Đây không phải là lần đầu An Nhu lái xe, dù sao những lần lái xe trước đó cũng mang lại trải nghiệm không tệ, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng thở dốc, toàn thân căng chặt của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu bỗng sinh ra cảm giác thành công.
Sau khi hạ quyết tâm, cậu chủ động ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, lỗ tai ửng hồng, đưa mắt ra hiệu.
Mạc Thịnh Hoan hiểu ra ngay, vươn tay định cởi cúc áo thì bị cậu đỏ mặt ngăn lại.
Chú Mạc mặc vest trang trọng có loại cảm giác quyến rũ rất đặc biệt, áo sơ mi được gài đến nút trên cùng, toàn thân thẳng thớm gọn gàng, tôn lên đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Vóc dáng Mạc Thịnh Hoan cao ráo, mỗi khi nhìn người khác luôn phải hạ thấp tầm mắt, hàng mi theo đó cũng buông rũ. Lúc nào cũng mang dáng vẻ lãnh đạm chớ gần, toả ra khí chất nghiêm nghị từ trên cao liếc nhìn xuống.
An Nhu cúi đầu nhìn người đàn ông áo mũ chỉnh tề dưới thân, liếm môi lòng đầy mong đợi.
Lái xe đòi hỏi phải có kỹ thuật, nhất là hiện giờ An Nhu còn đang mang thai nên càng phải cẩn thận hơn.
An Nhu khởi động trong chốc lát cho nóng người trước, đến khi xác nhận có thể lái thì mới chầm chậm ngồi xuống từng chút một.
Mạc Thịnh Hoan đưa tay nhẹ đỡ lấy An Nhu, điều chỉnh trọng tâm để cậu ngồi cho vững.
Cả hai đều thật thận trọng, An Nhu không dám ngồi xuống toàn bộ, cậu dùng chân chống đỡ chừa lại một chút không gian.
Ngồi trên yên xe, An Nhu cố gắng giữ thăng bằng, dẫm nhẹ chân ga, cơ thể chậm rãi chuyển động lên xuống.
Mạc Thịnh Hoan đỡ thắt lưng cậu, tay không dùng sức mà chỉ giữ thăng bằng cho cậu.
Lúc ban đầu có gặp chút khó khăn, dù sao đã lâu rồi hai người chưa vận động với nhau, sau một hồi ma sát thì vẫn không ăn khớp. Lúc này Mạc Thịnh Hoan phát hiện ra vấn đề, lấy dầu bôi trơn đã chuẩn bị sẵn bôi một ít lên động cơ xe.
Lần này An Nhu lái xe một cách thuận lợi, thân thể cậu trượt lên trượt xuống theo độ dốc, may mà mặt đường bằng phẳng, tính năng của xe cũng rất trơn tru. Dù thi thoảng sẽ bị xốc nảy vài cái nhưng cậu không hề té ngã.
Đã lâu không vận động với cường độ cao như vậy, chẳng mấy chốc trán cậu dần dần túa mồ hôi. Nhìn quần áo chú Mạc vẫn chỉnh tề như cũ, An Nhu buông một tay, rướn người về đằng trước siết lấy chiếc cà vạt màu đen, quấn từng vòng lên tay.
"Chú lái em đi." An Nhu thở hổn hển, ghé người vào thân xe, ngửa đầu mút nhẹ vào yết hầu Mạc Thịnh Hoan.
Yên xe hơi cứng, Mạc Thịnh Hoan nửa đỡ nửa ôm cơ thể cậu, tập trung điều khiển tay lái.
An Nhu nhận ra chú Mạc còn cẩn thận hơn cả cậu, chưa kể kỹ năng lái xe càng thêm ổn định.
Hai người thành công băng qua một dốc núi cao. An Nhu bắt đầu tăng tốc, đến đoạn lên tới đỉnh núi, An Nhu không kiềm được mà kêu lên thành tiếng, hai tay túm lấy cà vạt của Mạc Thịnh Hoan, mặt mày ửng hồng.
Đường xuống dốc vừa nhanh vừa gấp, trái tim vốn đang treo lơ lửng của An Nhu lại bị đẩy lên một tầm cao mới. Đầu óc cậu trống rỗng, thân thể banh chặt, sắp nghẹt thở tới nơi.
Chẳng biết sau bao lâu, An Nhu mới từ từ khôi phục tinh thần, nhưng cậu vẫn còn ngồi trên xe. Dường như Mạc Thịnh Hoan không muốn cho cậu xuống.
An Nhu ngẩng đầu, Mạc Thịnh Hoan tóc tai tán loạn, phần cổ ửng hồng, cúc áo sơ mi trên cùng đã bị bung ra từ lúc nào, bộ vest thẳng thớm không nhiễm một hạt bụi đến giờ phút này đã trở nên nhăn nhúm.
Như thể bị ai đó bắt nạt vậy.
Trên quần áo còn bất cẩn dính không ít dầu bôi trơn, An Nhu thầm cười trộm, sáp tới gần hôn lên môi chú Mạc.
(Editor: hu hu cuối cùng cũng xong đoạn này, edit mà ngượng vcl còn hơn đọc H nữa TvT)
"Có mệt không em?" Mạc Thịnh Hoan nới lỏng cà vạt, xem ra lúc nãy An Nhu siết không hề nhẹ.
"À..." An Nhu nghiêm túc cảm thụ: "Em không sao ạ."
"Nhưng không thể làm nữa đâu." An Nhu đứng dậy muốn rời khỏi yên xe, nhưng lại bị Mạc Thịnh Hoan vòng tay qua thắt lưng không cho cử động.
"Chúng ta nghỉ ngơi thôi." Mạc Thịnh Hoan cởi vest ra, nhưng nhất quyết không cho An Nhu rời đi.
Như vậy nghĩa là sao?
Cho đến khi chăn được kéo qua người, xác định chắc rằng thật sự muốn đi nghỉ ngơi, An Nhu định tách nhau ra thì lại bị Mạc Thịnh Hoan ôm vào lòng, không cho cậu rời khỏi yên xe.
"Thế này không tốt lắm đâu." An Nhu thì thầm nhắc nhở.
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu mà cần cổ đỏ rực, hơi nhích người với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường đưa cho cậu.
An Nhu tò mò mở điện thoại, vừa nhìn thì thấy là một diễn đàn dành cho người mang thai, trong đó có một bài viết liệt kê các phương pháp chuẩn bị trước để giảm bớt nỗi đau khi sinh con.
An Nhu xem các phương pháp khác nhau được đề cập trong bài thì đột nhiên sáng tỏ tại sao chú Mạc lại kiên quyết không cho mình xuống.
"Chú Mạc." An Nhu dở khóc dở cười.
"Đến lúc đó trực tiếp gây tê không tốt hơn à?"
Mạc Thịnh Hoan im lặng một lúc, lát sau rũ mắt chủ động dịch người đi.
Cái gọi là quan tâm quá ắt sẽ loạn.
Mạc Thịnh Hoan nhắm mắt lại nhưng vệt đỏ trên cổ vẫn không nhạt đi.
"Không sao đâu chú." An Nhu nhịn cười, nhỏ giọng an ủi: "Hoa Quốc mới bắt đầu tiến hành biện pháp gây tê trong năm sáu năm gần đây thôi, chú không biết cũng là bình thường. Còn trong bài viết không đề cập tới có thể là do họ chưa suy xét đến điểm này."
Mạc Thịnh Hoan từ từ mở mắt ra, thấy gương mặt cậu không giấu được ý cười thì liền mím môi nhắm mắt, xung quanh xương quai xanh cũng nổi lên vệt đỏ.
An Nhu thực sự không nhịn được nữa cười phá lên, cuối cùng cũng hiểu tại sao hai ngày nay chú Mạc luôn muốn chơi trò vận động phối hợp với mình.
Thì ra là vậy.
Cười đủ rồi, An Nhu rúc vào lồng ngực Mạc Thịnh Hoan, hạnh phúc khép mặt lại. Ban nãy lái xe liên tục quá mức mệt mỏi, chưa đếm được bao nhiêu con cừu thì cậu đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, An Nhu vờ như quên bẵng chuyện tối qua, cùng Mạc Thịnh Hoan ăn ý không đề cập đến rời khỏi du thuyền. An Nhu đi học còn Mạc Thịnh Hoan đi làm, hai người ngồi cùng xe nhưng đích đến bất đồng.
Ba con thỏ bông làm khán giả trên du thuyền cũng theo về nhà.
Vì An Nhu còn phải đi học nên không thể ôm theo một con thỏ bông to sù sụ, vậy nên cậu chỉ nhét hai con thỏ con vào ba lô, còn con lớn thì đưa cho Mạc Thịnh Hoan.
Tài xế thông qua gương chiếu hậu thấy Mạc tổng đang nhìn chằm chằm con thỏ bông bên cạnh, chẳng biết suy nghĩ gì mà trên cổ xuất hiện màu hồng nhạt.
An Nhu đến lớp, mang cho Tề Trừng hai quả cam lấy từ trên du thuyền. Tề Trừng nhìn ba lô căng phồng với vẻ hiếu kỳ, còn tưởng cậu mang theo đồ ăn ngon gì đó.
Khi An Nhu lấy ra hai con thỏ bông con, Tề Trừng lộ vẻ mặt đầy thất vọng.
"Nhu à, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn giữ khư khư đồ chơi thế này?"
"Cậu không hiểu đâu." An Nhu quang minh chính đại phản bác: "Đây là đạo cụ."
"Đạo cụ?" Tề Trừng tỏ vẻ khó hiểu.
"Chú Mạc nhà tớ phải nhờ vào tụi nó để học cách bế con cũng như tắm rửa cho con đấy." An Nhu đưa một con thỏ con cho Tề Trừng: "Cậu là ba nuôi, cậu cũng phải học!"
Tề Trừng nghe vậy, ánh mắt nhìn con thỏ bông cũng khác hẳn, luống cuống tay chân ôm lấy con thỏ cậu đưa qua, lắc lư vài cái rồi ngẩng đầu lên với vẻ mặt hạnh phúc.
"Đáng yêu quá đi!"
An Nhu nhìn bộ dạng của Tề Trừng mà không khỏi bật cười.
Kết thúc tiết học buổi sáng, An Nhu thu dọn đồ chuẩn bị quay về ký túc xá. Mới đi đến cổng khu ký túc xá đã ngửi được một mùi rượu.
Tề Trừng khịt mũi, hiển nhiên cũng ngửi được.
"Vênh váo như vậy sao? Mới sáng sớm đã uống rượu?" Tề Trừng chậc lưỡi: "Cũng không sợ hỏng gan."
An Nhu lắc đầu, chuẩn bị cùng Tề Trừng bước nhanh qua đoạn đường này.
"Này, Tề Trừng, An Nhu!" Quản lý ký túc xá thấy hai người từ cửa sổ, vội vàng kêu họ lại.
"Sao thế?" Tề Trừng quay đầu lại.
"Có một người tới đây nói muốn tìm An Nhu, uống say khướt, cũng không biết là ai." Quản lý mở cửa để hai người tiến vào ký túc xá của mình. (mình ở đây là qlktx)
"Tôi không cho vào thì cậu ta nằm lăn lộn trên đất ăn vạ, ăn vạ được một lúc thì lăn ra ngủ, không còn cách nào khác nên tôi đành cho cậu ta ngủ tạm trên giường của mình." Quản lý ký túc xá tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Là người nào đây!
"An Nhu, cậu cứ đứng đó đi, để tớ giúp cậu nhìn xem là ai." Tề Trừng cản cậu lại, từng bước tới gần chàng trai đang ngủ, quan sát một hồi thì phát hiện là một khuôn mặt xa lạ.
Tề Trừng lại sờ khắp người chàng trai kia, tìm được một chiếc ví, sau khi lắc vài cái thì bên trong rơi ra một đồng xu.
Lần đầu tiên Tề Trừng thấy một người còn nghèo hơn mình.
Tề Trừng rút giấy chứng nhận trong ví đưa cho An Nhu, cậu vừa nhìn qua đã nhận ra người tới tìm mình là Trình Thịnh, bạn nối khố của Mạc Thành Hoàn.
Người này có quan hệ không tồi với Bạch Tiêu, bình thường luôn vui vẻ, vô tư vô lo, An Nhu cũng không chán ghét đối phương.
Nhưng Trình Thịnh đến tìm mình làm gì?
Còn uống say tới mức này.
An Nhu bước tới bên mép giường, thấy mặt mũi Trình Thịnh như con mèo mướp, hai mắt sưng vù, cả người nồng nặc mùi rượu, trông lôi thôi lếch thếch.
"Nhu à, cậu có quen người này không?" Tề Trừng tò mò đánh giá Trình Thịnh.
"Quen, anh ta còn phải gọi tớ một tiếng chú dâu đó." An Nhu cúi người, thử đánh thức Trình Thịnh.
Kết quả Trình Thịnh bất động như con cá chết.
"An Nhu, cậu tránh ra." Tề Trừng xắn tay áo, đi tới tát bốp bốp vài cái vào mặt Trình Thịnh, âm thanh nghe sướng lỗ tai.
"Tớ ghét nhất cái loại uống được vài ba chén nước đái mèo đã quên mất mình là ai." Tề Trừng đánh sướng cả tay: "Còn tới tận ký túc xá tìm cậu, sợ cậu chưa đủ việc hay gì."
Sau mấy bạt tay, Trình Thịnh mở đôi mắt say mèm ra, bị đánh mà mặt đầy ấm ức, gào lên "ngao ngao" rồi oà khóc.
Tề Trừng bị doạ lùi một bước, đứng chắn trước mặt An Nhu.
Gào khóc xong, Trình Thịnh vội vàng nhìn xung quanh. Khoảnh khắc nhìn thấy An Nhu như thấy được vị cứu tinh, nước mắt lưng tròng định nhào tới. Nhưng chẳng may uống nhiều quá nên hai chân mềm nhũn, nháy mắt đã quỳ mọp xuống đất, nhìn An Nhu và Tề Trừng sững sờ.
"Đây... cũng đâu phải ngày tết đâu." Tề Trừng ngơ ngác nhìn An Nhu: "Tớ còn phải cho tiền mừng tuổi nữa ư?"
"Chú dâu hu hu hu!" Trình Thịnh khóc lóc, cặp mắt say xỉn ướt nhòe, nhào lên ôm chân Tề Trừng.
"Nói năng cho tử tế!" An Nhu đứng bên cạnh nhìn Tề Trừng đang cố gắng vung chân ra: "Anh bị sao thế?" . Đam Mỹ Hài
"Tôi, tôi là tội nhân hu hu..." Trình Thịnh ôm chặt cái chân trước mặt, nước mắt nước mũi tèm lem: "Ngày hôm đó lẽ ra Mạc Thành Hoàn sẽ đi xem mắt với cậu, nhưng tôi lại gọi điện kêu cậu ấy đi mất!"
An Nhu nhướng mày: "Làm tốt lắm."
"Mạc Thành Hoàn nằm viện, không ăn không uống. Cậu ấy giận tôi, còn bảo thà tôi chết quách ở nước ngoài cho rồi..." Trình Thịnh gào khóc thảm thiết: "Tất cả là lỗi của tôi!"
Nghe được những lời của Trình Thịnh, ánh mắt An Nhu thoáng chuyển động, nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây với Trương Vân.
"Chuyện này thật sự không thể trách anh được." An Nhu ngồi xổm xuống, bắt gặp Trình Thịnh không ngừng dụi nước mắt nước mũi lên cái chân đang ôm, mà Tề Trường nhếch miệng nghiến răng, hận không thể cởi quần ra ngay lập tức.
"Là sao?" Trình Thịnh hít mũi, đôi mắt sưng đỏ.
"Thế anh có biết bọn côn đồ gây sự với anh ở đâu ra không?" An Nhu mỉm cười.
"Tôi không biết." Trình Thịnh lắc đầu: "Lúc đó tôi đang chơi vui vẻ với đám bạn của mình, không hề trêu chọc gì bọn chúng, vậy mà chúng lại tới tìm tôi gây sự."
"Anh không biết là đúng rồi." An Nhu cười nói: "Bọn côn đồ đó là do Trương Vân thuê."
Trình Thịnh ngây ngốc nhìn An Nhu, một lúc lâu sau vẫn chưa có phản ứng.
"Trương Vân? Dì Trương? Mẹ của Mạc Thành Hoàn?"
"Đúng vậy, là bà ta." An Nhu nói hết sự thật: "Bà ta không muốn để Mạc Thành Hoàn liên hôn với tôi, cho nên mới tìm mọi cách để anh ta rời khỏi cuộc hẹn lần đó. Bà ta lợi dụng anh, bọn côn đồ đó cũng do bà ta thuê."