"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Đều là nghiệt do ông gây ra." Mạc Thịnh Khang liếc thoáng qua chậu hoa trong góc phòng.
"Mà này, ông không biết bệnh tim của mình vì sao lại tái phát nhỉ?" Mạc Thịnh Khang cười nhẹ.
Ông cụ Mạc nhìn theo ánh mắt của Mạc Thịnh Khang, chậu hoa được đặt gần giường, do lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời nên cành lá đã hơi ngả vàng.
"Là hoa mày tặng có vấn đề phải không?" Ánh mắt ông cụ Mạc bi thương.
"Cũng không quá ngu xuẩn." Mạc Thịnh Khang cười: "Hoa không có vấn đề gì, thứ có vấn đề là đất trong chậu. Đợi sau khi ông chết, tôi sẽ xử lý sạch sẽ chứng cứ. Chậu hoa này còn phải được trồng tiếp, mỗi lần nhìn nó là tâm trạng tôi lại thấy vui."
Ông cụ Mạc cúi đầu: "Nhiễm trùng phổi không thể lấy mạng tao, sao mày không dùng cách trực tiếp hơn khiến tao chết, vậy chẳng phải giải quyết hậu họa sao."
"Ông nghĩ tôi tốt bụng nương tay hả?" Mạc Thịnh Khang lắc đầu cười: "Đó chỉ là bước đầu tiên hạ gục ông thôi, ngoài ra An Nhu sẩy thai dẫn đến tính mạng nguy kịch, hay Mạc Thịnh Hoan suy sụp tinh thần, tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi. Giá trị của ông ngay từ đầu chỉ là để sửa di chúc, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, tôi và Thành Hoàn đã trở thành người thừa kế cuối cùng của ông."
Ông cụ Mạc đau lòng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thịnh Khang và Tôn Kiều Lan.
"Mày mới nói chuẩn bị kế hoạch mười mấy năm, cái khác tao không cần biết, tao chỉ muốn hỏi tai nạn năm đó của San San và Thịnh Hoan... Có phải do hai mẹ con mày không?"
Mạc Thịnh Khang và Tôn Kiều Lan liếc nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.
"Cần gì phải hỏi chúng tôi, ông có thể xuống dưới tự hỏi bà vợ đoản mệnh của mình mà." Tôn Kiều Lan cười một cách ngạo mạn.
Mạc Thịnh Khang đi đến chỗ ông cụ Mạc, từ từ nhặt chiếc gối trên giường lên.
"Người bệnh suy tim khi nằm ngửa thường khó thở, đôi khi còn đột ngột ngừng thở. Trước đó ông đã bị nhiễm trùng phổi, vừa nãy cảm xúc lại còn quá kích động, có phải bây giờ ông bắt đầu cảm thấy hơi khó thở rồi không?"
Nhìn chằm chằm Mạc Thịnh Khang đang cầm cái gối trong tay, ông cụ Mạc từ từ ngả người về sau, liên tục lắc đầu: "Thịnh Khang, dù thế nào thì tao cũng là ba mày!"
"Nói chính xác phải là người ba quá cố." Tôn Kiều Lan cười lanh lảnh tiến lại gần: "Mạc Võ, đừng lo. Đợi khi ông chết rồi, chúng tôi sẽ để Thành Hoàn thừa kế công ty, cố gắng tiêu hết từng đồng ông để lại. Hôm nào thấy vui thì sẽ đến trước mộ ông, giẫm cho phẳng phần mộ giúp ông."
"Ba, đây là lần cuối tôi gọi ông là ba." Mạc Thịnh Khang cầm cái gối: "Muốn trách thì trách bản thân mình ngu xuẩn. Chuyện tôi thuê hộ lý vu khống Mạc Thịnh Hoan, ông tra xét lâu như vậy mà đến một chút manh mối cũng không tra ra."
"An Nhu mất con, sống chết không rõ cũng do nghe theo sắp xếp điều chỉnh thức ăn của ông mới khiến chúng tôi có cơ hội này, còn đứa con trai cưng của ông, sợ là sau này sẽ biến thành dáng vẻ khúc gỗ như trước đây, mà có khi còn không được như trước. Bọn họ thành ra như bây giờ đều là lỗi của ông!"
Ông cụ Mạc trân trối nhìn Mạc Thịnh Khang, ông ta thấy vậy liền quay đầu đi, ấn cái gối xuống.
Mắt thấy ông cụ Mạc có vẻ không giãy dụa nữa, Trương Vân nghiến răng lao lên dùng hết sức đẩy Mạc Thịnh Khang ra. Bà ta hoảng hốt quăng cái gối đi, lúc này mới phát hiện dưới sức ép của Mạc Thịnh Khang, đầu ông cụ đã nghiêng sang một bên, với tay lấy mặt nạ dưỡng khí, trốn ở dưới gối bình tĩnh hít oxy.
Thấy Trương Vân lao tới cứu mình, ông cụ Mạc kinh ngạc chớp chớp mắt.
Trương Vân sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Ba người trong phòng đều im lặng, Mạc Thịnh Khang nhìn cái gối trong tay rồi lại nhìn mặt nạ dưỡng khí trên mặt ông cụ, rơi vào trầm tư.
Trương Vân vừa cười vừa vỗ vào giường, Mạc Thịnh Khang lạnh lùng nhìn qua, Trương Vân lui lại một bước, không còn dám cười nữa.
Tôn Kiều Lan thấy thế thì bước tới gỡ mặt nạ dưỡng khí trên mặt ông ta ra, ông cụ Mạc cũng không giả vờ nữa, đứng dậy tát một cái thật mạnh lên mặt Tôn Kiều Lan.
Cuối cùng Mạc Thịnh Khang cũng nhận ra có điều bất thường, toàn thân ông cụ có sức lực, hơn nữa máy thở và mặt nạ dưỡng khí đều mở.
Rõ ràng đã được mở sẵn từ trước.
"Các người xông vào đây gây sự lâu như vậy cũng không có người nào tới xem xét tình hình, bảo vệ cũng không đi vào mời các người rời đi, không cảm thấy lạ sao?" Ông cụ Mạc tháo mặt nạ dưỡng khí ra, cười lạnh một tiếng.
Thấy Mạc Thịnh Khang lại cầm gối lên, ông cụ Mạc nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng khí lên mặt lần nữa.
Bất hiếu, thằng con bất hiếu này!
Mười phút này vô cùng đặc sắc, An Nhu ở căn phòng bên cạnh theo dõi camera giám sát mà suýt cười chết. Sợ phòng không đủ cách âm, cậu chỉ có thể siết chặt tay Mạc Thịnh Hoan, bả vai run run liên tục.
Thư ký Lý đang bận sắp xếp hình ảnh và tư liệu. Mạc Thành Hoàn đứng đằng sau hai người, nhìn cảnh tượng trong camera, sắc mặt xám xịt như tro tàn.
Chú hai đột nhiên liên hệ, kêu anh ta đến đây xem một tiết mục hay. Mạc Thành Hoàn vừa vào phòng, thấy An Nhu vẫn bình an vô sự, chưa kịp vui mừng thì chuyện tiếp theo đó khiến anh ta không dám tin vào mắt mình.
Ba ruột... sao lại có thể là loại người như vậy, còn người phụ nữ kia lại chính là bà nội!
Người mẹ "xấu xa" hóa ra lại là người lương thiện nhất trong số những người đó.
Gia đình này... hoàn toàn khác xa so với những gì đã được thấy.
Nhìn ông cụ bí mật phát ra ám hiệu, đến lúc lên sân khấu rồi, An Nhu liền chọt vào Mạc Thịnh Hoan ở kế bên.
Mạc Thịnh Hoan hiểu ý đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ, bước vào trong dưới ánh nhìn chòng chọc của bốn người họ.
Thay đổi hoàn toàn so với bộ dáng suy sụp lúc còn ở bệnh viện. Mạc Thịnh Hoan mặc một bộ vest đen ôm sát người, vóc dáng cao lớn, khí chất nghiêm nghị, ánh mắt lãnh đạm. Người đàn ông đi thẳng đến chỗ Mạc Thịnh Khang, dứt khoát rút cái gối trong tay đối phương.
Mạc Thịnh Khang ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, giống như hiểu ra điều gì đó, quay phắt sang nhìn Trương Vân đứng cách đó không xa.
"Đừng nhìn tôi." Trương Vân rụt đầu lùi về phía sau: "Tôi không giống các người, tôi không thể làm ra loại chuyện này."
"Trương Vân!" Mạc Thính Khang nghiến chặt quai hàm, hai mắt đỏ ngầu, giọng điệu nặng nề gằng từng chữ: "Bà có biết mình đang làm gì không!"
"Làm việc tôi nên làm." Trương Vân cũng ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Khang: "Không phải lúc nào ông cũng lấy chuyện ly hôn ra uy hiếp tôi sao? Ông nghe cho rõ, bà đây cóc thèm ở với ông nữa! Chung chăn chung gối hơn hai mươi năm, nhưng có câu nào là ông nói thật với tôi."
"Bà có biết trong cục diện này, vì bảo vệ bà mà tôi đã tốn biết bao tâm tư không, bà báo đáp tôi thế này sao!" Mạc Thịnh Khang nhào tới giơ tay về phía Trương Vân, nhưng sau đó bị một cánh tay khác kiềm chặt.
Mạc Thịnh Khang và Trương Vân cùng quay đầu lại, thấy được ánh mắt phức tạp của Mạc Thành Hoàn.
"Thành Hoàn!" Trương Vân kinh ngạc ho to.
Sắc mặt Mạc Thịnh Khang nhất thời hết sức khó coi, ông ta lùi lại hai bước nhìn đứa con trai mà mình dốc hết tâm trí giúp nó leo lên nắm quyền, lúc này lại đang nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ xa lạ.
Mạc Thành Hoàn đứng chắn trước mặt Trương Vân, trong mắt tràn ngập nỗi thất vọng, lặng lẽ giằng co với ba mình.
"Trời xanh có mắt." Ông cụ Mạc tháo mặt nạ dưỡng khí rồi thở dài. Đến khi thấy mọi người đang nhìn mình, ông cụ lại nhanh chóng đeo lên.
"Vở kịch này đúng là đặc sắc." An Nhu dựa vào cửa, mỉm cười vỗ tay khen hay. Mạc Thịnh Hoan ném cái gối, đi đến che trước người An Nhu, duy trì sự cảnh giác.
Thấy An Nhu xuất hiện một cách bình yên vô sự, Mạc Thịnh Khang như mất hết sức lực, ngồi ở mép giường, ngón tay luồn vào trong tóc, không ngừng tự hỏi rốt cuộc từ lúc nào mọi chuyện bắt đầu đi sai hướng.
Hoá ra kế hoạch chưa từng thành công!
Bọn họ đã diễn một màn kịch thật xuất sắc!
"Các người..." Tôn Kiều Lan nhìn An Nhu với vẻ không thể tin, lông mày nhíu lại: "Sao có thể!"
"Mấy người hành động rất kín đáo." An Nhu được Mạc Thịnh Hoan bảo vệ chặt chẽ sau lưng, chỉ có thể đưa đầu ra ngoài.
"Suýt nữa thì tôi mắc bẫy, cũng may nhờ cái miệng háu ăn của tôi, tình cờ làm sao bà lại thêm gạch cua vào món tôi đã từng ăn qua." An Nhu có chút kiêu ngạo, cảm thấy nếu mình có đuôi thì chắc đã vẫy từ lâu rồi.
Tôn Kiều Lan lùi lại một bước, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
"Còn bào tử nấm Schizophyllum các người giấu trong chậu hoa." An Nhu nhìn chậu hoa: "Thủ đoạn khá thông minh, nhưng tiếc là bên chúng tôi còn có người thông minh hơn."
An Nhu cong mắt cười với Mạc Thịnh Hoan.
Tôn Kiều Lan trầm tư nhìn Mạc Thịnh Hoan, đứa trẻ này từ nhỏ đã rất tâm cơ toan tính, không ngờ bây giờ còn lợi hại hơn trước.
"Ha ha." Mạc Thịnh Khang cười gượng gạo.
"Anh hai... Thật là, lúc nào anh cũng luôn thông minh."
"Trước giờ tôi không thích đánh giá chỉ số IQ của người khác." Chất giọng điềm tĩnh lạnh lùng vang lên: "Thế nhưng, cậu ngu từ nhỏ đến lớn."
Mạc Thịnh Khang nghiến răng trừng mắt: "Thì sao, anh tài giỏi hơn người lắm sao? Tôi chỉ là tạm thời đánh mất ưu thế, cho dù các người có giam tôi mười năm hai mươi năm, tôi vẫn còn có cơ hội xoay chuyển!"
Mạc Thịnh Hoan quăng ánh mắt sang Tôn Kiều Lan đang muốn chạy trốn.
"Cậu cho rằng bà ta chỉ có hai đứa con là cậu và Đóa Đóa thôi sao?"
Mạc Thịnh Khang sững sờ: "Anh có ý gì?"
Thư ký Lý cầm một tập tài liệu xuất hiện ở cửa, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp như ngày nào, chặn đường thoát thân của Tôn Kiều Lan.
"Ngài Mạc Thịnh Khang." Thư ký Lý mỉm cười thay đổi cách xưng hô từ trước đến nay với Mạc Thịnh Khang, lấy một phần tư liệu từ xấp giấy đang cầm trên tay đưa cho đối phương.
Mạc Thịnh Khang lật xem, trong đó có một vài tấm hình, một tờ báo và một tờ giấy khai sinh.
Trong hình là một đứa bé toàn thân tím tái được lính cứu hỏa giải cứu khỏi cống thoát nước.
"Đây là cái thai thứ hai của Tôn Kiều Lan." Thư ký Lý liếc nhìn người phụ nữ sắc mặt khó coi.
"Sau khi lợi dụng ngài và cô Mạc Đóa Đóa lấy được ba trăm vạn, Tôn Kiều Lan đã tìm ra con đường làm giàu mới. Bà ta dùng thủ đoạn dụ dỗ một vị phú thương đã có gia đình và sinh con cho ông ta."
"Giống như cái cách uy hiếp lão gia và phu nhân, Tôn Kiều Lan cũng ôm đứa trẻ tới uy hiếp vị phú thương kia để đòi 500 vạn. Nhưng vợ ông ta không phải là người dễ chịu thiệt, một đồng cũng không đưa, nhất quyết không chấp nhận đứa trẻ, còn đòi báo cảnh sát."
(*) 500 vạn = 17.156.997.000 VND
"Tôn Kiều Lan thấy tình hình không ổn mới biết mình đã chọc phải phiền phức, vội vàng ôm con bỏ chạy. Đứa bé trở thành vật cản đường, bị bà ta vứt xuống cống thoát nước gần một trung tâm thương mại."
"May mà có người tốt bụng nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, lực lượng cứu hỏa kịp thời đến nơi mới giải cứu thành công. Nếu chậm trễ hơn chút nữa, có lẽ đứa trẻ đã chết trong cống thoát nước."
Mạc Thịnh Khang ngơ ngác nhìn đứa bé tím tái trong bức ảnh rồi ngẩng đầu nhìn Tôn Kiều Lan.
"Không phải, chuyện này không hề liên quan đến mẹ!" Tôn Kiều Lan liên tục lắc đâu.
"Sao này đứa bé kia được gửi nuôi ở cô nhi viện rồi được một người tốt bụng nhận làm con nuôi, hiện giờ là giáo viên cấp ba ở Tấn Thành. Nếu ngài Mạc Thịnh Khang không tin có thể mời người đó đến đây làm xét nghiệm DNA với Tôn Kiều Lan." Thư ký Lý nói thêm
"Có thật không?" Mạc Thịnh Khang nhìn thẳng vào Tôn Kiều Lan.
"Thịnh Khang, đừng nghe bọn họ nói bậy. Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ là người thương con nhất!" Tôn Kiều Lan vội giải thích.
"Ồ, đúng rồi." Thư ký Lý nói tiếp: "Qua chuyện đó, Tôn Kiều Lan thấy việc dùng con cái kiếm tiền không còn hữu dụng nữa, sau một thời gian im hơi lặng tiếng, lúc này nhà họ Mạc ổn định lại từ biến cố, bắt đầu trở nên giàu có."
"Tôn Kiều Lan thấy vậy lại bắt đầu theo dõi nhà họ Mạc, phát hiện ngài và cô Mạc Đóa Đóa sống ở nhà họ Mạc không thiếu thốn thứ gì, vì thế mới chủ động tiếp cận hai người."
Mạc Thịnh Khang ngẩn ra, đầu óc trống rỗng.
"Nếu Tôn Kiều Lan thực sự yêu thương con mình, tại sao lúc đó bà ta không đi tìm đứa con thứ hai vẫn còn ở cô nhi viện?" Thư ký Lý đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng điệu ấm áp như gió xuân bắt đầu chất vấn: "Lý do bà ta tiếp cận ngài và cô Mạc Đóa Đóa chẳng qua chỉ vì ham muốn tài sản nhà họ Mạc. Nếu hai người chẳng có chút giá trị, có lẽ cũng đã bị bỏ lại trong cống thoát nước từ lâu rồi."