An Nhu đưa mắt nhìn bác sĩ Moise tiến hành kiểm tra. Chú Mạc xem như tương đối phối hợp, bác sĩ hỏi gì đáp nấy, hơn nữa còn cố gắng trả lời một số thí nghiệm nhỏ của bác sĩ.
Moise im lặng nhìn Mạc Thịnh Hoan, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi nhìn về phía An Nhu.
"Cậu An, tôi muốn hỏi ngài Mạc thêm vài vấn đề riêng tư. Nếu không phiền có thể mời cậu ra ngoài đợi một lát được không?"
An Nhu rất tin tưởng bác sĩ Moise, huống chi còn có An Lâm ở đây.
"Không thành vấn đề." An Nhu chạm vào tay Mạc Thịnh Hoan, nhỏ giọng nói: "Ông xã ở lại đây ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ, em ra ngoài một lát."
Mạc Thịnh Hoan chớp mắt, dõi theo bóng lưng rời đi của An Nhu, sau đó tầm mắt rơi xuống người bác sĩ Moise lần nữa.
"Ngài Mạc." Bác sĩ Moise nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt dò xét: "Tình hình của ngài tốt hơn mong đợi, thậm chí còn vượt ngoài dự kiến của tôi."
"Cảm ơn." Mạc Thịnh Hoan ngồi đối diện Moise, sống lưng thẳng tắp, ung dung từ tốn.
Moise trầm ngâm nhìn Mạc Thịnh Hoan, đột nhiên hỏi một câu.
"Ngài Mạc, có phải ngài từng đọc qua không ít bài luận văn của tôi đúng không?"
Mạc Thịnh Hoan nhìn bác sĩ Moise, ánh mắt tĩnh lặng.
"Không cần nghi ngài bị lộ ở điểm nào." Thấy Mạc Thịnh Hoan không nói lời nào, Moise thở dài: "Chủ yếu do trạng thái khôi phục của ngài quá mức hoàn hảo."
"Từ sự cải thiện đáng kể về khả năng ngôn ngữ, đến việc phân biệt chính xác các khái niệm tương ứng, rồi cả cách giao tiếp cơ bản với bạn đồng hành..." Moise thở dài: "Biểu hiện của ngài thật sự vô cùng hoàn mỹ."
"Tôi đoán năng lực ngôn ngữ của ngài đã khôi phục đến trình độ trước đây rồi phải không?" Ánh mắt của Moise đầy sự tò mò muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Trong y học, bệnh tự kỷ không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng nếu được điều trị thì tình hình sẽ cải thiện." Moise nhìn chằm chằm bệnh nhân của mình: "Tuy năng lực giao tiếp xã hội và phương diện cảm xúc của ngài không được cải thiện nhiều, nhưng tôi có thể xác định chức năng ngôn ngữ cơ bản của ngài đã khôi phục."
"Trong số lần giao tiếp trước đây, tôi để ý ngài thường phát âm ngắt quãng mỗi khi nói những câu tương đối dài. So với gặp chướng ngại trong ngôn ngữ, tôi càng thiên về ngài cố tình làm thế thì đúng hơn."
Mạc Thịnh Hoan nhìn vị bác sĩ ngồi trước mặt, chậm rãi gật đầu.
An Lâm ở bên cạnh âm thầm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
"Tôi có thể hỏi tại sao ngài phải làm vậy không?" Moise nói chậm lại, tỏ ra thân thiện.
"Tôi đã xem một số bài luận văn và các cuốn sách chuyên môn đã được xuất bản của ông." Mạc Thịnh Hoan nói năng lưu loát: "Tôi vẫn có những khiếm khuyết về mặt cảm xúc và giao tiếp xã hội. Nhưng đối với hai triệu chứng này, người yêu của tôi rất khó phát hiện."
Moise gật đầu: "Những khiếm khuyết này xác thực rất khó bị phát hiện, chúng chỉ đột ngột biểu hiện ra ngoài trong những tình huống đặc biệt có liên quan."
"Kể từ khi năng lực ngôn ngữ của tôi hồi phục, bắt đầu đến công ty làm việc, sự chú ý của người yêu dành cho tôi đã giảm xuống, thậm chí tôi còn lầm tưởng em ấy không còn cần tôi nữa." Mạc Thịnh Hoan lời ít ý nhiều.
"Cho nên bắt buộc phải có những khiếm khuyết bên ngoài thật rõ ràng, để luôn nhắc nhở em ấy rằng tôi rất cần đến sự quan tâm của em ấy, tôi cần em ấy hơn ai hết."
Moise gật đầu, việc này cũng giống như khi ba mẹ lơ là con cái, chúng sẽ giả ốm để thu hút sự chú ý của ba mẹ. Chẳng qua người đàn ông trước mặt thật sự bị bệnh, nhưng chỉ vì triệu chứng không rõ ràng nên đối phương đã sử dụng một cách thức rõ hơn để gây sự chú ý, từ đó nhận được sự quan tâm vỗ về của người mình yêu."
Đây cũng coi như hành vi tự cứu bản thân.
Nghe Mạc Thịnh Hoan trình bày lưu loát, An Lâm thở cũng không dám thở mạnh.
"Theo ý kiến của tôi, ngài nên thể hiện cho bạn đời mình thấy khả năng ngôn ngữ của mình đang dần dần được cải thiện, sau đấy nói cho cậu ấy biết suy nghĩ sâu thẳm trong lòng ngài." Moise mỉm cười nhìn thẳng vào Mạc Thịnh Hoan.
"Tôi kể cho ngài nghe một câu chuyện cười. Đã từng có một người đàn ông giả vờ câm điếc vì quá mệt mỏi trước sự cằn nhằn của vợ mình, thậm chí ông ấy còn gạt tất cả những người xung quanh, một lần lừa dối kéo dài suốt sáu mươi mấy năm. Nhưng cuối cùng vẫn sơ sẩy bị phát hiện, dù ông ấy đã ngoài tám mươi nhưng vẫn bị vợ kiện ra tòa đòi ly hôn."
Moise nhắc nhở Mạc Thịnh Hoan: "Ngài thấy đấy, ngay cả một người diễn xuất tầm cỡ ảnh đế Oscar mà cũng bị lộ tẩy, vì vậy không cần mang tâm lý may mắn, tốt hơn vẫn nên nói rõ với nhau."
(*) Vụ này có thật ngoài đời ở Hoa Kỳ, nước Mỹ. Nội dung đã tóm tắt như trên, còn lý do ông chồng bị phát hiện là do người vợ xem ytb phát hiện chồng mình hát hò trong quán bar. Tiêu đề bài viết cho ai muốn đọc: Không muốn nói chuyện với vợ, người đàn ông giả điếc suốt 62 năm.
Mạc Thịnh Hoan yên lặng gật đầu.
"Tôi sẽ bảo bạn đời của ngài chú ý đến cảm xúc của ngài nhiều hơn." Moise tỏ ra rất chu đáo: "Ngài thấy sao?"
"Cảm ơn." Mạc Thịnh Hoan gật đầu.
An Nhu đợi bên ngoài không bao lâu đã được gọi vào, bầu không khí trong phòng có vẻ hơi là lạ, An Lâm cúi đầu đứng thật xa.
"Bác sĩ, trong khoảng thời gian này bệnh tình của ông xã tôi tiến triển thế nào nào rồi?" An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan.
"Hồi phục rất tốt." Moise cười khen ngợi: "Còn có chút ngoài dự kiến của tôi."
An Nhu vui vẻ liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan.
"Năng lực ngôn ngữ gần như đã được khôi phục, nhưng cậu nên chú ý nhiều hơn tới cảm xúc bên trong của bệnh nhân." Moise nhìn An Nhu.
"Cảm xúc bên trong?" Ánh mắt An Nhu chuyển động, vô thức cảm thấy về mặt cảm xúc dường như chú Mạc không có vấn đề gì.
"Tôi hỏi cậu một vài vấn đề thì cậu sẽ hiểu ngay thôi." Moise liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan.
"Ông xã cậu có từng mâu thuẫn với người khác không?"
"Mâu thuẫn?" An Nhu nhớ lại: "Không có."
"Vậy có từng xuất hiện bất kỳ cảm xúc hoặc hành động nào như giận dỗi, ghen tị, ganh đua hoặc phàn nàn chưa?" Moise liệt kê từng cái.
An Nhu nhớ lại một lúc lâu, không khỏi lo lắng nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan, sau đó từ từ lắc đầu.
Hình như chú Mạc chưa từng bộc lộ cảm xúc nào như vậy.
"Ví dụ như giận dỗi, trông thì chỉ là cảm xúc tiêu cực, khiến cậu ngộ nhận ai cũng sẽ có loại cảm xúc này."
"Nhưng giận dỗi cũng có nghĩa là người đó có khả năng kiểm soát cảm xúc, bản thân quá trình này chính là một loại trải nghiệm cảm xúc ở cấp độ cao."
"Nhiều người tự kỷ bởi vì điều kiện bị hạn chế mà không thể biểu hiện những cảm xúc tương tự."
An Nhu ngơ ngác nhìn bác sĩ, chợt nhận ra bình thường cậu không hề chú ý tới phương diện cảm xúc của chú Mạc.
"Lại ví dụ như ganh đua." Moise nhìn An Nhu: "Trong tiềm thức cậu đã từng ganh đua chưa?"
An Nhu nhớ lại một chút, nhanh chóng gật đầu. Khi chứng kiến con nhà người ta được đi nhà trẻ tốt nhất, cậu cũng muốn con mình giống vậy.
Loại tâm lý này rất đỗi bình thường. Dù là ai, trong lòng sẽ luôn bất giác so sánh bản thân với người khác.
"Ganh đua đòi hỏi phải quan sát những người xung quanh, hơn nữa còn phải thể hiện phản ứng. Nhưng người tự kỷ thường không có hứng thú với thế giới bên ngoài, họ coi như tai không nghe, mắt không thấy, càng huống chi là bộc lộ cảm xúc ganh đua."
"Khi người tự kỷ có tâm lý ganh đua, vậy chứng tỏ khả năng tương tác xã hội của đối phương đã được cải thiện ở một mức độ nhất định."
An Nhu như được thông suốt, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.
"Nếu bác sĩ không nói thì thường ngày tôi cũng không chú ý." An Nhu hổ thẹn mím môi: "Tôi vẫn cho rằng trông bề ngoài chú ấy đã khá hơn thì tức là tình hình đã được cải thiện, nhưng tôi lại không để tâm đến vấn đề cảm xúc và giao tiếp xã hội của chú ấy."
Bác sĩ Moise vui mừng gật đầu: "Hiện tại cậu đã phát hiện vấn đề, nhất định phải chú ý nhé."
An Nhu gật đầu như gà mổ thóc: "Có biện pháp nào giống như "Phương pháp bắt chước" để giúp chú ấy cải thiện về mặt cảm xúc không?"
"Có." Moise gật đầu, liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan: "Phương pháp sắm vai nhân vật."
"Hả?" An Nhu ngạc nhiên đáp lại.
Là cái kiểu cosplay cậu đang nghĩ đến ư?
"Ví dụ như sếp và nhân viên, dũng sĩ và ác long, thể loại rất đa dạng, hai người có thể tự tìm hiểu. Tóm lại là cần phải hòa mình vào nhân vật và trải nghiệm cảm xúc của nhân vật đó." Bác sĩ Moise nói năng hùng hồn, biểu cảm chân thành.
"Việc này còn có lợi giúp ngài Mạc phân biệt được đâu là hư ảo đâu là hiện thực. Đây là một phương pháp trị liệu rất tốt."
An Nhu suy nghĩ một hồi rồi ngây ngốc gật đầu.
Gần đây An Nhu không tiện xuống bếp nấu ăn, bác sĩ Moise và An Lâm cũng không ở lại ăn cơm, xong việc liền tiễn hai người họ rời đi.
Sau bữa trưa, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan bằng biểu cảm phức tạp.
Chơi trò cosplay cùng chú Mạc...
Bắt đầu từ đâu đây?
An Nhu lấy điện thoại ra tìm hiểu về cosplay, phát hiện trên mạng có bán rất nhiều đạo cụ, chủng loại còn đa dạng phong phú, khiến cậu xem mà không nhịn được phải đỏ mặt.
Suy nghĩ một lúc lâu, cậu cảm thấy hai nhân vật sếp và nhân viên có vẻ sẽ dễ nhập vai nhất, dù sao chú Mạc cũng là tổng tài hàng real mà.
Từ từ, lý nào lại để Mạc Thịnh Hoan đóng vai sếp, cậu đây không thể trở mình được sao!
An Nhu chọn xong nhân vật, lập tức ngồi vào bàn viết kịch bản và thiết lập hình tượng.
Tối hôm đó, An Nhu nhét kịch bản vào tay Mạc Thịnh Hoan. Tuy chưa bắt đầu làm sếp nhưng sau khi viết xong kịch bản, An Nhu cảm giác mình đã có khí chất của một vị sếp rồi.
Mạc Thịnh Hoan rũ mắt đọc lướt qua kịch bản trên giấy, yên lặng giương mắt nhìn cậu thiếu niên bày ra dáng vẻ hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang trước mặt mình.
"Em —— tổng tài bá đạo." An Nhu đỏ mặt chỉ vào mình.
"Chú —— nhân viên bị từ chối thăng chức tăng lương, còn bị cấp trên chế giễu, tâm trạng đau khổ lẫn tức giận, cầm đơn từ chức tới gặp em."
"Nhiệm vụ của chú là lên án hành vi vô đạo đức của cấp trên, yêu cầu em tăng lương và thăng chức cho chú!"
Bỏ qua bug trong đó, An Nhu giới thiệu cơ bản về nhân vật, cặp mắt sáng lấp lánh: "Em đi thay bộ đồ vest, chú cứ mặc cái áo sơmi này đi, được không?"
Mạc Thịnh Hoan siết tờ giấy trong tay, lại nhìn chằm chằm cậu, thật lâu sau mới chớp mắt.
An Nhu hào hứng đi thay đồ, kết quả buồn bực phát hiện mình chỉ mặc được quần âu mà không thể mang thắt lưng, áo sơ mi không gài được nút phía bên dưới, áo khoác mở toang mới miễn cưỡng mặc vào người.
Tổng tài bá đạo gì mà không được đứng đắn cho lắm.
Thư phòng biến thành văn phòng, An Nhu ngồi trước bàn làm việc, nhìn quyển sách chuyên ngành trong tay, giả bộ như đang đọc tài liệu công ty.
Cửa phòng được gõ ba cái.
An Nhu nhanh chóng đè nụ cười xuống, khẽ hắng giọng, nghiêm túc mở miệng.
"Vào đi."
(*) Từ đây bắt đầu thay đổi xưng hô để phù hợp với kịch bản.
Anh nhân viên tay cầm tờ giấy bước vào. Dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp, khuôn mặt lạnh tanh, bước chân đầy khí thế, so với tổng tài bá đạo đang ngồi trước mặt còn bá đạo hơn.
Có chỗ nào giống một nhân viên thấp cổ bé họng chứ!
Cốt truyện đã bắt đầu, An Nhu thầm nghĩ, thôi chú Mạc cũng đã cố gắng lắm rồi.
Lần đầu tiên mà, không nhập vai cũng bình thường, chỉ cần diễn theo kịch bản là được.
"Có chuyện gì không?" An Nhu cố gắng diễn điệu bộ phách lối: "Không thấy tôi đang bận lắm sao?"
"Tôi muốn từ chức." Mạc Thịnh Hoan đưa mấy tờ giấy trong tay qua, sắc mặt bình tĩnh.
"Từ chức?" An Nhu cười "ha hả" chế giễu, định giúp chú Mạc diễn nhập tâm hơn.
"Thế mà tôi nhìn nét mặt của anh còn tưởng anh muốn quyến rũ tôi đấy."
Đáng lẽ phải diễn nét nhục nhã khi bị cấp trên sỉ nhục! Đằng này lại trưng ra cái vẻ lạnh lùng rụt rè, OOC nghiêm trọng!
Mạc Thịnh Hoan im lặng rũ mắt, An Nhu thấy cổ người đàn ông hơi ửng hồng.
Chu choa ơi!
Tới quyến rũ thật này!
Bỗng chốc cậu chẳng biết nên tiếp tục diễn như thế nào, chỉ có thể làm bộ làm tịch cúi đầu xem "Đơn từ chức" trên tay.
Trên giấy thực sự viết hai chữ "từ chức", nét bút mạnh mẽ, như thể chỉ cần dùng một tay đã có thể nhấc bổng ông chủ vô lương tâm này lên.
"Khụ khụ." An Nhu nghiêm mặt bỏ đơn từ chức xuống: "Anh nói quản lý bắt nạt anh, thật sao? Hắn đã theo tôi nhiều năm, tôi không tin hắn là người như vậy."
Cậu cảm thấy mình đã nỗ lực hết sức rồi.
[Anh nhân viên x Cậu tổng tài] mời mn tự thêm thuộc tính để coi chương sau có giống không:))