Trương Vân nuốt nước miếng, không nhìn ông ta mà quay sang chỗ khác.
"Còn... còn không phải bởi vì Thành Hoàn ngày càng hờ hững với tôi hay sao, bây giờ còn không thèm gọi một tiếng "Mẹ" nữa."
Trương Vân nhớ lại thái độ và giọng điệu thường ngày của mình, hơi ưỡn ngực, tăng cao âm lượng.
"Chẳng lẽ một thằng nhóc Trình Thịnh cộng thêm một đứa An Nhu còn không bằng người mẹ như tôi đây hay sao!"
Mạc Thịnh Khang âm thầm đánh giá Trương Vân, giơ tay an ủi: "Con nó chỉ nhất thời chưa nghĩ thông, bà cho nó thêm chút thời gian đi."
Trương Vân xoay đầu lại nhìn người chồng yếu đuối nhát gan ngày xưa, nghĩ tới đường lui ba mẹ chuẩn bị cho mình, nhớ tới những lời hôm qua của An Nhu, chút dũng khí ít ỏi bỗng chốc dâng lên lồng ngực.
"Tôi về nhà mẹ đẻ lâu như vậy mà ông cũng chẳng thèm gọi hỏi thăm tôi tiếng nào, còn không biết xấu hổ hỏi sao tôi về nhà mẹ đẻ!"
Trương Vân khôi phục bản tính đanh đá như trước, bắt lỗi mắng mỏ Mạc Thịnh Khang: "Tôi thấy trong lòng ông căn bản không có người vợ này, không có cái nhà này!"
Mạc Thịnh Khang tỏ ra oan ức: "Chẳng qua tôi không muốn làm phiền bà trong lúc bà không vui mà thôi. Có ba mẹ vợ ở bên bà, tôi có gì mà không yên tâm."
"Hừ." Trương Vân ép bản thân động não, bắt đầu dẫn dắt đề tài.
"Về nhà mẹ đẻ cũng uổng công, tôi nói với ba mẹ là tôi chịu ấm ức, vậy mà bọn họ chẳng giúp được gì cho tôi!" Trương Vân giả bộ vô cùng bất mãn: "Bây giờ Thành Hoàn không chịu nhận tôi, bọn họ cũng có trách nhiệm!"
"Ba mẹ vợ ở xa, làm sao biết được việc này." Mạc Thịnh Khang nói đỡ cho hai người, ra dáng đức hạnh tốt: "Chủ yếu vẫn là An Nhu, do nó ngấm ngầm châm ngòi ly gián, nếu không sự việc cũng không đến nước này."
Quả nhiên vẫn nhắc tới An Nhu.
Trương Vân giật thót tim.
"Đúng rồi." Trương Vân cố tỏ ra bình tĩnh: "Không phải lúc trước ông có nói muốn giải quyết mâu thuẫn thì phải tạo ra xung đột từ bên trong sao? Ông nghĩ ra cách gì rồi hả?"
Mạc Thịnh Khang mỉm cười, đột nhiên kéo tay Trương Vân.
Trương Vân theo bản năng rùng mình một cái, thấy Mạc Thịnh Khang nhìn mình thì nhanh chóng phản ứng lại, phủi tay đối phương ra.
"Vợ chồng già hết cả rồi!" Trương Vân bình tĩnh nói: "Nói chuyện thì cứ nói, tự nhiên nắm tay, ông không thấy buồn nôn à!"
"Tôi chỉ muốn dẫn bà đi xem cái này." Mạc Thịnh Khang vô tội nói: "Mấy ngày bà không có ở nhà, tôi cũng không nhàn rỗi."
Trương Vân giơ tay lên: "Đi là được chứ gì, tôi đi theo ông."
Mạc Thịnh Khang chỉ cười trừ, đi trước dẫn đường. Trương Vân cuống quít chùi tay mình lên quần áo, đi theo ông ta ra ban công.
Nơi này được Mạc Thịnh Khang trồng không ít hoa cỏ, bình thường Trương Vân cũng lười quan tâm, chỉ cảm thấy chồng mình chưa về hưu mà đã sinh hoạt như người già.
Mạc Thịnh Khang chỉ cho Trương Vân xem một chậu hoa màu vàng nhạt: "Bà thấy chậu hoa này thế nào?"
Trương Vân suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhìn ra chậu hoa này có gì đặc biệt.
Chẳng lẽ loại hoa này có thể khiến người ta sinh non?
"Ba xuất viện rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng nên đưa qua ít đồ. Đi qua đây xem đi." Mạc Thịnh Khang nói xong càng khiến Trương Vân rơi vào hoang mang.
"Đang nói chuyện của An Nhu, tự nhiên ông lại nhắc muốn tặng hoa cho ba ông, chẳng đâu ra đâu!" Trương Vân nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn.
"Bà không hiểu rồi." Mạc Thịnh Khang cười nói: "Bà cứ làm theo lời tôi nói là được."
"Ba vẫn luôn thiên vị An Nhu, vậy mà bây giờ ông còn muốn đưa cho ba chậu hoa lớn như vậy." Trương Vân không hài lòng: "Ông làm gì mà thần bí thế. Nếu hôm nay ông không nói cho rõ, còn lâu tôi mới đưa hoa cho ông già kia!"
"Phàm là làm chuyện gì cũng phải chú ý không để lộ dấu vết, có nhân ắt có quả." Mạc Thịnh Khang cười nói: "Bà đừng xem thường chậu hoa này. Đây là giống hoa quý hiếm được mang về từ nước ngoài, dễ kích thích..."
Mạc Thịnh Khang không nói thẳng ra mà chỉ ôm ngực mình.
Trương Vân sửng sốt, lập tức thông suốt.
Vốn dĩ ông cụ Mạc đã có bệnh tim lâu năm, thậm chí hiện giờ bệnh nặng mới khỏi, nếu đưa chậu hoa này cho ông cụ, tám phần mười sẽ kích thích phát bệnh tim.
"Thế... chuyện này liên quan gì đến An Nhu?" Trương Vân khó hiểu.
Mạc Thịnh Khang đảo mắt một vòng xung quanh, quay sang nói nhỏ với Trương Vân.
"Ban đầu chậu hoa này chỉ khiến ba mệt mỏi, thích ngủ, tinh thần uể oải. Hơn nữa ba còn bị cao huyết áp, dù bác sĩ có kiểm tra cũng chỉ kết luận có liên quan tới bệnh về tim mạch, bà đừng lo sẽ bị phát hiện. Chờ ba vừa xuất hiện triệu chứng, tôi sẽ nói cho bà biết bước tiếp theo nên làm thế nào."
Mí mắt Trương Vân giật giật, suy tư một lúc rồi gật đầu.
Cúc áo trên người Trương Vân là thiết bị nghe lén. An Nhu đang học tiết thể dục, nhìn bạn học cùng lớp chạy bộ, còn cậu đi bộ ở vòng ngoài, một bên tai nhét tai nghe bluetooth.
"Bạn học kia, đừng có ngừng, chạy đi!" Thầy thể dục đi tới thúc giục An Nhu.
Cậu lặng lẽ kéo bộ đồ thể dục của mình lên, cười xấu hổ nhìn thầy thể dục.
Thầy thể dục nhìn cảnh này sửng sốt mất hai giây, chỉ vào khán đài bên cạnh sân thể dục: "Em là An Nhu phải không? Đi qua kia ngồi đi, sau này em có thể không cần học tiết thể dục, thầy sẽ chấm đạt tiêu chuẩn cho em."
Trước đây người nhà của sinh viên này đã thông báo tình huống với lãnh đạo nhà trường, hầu như mấy giáo viên dạy thay đều đã biết. Dựa theo "Quy định quản lý sinh viên trường cao đẳng", sinh viên có quyền kết hôn và sinh con, phía nhà trường cũng bày tỏ ủng hộ.
"Cảm ơn thầy." An Nhu cúi người cảm ơn, thầy thể dục bị doạ cho lùi về sau một bước: "Đứng cho vững!"
An Nhu ngồi trên khán đài, lấy điện thoại tải xuống file ghi âm ban nãy, còn không quên gửi một bản cho Mạc Thịnh Hoan.
Quả nhiên Mạc Thịnh Khang không đi theo con đường tầm thường. Hoặc là nói, ông ta muốn một hòn đá ném trúng hai con chim, vừa làm hại ông cụ Mạc vừa giáng một đòn nặng nề cho cậu.
An Nhu cúi đầu cân nhắc, loài hoa quý hiếm xuất xứ từ nước ngoài, chắc chắn không phải là thứ mà Mạc Thịnh Khang dễ dàng có được. Liệu có phải chứng tỏ sau lưng Mạc Thịnh Khang có người âm thầm giúp đỡ, hoàn thành đủ mọi yêu cầu của ông ta?
Ngoại trừ Tôn Kiều Lan, cậu thật sự không thể nghĩ ra người nào khác.
Người mẹ ruột này của Mạc Thịnh Khang đến nay vẫn chưa lộ diện, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Tuy chỉ dựa vào mấy file ghi âm đã nắm được thóp của Mạc Thịnh Khang, nhưng đối với người sau lưng ông ta chỉ sợ không hề hớn gì.
Trương Vân và Mạc Thịnh Khang bàn với nhau buổi chiều sẽ đi thăm ông cụ Mạc, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan liền gửi tin qua, chuẩn bị đi gặp ông cụ Mạc trước bọn họ một bước
Giữa trưa tan học, sau khi An Nhu và Mạc Thịnh Hoan gặp nhau thì đi thẳng đến nhà chính. Lần này ông cụ Mạc thật sự không gượng dậy nổi, nhưng nghe tin cả hai tới thăm thì vui vẻ không thôi.
An Nhu đưa kết quả khám thai mới nhất cho ông cụ Mạc xem như làm quà, ông cụ nhìn hình hai đứa nhỏ mà cười không khép miệng.
"Ba, còn một việc nữa." An Nhu nhìn thoáng qua người giúp việc với hộ lý, ông cụ Mạc lập tức hiểu ý, kêu bọn họ ra ngoài
An Nhu để ông cụ ổn định tâm tình, sau đó phát đoạn ghi âm kia.
Nghe tới đoạn Mạc Thịnh Khang nói "Chờ ba vừa xuất hiện triệu chứng", ông cụ Mạc liên tục ho khan, vẻ chấn động trong mắt không thể che giấu được.
"Lúc trước Trương Vân bị Mạc Thịnh Khang dụ dỗ làm không ít chuyện, may mà bà ta đã kịp thời nhận ra trước khi tạo thành sai lầm quá lớn. Bà ta trực tiếp đến gặp tụi con để nói những chuyện đó, ban đầu con cũng không tin, nhưng hiện tại không thể không tin."
"Ba, nếu như ba không tin thì có thể đợi đến chiều nay, bọn họ tới tặng hoa cho ba thì ba sẽ rõ." An Nhu nói hết ra.
"Con nghi ngờ ông ta có liên hệ với Tôn Kiều Lan, thậm chí còn qua lại chặt chẽ hơn cả Mạc Đóa Đóa. Con cảm thấy lúc này chúng ta có thể lôi người sau lưng bọn họ ra."
"Thịnh Khang nó... Sao nó có thể..." Ông cụ Mạc không thể chấp nhận nổi, trong lòng vô cùng đau đớn: "Ba vẫn cho rằng nó là một đứa thật thà, chẳng qua chỉ hơi ngu dốt..."
Mạc Thịnh Khang thật thà? Còn ngu dốt?!
"Ba..." An Nhu vừa định phản bác thì Mạc Thịnh Hoan đã giơ tay bảo cậu bình tĩnh.
"Nhu Nhu, để tôi nói chuyện với ba." Mạc Thịnh Hoan trấn an cậu, kêu cậu ra khỏi phòng thả lỏng một chút.
An Nhu ngồi trên sofa ngoài phòng khách, nhìn người giúp việc đi tới đi lui, cẩn thận nghĩ lại thì thấy cũng phải.
Nói sao thì mình cũng là người nhà họ Bạch, nói nhiều sẽ làm ông cụ Mạc có tâm bệnh. Chuyện dơ bẩn của con trai ruột nên để một người con trai ruột khác nói thì tốt hơn.
Mình có hơi quá nóng vội rồi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, An Nhu bắt đầu ngồi trên sofa thoải mái lướt điện thoại. Khoảng nửa tiếng sau, Mạc Thịnh Hoan đi ra từ trong phòng, ngồi xuống ngay bên cạnh, nắm lấy tay cậu.
"Sao rồi ông xã?" An Nhu mỉm cười ngả người qua, tuy ngoài miệng hỏi vậy nhưng trong lòng lại tin tưởng trăm phần trăm mỗi khi chú Mạc ra tay.
Mạc Thịnh Hoan chưa từng làm cậu thất vọng bao giờ.
"Ba biết rồi, bảo sẽ phối hợp với chúng ta." Giọng điệu Mạc Thịnh Hoan lạnh nhạt, dang tay ôm lấy cậu. Con ngươi đen sẫm hờ hững liếc qua phương hướng phòng ngủ của ông cụ, sau đó tầm mắt trở lại trên người cậu thiếu niên trong lồng ngực.
"Ông xã, em phát hiện gần đây tốc độ nói chuyện của chú ngày càng trôi chảy." An Nhu cười cong mắt, hôn lên khoé môi Mạc Thịnh Hoan. Vì đang ở nhà chính nên cậu không dám làm càn.
"Do em dạy giỏi." Mạc Thịnh Hoan cúi xuống cọ nhẹ lên chóp mũi An Nhu.
Cậu bị cọ ngứa, cười hì hì tránh né, suýt nữa đã hắt xì.
"Đói bụng không em?" Mạc Thịnh Hoan đưa tay dịu dàng sờ bụng cậu.
An Nhu gật đầu lia lịa, vì để kịp nói chuyện này với ông cụ Mạc mà hai người... à không, bốn người bọn họ vẫn chưa ăn cơm.
"Chúng ta đi thôi." Mạc Thịnh Hoan không quan tâm ánh mắt của người giúp việc bên cạnh, quang minh chính đại bế An Nhu ra khỏi nhà chính.
Cậu ôm cổ chú Mạc, thò đầu nhìn ra phía sau: "Không cần nói với ba một tiếng sao?"
'Không cần." Mạc Thịnh Hoan rũ mắt nhìn cậu thiếu niên trong lòng.
"Tôi là người nắm quyền nhà họ Mạc. Ở nhà họ Mạc, em muốn làm gì, hay không muốn làm gì, đều được cả."
Nhìn người đàn ông đang ôm mình, trong nháy mắt đó trái tim cậu chợt nảy lên liên hồi.
Một năm trước, người đàn ông này còn ngồi bệt trong nhà vệ sinh, đuôi mắt dính nước, tay ấn vào dạ dày, môi trắng bệch, lòng bàn tay lạnh ngắt, một câu cũng không thốt ra nỗi.
Bây giờ đối phương có thể ôm cậu, nói với cậu ở địa bàn của mình, cậu muốn làm gì thì làm.
An Nhu không nhịn được mỉm cười, nhịp tim tăng nhanh một cách mất kiểm soát.
Chú Mạc đẹp trai ghê!
...
Trong phòng ngủ ở nhà chính nhà họ Mạc, ông cụ Mạc ngồi trên giường, ngón tay run rẩy, nhìn tấm ảnh được gửi tới trong bưu kiện mà hít thở không thông.
Thời gian trên ảnh chụp là vào nửa năm trước. Mạc Thịnh Khang, Mạc Đóa Đóa và một người phụ nữ trung niên ngồi chung với nhau. Mạc Thịnh Khang cười rất vui vẻ, đó là biểu cảm chưa bao giờ xuất hiện khi sống ở nhà họ Mạc.
Tuy tấm ảnh chỉ chụp được dáng vẻ của người phụ nữ trung niên, nhưng ông cụ Mạc không cần xem kỹ cũng có thể đoán được đây là ai.
Bà ta tới rồi. 300 vạn năm đó căn bản không lấp đầy lòng tham, bà ta còn muốn nhiều hơn nữa.