An Nhu thu tay về, nét mặt đầy nghiêm túc: "Kẻ Điều Hành có khả năng đánh hơi cực kỳ nhạy bén đối với hầu hết những ai sở hữu dị năng, bởi vậy chỉ có những người sống sót bình thường mới có cơ hội tiếp cận hắn. Hơn nữa ngoại hình của tôi còn mang đến lợi thế cực lớn. Dựa theo cách nói của cậu thì gương mặt của tôi trông có vẻ đầy khả ái và ngây ngất lòng người, chính vì lẽ đó mà tôi đã trở thành một thành viên của tiểu đội sát thủ."
Chứng kiến dáng vẻ ngơ ngác của An Lâm, An Nhu nhịn cười vỗ một phát vào vai cậu.
"Đừng sợ, bây giờ chúng ta đang sống trong xã hội pháp trị, đâu cần hở chút là đòi đánh đòi giết chứ. Khốn nạn cỡ như Mạc Thành Hoàn mà tôi còn chưa xử đẹp thì việc gì cậu phải xoắn, chúng ta là bạn bè với nhau mà."
An Lâm há miệng không nói nên lời, mất hồn mất vía nhìn An Nhu.
"Cậu bị làm sao vậy?" Lúc này An Nhu mới muộn màng nhận ra có gì đó không đúng, cho dù có kinh ngạc đi chăng nữa thì cũng không nên trưng ra vẻ mặt như thế này.
An Lâm cúi đầu bụm mặt, một lúc lâu sau vẫn không chịu mở miệng nói lời nào.
"Cậu thấy khó chịu trong người hả?" An Nhu bối rối không hiểu gì cả, nhưng nhìn bộ dạng này của An Lâm trông chẳng khác gì tam quan bị sụp đổ.
"Cậu, cậu..." An Lâm giơ tay lên, sau một hồi sắp xếp lại ngôn ngữ mới đặt câu hỏi: "Lý do khiến cậu bất chấp tất cả cũng phải ám sát Kẻ Điều Hành chắc không phải chỉ vì sự tàn bạo độc ác của hắn thôi đúng không?"
"Làm sao cậu biết được hay vậy?" An Nhu không khỏi ngạc nhiên nhìn An Lâm.
"Tôi... đoán bừa đó mà." An Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hai cái chân không ngừng run cầm cập dưới gầm bàn đã bán đứng.
"Phần lớn xuất phát từ tư thù cá nhân." An Nhu mím môi: "Bí mật này tôi chỉ nói cho một mình tiểu đội trưởng trước đây của tôi biết thôi."
An Nhu cúi đầu uống một ngụm trà đào mật ong, hương vị ngọt thanh chẳng mấy chốc đã tan ra trong miệng.
"Khi mạt thế ập đến, lúc đó tôi còn rất nhỏ, hình như chỉ mới có ba bốn tuổi. Trước khi cha mẹ tôi qua đời đã tận tay giao tôi cho một anh trai hàng xóm tốt bụng. Anh ấy mang tôi theo bên cạnh, ăn cái gì cũng nhường cho tôi ăn trước, luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tôi mỗi khi tôi gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào."
"Nhưng sau đó anh ấy đã bị đội lính thân vệ của Kẻ Điều Hành bắt đi. Bản thân tôi không có dị năng, tương đương với việc không có giá trị lợi dụng, thế là bọn họ đã vứt tôi vào một tòa nhà bỏ hoang để mặc tôi tự sinh tự diệt."
An Nhu cố gắng nhớ lại ký ức trong quá khứ: "Sau nữa có một đội ngũ cướp bóc rũ lòng thương bố thí cho tôi một miếng ăn, nhưng quay đầu đi đã đem tôi bán cho một đội buôn người. Giữa chừng mua đi bán lại rất nhiều lần, tôi không thể nào nhớ nổi. Điều duy nhất mà tôi vẫn còn nhớ kỹ đó là bằng mọi giá phải tìm lại được người anh trai tốt bụng năm xưa. Nhưng mười năm trôi qua, tôi đã sớm quên mất hình dáng năm đó của anh ấy."
An Lâm nhìn chằm chằm An Nhu, đắn đo muốn nói lại thôi.
"Sau này tôi nghe nói Kẻ Điều Hành sẽ tiến hành huấn luyện các dị năng giả bị bắt về thành những con rối lính thân vệ không có tình cảm, ai không phục tùng mệnh lệnh thì sẽ bị giết chết." An Nhu không nhịn được thở dài.
"Thù mới hận cũ cộng gộp lại, vì thế tôi đã thề nhất định phải lấy mạng Kẻ Điều Hành. Có trách thì chỉ trách tại tôi vẫn còn quá non và xanh. Trong thời gian dài đóng giả thành người hầu ẩn nấp bên cạnh Kẻ Điều Hành, khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội tiếp cận đối phương, nhưng khi tôi vừa rút đao ra đã lập tức bị phát hiện, sau đó hắn thẳng tay ném tôi vào nhà tù dưới lòng đất."
Lần này An Lâm không còn lòng dạ nào cười được nữa, sắc mặt nặng nề đến khó coi.
"An Nhu, có bao giờ cậu thử hỏi tại sao mọi chuyện lại xảy ra một cách trùng hợp như vậy chưa? Chẳng hạn như người bạn tù ở chung với cậu tình cờ là một dị năng giả có bàn tay vàng giúp cậu... xuyên vào sách."
Đối với dị năng giả sở hữu sức mạnh nghịch thiên như này, kẻ ngu cũng biết nên tách ra giam giữ riêng.
"Cậu nói vậy là có ý gì?" An Nhu nhíu mày khó hiểu.
"Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa." An Lâm do dự một lát, cuối cùng ghé sát vào người An Nhu.
"Ngày xửa ngày xưa, có một vị tác giả họ An tên Lâm, cậu ta là một tên ngu ngốc hết thuốc chữa."
An Nhu không giấu được vẻ ngạc nhiên quay qua nhìn An Lâm, lập tức nở nụ cười bí hiểm.
"Tôi thích cách mở bài này."
Biểu cảm trên mặt An Lâm nghiêm trọng lạ thường: "Cái tên tác giả An Lâm này đã viết rất nhiều cuốn tiểu thuyết, vừa sáng tác vừa không ngừng tìm kiếm phong cách phù hợp với mình, tệ hơn nữa là trong số đó có hai ba hố đào xong không thèm lấp."
An Nhu nghi ngờ nhìn An Lâm, không hiểu cậu muốn nói cái gì.
"Chắc cậu vẫn còn nhớ An Lâm là một kẻ vô dụng không biết đặt tên, cho nên..." Hơi thở của An Lâm dần gấp gáp, từ từ tiến lại gần An Nhu, nửa người trên gần như dán sát vào người cậu.
An Nhu theo bản năng ngả lưng ra đằng sau, kéo giãn khoảng cách với An Lâm.
An Lâm liếc thoáng qua phần bụng phẳng lì của An Nhu.
Đợi một hồi chỉ thấy An Lâm vẫn giữ nguyên tư thế như thể bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt dính chặt vào bụng An Nhu.
"Đang nói nửa chừng thì ngắt ngang, muốn chọc người khác tức chết hay gì." An Nhu huých vai đầu sỏ gây tội.
An Lâm đột nhiên tỉnh táo lại, tức tốc ngồi trở lại chỗ của mình, cầm ly trà sữa uống từng hớp lớn như chết khát tới nơi.
An Nhu buồn bực nhìn cậu ta: "Cậu nói An Lâm là một kẻ vô dụng không biết đặt tên, sau đó thì sao?"
"Sau đó... không có sau đó." An Lâm uống sạch ly trà sữa trong vòng một nốt nhạc: "Tôi chợt nhớ ra tôi còn có việc gấp phải làm, tôi đi trước đây. Lần sau sẽ mời cậu uống trà sữa nữa nhé."
An Nhu ngồi yên một chỗ, trơ mắt nhìn An Lâm vội vã rời đi nhưng chẳng khác nào bỏ chạy thục mạng, chân mày vô thức nhíu chặt vào nhau.
Rốt cuộc An Lâm muốn nói cái quái gì đây, khi không vừa liếc xuống bụng cậu đã sống chết không chịu mở miệng?
An Nhu khó hiểu tột độ, cúi đầu sờ bụng mình.
Ra khỏi quán trà sữa, An Nhu quyết định nhân dịp hôm nay rảnh rỗi sẽ đi coi nhà mà vợ chồng Bạch Sùng Đức đã chuẩn bị cho mình. Căn hộ cao cấp rộng 350 mét vuông, trong nháy mắt đẩy cửa bước vào, An Nhu gần như có ảo giác mùi tiền xộc thẳng vào mũi.
Người bình thường vĩnh viễn không hiểu được cách tiêu tiền của người nhà giàu.
Phòng khách rộng rãi sáng sủa, thậm chí dư sức đạp xe một vòng dạo quanh nhà. Tham quan xong tất cả các phòng, An Nhu chọn đại một chỗ nằm nghỉ ngơi, nào ngờ nệm ấm chăn êm khiến cậu không muốn đứng dậy.
Nếu chỉ đơn thuần là quét dọn cả căn hộ... ước chừng cũng phải mất cỡ một hai tiếng.
An Nhu khép hờ mắt, chậm rãi đặt tay lên bụng, cầm lòng không được nhớ đến biểu hiện lạ lùng hôm nay của An Lâm. Dường như... có chỗ nào đó sai sai thì phải.
Làm sao An Lâm biết được cậu có mối thù không đội trời chung với Kẻ Điều Hành?
Còn nói mình là một tên vô dụng không biết đặt tên, thế thì có liên quan gì đến cậu.
Ngẫm lại những vấn đề mà An Lâm đã hỏi, trong lúc nhất thời An Nhu không khỏi dấy lên vài phần nghi ngờ.
Đúng vậy, tại sao cậu ám sát Kẻ Điều Hành không thành rồi bị ném vào nhà tù dưới lòng đất, vì sao cố tình trùng hợp đến thế, bạn tù ở chung với cậu lại là một dị năng giả có khả năng đưa người khác xuyên vào tiểu thuyết?
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, An Nhu bò dậy khỏi chiếc giường êm ái, hai tay chống cằm, đầu óc không ngừng vận chuyển.
Trong chốc lát chẳng thể nghĩ ra được đáp án, nhưng trực giác nói cho An Nhu biết trong tay cậu đang nắm giữ một số manh mối quan trọng, chỉ là không có cách nào xâu chuỗi chúng lại với nhau.
Điện thoại đổ chuông hai lần, An Nhu mở máy lên, thím Dương gửi tin nhắn nói là trong nhà có khách không mời mà đến.
Hết người này báo tới người kia báo, đúng là không chịu để yên mà.
An Nhu nhíu mày thật sâu, đứng dậy đi ra cửa, vừa vuốt ve bụng vừa cẩn thận ngắm nghía căn hộ trống trải yên tĩnh này, thật lòng mà nói cậu có chút không nỡ rời đi.
Quá mệt mỏi khi phải tiếp đãi đám người không có ý tốt đến nhà làm khách, hơn nữa tính toán đâu ra đó thì hôm nay lại đến ngày chơi trò vận động hai người với chú Mạc.
Dùng hết sạch cả một túi thạch trái cây rồi!
Ngồi trong xe, An Nhu vừa lướt tìm kẹo nổ tình thú vừa than thầm bản thân sắp sửa dùng hết mấy mánh khóe trên giường rồi.
Vừa tiến vào biệt thự, An Nhu đã bắt gặp ánh mắt đầy khó xử của thím Dương, còn khách không mời mà đến chính là mấy người bên dòng chi nhà họ Mạc. Đám người này vừa thấy cậu đã hồ hởi cười hớn hở.
An Nhu không ưa đám thân thích bên dòng chi, không ngờ mấy người này còn dẫn theo cả con cái đến đây. Thấy cậu đi tới thì cố ý véo mạnh vào người bọn trẻ, khung cảnh tức khắc trở nên hỗn loạn, tiếng gào khóc om tỏi chấn động cả lỗ tai.
"Thím không cho bọn họ vào nhà, bọn họ liền giở trò khóc lóc ăn vạ ở trước cửa." Thím Dương cũng bó tay hết cách: "Còn không ngừng làm trời làm đất."
"Đã báo với chú Mạc chưa thím?" An Nhu đau đầu không thôi.
"Thư ký Lý nhận điện thoại, nói rằng cậu chủ Thịnh Hoan đang bận gặp mặt đối tác quan trọng, cụ thể là chủ tịch của một tập đoàn lớn để bàn về việc hợp tác. Còn nói đợi sau khi xong việc sẽ báo lại cho cậu Thịnh Hoan." Thím Dương thở dài.
"Có chuyện gì thì nói mau." An Nhu đi thẳng vào vấn đề, cau mày nhìn đám người đang đứng trước mặt.
"Theo đúng vai vế thì chúng tôi nên gọi cậu một tiếng "anh dâu" mới phải phép." Một người đàn ông bước lên trước, túm lấy cánh tay của một đứa bé khóc đến mức lấm lem mặt mũi.
"Không phải chúng tôi cố tình đến đây gây sự, cũng tại anh họ Thịnh Hoan nhất quyết không chịu chừa cho chúng tôi một con đường sống." Sắc mặt đối phương uất ức.
"Cái gì mà không chừa cho mấy người một đường sống?" An Nhu cười khẩy.
"Trước đây khi ông cụ Mạc còn làm gia chủ, nhà chúng tôi đông người nhiều miệng ăn, tình hình kinh tế thì không mấy dư dả, ông cụ thấy chúng tôi đáng thương nên mỗi tháng đều chu cấp khoảng mười mấy vạn (10 vạn = 346 triệu VND)."
"Nhưng kể từ khi anh họ Thịnh Hoan lên nắm quyền, cả tháng nay chúng tôi chưa nhận được bất cứ một đồng nào."
Người đàn ông đẩy con mình lên phía trước, An Nhu vội lùi về sau một bước, một tay đỡ lấy cậu bé, tay còn lại vô thức bảo vệ bụng.
"Bọn trẻ ở nhà đang trong tuổi ăn tuổi học, một ngày phát sinh đủ loại chi tiêu, việc gì cũng cần đến tiền. Anh dâu nói một câu công bằng đi, anh họ Thịnh Hoan làm như vậy có phải là không chừa cho chúng tôi một con đường sống hay không." Người đàn ông thể hiện thái độ bất mãn ra mặt, mấy người khác cũng nhao nhao phụ hoạ theo.
"Bộ các người không có tay có chân hả?" An Nhu nhăn mày: "Chỉ biết sống dựa vào tiền chu cấp của gia tộc, còn bản thân thì ăn không ngồi rồi tha hồ chơi bời lêu lổng?"
"Anh dâu này, đâu thể nói như vậy được." Đối phương đã có chuẩn bị từ trước, lập tức lấy ra một phần hồ sơ bệnh án: "Gan của tôi có vấn đề nên không thể làm việc kiếm tiền, vợ tôi thì bận nuôi dạy con cái. Đều là người một nhà, ít nhiều gì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, đó không phải là việc nên làm sao? Nhà chúng tôi thật sự rất cần số tiền này."
"Đúng đó, tôi cũng có bệnh trong người." Mấy người còn lại đồng loạt đứng dậy, trên tay người nào người nấy đều cầm sẵn hồ sơ bệnh án. An Nhu liếc sơ qua, đại khái là xuất phát từ cùng một bệnh viện, đến cả chữ ký của bác sĩ cũng là của cùng một người."
Mấy người này có sở thích mua hàng theo lố hả?
"Có bệnh thì phải trị." Nét mặt An Nhu dửng dưng vô cảm: "Hay là sắp xếp cho mấy người vào ở trong bệnh viện tư nhân của nhà họ Mạc nằm dưỡng bệnh có được không?"
"Còn mấy đứa nhỏ thì sao, làm vậy không được đâu..." Người đàn ông xòe tay ra làm động tác đếm tiền: "Nếu để tin tức gia chủ của nhà họ Mạc thấy người trong nhà gặp khó khăn nhưng bỏ mặc không chịu giúp bị truyền ra ngoài, có khi sẽ khó coi lắm đấy."
"Các người nghèo khổ thật ư?" An Nhu trợn trắng mắt, chỉ vào chiếc thắt lưng bên hông gã: "Gucci đồ, một cái cũng cỡ mấy triệu. Vậy là đang gặp khó khăn dữ chưa?"
"À thì... cái này chỉ là hàng fake thôi." Người đàn ông cúi đầu định cởi thắt lưng, An Nhu giơ tay ý bảo đối phương dừng lại.
"Cho các người hai sự lựa chọn."
"Thứ nhất, đi tìm ông cụ Mạc hoặc Mạc Thịnh Hoan mà khóc lóc kể lể, đừng có ở đây giả nghèo với tôi. Mấy người cũng biết chỗ dựa của tôi là ai rồi đấy, một khi tôi mà đã nóng máu lên thì đừng hỏi sao tôi đóng gói các người lại rồi giao đến tận nhà!"
"Thứ hai, tiếp tục ở đây ăn vạ. Nhưng đừng có mơ tôi sẽ đưa cho các người một đồng nào, cũng đừng trách tôi không nể mặt thân thích báo cảnh sát bắt các người. Đến lúc đó nói không chừng mấy người còn được tặng miễn phí một cặp vòng tay bằng bạc nguyên chất nữa đấy."
Đây là tình cảnh mà Mạc Thịnh Hoan phải đối mặt sau khi tiếp quản nhà họ Mạc.
An Nhu hít một hơi thật sâu, đột nhiên bụng nhói nhói khó chịu, xem ra phải nhanh chóng tiễn vong đám người này đi.
"Tôi đếm đến ba, nếu còn không chịu cút xéo thì tôi sẽ tiễn các người lên xe cảnh sát." An Nhu ngồi xuống, mở điện thoại lên bấm số 110: "Một!"
"Anh dâu, có lý nào lại đối xử với chúng tôi như thế. Con trai, mau cầu xin chú dâu của con đi." Người đàn ông nóng nảy quát tháo.
Mắt thấy mấy đứa trẻ sợ sệt quỳ xuống, An Nhu đứng bật dậy xua đổ tách trà trên bàn, đồ đạc rơi vãi đầy đất, đằng đằng sát khí chỉ vào chóp mũi gã đàn ông cầm đầu: "Hai!"
Mấy tên đàn ông bị doạ cho đứng hình, còn bọn trẻ thì sợ đến hoảng hồn.
"Ba!" An Nhu đè mạnh xuống phím gọi, ánh mắt để lộ vài phần hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Một cặp cha con vội vàng vắt chân lên cổ bỏ chạy, những kẻ khác thấy vậy cũng nháo nhào tháo chạy ra ngoài. Đợi đám người này biến khỏi tầm mắt, An Nhu lập tức ngồi bệt xuống ghế, lấy tay ôm bụng, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Phòng khách triệt để biến thành một bãi chiến trường, tách trà vỡ tan tành, nước trà bắn tung tóe ra sàn, dấu chân dính đầy nước của đám đàn ông và trẻ con kéo dài đến tận cửa.
"Thím Dương." An Nhu hít thở thật sâu cố gắng ổn định cảm xúc: "Nếu sau này đám người đó còn đến kiếm chuyện nữa, cho dù bọn họ có treo cổ tập thể ở ngoài cổng, thím nhớ tuyệt đối đừng dẫn chó vào nhà."
"Được." Thím Dương áy náy bưng trà đến: "Cậu An, trong người thấy không khỏe hả?"
"Cho con xin miếng nước ấm đi ạ, đừng pha trà." An Nhu mím môi: "Chỉ là bị chọc tức nên mới khó chịu trong người."
Thím Dương bưng một ly nước ấm đến, An Nhu uống vài hớp rồi nghỉ ngơi thêm một lát mới dần dần lấy lại sức.
Nhìn đống hỗn loạn dưới đất, lại nhớ đến việc hàng đêm phải thấp thỏm che giấu chuyện cái thai, cứ sống như này mãi, chắc cậu phải mệt thân mệt tâm tới chết mất.
An Lâm nói rất đúng, sớm muộn gì cái thai trong bụng cũng không giấu được nữa, chung quy giấy không thể gói được lửa. Chi bằng chạy ngay đi trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn, quan trọng nhất là có thể bảo vệ đứa bé thật an toàn.
Tình trạng hiện tại của chú Mạc trên cơ bản đã ổn định hoàn toàn, có thể tự đi làm một mình cũng như tự ăn cơm một mình. Dù cậu không có ở đây thì chú Mạc vẫn có thể tự lo cho mình.
An Nhu đang mải mê suy nghĩ nên mở lời như thế nào với Mạc Thịnh Hoan, đột nhiên điện thoại rung lên vài cái, cậu cúi đầu nhìn xuống, chú Mạc gửi tới lời mời gọi video.
An Nhu ngẫm nghĩ giây lát bèn chuyển sang chế độ nghe tiếng không thấy hình, ngay sau đó cuộc gọi đã được kết nối.
"Nhu Nhu?" Đầu bên kia điện thoại là giọng nói sốt ruột của Mạc Thịnh Hoan.
"Chú Mạc." An Nhu đứng dậy đi thẳng lên lầu hai, trực tiếp dội một quả bom: "Em muốn dọn ra ở riêng."
Người đàn ông im lặng một lúc, rất lâu sau mới chậm rì đáp lại một chữ "Không" đầy tủi thân.
An Nhu mở cửa tủ quần áo, nhìn một tủ chất đầy quần áo do chú Mạc mua cho cậu, lại nhìn một vòng quanh phòng, dường như toàn bộ đều là đồ đạc của Mạc Thịnh Hoan.
Cúi đầu sờ bụng mình, An Nhu khẽ mím môi.
"Vậy chúng ta ly hôn đi."
Điện thoại bị thẳng tay cúp cái rụp, cứ như thể chỉ cần cúp máy thật nhanh là có thể coi như câu nói kia chưa từng tồn tại vậy.
An Nhu thầm cười khổ, mau chóng thu dọn sách vở và một số thiết bị dùng để livestream, còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng thắng xe chói tai ở ngoài sân.
Cậu cầm hành lý đi xuống lầu, bên tai truyền đến âm thanh hốt hoảng của Mạc Thịnh Hoan.
"Nhu Nhu, em đừng đi mà!"
An Nhu đứng trên bậc thang, chăm chú nhìn chú Mạc sải bước tới gần, bởi vì chạy quá nhanh mà đầu tóc rối tung.
Mạc Thịnh Hoan ngơ ngác nhìn hành lý đã được thu dọn xong xuôi bên chân An Nhu, giương mắt lẳng lặng nhìn cậu.
An Nhu nhìn con ngươi đen láy đong đầy ánh nước, khoé mắt hơi ửng hồng, giống như một con thú đáng thương bị ruồng bỏ. Chỉ cần chớp mắt nhẹ một cái thôi là nước mắt đã rơi xuống như mưa.
"Em à..." Sắc mặt Mạc Thịnh Hoan tái nhợt, giơ tay muốn giật lấy túi hành lý trên tay cậu thiếu niên. An Nhu lách nhẹ người qua một bên, tức tốc giấu đồ ra sau lưng.
"Em không muốn tiếp tục ở đây nữa." An Nhu rũ mắt xuống, gương mặt khổ sở.
Bầu không khí bỗng chốc yên lặng đến đáng sợ, người đàn ông đối diện không nói năng lời nào.
"Cậu chủ Thịnh Hoan!" Thím Dương hét lên một tiếng, An Nhu lập tức ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan ngã rạp ra đằng sau.
Chú Mạc chết tâm nhìu một chút, mau giải cứu Diễm Hoan:))