[Bên A Mạc Thịnh Hoan là cổ đông nắm giữ 36% cổ phần của Công ty trách nhiệm hữu hạn Mạc thị, nay đem quyền sở hữu toàn bộ cổ phần chuyển nhượng không ràng buộc cho bên B An Nhu...]
Toàn bộ cổ phần?
An Nhu ngẩng đầu lên, hoang mang cực độ nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Chú Mạc muốn chuyển nhượng toàn bộ cổ phần vốn thuộc về chú cho cậu?
Món quà sinh nhật này cũng quá mức quý giá rồi.
"Em không thể nhận được." An Nhu đẩy bản hợp đồng trở về.
Biết được mật mã tài khoản ngân hàng của chú Mạc, bây giờ còn được chú chuyển nhượng toàn bộ cổ phần, tất cả những thứ này gần như là toàn bộ gia tài của chú.
Đây tuyệt đối không chỉ đơn thuần là một món quà sinh nhật.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, trong cơn hoảng hốt bỗng ý thức được điều gì đó.
"Xin mời các vị hãy ra ngoài trước một lát đã." An Nhu cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, lịch sự mời luật sư cùng với nhân viên công chứng rời khỏi phòng. Sau khi đóng kỹ cửa, An Nhu hít thở thật sâu vài lần rồi xoay người nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
"Chú Mạc." An Nhu cắn môi: "Có phải tối hôm qua... chú đã nghe được cuộc nói chuyện của em với Mạc Thành Hoàn hay không?"
Mạc Thịnh Hoan yên vị ngồi trên ghế, biểu cảm thản nhiên, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn chăm chú vào An Nhu.
Thật sự An Nhu không nghĩ ra lý do thứ hai để chú Mạc quyết định làm như vậy.
Đột nhiên đem toàn bộ số cổ phần trong tay mình tặng cho người khác, hành động này chẳng khác nào đang bàn giao chuyện hậu sự.
Nói không chừng tối hôm qua chú Mạc đã nghe hết cuộc nói chuyện của cậu và Mạc Thành Hoàn, không những biết được đời trước hai người họ từng là chồng chồng với nhau, thậm chí còn biết... có lẽ bản thân mình không còn nhiều thời gian nữa.
"Chú Mạc, xin chú đừng im lặng, cũng đừng dối gạt em." An Nhu đi đến trước mặt Mạc Thịnh Hoan, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Chú đã nghe được, đúng không?"
Cậu thiếu niên cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng thông qua ánh mắt đã bại lộ tâm trạng nhấp nhổm không yên, giống như chỉ cần một câu nói thôi là có thể nhẹ nhàng phá tan phòng tuyến tâm lý trong lòng cậu.
Nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan khẽ rũ mắt xuống, vươn tay dịu dàng sờ mặt cậu.
Một tiếng "Ừ" nhỏ đến gần như không thể nghe thấy vang lên bên tai An Nhu.
Chú Mạc biết hết rồi.
Chú Mạc thật sự đã nghe được!
An Nhu như bị rút cạn toàn bộ sức lực, liên tục lùi về sau hai bước, sau một hồi cúi đầu im lặng không nói lời nào, cậu kéo ghế dựa tới ngồi đối diện Mạc Thịnh Hoan.
"Chú Mạc, em xin lỗi."
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan rơi xuống trên người cậu thiếu niên đang ngồi đối diện.
Cậu thiếu niên cúi đầu, tựa như đứa trẻ đã làm sai chuyện đang chờ người lớn răn dạy.
"Từng câu từng chữ chú nghe được tối hôm qua đều là sự thật." An Nhu cúi gằm mặt xuống, hai tay bất an túm lấy gấu quần.
"Nghe thì có vẻ cực kỳ vi diệu khó tin nhưng đúng là em với Mạc Thành Hoàn đều được sống lại." An Nhu quyết định thành thật thẳng thắn tất cả mọi chuyện: "Ở đời trước em với Mạc Thành Hoàn đã liên hôn và trở thành chồng chồng với nhau, còn sinh được một cặp song sinh nữa, một đứa tên Mạc Thần Nhạc, một đứa tên Mạc Thần Tinh."
"Từ khi kết hôn, cuộc sống không hề hạnh phúc một chút nào, sau đó em ly hôn với Mạc Thành Hoàn, trên người không xu dính túi mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi nhà họ Mạc. Nửa đêm em đang livestream bất ngờ đột tử mà chết, đợi đến khi em mở mắt ra lần nữa mới phát hiện thời gian đã quay ngược lại lúc mọi chuyện còn chưa phát sinh."
An Nhu đơn giản kể lại những chuyện đã trải qua.
"Lúc đầu em không định nói sự thật cho chú biết, một phần do chuyện này quá mức huyền ảo, nghe qua giống như bịa đặt, có nói thật cũng chưa chắc sẽ có người tin, một phần do em cũng có tâm tư riêng." An Nhu ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thịnh Hoan, đôi mắt ửng hồng.
"Nếu đã may mắn được sống lại, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới, em muốn vứt bỏ hết những chuyện trong quá khứ, coi như tất cả chưa từng xảy ra."
Mạc Thịnh Hoan im lặng nhìn cậu.
"Em thừa nhận lúc đầu em lựa chọn liên hôn với chú là do em không muốn giẫm lên vết xe đỗ, bởi vì em không muốn lặp lại chuyện ở đời trước." An Nhu cắn môi, hốc mắt chực trào nước mắt.
"Chú Mạc, chính em đã lừa dối chú, em là người đã có con, còn từng ly hôn nữa."
An Nhu ngửa đầu lên, cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
"Nếu như chú không thể chấp nhận được, em hoàn toàn có thể thông cảm cho chú. Chúng ta có thể tạm thời rời xa nhau, hoặc có thể ly hôn."
"Thế nhưng ngay lúc này em lại không nỡ rời xa chú, em muốn nắm tay chú đi hết đoạn đường cuối cùng, hoặc chờ đến khi sức khỏe của chú khá lên..."
An Nhu không nhịn được nghẹn ngào nức nở: "Đến lúc đó hẵng đuổi em đi, có được không chú?"
Nước mắt gần như đã che khuất tầm nhìn, An Nhu mơ hồ nhìn thấy người trước mặt đứng dậy, đối phương không hề bỏ đi, cũng không có ghét bỏ hay tránh né, ngược lại còn tiến lên vài bước, giống như những lần trước đây nhẹ nhàng ôm cậu vào lồng ngực.
An Nhu dằn lòng không được mà tuôn trào nước mắt, quanh người là hơi thở quen thuộc kiên định bao bọc lấy cậu, cứ như cái ôm quá đỗi ấm áp này vĩnh viễn sẽ dang rộng vòng tay với cậu. Cho dù cậu có che giấu bất cứ điều gì, hay phạm phải sai lầm gì đi chăng nữa, chú Mạc cũng sẽ dịu dàng bao dung cậu.
"Chú Mạc." An Nhu ôm chầm eo đối phương, nghẹn ngào bật khóc trong lòng Mạc Thịnh Hoan.
Phía sau lưng chậm rãi được vỗ về như có như không, An Nhu có cảm giác mình được chú Mạc nhẹ nhàng dỗ dành.
Rõ ràng người phạm lỗi là cậu, nhưng người được dỗ dành cũng là cậu.
Sau khi đã nói ra hết tất cả mọi chuyện, tảng đá đè nặng trong lòng An Nhu cuối cùng cũng biến mất. Chờ cậu ổn định lại cảm xúc, sắc trời đã dần tối.
An Nhu tiễn luật sư và nhân viên công chứng rời đi, cậu không cần cổ phần của chú Mạc, mấy thứ này vốn nên thuộc về chú.
Đôi mắt An Nhu sưng húp, nằm yên trên giường chườm nước đá. Lúc này cũng đến giờ đi ngủ, trước khi ngủ Mạc Thịnh Hoan còn không quên hôn trán An Nhu một cái, sau đó nắm chặt tay cậu như mọi khi.
An Nhu lặng lẽ đẩy túi chườm đá ra, mở to mắt nhìn người đàn ông nằm bên cạnh.
Biết rõ bản thân mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng cảm xúc của Mạc Thịnh Hoan lại vô cùng bình tĩnh, không oán giận ông trời bất công, không oán trách bất kỳ một người nào, lại càng không biểu lộ mảy may chút phẫn nộ.
Hết thảy đều quay trở về cuộc sống bình lặng như ngày thường, điều khác biệt duy nhất chính là chú Mạc không còn để lại dấu vết của mình trên người cậu nữa.
Tâm trạng An Nhu vô vàn phức tạp.
Không chỉ chuyển nhượng cổ phần, bao gồm cả hành động lảng tránh thân mật này nữa, chú Mạc làm tất cả mọi thứ chỉ vì lo nghĩ cho cuộc sống sau này của cậu.
Tại sao trên đời này lại có người tốt đến mức không còn từ ngữ nào đủ để hình dung vậy.
An Nhu để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, rốt cuộc bản thân cậu có chỗ nào xứng đáng để Mạc Thịnh Hoan móc hết tim gan phèo phổi ra đối xử tử tế với cậu.
Trằn trọc suy tư một hồi lâu, trong đầu An Nhu bỗng nhiên nảy ra cảnh tượng khi cậu hỏi Mạc Thịnh Hoan có kinh nghiệm hay không, cần cổ đối phương lập tức đỏ ửng, ánh mắt hết sức nghiêm túc, cùng với cái lắc đầu đầy phủ nhận kia.
Một ý nghĩ hoang đường bỗng loé lên trong đầu An Nhu.
Không lẽ phải để chú Mạc... đến tận lúc sắp chết mà vẫn còn zin ư?
Rõ ràng chú Mạc có bạn đời hợp pháp, rõ ràng chú Mạc có quyền lợi được hưởng thụ.
An Nhu dẹp túi chườm đá đi, tuy đây chỉ là một ý tưởng lớn mật thoáng nảy ra thôi nhưng lại không có cách nào xua tan đi được.
An Nhu giơ một tay lên, lấy hết can đảm mò vào trong chăn của Mạc Thịnh Hoan, nhưng vừa mới đụng tới tấm chăn đã vội vã rút tay về.
Không được! Nếu cậu làm như vậy, có khi nào chú Mạc sẽ nghĩ rằng cậu muốn hiến thân báo đáp hay không.
An Nhu rối rắm vài ngày liên tiếp. Dạo gần đây khẩu vị của chú Mạc càng ngày càng tệ, đồ ăn được nhà bếp tư nhân đưa tới thường chỉ ăn có vài miếng đã cảm thấy no rồi. Mặc dù mỗi lần An Nhu đích thân xuống bếp thì chú Mạc sẽ chịu ăn nhiều thêm một chút, nhưng vẫn thua xa lượng cơm trước đây.
An Nhu biết đối mặt với thời hạn tử vong của mình, tuy ngoài mặt chú Mạc vẫn luôn tỏ ra ung dung thản nhiên, nhưng tận sâu trong lòng không có lúc nào không để ý.
Giống như ngọn lửa trên que diêm đã thiêu đốt tới đầu ngón tay, cũng cảm nhận được vết phỏng, nhưng biết chắc còn chưa tới một khắc cuối cùng nên vẫn kiên trì không buông tay.
Cách khai giảng càng ngày càng gần, An Nhu không khỏi nôn nóng hơn. Rốt cuộc ở một lần học đàn nào đó, An Nhu xoay người lại, chủ động gạ chịch Mạc Thịnh Hoan.
Có một thoáng chú già đã từ chối.
"Chú Mạc." An Nhu buông cây đàn xuống, quàng tay qua cổ chú, hai mắt nhìn chăm chú vào con ngươi của đối phương.
"Chú... chê em sao ạ?"
Mạc Thịnh Hoan lắc đầu, con ngươi đen nhánh động lòng người hơi co rút.
"Không phải em, là tôi."
Chú Mạc tự chê bản thân mình.
"Đời trước em không ở bên chú, chú cũng không được đổi bác sĩ, nhưng đời này đã khác rồi, chắc chắn chú sẽ khoẻ lên thôi." An Nhu không định nói ra những lời lúc trước của An Lâm.
"Nếu bởi vì xảy ra thay đổi mà giúp chú sống thêm bốn năm chục năm nữa thì sao đây?" Ánh mắt An Nhu đầy nghiêm túc: "Nếu như hết thảy đều không thể thay đổi, 4 - 5 năm sau em cũng sẽ chết đi. Chú cảm thấy em chỉ còn sống được vài năm nữa thôi sao?"
Mạc Thịnh Hoan nhìn chằm chằm An Nhu, quả quyết lắc đầu.
An Nhu liếm môi, đánh dấu chủ quyền lên cánh môi người đàn ông, từ tận đáy lòng thốt ra lời yêu thương đơn giản mà cháy bỏng.
"Mạc Thịnh Hoan, em yêu chú."
Mạc Thịnh Hoan cứng người trong giây lát, ngay sau đó lập tức nhiệt tình đáp lại nỗi khát khao mong muốn bị dồn nén đã lâu. truyện ngôn tình
Cái gáy của An Nhu được Mạc Thịnh Hoan đỡ lấy bằng một tay, tình cảm dâng trào mãnh liệt được người đàn ông hoá thành hành động thực tế, điên cuồng giày xéo cánh môi cậu thiếu niên. Giống như loài dã thú không biết mệt mỏi là gì, không ngừng hút lấy mật ngọt sâu trong nhụy hoa.
Không còn tâm trí nào luyện đàn nữa, sau lưng An Nhu là vách tường mềm mại của phòng cách âm, cho dù bị đè trên đó cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Cứ như tiểu biệt thắng tân hôn, thân thể khô cằn không ngừng khát khao được đối phương an ủi.
Hôn tới mức toàn thân nóng bừng, quần áo của hai người không tránh khỏi xộc xệch. An Nhu nâng mặt Mạc Thịnh Hoan trong lòng bàn tay, tinh tế cảm nhận Tiểu Hoan Hoan đang nhiệt tình ngẩng cao đầu.
Sợi tóc rũ trước trán Mạc Thịnh Hoan bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, ánh mắt mang theo vài phần dò hỏi cùng khát vọng cháy bỏng, gương mặt An Nhu ửng hồng.
"Phải đeo bao mới cho làm..." An Nhu ý thức được vấn đề này, bất kể thế nào cũng không thể để xảy ra tình huống như đời trước nữa.
Đôi mắt đẹp kinh người của Mạc Thịnh Hoan hơi trầm tư, sau đó trực tiếp bế thốc cả người An Nhu lên, bước nhanh như bay vọt vào phòng ngủ trên lầu hai.
An Nhu nằm trên giường trơ mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan loay hoay tìm kiếm trên tủ đầu giường, sau đó từ trong một quyển sách móc ra một cái bao cao su được quốc gia cung cấp miễn phí.
Không thể tưởng tượng nỗi trợn to mắt nhìn thứ kia, An Nhu che mặt, nhớ lại chuyện lần trước.
Cái tên Tề Trừng chuyên gia đào hố người khác!
Không ngờ chú Mạc còn lén giấu một cái!