Mục lục
Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động tâng bốc người này giẫm đạp người kia của An phu nhân khiến Bạch Tiêu không khỏi nhăn mày, mặt không cảm xúc xoay người đi tiếp đón khách khứa.

An Nhu nhìn An phu nhân săn sóc lau mồ hôi cho An Lâm đang cố duy trì sắc mặt bình tĩnh, sau đó ân cần lấy điểm tâm, quan tâm hỏi han các kiểu, xuất sắc diễn tròn vai một người mẹ yêu thương con mình vô bờ bến.

Mạc Thịnh Hoan đột nhiên đứng dậy, An Nhu nhìn thấy người đàn ông cầm trên tay một cái dĩa nho nhỏ, gắp vào dĩa mỗi một loại điểm tâm đặt trên bàn, sau đó xoay người trở về chỗ, đặt cái dĩa chất đầy điểm tâm trước mặt An Nhu.

An Nhu không kìm lòng nhoẻn khoé môi, mấy món điểm tâm đặt trong dĩa được bày trí rất tinh tế, không có một chút nát vụn nào, chỉ nhìn thôi đã thấy bổ mắt.

An Nhu cầm một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, mùi thơm hoa hồng ngọt lịm lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, cậu vươn đầu lưỡi đỏ hồng liếm vụn bánh dính bên môi, sau đó rướn người tới gần thì thầm bên tai Mạc Thịnh Hoan.

"Em biết chú Mạc thương em nhất."

Mạc Thịnh Hoan hơi nghiêng sườn mặt về phía An Nhu, điều chỉnh một chút dáng ngồi của mình, giơ tay dịu dàng lau khoé miệng của An Nhu.

Cảm xúc lành lạnh lướt nhẹ qua môi gợi ra một luồng tê dại cồn cào quấn người, An Nhu vô thức liếm lên chỗ bị người đàn ông chạm vào, cảm giác ngứa ngáy không còn âm ỉ như vừa nãy.

Một tay An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, một tay thưởng thức điểm tâm. Đảo mắt nhìn khắp đại sảnh đã ngồi đầy người, có phóng viên, nhân viên công chứng và một số nhân viên có liên quan khác, trong góc phòng được đặt một cái máy chiếu, tất cả đã sẵn sàng chỉ còn chờ sự xuất hiện của vợ chồng nhà họ Bạch.

"Nhận con trai đã thất lạc nhiều năm mà không có một chút xíu tích cực nào." An phu nhân bất mãn lẩm bẩm, giơ tay vén tóc ra sau gáy, hành động này đã để lộ đôi tay đeo một chiếc vòng ngọc có phẩm chất cực kỳ tốt.

Chiếc vòng ngọc trông còn mới toanh, dựa vào tình trạng kinh tế hiện tại của nhà họ An chắc chắn không có khả năng mua nổi thứ đắt tiền như thế.

An Nhu lẳng lẽ nhìn về phía Bạch Tiêu.

An Nhu quá hiểu rõ bản tính của An phu nhân, bà ta ỷ mình nắm An Lâm trong tay mà không ngừng đòi hỏi chỗ tốt từ nhà họ Bạch.

Nhà họ Bạch cũng chơi một vố đủ tàn nhẫn, vì muốn đẩy An phu nhân vào tù mà cố tình cho bà ta không ít tiền, chỉ một chiêu này thôi đã có thể khiến An phu nhân ngồi tù thêm mấy năm.

"Ba, mẹ." Bạch Tiêu nhìn về hướng cầu thang, Bạch Sùng Đức và dì Triệu chậm rãi đi xuống lầu. Nhìn từ xa đã thấy hai người toát ra phong thái nhẹ nhàng, khí chất ngời ngợi, bước chân thong thả từ tốn.

Phóng viên bắt đầu chụp ảnh, An phu nhân ghen ghét liếc xéo dì Triệu, sau đó quay qua nhìn An Lâm.

Con gà đẻ trứng vàng đang sở hữu trong tay mình, một ngày nào đó bà ta cũng sẽ trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý đến.

Vợ chồng nhà họ Bạch ngồi vào chỗ, nhân viên công chứng đứng dậy bắt đầu tuyên đọc bản công chứng, bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên nghiêm túc. An phu nhân khó hiểu nhìn hết thảy cảnh tượng trước mặt, nhưng cũng không nói gì.

Kẻ có tiền đúng là phiền phức.

Kết thúc phần tuyên đọc bản công chứng, Bạch Sùng Đức nhìn về phía An phu nhân, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn An phu nhân đã thay chúng tôi nuôi nấng thằng bé bao nhiêu năm qua."

"Ngài Bạch đừng nói những lời như vậy." An phu nhân từ tốn nói: "Con người của tôi không có gì ngoài một trái tim yêu thương, có ai nhìn thấy một đứa bé bơ vơ đứng ven đường khóc lóc thảm thiết mà không mủi lòng thương xót chứ."

Bạch Sùng Đức cười cười không lên tiếng.

"Đứa bé An Lâm ấy, từ nhỏ đến lớn đã khiến người ta yêu thích không thôi, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Bây giờ phải trả An Lâm cho hai người thật sự khiến tôi không nỡ một chút nào." An phu nhân đau lòng ôm ngực.

"Mặc dù tình huống hiện tại của nhà họ An không được tốt cho lắm nhưng tôi chưa bao giờ bạc đãi thằng bé một ngày nào, bây giờ thằng bé trở về bên cạnh ba mẹ ruột của mình, cuối cùng tôi cũng buông xuống một mối bận tâm."

Nói xong những lời này, An phu nhân rút một tờ khăn giấy giả vờ lau khoé mắt, sau đó kéo tay An Lâm khuyên nhủ: "Con trai ngoan của mẹ, đi tới nhận lại ba mẹ ruột của con đi. Mẹ chỉ nuôi con mười mấy năm, bọn họ mới là người sinh ra con."

An Nhu ngồi một bên chứng kiến không sót vở kịch này, không thể không nói An phu nhân rất có thiên phú diễn xuất, người không biết chuyện vừa nhìn vào cũng phải cảm động khóc than cho tấm lòng làm mẹ của An phu nhân.

Phóng viên nhanh nhẹn quay chụp lại thời khắc lịch sử này, đứa con trai nhỏ bị thất lạc nhiều năm của nhà họ Bạch cuối cùng cũng đã tìm lại được. Tin tức này chắc chắn sẽ gây chấn động dư luận!

An Lâm bước tới chỗ vợ chồng nhà họ Bạch, dừng lại trước mặt Bạch Sùng Đức, Bạch Tiêu bỗng nhiên xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

"Các vị." Bạch Tiêu cầm trên tay một bản báo cáo kết quả giám định ADN, đưa bản giám định hướng về phía mọi người: "Đây là bản giám định được tiến hành dưới sự phối hợp của An phu nhân và An Lâm. Chúng tôi đã lấy máu làm xét nghiệm ADN, kết quả cũng chứng minh An Lâm và tôi có quan hệ huyết thống."

Phóng viên tại hiện trường lập tức vỗ tay rầm rộ, đã có kết quả xét nghiệm ADN thì chắc chắn tám chín phần mười là đúng rồi. Nhà họ Bạch tìm kiếm con mình bao nhiêu năm trời, bây giờ người cũng đã trở về, rốt cuộc cũng coi như khổ tận cam lai.

An phu nhân hả hê nở một nụ cười đắc thắng, nhìn lướt qua chỗ An Nhu, sau đó ánh mắt dừng trên người dì Triệu, đáy mắt hiện lên vài phần hung ác và nham hiểm.

"Nhưng..."

Bạch Tiêu chuyển ngoặt một cách bất ngờ, lấy ra một bản báo cáo kết quả giám định ADN thứ hai.

"Sau đó chúng tôi lại lấy tóc của An Lâm làm xét nghiệm, nhưng kết quả giám định lần này lại biểu hiện không trùng khớp."

Tiếng vỗ tay trong đại sảnh đột nhiên im bặt, phóng viên sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Chuyện này là sao?

Xét nghiệm máu trùng khớp nhưng xét nghiệm tóc lại không trùng khớp?

"Chúng tôi quyết định để An Lâm làm xét nghiệm thêm hai lần nữa, kết quả giám định đã chứng minh bất luận là máu hay tóc đều không trùng khớp. An Lâm và nhà họ Bạch không có quan hệ huyết thống." Bạch Tiêu lấy ra hai bản báo cáo kết quả giám định ADN, giơ lên cho mọi người nhìn rõ ràng.

Phóng viên và những người ngồi bên dưới xì xào bàn tán không thôi, ánh mắt tò mò khó hiểu đổ dồn lên người An Lâm.

An phu nhân lập tức biến sắc, không nhịn được hỏi: "Có phải đã có nhầm lẫn gì không?"

"Chúng tôi cũng từng nghi ngờ không biết kết quả giám định có xảy ra sai sót gì hay không nên đã lấy máu của An Lâm đến Trung tâm giám định ADN có thẩm quyền để làm xét nghiệm, và kết quả..."Bạch Tiêu đập mạnh một bản báo cáo giám định ADN khác xuống bàn.

"Vẫn không trùng khớp!"

An phu nhân nghẹn họng trân trối, bắn ánh mắt trách cứ về phía An Lâm. Người nhà họ Bạch từng ngấm ngầm dẫn An Lâm đi xét nghiệm ADN nhiều lần như vậy, tại sao nó không thèm nhắc một chữ nào với mình!

Trong đám người liên tục phát ra tiếng thở dài đầy tiếc nuối, nhà họ Bạch tìm kiếm ròng rã bao nhiêu năm, tưởng chừng sắp được tận hưởng niềm vui gia đình sum họp, kết quả chỉ là công dã tràng.

"Nếu An Lâm không phải là con ruột của nhà họ Bạch, tại sao lần đầu tiên xét nghiệm máu lại trùng khớp hả?" Bạch Tiêu nhìn chằm chằm An phu nhân, bước lên về phía một bước.

"Trải qua quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện nhà họ An còn có một đứa con, chính là anh trai của An Lâm, tên là An Nhu." Bạch Tiêu nhìn về phía An Nhu, mọi người cũng sôi nổi nhìn theo tầm mắt của Bạch Tiêu.

Khác hoàn toàn với dung mạo thanh tú của An Lâm, cậu thiếu niên tên An Nhu này người cũng như tên, vừa nhìn đã thấy ngoan ngoãn mềm mại, con ngươi màu hổ phách trong sáng dễ lay động lòng người, gương mặt mang theo ba phần khí khái ở độ tuổi thiếu niên. Lúc này cậu đang cầm trên tay một miếng điểm tâm, cảm nhận được tầm mắt của mọi người nhìn qua đây bèn nhanh chóng ngốn miếng bánh vào miệng.

Hai bên má của cậu thiếu niên hơi phồng lên, quai hàm len lén cử động mấy cái, hành động này không khỏi khiến người ta liên tưởng tới một loài động vật nhỏ bé đáng yêu.

"Chuyện đã tới nước này, bà muốn tôi nói hết tất cả thay bà hay tự mình thừa nhận đây?" Bạch Tiêu ung dung nhìn về phía An phu nhân.

"Hừ!" An phu nhân cười khinh nhìn An Nhu: "Chắc mọi người không biết tính tình của thằng bé An Nhu này, từ nhỏ nó đã không biết kính trọng trưởng bối, tâm cơ hiểm độc. Từ khi gả vào nhà họ Mạc thì coi mình từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, không thèm đoái hoài gì đến người nhà. Sao nó có thể là con trai của nhà họ Bạch được!"

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía An Nhu, chợt phát hiện cậu thiếu niên không hề hớn gì khi bị mẹ ruột chỉ trích thậm tệ.

Cậu thiếu niên An Nhu này... Sao có thể là loại người như thế?

"Mẹ."

An Lâm đột nhiên gọi An phu nhân, mọi người lập tức bị thu hút sự chú ý.

"Mẹ đừng bôi nhọ An Nhu nữa." Sắc mặt An Lâm đầy thành khẩn: "Kết quả giám định đã bày rành rành ra trước mặt, mẹ tưởng một chút máu mà mẹ rút của anh trai còn có tác dụng sao?"

An phu nhân tức điên người đứng bật dậy, nhanh chóng chối bay chối biến: "Con nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà rút máu hả? Rõ ràng kết quả giám định ADN của người nhà họ Bạch không đúng!"

Chuyện rút máu của An Nhu, An phu nhân căn bản không dám nói cho người khác biết, tại sao An Lâm lại biết!

"Phải không?" Bạch Tiêu cười như không cười, tầm mắt dừng lại tại một chỗ nào đó.

Tại vị trí đó có một cô gái đang ngồi, thấp thỏm lo lắng chứng kiến toàn bộ quá trình từ nãy đến giờ. Cô gái thấy Bạch Tiêu nhìn mình ra hiệu, lập tức đứng dậy lấy ra thẻ chứng nhận nghề nghiệp của mình.

"Tôi là nhân viên công tác của xe hiến máu nhân đạo. Tôi có thể làm chứng An phu nhân đã dẫn theo một cậu sinh viên tên An Nhu bước vào trong xe hiến máu và rút máu cậu ấy. Số máu này không được đăng ký cũng không được nhập vào kho máu."

"Bởi vì cách làm này không phù hợp với quy định nên khi đó tôi còn cảm thấy rất khó hiểu. Sau đó có người muốn xoá camera theo dõi trên xe nhưng tôi đã lén lút sao chép lại một phần."

An Nhu kinh ngạc nhìn qua đây, nếu cậu nhớ không nhầm thì chị gái này chính là nhân viên công tác cậu từng gặp trên xe hiến máu, còn tặng cậu nước glucose sau khi hiến máu.

Bởi vì nhân viên công tác trên xe hiến máu đều mang khẩu trang nên phải đến khi chị gái này lên tiếng nói chuyện thì An Nhu mới nhận ra.

"Đừng có ăn không nói có!" An phu nhân nhanh chóng phản bác lại: "Tôi chỉ trùng hợp ngồi trên chiếc xe An Nhu hiến máu thôi. Cô có bằng chứng nào chứng minh tôi lấy máu của An Nhu làm xét nghiệm ADN không?"

Cô gái nghẹn họng không nói được lời nào, Bạch Tiêu giơ tay ra hiệu cô gái ngồi xuống.

"Bà tưởng chúng tôi chỉ có nhiêu đó bằng chứng thôi sao?" Bạch Tiêu mỉm cười vỗ tay một cái, một đoạn ghi âm lập tức vang vọng khắp căn phòng.

"Mẹ muốn làm gì?"

Đây là giọng của An Lâm.

"Mẹ cũng muốn bán con đi giống anh trai hả?"

Nghe thấy đoạn mở đầu này, sắc mặt An phu nhân không khỏi trắng bệch.

Ngay sau đó là giọng của An phu nhân.

"Nó chỉ là con của một con tiện nhân không coi ai ra gì, con mới là con trai bảo bối của mẹ..."

"Bây giờ người nhà của nó đã tìm tới tận cửa, mẹ muốn con thay thế nó trở thành con trai của nhà họ Bạch. Mẹ muốn con tra tấn con tiện nhân kia, tốt nhất là khiến cho họ cửa nát nhà tan..."

Hiện trường nhanh chóng phát ra tiếng kinh hô, mọi người nhìn về phía An phu nhân với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Triệu Minh Nguyệt nhìn chằm chằm An phu nhân, sắc mặt lạnh như băng.

"Tôi không có nói những lời này! An phu nhân lùi về sau hai bước, thần sắc hoang mang nhìn An Lâm.

An Lâm chột dạ quay đầu qua chỗ khác, không dám đối diện với An phu nhân.

"Sau khi nghe được đoạn ghi âm này chúng tôi mới bắt đầu nghi ngờ không biết rốt cuộc năm đó em trai tôi thật sự bị lạc đường hay bị người khác bắt cóc." Bạch Tiêu nhìn chằm chằm An phu nhân: "Bà từng nói với chúng tôi là bà nhặt được một đứa trẻ trong lúc đi dạo phố với bạn bè, có đúng không?"

Bắt cóc trẻ con và nhặt được trẻ con, đây là hai khái niệm khác nhau một trời một vực.

An phu nhân hoảng hốt nhìn một vòng xung quanh, nhanh chóng tìm được người bên phe mình.

Người phụ nữ vẫy tay với An phu nhân.

"Đúng vậy, tôi nhặt được một đứa trẻ trong lúc đi dạo phố với bạn bè!" An phu nhân cố gắng duy trì sự bình tĩnh nhìn về phía người phụ nữ kia: "Bà ấy có thể làm chứng cho tôi."

"Vậy sao?" Bạch Tiêu mỉm cười, cho người mở máy chiếu.

Hình ảnh đã sớm được chuẩn bị từ trước lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

An phu nhân và người phụ nữ kia ngồi trong một căn phòng, An phu nhân lấy một thứ gì đó từ trong túi xách đưa cho người phụ nữ.

"Đám người nhà họ Bạch này lòng nghi ngờ rất nặng, cứ một hai phải hỏi cho bằng được năm đó khi tôi nhặt được đứa trẻ kia có ai ở bên cạnh nhìn thấy hay không. Tôi tính đi tính lại thì trong đám bạn bè chỉ có bà thân với tôi nhất."

Người phụ nữ kia nhận lấy thứ An phu nhân đưa, nhìn thoáng qua: "Nhưng khi đó tôi vẫn chưa quen biết bà."

"Sao lại không quen biết chứ!" An phu nhân tiếp tục đưa qua một thứ: "Chỉ cần tôi và bà đều nói lúc đó đã quen biết nhau thì làm sao người khác biết chúng ta đang nói dối?"

"Nhưng đây là lừa dối người khác, huống chi còn lừa gạt nhà họ Bạch..." Người phụ nữ kia hơi do dự.

"Chỉ làm cho bọn họ yên lòng thôi." An phu nhân cắn môi, tiếp tục đưa thêm một thứ nữa: "Chờ sau khi An Lâm nhận thân với nhà họ Bạch chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt của chúng ta đâu."

"Được rồi." Người phụ nữ kia nhận đồ của An phu nhân, giả vờ đồng ý.

Hai người thống nhất khẩu cung với nhau, sau khi tiễn người phụ nữ kia ra khỏi phòng, An phu nhân ngồi xuống uống trà, vẻ mặt phẫn nộ: "Cái thứ tham lam! Nhiều tiền như vậy cũng không lấp được cái miệng của mụ đàn bà kia, phát tởm muốn chết!"

Mọi người xem xong đoạn video đồng loạt đổ dồn ánh mắt lên người An phu nhân.

An phu nhân trợn trừng mắt nhìn chằm chằm đoạn video, há miệng một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Rõ ràng lúc trước bà ta đã dò hỏi cặn kẽ và biết được trong căn phòng đó không có camera.

"Các người... các người gài bẫy hãm hại tôi!" An phu nhân hoảng loạn không thôi: "Tôi... tôi không có bắt cóc trẻ con!"

"Ồ thế à!" Bạch Tiêu ung dung cười, nhìn về phía một người phụ nữ trung niên.

"An phu nhân." Người phụ nữ trung niên kia đứng dậy, nhìn thẳng vào An phu nhân: "Chắc bà không nhận ra tôi phải không?"

"Bà... bà là..." An phu nhân cảm thấy người phụ nữ trước mặt có hơi quen mắt nhưng trong lúc nhất thời không thể nhớ ra được.

"Tôi là người hầu năm xưa của nhà họ An." Người phụ nữ trung niên đưa mu bàn tay của mình cho An phu nhân nhìn, làn da trên mu bàn tay nhăn nheo dữ tợn, thuần một màu đen xì.

"Đây chính là vết thương do bà dùng nước sôi dội thẳng lên bàn tay của tôi, bà quên mất rồi sao?"

An phu nhân lùi về sau một bước, liên tục lắc đầu: "Tôi không quen biết bà!"

"Tôi vẫn còn giữ hợp đồng thuê mướn lúc trước, còn có một số tấm ảnh." Người phụ nữ trung niên kia đưa qua một cái túi: "Tất cả những thứ trong này đều có thể chứng minh thân phận của tôi."

"Ngài An Hải thích theo đuổi thần tượng nên An phu nhân rất căm hận Bạch phu nhân. Bà xé nát poster của Bạch phu nhân, ở nhà thấy phim điện ảnh của Bạch phu nhân thì điên cuồng mắng chửi. Bà quên hết rồi sao?" Người phụ nữ trung niên lấy ra một tấm ảnh đã được chụp từ nhiều năm trước, trong ảnh là một đống ảnh và poster của Bạch phu nhân bị xé nát tan tành.

"An phu nhân đã cắt nát chiếc áo sơmi có chữ ký của Bạch phu nhân mà ngài An Hải rất trân quý khiến ông ấy tức giận tới nổi sinh bệnh. Sau này tình trạng sức khỏe của ngài An Hải ngày một xấu đi, bà đi tìm Bạch phu nhân muốn xin chữ ký nhưng kết quả lại bị Bạch phu nhân từ chối."

Người phụ nữ trung niên nhìn thẳng vào An phu nhân: "Sau khi trở về nhà bà không có cách kiềm chế được cơn giận dữ, bàn tay của tôi cũng bị bà làm bỏng vào lúc đó."

"Một khoảng thời gian sau đó ngày nào bà cũng đi ra ngoài rất lâu mới trở về, có một ngày đột nhiên bà dẫn về một đứa bé trai, nhốt thằng bé trong phòng không cho ăn uống."

Người phụ nữ trung niên nhìn về phía An Nhu: "Thằng bé khóc tròn một ngày cuối cùng bị tắt tiếng, tôi chịu không nổi nên đã lén lút cho thằng bé uống nước."

An phu nhân cúi đầu, một tay chống lên bàn giữ vững thân thể.

"Sau này ngài An Hải xảy ra chuyện, mặc dù đại nạn không chết nhưng tình huống không được lạc quan cho lắm, ông ấy không thể nói chuyện cũng không thể xuống giường. Bác sĩ nói ngài An Hải còn sống đã là một kỳ tích."

"Có lẽ bà vì chuyện của ngài An Hải nên mới không phản đối đám người hầu chúng tôi cho thằng bé ăn cơm nữa, một tháng sau bà đã sa thải chúng tôi."

Người phụ nữ trung niên nhìn An phu nhân: "Trước khi đuổi chúng tôi đi bà còn uy hiếp nếu chúng tôi dám tiết lộ chuyện của nhà họ An thì sẽ cắt lưỡi chúng tôi, sau đó dìm chết người nhà chúng tôi."

An phu nhân ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên.

"Bà đừng hòng có thể tiếp tục uy hiếp được tôi! Ba mẹ tôi đã qua đời, cũng bởi vì món quà bà ban tặng mà tôi phải rơi vào kết cục không chồng không con suốt cả đời."

"Tôi thấp thỏm lo sợ nửa đời người, bây giờ tôi đã không còn sợ bà nữa. Tôi muốn tận mắt chứng kiến cảnh bà bị tống vào tù, tôi còn hy vọng bà sẽ sống lâu trăm tuổi."

Người phụ nữ trung niên nhìn thẳng vào mắt An phu nhân, không e dè lùi bước.

"Tất cả đều là giả!" An phu nhân điên cuồng quăng hết đồ đạc trên bàn xuống đất, giơ tay chỉ vào Triệu Minh Nguyệt.

"Đều tại con tiện nhân như mày! Mày mới là ả đàn bà lòng dạ độc ác nhất! Mày dựa vào đâu mà lúc nào cũng bày ra dáng vẻ ngạo mạn khinh người, mày dựa vào đâu mà không thèm ký tên cho tao! Mày chẳng qua chỉ là cái thứ xướng ca vô loài thôi!"

An phu nhân tóc tai hỗn loạn, điên điên khùng khùng mắng chửi không ngớt: "Con của mày bị mất tích cũng tại mày không chăm sóc nó cho tốt. Tất cả là lỗi của mày, mày mới là người sai! Mày là một con tiện nhân!"

"Thời điểm bà tìm tôi xin chữ ký là lúc tôi bị tổn thương dây thần kinh cột sống do đóng phim, tay phải của tôi không có cách nào cầm bút được."

Triệu Minh Nguyệt đứng dậy, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ nhìn An phu nhân.

"Lúc đó tôi đã lịch sự giải thích lý do với bà nhưng bà hoàn toàn không để vào tai, chỉ lo mắng chửi tôi." Triệu Minh Nguyệt vỗ bàn một cái "rầm", giọng nói nhuốm đầy sự tức giận: "Tôi dựa vào đâu mà phải ký tên cho hạng người như bà? Bà nghĩ mình xứng sao?"

An phu nhân hoảng sợ lùi về sau một bước, mờ mịt nhìn khắp căn phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người An Nhu.

- -------------------

An phu nhân đã dạy cho chúng ta một bài học: Hãy đu idol một cách văn minh, có lý trí và có chừng mực. Nếu không sẽ xảy ra những bi kịch mà bạn không thể ngờ tới, bởi vì không phải ai cũng có khả năng thấu hiểu và bao dung cho sở thích của bạn.

Mà có ai cấn cấn cái nết của ông An Hải như tôi khum 🤔 Có vợ có con rồi mà hai mắt cứ dán lên người phụ nữ khác, trong nhà treo toàn hình Bạch phu nhân, đi tiệc chỉ lo nhìn chằm chằm Bạch phu nhân chẳng ngó ngàng gì đến vợ, người khác lời ra tiếng vào cũng không thèm để tâm. Nói chung người đã có gia đình muốn đu idol cũng phải có chừng mực, làm quá thì nó ô dề lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK