Bởi vì cậu đã cắt sạch móng tay nên dù cố dùng sức vẫn không dễ dàng gì, sau một hồi vất vả cuối cùng cũng xé được một góc, nhưng lại xé lệch làm phí hết công sức nãy giờ.
Khi cậu đang hít sâu một hơi, bên cạnh bất ngờ đưa tới một con dao găm thon dài. An Nhu vui vẻ nhận lấy, rọc vài cái thì băng dán đã lập tức bung ra.
Con dao này bén ghê!
Đúng lúc An Nhu định mở hộp chuyển phát nhanh ra thì đột nhiên ý thức được gì đó.
Cậu đứng hình mất ba giây, sau đó chậm chạp quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông cao lớn đứng đằng sau mình, ánh mắt mang theo vài phần tò mò, đang đợi mình mở cái hộp.
An Nhu lần mò đậy hộp lại.
"Ông xã, hì hì." An Nhu cười hai tiếng, thuần thục xoay con dao găm, đem chuôi dao đưa cho Mạc Thịnh Hoan, chuẩn bị về nhà.
Mạc Thịnh Hoan nhận lấy con dao găm, tùy tiện sờ soạng cổ tay áo, con dao thon dài nháy mắt đã biến mất.
Động tác của Mạc Thịnh Hoan quá nhanh, cậu căn bản không thấy rõ. An Nhu giấu cái hộp sau lưng, chủ động chuyển đề tài.
"Sao ông xã lại mang theo dao găm trên người?"
"Phòng thân." Mạc Thịnh Hoan cởi ba lô của cậu xuống, thành thạo đeo lên một bên vai, muốn cầm lấy cái hộp trong tay cậu thì bị cậu từ chối.
"Bên trong nhẹ lắm, em tự cầm được rồi." An Nhu tỏ ra đứng đắn, ý đồ che giấu thứ trong hộp.
Mạc Thịnh Hoan cũng không miễn cưỡng, nắm tay An Nhu đi ra sân trường.
"Mạc Thịnh Khang tặng chậu hoa cho ba như đã hẹn phải không?" An Nhu nhớ tới chuyện quan trọng.
"Ừm." Mạc Thịnh Hoan thản nhiên đáp.
"Hoa kia đã đem đi kiểm tra, có tra ra vấn đề gì không?" An Nhu tò mò ngước lên hỏi.
"Không có vấn đề gì." Sắc mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn như thường.
"Cái gì?" An Nhu hoài nghi mình nghe lầm: "Sao có thể không có vấn đề gì?"
Mạc Thịnh Hoan nghiêng người qua điểm nhẹ vào chóp mũi An Nhu.
"Hoa không có vấn đề, nhưng mà đất thì có."
"Đất thì có thể có vấn đề gì chứ?" An Nhu khó hiểu.
Mạc Thịnh Hoan dùng một tay lấy điện thoại ra, bấm vào báo cáo kết quả xét nghiệm rồi đưa cho cậu xem.
Cậu nhìn màn hình, bên trên là báo cáo xét nghiệm thành phần đất.
Đất trong chậu hoa Mạc Thịnh Khang đưa cho ông cụ Mạc có một loại nấm có tên là "Nấm Schizophyllaceae".
(*) Nấm Schizophyllaceae: tên gọi khác là nấm phiến chẻ, nấm chân chim.
Nấm có vị ngon ngọt, có thể chế biến ăn được. Ngoài ra còn hỗ trợ điều trị một số chứng bệnh như phong thấp, đau nhứt, còi xương, kháng viêm, chống ung thư,...
Loại nấm này có sức sống mãnh liệt, dù để khô năm mươi năm, chỉ cần ngâm trong tí nước thì vẫn có thể phóng thích ra bào tử.
Khi một người hít vào quá nhiều bào tử nấm Schizophyllaceae sẽ khiến cho phổi bị truyền nhiễm, hơn nữa sẽ còn chuyển biến thành các loại bệnh về phổi.
Mà nguyên nhân dẫn đến bệnh suy tim thường thấy nhất chính là bị truyền nhiễm, đặc biệt là truyền nhiễm qua phổi. Quả thật là hạ độc đúng bệnh!
An Nhu âm thầm kinh hãi.
Ai ngờ hoa không hề có vấn đề!
An Nhu gần như có thể tưởng tượng nếu như mình cứ khăng khăng khẳng định hoa kia có vấn đề, sau đấy trở mặt với Mạc Thịnh Khang, đợi đến lúc có kết quả xét nghiệm, người gặp phiền phức sẽ là mình!
Ai có thể ngờ đất mới có vấn đề!
Mấy câu Mạc Thịnh Khang nói với vợ mình không có câu nào là thật!
An Nhu không nhịn được hít hà một hơi, phát hiện mình đã nghĩ Mạc Thịnh Khang quá đơn giản.
May mà chú Mạc ra tay, để ông cụ Mạc giao toàn quyền xử lý việc này, lại cẩn thận kiểm tra mọi thứ mới phát hiện vấn đề nằm ở đất.
Nhưng nếu nói như vậy, những lời lúc chiều Mạc Thịnh Khang nói với ông cụ Mạc cũng không sai, chậu hoa này quả thực thích hợp ở nơi âm u.
Nơi càng ẩm ướt thì loại nấm này càng dễ phát triển.
"Đáng sợ thật." An Nhu líu lưỡi.
"Đã đưa chậu hoa giả qua đó rồi." Mạc Thịnh Hoan vẫn thản nhiên như cũ, đi trước dẫn An Nhu băng qua vạch kẻ đường.
An Nhu giương mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan, cậu nhận ra đối phương không có cảm giác gì đối với chuyện này. Cũng đúng, ở trong mắt Kẻ Điều Hành, có âm mưu hay thủ đoạn gì mà chưa từng thấy qua đâu.
Bản thân chú ấy bị ám sát không tới một ngàn thì cũng tám trăm. Đối với mấy loại thủ đoạn như hạ độc, tập kích cũng đã quá quen thuộc như có người thân ghé thăm nhà.
Chính cậu còn là một phần trong số đó cơ mà.
Bỗng dưng cậu cảm thấy khó chịu thay chú Mạc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhờ hành động ám sát mà đưa cậu đến bên cạnh chú ấy. Trong lúc nhất thời chẳng thể kết luận là tốt hay xấu.
Theo lời của Mạc Thịnh Khang, chậu hoa làm ông cụ Mạc sinh bệnh chỉ là bước đầu tiên, không biết sao mà cậu có hơi chờ mong thủ đoạn tiếp theo của ông ta.
"Ông xã, chú nói coi sau khi ông ta khiến ba sinh bệnh thì tiếp theo sẽ làm gì đây?" An Nhu ngẩng đầu lên tò mò hỏi.
Hai người đi vào tiểu khu, Mạc Thịnh Hoan im lặng gập ngón tay lại, dùng khớp xương đè lên nút thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, mấy hộ gia đình vừa tan tầm đứng sau hai người. An Nhu ngậm miệng, không nói chuyện trước mặt người ngoài nữa.
Thang máy đi xuống, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đi vào trước. Mạc Thịnh Hoan ấn ngón trỏ chọn tầng, đứng chếch phía trước An Nhu.
Mấy hộ gia đình kia cũng đi vào, mọi người không thân nên không ai nói chuyện với ai.
An Nhu vẫn luôn ôm cái hộp trên tay, không biết có phải do mang thai hay không mà dạo này tay chân cậu có đôi khi kém linh hoạt, thường bị tê, còn bị sưng phù. An Nhu muốn đổi sang cầm bằng tay khác, kết quả vuột tay làm rơi cái hộp xuống đất.
Mấy hộ gia đình đằng trước nghe tiếng động bèn tò mò quay đầu lại, An Nhu cúi xuống, trơ mắt nhìn cài tóc tai mèo tình thú từ từ rơi ra khỏi hộp.
Thang máy chìm trong yên lặng.
An Nhu cứng đờ, đây là đồ dùng để cosplay mà cậu tìm mua được trên mạng sau khi nghe bác sĩ Moise khuyến khích chơi trò sắm vai nhân vật.
Ngàn lần không ngờ nó sẽ chào đón mình bằng phương thức xấu hổ chết người này.
Đây là tiết tấu muốn ngày mai trốn khỏi Trái Đất đây sao.
An Nhu không dám ngước đầu lên, nhưng sau đấy chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan cúi người xuống, tự nhiên dựng cái hộp chuyển phát nhanh lên, bỏ tai mèo vào rồi ôm cái hộp đứng dậy, lạnh lùng đối diện với những ánh mắt quái dị của mấy hộ gia đình khác đứng trong thang máy.