An Nhu nghe cuộc đối thoại văng vẳng bên tai, cúi đầu nhìn phiếu đăng ký trên tay mình.
"Nhưng chúng ta đã kết hôn được hai năm rồi còn gì." Tâm trạng cô gái không được vui: "Mang thai sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em. Thật ra em có thể lựa chọn từ từ thăng chức cũng được, nhưng cha mẹ em gấp ôm cháu ngoại lắm rồi."
"Con cái làm sao quan trọng bằng sự nghiệp của con chứ." Người phụ nữ trung niên cũng lên tiếng khuyên ngăn: "Nếu con mang thai thì bắt buộc phải xin nghỉ, đến lúc đó chỉ nhận được vài đồng lương trợ cấp ít ỏi, bảo hai vợ chồng con phải sống kiểu gì đây? Còn nữa, trước đây chính miệng con đã đồng ý nếu chồng con thành công thi đậu nghiên cứu sinh, bằng mọi giá con sẽ lo cho nó ăn học thành tài đến khi ra trường. Thử hỏi không có tiền thì lấy đâu ra học phí cho chồng con."
Cô gái lặng người đi hồi lâu, nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuổi đứng trước mặt, trịnh trọng đặt câu hỏi: "Anh thật lòng không muốn đứa bé này sao?"
"Bảo bối." Nét mặt chàng trai đầy áy náy: "Không phải anh không muốn mà là đứa bé này đến không đúng lúc. Chúng ta còn trẻ, sau này còn có thể tiếp tục sinh thêm đứa khác. Nghe lời anh, một đứa con không quan trọng bằng sự nghiệp của em và việc học của anh đâu."
"Chồng con nói đúng đấy." Người phụ nữ vội cướp lời ngay: "Con chưa từng làm mẹ nên làm sao thấu hiểu nỗi vất vả trăm bề khi có một đứa con. Lúc mang thai nó sẽ dằn vặt con cả ngày lẫn đêm, đến lúc sinh ra chẳng khác gì muốn đòi nửa cái mạng, cực khổ lắm mới sinh được con thì bắt đầu quay qua học cách cho con bú và dỗ con ngủ, không lúc nào không để ý từng li từng tí đến đứa bé."
"Nếu chẳng may lỡ sinh ra một đứa không khiến người khác bớt lo còn khiến con có nguy cơ dễ bị rối loạn tinh thần. Đến cùng một mình con phải gánh chịu bao nhiêu vất vả!"
"Vậy hai người thì sao?" Cô gái giương mắt nhìn họ: "Đây là con ruột của anh ấy, cũng là cháu nội của mẹ. Sao bây giờ lại đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người con?"
"Chồng con bận học nghiên cứu sinh, nội việc bài vở trên lớp đã đủ mệt lắm rồi, sao có thể bắt nó vừa về tới nhà còn phải phụ con chăm sóc con cái nữa chứ. Còn cái thân thể ốm đau triền miên này của mẹ cũng có lòng mà không có sức, không có cách nào giúp con chăm cháu được đâu." Khuôn mặt già nua của người phụ nữ thoáng để lộ sự tủi thân.
"Bảo bối, chờ anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh, kiếm được một công việc ổn định rồi chúng mình hẵng sinh con có được không?" Ánh mắt chàng trai tràn ngập vẻ thâm tình.
"Anh biết anh bỏ ra thời gian hai năm để thi cử, trong lúc đó còn không ra ngoài làm việc kiếm tiền. Mấy năm nay đã làm khó cho em phải một mình chống đỡ cái nhà này, nhưng hiện giờ cuối cùng anh cũng thi đậu rồi. Chờ anh đi học thì em sẽ đỡ áp lực hơn nhiều."
"Nhưng em đã 27 tuổi, rất nhanh thôi sẽ bước sang tuổi 28." Ánh mắt cô gái có phần tuyệt vọng: "Em không còn hơi sức đâu để chờ anh thêm ba năm nữa."
"Anh tin em có thể làm được. Từ trước đến nay em vẫn rất kiên cường mà..." Chàng trai buông lời ngon tiếng ngọt, An Nhu ngồi cách đó không xa nghe mà nhíu chặt mày.
Ngay khi một nhà ba người của cô gái kia còn dây dưa lằng nhằng, một cô gái trẻ tuổi xếp hàng phía trước An Nhu đột nhiên bùng nổ cảm xúc, hét ầm lên vào điện thoại.
"Bà mẹ nhà anh! Có đến hay không thì bảo!"
Một tiếng rống giận này trực tiếp doạ cho những người xung quanh giật điếng người, chỉ thấy cô gái nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc vào điện thoại: "Lúc lên giường nhất quyết không chịu đeo bao, bây giờ có thai lại quay sang trách ngược tôi lén lút cắm sừng sau lưng anh, còn nói đứa bé tuyệt đối không phải là con của mình?"
An Nhu sửng sốt quay qua nhìn cô gái trẻ.
"Những lúc không đeo bao ông đây đều bắn ra ngoài, sau này mỗi lần tôi với cô lên giường vẫn luôn sử dụng biện pháp an toàn kỹ càng. Đứa con trong bụng cô chắc chắn là nghiệp chướng của thằng súc sinh nào đó!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của đàn ông.
"Anh bị ngu hay gì mà không biết tự lên baidu tra thử? Không ấy anh đến đây đi rồi chúng ta cùng làm xét nghiệm thai nhi hay kiểm tra ADN gì đó cũng được. Nói trắng ra thì anh không muốn chịu trách nhiệm chứ gì!" Cô gái gào đỏ cả mặt.
Gã đàn ông bên kia thẳng thừng cúp điện thoại, cô gái liên tục gửi đi vài tin nhắn, nhưng thứ nhận lại được chỉ là dấu chấm than đỏ chót.
Bị đối phương block luôn rồi.
Rốt cuộc cô gái không còn sức lực chống đỡ, khí thế hung hăng ban nãy trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, nước mắt rơi lã chã.
An Nhu sờ túi quần, lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Cô gái đỏ mắt nhận tờ khăn giấy: "Cảm ơn."
Một nhà ba người bên cạnh chứng kiến một màn chấn động như vậy thì không khỏi lặng ngắt như tờ, lát sau người phụ nữ trung niên bắt đầu thêm mắm dặm muối khuyên nhủ con dâu: "Con nhìn đi, đâu phải chồng con không muốn chịu trách nhiệm, chỉ là đứa bé này đến không đúng lúc."
Ngụ ý chính là con trai của bà ta còn tốt hơn người yêu của cô gái trẻ kia gấp nhiều lần.
"Mẹ nói đúng đấy, bảo bối." Chàng trai đi cùng há mồm ngậm mồm đều gọi cô gái là bảo bối, "Chờ anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hai ta đều có công ăn việc làm, đến khi đó cùng nhau sinh con đẻ cái cũng không muộn. Chúng ta là vợ chồng với nhau, tất nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm với em."
Nghe người đàn ông bên cạnh thốt ra những lời đường mật, cô gái trẻ không nhịn được bụm mặt khóc nức nở. An Nhu im lặng hồi lâu, đi tới máy bán nước tự động mua một chai nước, quay về chỗ đưa cho cô gái.
Một chai nước đưa tới trước mặt, vành mắt cô gái đỏ bừng, vội cúi đầu cảm ơn An Nhu, sau đó cầm chai nước uống liền vài hớp.
"Cảm ơn cậu rất nhiều." Giọng cô gái không nén được nghẹn ngào: "Cả ngày hôm nay tôi chưa bỏ thứ gì vào bụng, cứ ngồi chờ đến tận giờ."
"Kế bên bệnh viện có một quán cháo." An Nhu đè thấp giọng: "Hay chị ra ngoài ăn chút gì đó đi, tôi sẽ giữ chỗ giúp chị."
"Tôi... nào có tâm trạng đâu mà ăn." Hốc mắt cô gái chực trào nước mắt: "Trước đây anh ta rất yêu tôi, hơn nữa còn đối xử với tôi cực kỳ tốt. Sáng sớm sẽ chạy đi mua đồ ăn sáng đưa tận tay tôi, đến ngày lễ tết không bao giờ quên tặng quà cho tôi, mỗi ngày chúng tôi đều nấu cháo điện thoại rất lâu."
"Nhưng sau khi chúng tôi chính thức ở bên nhau, anh ta bắt đầu chê tôi chỗ này không tốt chỗ kia không xong. Bây giờ tôi mang thai, không ngờ anh ta trực tiếp block tôi luôn..."
Cô gái không kìm được nước mắt: "Tôi thật sự hối hận vô cùng. Hối hận vì đã trao nhầm bản thân cho loại người như anh ta, hối hận tại sao không chịu dứt bỏ anh ta sớm hơn một chút."
An Nhu cúi đầu nhìn bụng mình, cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Cuối cùng bác sĩ cũng đến, cô gái đi cùng người nhà lấy cớ phải đi vệ sinh bảo cô gái trẻ tuổi kia cứ việc vào trước. Cô gái bóp chặt chai nước đang cầm trên tay, cả người run rẩy không ngừng, gian nan đi vào trong.
An Nhu nhìn bóng lưng của cô gái, khó chịu tột cùng.
Ngay lúc này lại có một đôi vợ chồng đi đến khu vực chờ bên ngoài lối đi hành lang, phần bụng của người phụ nữ đã hơi phình to ra, chồng cô ấy theo sát bên cạnh không rời nửa bước, hai vợ chồng yên lặng chờ đợi tới lượt mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất thình lình, người đàn ông nghe máy, nét mặt đầy khó xử: "Tôi đang đưa vợ đến bệnh viện khám thai."
Đầu bên kia ồn ào đầy tạp âm, An Nhu nghe không rõ lắm, chỉ thấy người đàn ông vỗ nhẹ vào vai vợ mình vài cái rồi xoay người đi ra chỗ khác nghe điện thoại, ăn nói khép nép thiếu điều muốn cầu xin lạy lục.
"Mong anh có thể cho tôi thêm ít thời gian nữa, tháng này nhà xưởng gặp khó khăn về kinh tế, tiền lương còn chưa phát..."
Người vợ vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của người chồng, thừa dịp chồng mình đi sang chỗ khác luống cuống móc điện thoại ra, cúi đầu nhìn số dư hiển thị trên tài khoản.
An Nhu liếc thoáng qua, trong tài khoản của cô ấy chỉ còn đúng 800 đồng (~2tr8 VND). Người phụ nữ nhìn chằm chằm con số kia, ánh mắt chất chứa nỗi chua xót.
Một lát sau, người chồng quay về chỗ, người vợ nhanh chóng giấu nhẹm điện thoại đi. Hai vợ chồng không ai mở miệng nói lời nào, An Nhu gần như có thể cảm nhận được gánh nặng đang đè trên vai họ.
Bệnh viện là nơi có thể dễ dàng bắt gặp muôn hình vạn trạng sắc thái khổ cực chốn nhân gian. An Nhu rũ mi mắt, im lìm chăm chú nhìn bụng mình không nhúc nhích.
Nếu thật sự có con, mình nên làm gì đây.
Cô gái trẻ tuổi đi ra khỏi phòng khám, đôi mắt đỏ ửng, ngồi xuống cạnh An Nhu.
"Chị không sao chứ?" An Nhu mím môi.
"Tôi muốn đi làm siêu âm màu." Cô gái kiềm chế không khóc: "Thử xem có thể phá bỏ cái thai được không."
(*) Siêu âm màu: bao gồm siêu âm 3D và 4D, ngoài ra ở một số nơi đã có siêu âm 5D.
Siêu âm 3D: ghi lại hình ảnh 3 chiều của thai nhi với nhiều góc độ khác nhau, từ đó nhìn thấy các đường nét trên khuôn mặt, soi được hình thái khuôn mặt, bộ phận, nội tạng cơ thể.
Siêu âm 4D: siêu âm 3 chiều không gian cùng 1 chiều thời gian. Hiển thị một chuỗi các hình ảnh động trong một đoạn phim, có thể thấy rõ thai nhi đang chuyển động.
Siêu âm 5D: giống siêu âm 4D nhưng có thêm 1 chiều chẩn đoán. Các cấu trúc hình khối thai nhi sẽ được tự động đo đạc, phân tích thành loại hình thường quy giúp bác sĩ có thể dựa vào đó để chẩn đoán và phát hiện sớm các dị tật bất thường ở thai nhi.
An Nhu nhìn cô gái, có loại bi thương bất lực.
"Cảm ơn khăn giấy và chai nước của cậu." Cô gái lau nước mắt, đứng dậy nghiêm túc tuyên bố: "Tôi quyết định sẽ làm lại từ đầu một lần nữa. Trước kia tôi không học được cách kịp thời ngừng làm tổn thương mình, nhưng hiện giờ tôi đã suy nghĩ thấu đáo rồi."
"Hẹn gặp lại." Cô gái vẫy tay tạm biệt An Nhu, bước từng bước kiên định đi về hướng lối thoát hiểm.
Cô gái lúc nãy nói đi vệ sinh còn chưa ra, An Nhu đành vào phòng khám gặp bác sĩ để lấy kết quả.
"Nồng độ HCG trong máu rất cao." Bác sĩ nhìn cậu thiếu niên trước mặt: "Cậu đã mang thai được chín tuần rồi."
(*) Mang thai 9 tuần tức là đang ở tháng thứ 3 của thai kỳ.
(*) HCG (Human Chorionic Gonadotropin): hormone được tiết ra từ hợp bào nuôi, kích hoạt các tế bào mầm của bào thai phát triển và trưởng thành. Ngoài ra còn kích thích tiết ra hormone sinh dục, hình thành giới tính của thai nhi.
Nồng độ beta HCG được tính theo đơn vị mUI/ml. Đối với phụ nữ không mang thai: nồng độ HCG dưới 5mUI/ml, người có thai: nồng độ HCG trên 25 mUI/ml.
Bác sĩ còn nói thêm điều gì đó nhưng rõ ràng An Nhu hoàn toàn không nghe lọt tai, thẫn thờ cầm kết quả kiểm tra rời khỏi phòng khám. Hơi thở cậu dồn dập, tim đập liên hồi, theo bản năng giơ tay sờ vào bụng.
Thật sự có em bé rồi.
An Nhu buộc bản thân hít thở thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc.
Phải tính sao bây giờ?
Bình thường hai người toàn sử dụng biện pháp an toàn, cậu bất ngờ có con, liệu chú Mạc có sinh lòng nghi ngờ hay không?
Chú Mạc đang trong giai đoạn từng bước tiếp nhận sự nghiệp của nhà họ Mạc, chính vào lúc này cậu lại mang thai. Có phải... đứa bé đến không đúng lúc rồi phải không.
Ngón tay An Nhu run rẩy cầm điện thoại lên, mắt thấy quỹ đen của mình có hơn 180 vạn (~6 tỷ 2 VND), cảm xúc mới dần hòa hoãn lại.
May mà vẫn còn chút đỉnh tiền tiết kiệm, ít nhất sẽ không gặp phải tình cảnh thê thảm tương tự như đời trước. Tháng này còn chưa nhận được đồng lương nào từ Mễ Trảo, đợi sau khi nhận tiền tới tay thì cậu sẽ có gần hai trăm vạn (~7 tỷ VND).
Đầu óc An Nhu không ngừng phát ra âm thanh "ong ong" choáng hết cả tâm trí. Nhớ lại cảnh tượng sinh sống khốn quẫn trong căn nhà trọ chật hẹp ở đời trước, cậu vội vàng lên mạng tìm kiếm giá cả phòng ốc trong thành phố. Giá nhà ở Tấn Thành không được xem là rẻ, nhưng nói sao cậu cũng không chấp nhận từ bỏ sự học.
Đa số các căn hộ nằm gần trường đại học đều có mức giá dao động khoảng ba vạn một mét vuông (~103 triệu/1m2), từ đó suy ra một căn hộ rộng khoảng 80 mét vuông sẽ có giá không dưới 250 vạn (~8 tỷ 6 VND).
Nhìn giá nhà đắt muốn cắt cổ, An Nhu cảm thấy mình đúng là đồ ngốc.
(*) 250 (二百五): dùng để mắng chửi ai đó là đồ ngu, đồ thiểu năng, đồ thiếu hiểu biết.
Đúng rồi, nhắc mới nhớ!
An Nhu giật mình, sực nhớ ra hồi trước Bạch Sùng Đức và dì Triệu từng nói sẽ mua nhà gần trường cho cậu!
Lúc đó còn bày đặt ra vẻ thôi không cần đâu, tự dưng bây giờ nhớ lại... sao hồi đó mình lại từ chối một cách phũ phàng như thế chứ!
An Nhu siết chặt tờ kết quả kiểm tra, thầm nghĩ mình nên tự thân vận động chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Sắp đến mùa đông rồi, cậu cần dự trữ sẵn thức ăn, hơn nữa còn phải mua được một căn nhà cho riêng mình. Tình cảnh chật vật ở đời trước đừng hòng tiếp diễn ở thì hiện tại!
Cô gái đi vệ sinh cuối cùng cũng trở lại, người phụ nữ trung niên thấy vậy tức khắc chạy ào tới, ân cần ra mặt: "Con dâu, mẹ đã nghe ngóng rồi, chỉ cần nói với bác sĩ không cần đứa bé này thì đầu tiên con sẽ được đưa đi làm siêu âm màu, sau đó..."
"Khoan đã." Cô gái ngồi lại chỗ, ánh mắt hết sức kiên định: "Tôi muốn sinh đứa bé này ra."
"Bảo bối!" Chàng trai trẻ tuổi nóng giận: "Rõ ràng chúng ta đã thương lượng với nhau từ trước rồi mà..."
"Thương lượng cái gì?" Cô gái vuốt ve bụng mình: "Đứa bé trong bụng là con của tôi, mấy người muốn ép tôi phá thai hả?"
"Nếu mày đã khăng khăng đòi giữ đứa bé này lại, vậy thì mày không còn là con dâu của nhà tao nữa!" Người phụ nữ trung niên nóng nảy nên nói năng cũng không thèm lựa lời.
An Nhu trông thấy một đôi vợ chồng trung niên khẩn trương chạy lên lầu, đằng sau còn có một người đàn ông cao to vạm vỡ đang đuổi theo. Đôi vợ chồng trung niên vừa nhìn thấy cô gái lập tức chạy vọt qua.
"Con gái!"
"Cha mẹ, anh họ." Cô gái đứng dậy ôm cha mẹ mình.
"Ông bà thông gia, cuối cùng ông bà cũng đến rồi." Người phụ nữ trung niên làm kẻ ác cáo trạng trước: "Thời điểm quan trọng như thế này mà con gái của mấy người còn đòi sống đòi chết muốn giữ lại đứa bé ở trong bụng..."
"Bà câm mẹ nó cái mồm của mình lại đi bà già!" Người đàn ông cao to vạm vỡ lù lù xuất hiện, chắn ngang trước mặt bà ta: "Em họ tôi hầu hạ miễn phí mẹ con các người tận hai ba năm trời, không ngờ hai mẹ con bà hết ăn rồi báo. Tôi nói cho các người biết, nhà chúng tôi không cung phụng nổi thằng con trai nghiên cứu sinh của bà nữa đâu!"
"Sao trên đời này lại có cái loại ngang ngược tráo trở như tụi bây!" Người phụ nữ trung niên tức điên lên: "Trước đây còn mạnh miệng hứa hẹn đủ điều!"
"Cha mẹ có đem thứ đó đến không?" Cô gái nhìn về phía cha mẹ mình.
Đôi vợ chồng trung niên lập tức lấy ra hai phần văn kiện.
"Mẹ chồng, tôi thấy bà nói rất có lý. Tôi nuôi một đứa con thôi đã đủ lắm rồi." Cô gái nhanh chóng ký tên lên đơn ly hôn: "Con trai của bà thì tự bà nuôi đi. Đừng nói học phí nghiên cứu sinh, sau này đừng có mơ tôi bố thí một đồng nào cho hai người nữa."
Cô gái ném đơn ly hôn cho chàng trai: "Chúng ta ly hôn đi!"
"Bảo bối, bảo bối..." Đối phương sốt ruột muốn cứu vãn: "Em không thể đối xử với anh như vậy được. Không phải em yêu anh lắm sao!"
"Đó là chuyện trong quá khứ." Sắc mặt cô gái bao phủ vẻ lạnh lùng: "Đừng tưởng tôi không biết cô bạn tốt mà anh kết làm tình nhân ở trong game chính là cô đàn em xinh đẹp học dưới anh một khoá. Hai người còn ma sát ra tia lửa với nhau cơ đấy. Kêu tôi đợi anh thêm ba năm nữa?"
"Anh coi tôi thành con gà mái già của anh hay gì. Còn bắt tôi phải nuôi anh ăn học hết ba năm, đợi sau khi anh ra trường thì lập tức vứt bỏ tôi lao vào vòng tay của mấy em gái trẻ trung mơn mởn đó hả? Nằm mơ đi thằng đĩ chó!"
An Nhu trố mắt ngạc nhiên nhìn cô gái liên tục nã đạn về phía hai mẹ con nhà kia. Hoá ra hồi nãy cô ấy trốn trong nhà vệ sinh lâu như vậy là đang chờ viện binh.
"Anh không đồng ý!" Chàng trai suýt nữa đã bật khóc: "Bảo bối, anh chỉ tùy tiện tâm sự với cô ta thôi. Em biết anh yêu em nhất mà!"
"Đã ăn bám váy phụ nữ mà còn ăn đến độ rẻ mạt." Anh họ của cô gái cười khinh: "À đúng rồi, căn nhà là tài sản riêng đã được công chứng trước khi kết hôn của em gái tôi. Hai người mau chóng dọn ra khỏi nhà, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
"Mày... Mấy người..." Người phụ nữ trung niên run rẩy giơ ngón tay chỉ vào cô gái.
"Lại còn không phá thai thì không phải con dâu nhà bà." Cô gái khinh bỉ liếc nhìn mẹ chồng cũ: "Chắc tưởng ai cũng thèm khát được làm con dâu của bà lắm không bằng."
"Con gái, chúng ta đi thôi." Đôi vợ chồng trung niên che chở con gái, ánh mắt hiền từ nhìn về phía phần bụng của con gái mình.
Đôi mắt An Nhu sáng rực lên chăm chú nhìn theo bóng lưng rời đi của cô gái, khá khen cho tư thế dứt khoát ném phăng tờ đơn ly hôn ngầu hết chỗ nói.
Đúng vậy, bây giờ cậu đâu còn rơi vào tình cảnh không nơi nương tựa cũng như không xu dính túi. Cho dù nhà họ Mạc có nảy sinh thành kiến đối với đứa bé trong bụng, hoặc cảm thấy mang thai vào thời điểm này là không thích hợp, việc gì cậu phải xoắn.
An Nhu mím chặt môi, cúi đầu nhìn phần bụng vẫn còn phảng lì, hai mắt phát sáng. Tình cảnh hiện nay đâu giống như đời trước, hơn nữa cậu tin rằng mình có đủ năng lực để bảo vệ bản thân lẫn đứa bé.
Nhưng không thể tùy tiện tiết lộ chuyện này ra ngoài được.
Đầu óc An Nhu nhanh chóng vận chuyển, nhớ lại kết cục ở đời trước sau khi mình thông báo có thai.
Lúc đầu quả thật Trương Vân rất vui mừng, nhưng ngay sau đó đã sử dụng thủ đoạn ép cậu phải thôi học.
Không rõ thái độ của Mạc Thành Hoàn như thế nào, nhưng sau đó anh ta bắt đầu sắp xếp bảo vệ và bảo mẫu phụ trách trông coi cậu, bắt cậu phải ru rú ở trong nhà, không được tự ý ra khỏi biệt thự.
Còn ông cụ Mạc... gần như ngầm đồng ý với hành vi của bọn họ.
Tuy nói tình huống bây giờ chưa chắc sẽ giống như đời trước, nhưng An Nhu vẫn không thể không đề phòng.
An Nhu quay trở vào lần nữa, lần này chủ yếu muốn nhờ bác sĩ kê một ít thuốc bổ. Đời trước ăn không đủ chất khiến cho hai nhóc con vừa chào đời đã gầy đến đáng thương, da dẻ nhăn nheo như hai con khỉ con. Giờ là lúc cần phải bổ sung lượng dinh dưỡng đầy đủ!
Bác sĩ tấm tắc kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên, dường như không nghĩ tới cậu sẽ lựa chọn giữ lại đứa bé trong bụng.
Trông trẻ tuổi thế kia, có vẻ vẫn còn đang đi học, không ngờ lại bằng lòng mang thai và sinh con.
An Nhu đi xuống lầu, dựa theo đơn thuốc mà bác sĩ kê đơn đi tới quầy thuốc mua vitamin B9 và Elevit gì đó. Tuy mấy loại thuốc này không hề rẻ, nhưng lúc trả tiền An Nhu không thèm do dự chớp mắt lấy một cái.
(*) Vitamin B9: nằm trong nhóm 13 vitamin cần thiết cho dinh dưỡng hằng ngày của cơ thể để thực hiện các quá trình sản sinh tế bào mới.
Người mang thai không được cung cấp đủ vitamin B9 sẽ dẫn đến khiếm khuyết trong sự hình thành ống tủy sống của bào thai, thai nhi có nguy cơ bị tật nứt đốt sống.
Vitamin B9 có trong các thực phẩm như: bông cải xanh, bí đao, ớt chuông, rau diếp cá, đậu Hà Lan,...
(*) Elevit: thuốc bổ dành cho người đang có thai và sau sinh nổi tiếng số 1 ở Úc, do hãng Bayer Australia sản xuất.
Bổ sung hàm lượng iodine, cung cấp 11 loại vitamin tổng hợp (B9, B6, B12, C, B1, B2, B3, B5, D3, E, H) và các khoáng chất (acid folic, sắt, iodine) cần thiết cho cơ thể người mang thai.
Bỏ hết đống thuốc vào balo, An Nhu bắt taxi trở về trường, tự thưởng cho mình một chiếc bánh kem mơ ước đã lâu, sung sướng ăn từng miếng từng miếng.
Đồ ngọt khiến tâm trạng An Nhu đỡ hơn rất nhiều. Trưa hôm đó quay về biệt thự, An Nhu nhận được tin ông cụ Mạc nhắn hai người về nhà cũ một chuyến cùng ăn một bữa cơm.
An Nhu vui vẻ trèo lên xe, dự định nhân cơ hội này thử thăm dò thái độ của ông cụ Mạc lẫn cả chú Mạc đối với đứa bé trong bụng.
- -------------------
Từ ngày edit truyện, tôi bỗng biết thêm nhiều kiến thức mới dù đôi lúc chú thích nhiều mệt lắm chứ chẳng đùa /ᐠ。ꞈ。ᐟ