Mục lục
Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chứng kiến bộ dáng đầy hốt hoảng của Trương Vân, cậu không nhịn được mà nhướng mày.

"Tự đứng dậy đi, tôi đang có thai, không đỡ bà lên được."

Cú ngã của Trương Vân gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến mấy sinh viên chú ý sang bên này.

Trương Vân chột dạ nhìn quanh, nhanh chóng đứng dậy vỗ bụi trên người, cẩn thận nhéo một góc tay áo của An Nhu, kéo cậu sang một bên.

"Bà muốn làm gì?" An Nhu đẩy tay bà ra, trong mắt lộ vẻ đề phòng.

"Chỗ này không tiện nói chuyện, tôi sợ bị người khác nhìn thấy." Trông bà ta cực kỳ căng thẳng: "Tôi đến để báo tin cho cậu!"

"Bà? Báo tin cho tôi?" An Nhu không tin tưởng Trương Vân, nghe bà ta nói vậy càng cảm thấy kỳ lạ.

Nghe giọng điệu của An Nhu, Trương Vân mới nhận ra người trước mắt không hề tin mình.

Cũng phải.

Trương Vân tự biết những việc trước kia mình làm đã khiến cậu khó có thể tin tưởng mình được nữa.

"Tôi nghiêm túc nói với cậu việc này." Trương Vân quan sát một vòng xung quanh: "Chẳng phải lúc trước Trình Thịnh nghe cậu nói xong thì đi tìm Thành Hoàn đòi tuyệt giao sao?"

"Dừng." An Nhu nhíu mày: "Tôi chỉ kể sự thật với Trình Thịnh, không hề kêu anh ta đi tuyệt giao với Mạc Thành Hoàn. Trình Thịnh đáng thương bị hai mẹ con bà tra tấn đến mức đi uống rượu cả đêm rồi chạy tới chỗ tôi khóc lóc, tôi chẳng có lý do gì mà không nói cả."

Trương Vân ngây người, hơi chột dạ cúi đầu.

Chuyện của Trình Thịnh... quả thật là bà ta không đúng. Nếu được quay lại, chắc chắn bà ta sẽ không dám làm như vậy nữa. Đúng là ăn trộm không thành còn mất nắm gạo.

"Thành Hoàn giận tôi, nhưng Thịnh Khang, ông ta..." Trương Vân không thể nói rõ cảm giác của mình là gì, giống như bị một con rắn độc mê hoặc, dụ dỗ rơi vào vực sâu không đáy.

Mạc Thịnh Khang làm sao?

Cậu nhìn Trương Vân, phát hiện bà ta rối rắm khó nói thành lời.

"Nói ra có thể cậu không tin, Thịnh Khang ông ta muốn tôi... hại cậu và hai đứa con trong bụng cậu." Trương Vân mếu máo cúi đầu nhìn bụng cậu.

An Nhu theo bản năng che bụng, nghiêng người cảnh giác với Trương Vân.

"Ngày thường Mạc Thịnh Khang luôn si mê đồ cổ tranh chữ, tôi còn luôn nghĩ ông ta là người hiền lành thành thật." Trương Vân không biết nên nói như nào. Bởi mọi khi Mạc Thịnh Khang luôn tỏ ra mình chẳng có chí lớn, càng không có lòng dạ xấu xa.

So ra thì trông bà ta càng giống ả đàn bà lòng dạ độc ác hơn.

"Nhưng xin cậu hãy tin tôi." Trương Vân nhíu chặt lông mày: "Ông ta thật sự kêu tôi làm hại cậu và con cậu! Chắc cậu không biết đâu, con người tôi tuy miệng lưỡi cay nghiệt, đôi khi cũng sẽ giở ít trò sau lưng, nhưng tôi thật sự không dám dính tới mạng người!"

An Nhu nhìn người phụ nữ trước mặt, con ngươi khẽ động, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại.

Không biết vì sao mà cậu có cảm giác những gì Trương Vân nói... có thể là thật.

Tuy kiếp trước Trương Vân là người rất đáng ghét, nhưng An Nhu từng bắt gặp đến cả con nhện bà ta cũng không dám đập, chỉ biết cầm chiếc giày đứng ngây ra đó, một lúc lâu sau vẫn không dám làm gì, kết quả con nhện đột nhiên bò tới gần khiến bà ta hoảng sợ la hét, vắt chân lên cổ bỏ chạy trối chết.

Tưởng cậu không tin, Trương Vân sốt ruột nắm lấy cánh tay cậu: "An Nhu, cậu tin tôi đi. Tôi nghi ngờ trong chuyện mẹ ruột của hai người họ, Mạc Thịnh Khang không hề trong sạch như vẻ bề ngoài. Lúc trước ông ta cắt đứt quan hệ với Mạc Đoá Đoá, tôi nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy ông ta đang cố ý diễn kịch. Bình thường ông ta cũng đã đề phòng tôi, coi tôi như một thanh đao để sử dụng. Thật đấy!"

An Nhu nhìn kỹ Trương Vân, ánh mắt điềm tĩnh: "Lời bà nói nhiều nhất tôi chỉ tin ba phần."

Trương Vân nhìn thẳng vào cậu thiếu niên, ánh mắt kích động sáng rỡ. Tuy chỉ có ba phần nhưng có thể tin đã tốt lắm rồi!

An Nhu giơ điện thoại lên cho Trương Vân xem giờ: "Tôi phải đi học rồi, giữa trưa tôi rảnh, tôi sẽ kêu Thịnh Hoan đến, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."

Nghe đến tên Mạc Thịnh Hoan, Trương Vân vô thức lùi lại. Chẳng biết sao dù An Nhu từng lấy nĩa tấn công mình nhưng lúc này bà ta vẫn có can đảm đối mặt với cậu, còn Mạc Thịnh Hoan dù chưa từng động tay với bà ta, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ hiện giờ đã khỏi bệnh của người đàn ông kia, Trương Vân lập tức sợ hãi theo bản năng.

Có lẽ phản ứng này tạo thành do bà ta đã làm nhiều việc xấu trong lúc đối phương bị bệnh.

"Giữa trưa chúng tôi sẽ chờ bà ở quán cà phê này." An Nhu cất điện thoại, trước khi đi còn liếc nhìn Trương Vân: "Bây giờ bà có thời gian thì suy nghĩ xem lát nữa nên thuyết phục chúng tôi thế nào, tốt nhất nhớ nắm bắt trọng điểm."

An Nhu đi vào cổng trường, vừa ngồi vào chỗ thì một giây sau chuông vào học đã vang lên.

Tranh thủ thời gian nghỉ giữa tiết, cậu gửi tin nhắn cho Mạc Thịnh Hoan, đối phương trả lời rất nhanh, dặn cậu nhớ phải cẩn thận.

Giữa trưa, vừa tan học An Nhu đã nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đến đón mình. Cậu hào phóng chia sẻ bộ truyện tranh của mình với Tề Trừng, nắm tay chú Mạc đi ra sân trường.

Hai người đợi ở quán cà phê, An Nhu gọi một ly sữa dừa Toàn Gia Phúc, uống xong vẫn chưa thấy Trương Vân đâu.

Mạc Thịnh Hoan lấy di động đặt đồ ăn ở Phượng Tường Trai cho hai người họ.

Trương Vân tới gần như cùng lúc với anh trai giao đồ ăn, anh trai giao đồ ăn chạy đến, bà ta cũng chạy đến, hai người chạm mặt ngay tại bàn, còn liếc mắt nhìn nhau một cái.

An Nhu nhìn vào điện thoại, nhắc nhở Trương Vân: "Bà đến trễ nửa tiếng, mời cho bọn tôi một lý do."

Trương Vân chạy vội đến mức đầu bù tóc rối, trán đổ đầy mồ hôi.

"Tôi... tôi đi tìm chứng cứ." Trương Vân ngồi đối diện hai người, hơi mất tự nhiên nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan, lấy khăn giấy trong túi ra không ngừng lau mồ hôi.

"Tìm được chưa?" An Nhu nhướng mày.

"Tôi không biết thứ này có được xem là chứng cứ hay không." Trương Vân nhanh chóng lục lọi trong túi, lấy ra một chồng danh sách đưa cho họ.

Mạc Thịnh Hoan giơ tay nhận xấp giấy, xem sơ qua rồi đặt trước mặt An Nhu.

Cậu cúi nhìn, hình như đây là một loạt danh sách mua bán, có điều vật phẩm ghi trên đó đều là đồ cổ và tranh chữ.

"Không biết hai người có còn nhớ một việc lúc trước hay không." Trương Vân liên tục lau mồ hôi: "Có một hộ lý bị... anh hai đẩy xuống từ lầu hai."

Có vẻ Trương Vân không quen với xưng hô này. Ngẫm lại lúc trước bà ta cứ luôn mồm gọi "Đồ tâm thần" sau lưng đối phương, thế mà sau khi Mạc Thịnh Hoan khoẻ lại vẫn không trừng trị mình, quả thực đúng là kỳ tích.

An Nhu gật đầu, cậu tính toán chờ sau khi chú Mạc có thể giao tiếp tốt hơn thì hỏi chuyện này, nhưng bây giờ Trương Vân chủ động đề cập, chẳng lẽ có liên quan tới Mạc Thịnh Khang?

"Bởi lúc trước anh hai bị bệnh nên tôi cũng... không để ý lắm." Trương Vân chột dạ cúi đầu: "Nhưng ông cụ rất quan tâm đến anh hai nên tôi cũng phải làm bộ làm tịch một tí, vì vậy tôi bèn thuê hộ lý đúng giờ đến quét dọn vệ sinh, nhân tiện chăm sóc anh hai."

"Lúc đó cũng không muốn thuê người quá đắt." Trương Vân không dám nhìn hai người: "Tôi tìm một công ty dịch vụ hộ lý, thuê một người giá tương đối thấp, cứ đúng giờ thì đến đó. Hai ba lần đầu vẫn êm xuôi, kết quả sau đó lại xảy ra chuyện như vậy..."

An Nhu nhìn chằm chằm Trương Vân, cậu siết chặt nắm tay, không ngừng hít thở thật sâu.

"Khi nghe hộ lý xảy ra chuyện, tôi cũng rất sợ hãi. Bởi vì là hộ lý giá thấp, nghe nói còn không có chứng chỉ, nếu muốn truy cứu thì sẽ lập tức lòi ra chuyện tôi thuê hộ lý dỏm."

"Nhưng Mạc Thịnh Khang đã an ủi tôi, nói có thể là do bác sĩ nên mới khiến bệnh tình của anh hai ngày càng nặng."

Trương Vân lén lút liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan, song rất nhanh đã cúi xuống.

"Cho nên sau đó lúc ông cụ hỏi tôi chuyện này, tôi đã khăng khăng do bác sĩ không giỏi mới khiến anh hai bị bệnh nặng thêm. Ông cụ nghe xong liền giao tôi phụ trách việc này để lấy công chuộc tội, phải tìm cho bằng được bác sĩ mới khám bệnh cho anh hai. Nếu bệnh tình không có gì khởi sắc thì sẽ tìm tôi hỏi tội."

"Nhà của chúng tôi đều làm giáo dục, chỉ có một người chị em gả cho bác sĩ, nhưng cũng chẳng phải là bác sĩ tâm lý. Đáng lẽ tôi định mời người này, dù sao cũng coi như còn nước còn tát. Nhưng nào ngờ Mạc Thịnh Khang lại đề cử một người với tôi, nói là bạn bè quen được lúc tham gia hội đấu giá."

Trương Vân không dám ngẩng đầu: "Cho nên tôi nghe theo đề nghị của Mạc Thịnh Khang mời bác sĩ kia đến khám bệnh cho anh hai."

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, lặng lẽ đan bàn tay hai người vào nhau.

Lúc trước chú Mạc thật sự đã chịu quá nhiều ấm ức.

"Sau này anh dâu cậu gả vào, không cho anh hai uống thuốc bác sĩ kê nữa, vậy mà anh hai lại dần dần khỏe lên. Ban đầu ông cụ còn đến trách móc cậu, nhưng sau đó thấy anh hai hồi phục tốt như vậy thì quay sang chất vấn tôi."

Trương Vân cảm thấy có chút oan uổng: "Lúc ấy tôi còn cảm thấy mình không sai, mời bác sĩ kia cũng tốn kém lắm chứ. Muốn trách thì chỉ có thể trách y thuật của gã không tốt, dù sao bệnh của anh hai cũng phức tạp, đã mời không biết bao nhiêu bác sĩ ở Hoa Quốc rồi."

"Nhưng gần đây tôi vô tình nghe được hình như tên bác sĩ kia bị điều tra ra phạm tội gì đấy, bị tịch thu và hủy bỏ chứng nhận hành nghề, sau đó còn bỏ chạy ra nước ngoài." Trương Vân không dám nhìn sang đối diện.

"Khi đó tôi rất sợ người khác sẽ phát hiện ra chuyện này, nhưng không có ai nhắc tới nên tôi đã quên luôn."

Trương Vân lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Nhu: "Hôm nay cậu nhắc tôi tìm chứng cứ thì tôi sực nhớ đến chuyện này. Tôi đi tìm cảnh sát nói mình đã từng thuê tên bác sĩ tâm lý kia."

"Cảnh sát cho tôi xem một vài chứng cứ phạm tội của gã đó. Tôi phát hiện sau khi tôi thuê gã không lâu, tài khoản của gã đã được chuyển vào một số tiền lớn, nội dung chuyển khoản là "Tiền bán đồ cổ tư nhân"."

An Nhu nghiến răng nhìn chồng danh sách trước mặt.

Lúc đó cậu đã nhận ra chú Mạc uống những thứ thuốc kia không ổn chút nào, ngay cả thím Dương cũng cảm thấy tên bác sĩ tâm lý kê một đống thuốc kia không hợp lý.

Hiện tại xem ra quả nhiên có người cố ý thúc đẩy bệnh tình của chú Mạc trở nên nghiêm trọng hơn!

"Đây chỉ là một phần nhỏ thôi." Trương Vân chà xát cánh tay mình, sau lưng thấy hơi lạnh.

"Bởi vì bình thường giọng tôi lớn, ở nhà gọi điện cho người khác cũng không kiềm chế. Khi phát hiện tên bác sĩ kia có vấn đề, tôi không khỏi liên tưởng có khi nào hộ lý cũng có vấn đề hay không." Trương Vân cẩn thận nhìn hai người đối diện: "Dù sao nếu hộ lý không xảy ra chuyện thì sẽ không mời bác sĩ mới."

"Vậy nên tôi đã tìm đến nhà của hộ lý kia. Bây giờ bọn họ ở nhà lớn, còn lái siêu xe, tôi nhìn mà buồn bực, dù lúc đó nhà họ Mạc có bồi thường thì tuyệt đối cũng không đưa nhiều đến mức đó."

Sắc mặt bà ta căng thẳng: "Lẽ ra tôi còn muốn hỏi thăm xem sao, nhưng sợ bọn họ kể lại với Mạc Thịnh Khang. Trong cái khó ló cái khôn, tôi bèn đi tìm hàng xóm xung quanh, mua vài thứ rồi dò hỏi hoàn cảnh gia đình họ. Hàng xóm chỉ nghe họ nói bị cậu chủ nhà giàu đẩy xuống lầu nên được bồi thường tiền."

"Nhưng nhà và xe của họ đều được thanh toán tiền mặt trong một lần, nghe nói còn không chỉ có một bất động sản thôi đâu."

An Nhu nghe ra trọng điểm.

"Vậy ý của bà là bởi vì lúc bà tìm hộ lý không cẩn thận làm lộ tin tức để Mạc Thịnh Khang biết được, cho nên ông ta đã tìm đến hộ lý đó, xúi giục đối phương ra tay với ông xã tôi, hoặc tự làm mình bị thương nhẹ nhằm vu oan cho Thịnh Hoan, từ đó đạt được mục đích đổi bác sĩ."

"Sau đó lợi dụng bác sĩ khiến tình trạng của Thịnh Hoan xấu đi, cuối cùng chết không đáng ngờ, đúng không?"

Trương Vân liên tục gật đầu: "Đây là danh sách đồ cổ và tranh chữ mua vào bán ra trong một hai năm gần đây của Thịnh Khang, nhưng mà chắc còn nhiều thứ không nằm trong danh sách này."

"Cho nên tôi cũng không thể khẳng định đây có phải là chứng cứ hay không." Trương Vân cúi đầu: "Chuyện tôi có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu thôi."

Nhìn xấp danh sách trong tay, An Nhu cân nhắc một lúc rồi nhìn Trương Vân.

"Tôi cảm thấy chuyện bà có thể làm không chỉ có nhiêu đây thôi đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK