Mạc Thịnh Hoan đứng một bên ôm An Nhu, trong giây phút ánh mắt giao nhau với Mạc Thịnh Khang đang vội vàng chạy trốn.
Giống như rất nhiều về năm trước, cậu nhóc Mạc Thịnh Khang cầm viên kẹo sữa chạy tung tăng đến muốn đưa nó cho anh trai mình, nhưng lại bị Mạc Thịnh Hoan gạt xuống đất.
"Không được ăn đồ người lạ đưa." Cậu bé tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng băng tuyết, trong mắt mang theo sự điềm tĩnh lý trí thuộc về người lớn, không cho phép cãi lại.
Mạc Thịnh Khang buồn bã nhìn ánh mắt anh trai mình, cúi đầu nhè viên kẹo sữa đã sắp tan trong miệng ra.
Rõ ràng rất ngọt mà.
Có lẽ vì giận dỗi, Mạc Thịnh Khang lại cho kẹo vào miệng, nhặt viên kẹo rơi dưới đất lên rồi trừng Mạc Thịnh Hoan một cái, cầm viên kẹo xoay người chạy về phía bãi cỏ ngập nắng.
Hai anh em chạm mặt thoáng qua, Mạc Thịnh Hoan không cản hai người họ mà chỉ ôm chặt thiếu niên trong lồng ngực, ánh mắt rũ xuống, hàng mi dài mảnh nhẹ nhàng rung động.
An Nhu cảm giác lực siết eo tăng mạnh, cậu ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Mạc Thịnh Hoan.
Như là thương hại, cũng như mang lòng trắc ẩn.
Tai nghe bluetooth màu đen trong tai người đàn ông sáng lên, đang kết nối với thứ gì đó.
Mạc Thịnh Khang kéo Tôn Kiều Lan chạy ra khỏi biệt thự, liếc mắt đã nhìn thấy chiếc ô tô đỗ trước cổng.
"Nhanh lên!" Mạc Thịnh Khang như nhìn thấy hy vọng: "Đây là xe của con!"
Hai người chạy tới chỗ đậu xe nhưng lại phát hiện bên trong không có ai, cửa không khóa, chìa khóa còn cắm trên xe.
"Chắc tài xế đi vệ sinh rồi." Mạc Thịnh Khang luống cuống khởi động xe, Tôn Kiều Lan ngồi ở ghế lái phụ lo lắng nhìn ra sau.
Động cơ phát ra tiếng, Mạc Thịnh Khang đạp chân ga, hai tay nắm chặt vô lăng.
"Con đã nhờ bạn làm thủ tục giúp chúng ta từ sớm, mấy món đồ cổ của con cũng bán được không ít tiền, đủ để chúng ta tiêu xài hết nửa phần đời còn lại!"
"Thịnh Khang, vợ của con, con trai con, bọn họ đều..." Tôn Kiều Lan đau buồn: "Vì sao bọn họ đều không chịu tin con, rõ ràng con làm tất cả mọi thứ vì họ."
"Họ không hiểu con, không hiểu những gì con đã trải qua." Ánh mắt Mạc Thịnh Khang đượm buồn.
"Nhưng con không trách họ. Trên đời này không có sự đồng cảm chân chính giữa người với người, trừ khi bản thân đã trải qua."
Tôn Kiều Lan nhìn Mạc Thịnh Khang bằng ánh mắt phức tạp: "Lẽ nào con định cứ như thế thôi sao?"
"Chúng ta vẫn còn cơ hội." Mạc Thịnh Khang nghiến răng: "Một ngày nào đó con sẽ trở lại."
Tôn Kiều Lan gật đầu nở nụ cười: "Thịnh Khang, mẹ sẽ luôn ở bên con..."
Lời còn chưa nói xong, Tôn Kiều Lan đã nhìn thấy Mạc Thịnh Khang đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên trông vô cùng khó coi.
"Thịnh Khang, sao thế?" Tôn Kiều Lan không hiểu ra sao.
"Phanh xe, phanh xe hoàn toàn không điều khiển được!" Mạc Thịnh Khang nhất thời hoảng sợ, ngay giây sau nhanh chóng phản ứng lại, buông chân ga, kéo phanh tay.
"Thịnh Khang!" Tôn Kiều Lan vừa hét lên vừa nhìn về trước, một chiếc xe tải lớn đang lao tới từ hướng đối diện. Mạc Thịnh vội bẻ lái, tiếng còi xe tải cùng tiếng thắng xe chói tai đồng thời vang lên, ô tô bị lật nhào, đâm vào lan can bên đường, thân xe rơi xuống sườn núi.
Ý thức của Mạc Thịnh Khang chìm vào bóng tối. Khi mở mắt ra lần nữa, túi khí an toàn đã bung ra trước mặt. Nhận ra đã có chuyện gì đó, Mạc Thịnh Khang hoảng hốt quay đầu lại, Tôn Kiều Lan ngồi bên cạnh không phản ứng. Cửa sổ xe vỡ tan, cành cây bên ngoài chui vào, ghim chặt lên bụng Tôn Kiều Lan, máu không ngừng chảy ra, tràn khắp xung quanh.
Mạc Thịnh Khang run rẩy đưa tay lên mũi Tôn Kiều Lan, may quá vẫn còn thở!
"Mẹ! Tỉnh lại đi." Mạc Thịnh Khang muốn cứu Tôn Kiều Lan, nhưng lại phát hiện chân mình bị kẹt cứng, đã không còn cảm giác.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Mạc Thịnh Khang dùng hết sức lực toàn thân hét lớn lên, hy vọng người khác có thể nghe thấy.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Ngón tay Mạc Thịnh Khang run lên, liên tục kiểm tra hơi thở của Tôn Kiều Lan. Nước mắt hòa với máu trên mặt, đầu óc trở nên trống rỗng.
"Cứu mạng!"
Toàn bộ những tiếng kêu cứu thấu tận tâm can như chìm trong bóng tối. Mạc Thịnh Khang che miệng vết thương của Tôn Kiều Lan: "Mẹ, cố lên, cố gắng lên!"
"Cứu mạng!"
Mạc Thịnh Khang ngửa cổ, tuyệt vọng bi thương như một con dã thú, không ngừng gào thét: "Cứu mạng, cứu chúng tôi với!"
Tất cả âm thanh vang lên rồi biến mất vào hư vô, đến cả một tiếng vọng lại cũng không có.
Một phút trôi qua tưởng chừng dài một năm.
Như hồi quang phản chiếu, hoặc do bị đánh thức bởi tiếng kêu gào xé ruột gan của đứa con trai, Tôn Kiều Lan từ từ mở mắt, nhìn thấy Mạc Thịnh Khang ở bên cạnh mình.
"Thịnh, Thịnh Khang..." Tôn Kiều Lan cố gắng đưa tay chạm vào mặt Mạc Thịnh Khang.
"Mẹ, mẹ gắng gượng một chút! Sẽ có người đến cứu chúng ta sớm thôi!" Mạc Thịnh Khang nước mắt nước mũi tèm lem như thấy được tia hy vọng.
"Con đúng là cái đồ... vô dụng." Tôn Kiều Lan đau muốn ngất đi, cúi xuống thì thấy cành cây đâm xuyên qua người mình.
Mạc Thịnh Khang dùng hết sức muốn nhấc cái chân bị thương của mình, nhưng hai chân ông ta bị kẹp chặt ở dưới, để lại một khoảng trống, e là bị gãy xương rồi.
Cơ thể Tôn Kiều Lan phát lạnh, đột nhiên ý thức được tình cảnh hiện tại thế nào. Cả đời này của bà ta giống như thước phim điện ảnh bắt đầu lướt qua võng mạc.
Người ba say khướt, người mẹ tóc uốn xoăn trang điểm đậm, những ký ức cố tình giấu đi chợt cuồn cuộn ùa về, giống như thứ nước cống hôi thối tràn ra ngoài sau một trận mưa lớn, xộc lên khiến cho Tôn Kiều Lan khó thở.
"Kiều Lan, mày biết thứ quan trọng nhất trên đời là gì không? Đó chính là tiền!" Người mẹ cười mỉa mai: "Không có tiền thì mày ở đâu, mặc gì, ăn gì. Điều tao hối hận nhất là gả cho ba mày, sinh ra cái thứ vô tích sự như mày!"
Ánh mắt mụ ta giống như cái bàn chải kỳ cọ khắp người, nhìn lên nhìn xuống đánh giá rồi nở nụ cười ẩn ý: "Cũng không hoàn toàn vô tích sự, nói không chừng còn có thể giúp tao kiếm thêm tiền."
Thứ mùi xa xăm đó lan ra, Tôn Kiều Lan hít sâu một hơi, cảm giác ngửi được mùi dầu gội trên đầu mẹ mình.
"Mẹ, mẹ tỉnh lại đi..." Giọng nói của Mạc Thịnh Khang xuyên qua lớp sương mù, Tôn Kiều Lan cúi đầu xuống, dường như nhìn thấy một cậu nhóc đang ôm chặt mình.
"Ba mẹ của con không bao giờ ôm con, họ chỉ ôm anh trai thôi." Cậu nhóc mím môi buồn bã: "Con và Đóa Đóa chỉ có thể tự ôm nhau."
Tôn Kiều Lan cảm giác như bị chạm đến tận đáy lòng, trái tim vốn chết lặng bị ngăn cách bởi bức tường thật dày vẫn có thể cảm nhận được xiu xíu sự xúc động.
"Mẹ rất thích ôm con." Tôn Kiều Lan nghe giọng điệu của mình xen lẫn sự giả dối, nhưng từ đáy lòng vẫn có một âm thanh thầm lặp lại câu này.
Rõ ràng lúc mới sinh ra, bà ta không hề thích đứa bé này chút nào. Vì sao ngày càng ở bên nó, càng ôm nó nhiều hơn, thì vết nứt ở đáy lòng bà ta lại càng lúc càng lớn?
Thân thể lạnh lẽo, Tôn Kiều Lan nghiêm túc nhìn đứa bé trai trước mặt dần lớn lên, cưới vợ và sinh con.
Nó... rõ ràng nó đã có một gia đình hạnh phúc.
Rốt cuộc mình đã làm cái gì với nó vậy?
"Xin, xin lỗi con..." Tôn Kiều Lan rơi lệ, khó khăn lên tiếng, như lời sám hối trước khi chết.
"Bọn họ... nói đều là sự thật..."
Mạc Thịnh Khang mở to mắt, vừa khóc vừa lắc đầu che miệng vết thương cho Tôn Kiều Lan.
"Con, con và Đóa Đóa còn có một đứa em trai." Khóe miệng Tôn Kiều Lan chảy máu: "Nếu... nếu con còn sống thoát ra ngoài thì hãy giúp mẹ, đi gặp nó một lần."
Mạc Thịnh Khang cúi người nước mắt giàn giụa, không ngừng lắc đầu.
"Mẹ sai rồi... Cả đời này của mẹ đều đã sai." Tôn Kiều Lan còn muốn nói nhiều hơn nữa, nói rằng không cần báo thù, nói rằng con phải cố gắng sống tốt, nói rằng hãy chăm sóc Đóa Đóa, nhưng cơ thể bà ta không cho phép.
Tử thần có tiếng nói, phảng phất tiếng "bíp bíp" của máy ghi âm không thu được tín hiệu. Ánh mắt Tôn Kiều Lan mất đi tia sáng, vạn điều muốn nói cuối cùng chỉ khép mở cái miệng đầy máu thốt lên một câu: "Mẹ xin lỗi."
Mạc Thịnh Khang nắm lấy bàn tay sờ vào mặt mình đã vô lực rũ xuống, cố hết sức đè lên vị trí đang chảy máu trên người Tôn Kiều Lan, đau khổ không thốt nên lời, chỉ có thể gầm nhẹ một cách yếu ớt như thú non mất mẹ.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, Mạc Thịnh Khang đột ngột ngẩng đầu như nghe được âm thanh cứu mạng, nước mắt rơi liên tục, dùng sức gào thét.
"Cứu mạng! Chúng tôi ở đây!"
Trong nhà chính nhà họ Mạc, mọi người im thin thít lắng nghe tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi lướt ngang qua tai. Trương Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một chiếc xe cảnh sát đậu bên đường.
"Hình như là gặp tai nạn xe." Trương Vân kinh ngạc lên tiếng, gấp gáp muốn chạy đi xem tình hình nhưng bị Mạc Thành Hoàn kiềm lại.
"Mẹ đừng đi." Mạc Thành Hoàn đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tượng cách đó không xa, chiếc mũ che nắng của người phụ nữ rơi xuống giữa lòng đường, dải ruy băng trên mũ nhẹ nhàng phất phơ theo gió.
"Đây là con đường ba đã chọn."
Trương Vân khó xử cúi đầu, tận lực vươn cổ ra xem xét tình hình.
"Hóa ra không phải chỉ có tình yêu mới khiến người ta mù quáng." Thư ký Lý đứng yên, nâng kính rồi cảm thán: "Tình thân cũng có thể."
An Nhu nhúc nhích muốn thoát khỏi vòng tay của Mạc Thịnh Hoan để nhìn ra cửa sổ, xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng cánh tay ấy cứng như sắt, vững chãi ôm cậu trong lồng ngực.
"Em muốn đi xem thử." An Nhu chỉ về phía cửa sổ.
Mạc Thịnh Hoan im lặng một lát, lúc sau ôm cậu bằng một tay đi tới bên cửa sổ, xe cứu thương cũng vừa đến nơi, có thứ gì đó được nâng lên từ bên dưới. An Nhu chưa kịp nhìn kỹ, hai mắt đã bị bàn tay còn lại kia che mất.
Mười lăm năm trước là một cặp mẹ con.
Mười lăm năm sau vẫn là một cặp mẹ con.
"Trên đời này không có sự đồng cảm chân chính giữa người với người."
An Nhu nghe Mạc Thịnh Hoan phát ra tiếng, chất giọng lãnh đạm từ tính, chậm rãi kéo dài lại nhấn mạnh.
"Trừ khi bản thân đã trải qua."
An Nhu nghiêng đầu trong bóng tối, nhận thấy Mạc Thịnh Hoan ôm mình rời khỏi cửa sổ.
Bàn tay che mắt đã bỏ xuống, An Nhu nhìn ông cụ Mạc ngồi trên giường, cúi đầu lặng lẽ chảy hai hàng lệ.
Nhẽ ra An Nhu còn định quan tâm ông, nhưng nghĩ đến ông biết hết mọi chuyện từ trước mà lựa chọn không làm gì, để mặc cho Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đóa làm tổn thương Mạc Thịnh Hoan, cậu lập tức không muốn nói nữa.
Tự mình chuốc lấy.
"Ông xã." An Nhu kéo tay áo Mạc Thịnh Hoan, nhìn khuôn mặt bình thản như cũ kia: "Chúng ta đi thôi."
Mạc Thịnh Hoan nghiêng mặt qua, nghiêm túc nhìn chàng trai trong lòng mình, mắt hơi chớp.
Mạc Thành Hoàn quay lại, nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu bước ra ngoài.
Bóng lưng cao lớn của người đàn ông giống như một ngọn núi hùng vĩ, đã định trước anh ta không cách nào vượt qua.
Mà An Nhu lại ở phía bên kia ngọn núi đó.
Ra khỏi nhà chính, không khí trong lành, ánh mặt trời rực rỡ, hoa cỏ cây cối trước nhà khẽ đung đưa theo gió thu.
An Nhu trông thấy Mạc Thịnh Hoan tháo chiếc tai nghe bluetooth màu đen trên tai ra, dùng sức bóp một cái, vỏ tai nghe bluetooth vỡ nát, để lộ những sợi dây điện nhỏ xíu bên trong.
Vứt tai nghe vào thùng rác, Mạc Thịnh Hoan rời khỏi nơi đây mà không hề ngoảnh lại. Đi đến cổng, An Nhu nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng dựa vào tường hút thuốc.
Hình như biết An Nhu đang mang thai nên người kia vội dập tắt điếu thuốc.