Vì một phút ngu ngốc bất cẩn mà toi đã lỡ tay xoá bản edit, để rồi cặm cụi ngồi gõ lại chương này, cho nên hôm nay mới đăng muộn như vậy đấy!
Chương 133: Làm phản theo phe khác
“Tôi còn có thể làm gì?” Trương Vân theo bản năng ngồi rụt lại tránh xa An Nhu.
“Làm chuyện bà nên làm.” An Nhu đưa danh sách cho Mạc Thịnh Hoan, mỉm cười nhìn bà ta.
“Tôi nên làm?” Trương Vân mờ mịt: “Báo cảnh sát... Hay nói cho ông cụ biết chuyện này?”
“Nếu báo cảnh sát thì chúng ta không có chứng cứ trực tiếp, tên bác sĩ kia cũng đã trốn ra nước ngoài. Còn về hộ lý, Mạc Thịnh Khang hoàn toàn có thể giải thích rằng sở dĩ ông ta cho bọn họ nhiều lợi ích là để bồi thường thay cho Mạc Thịnh Hoan.” An Nhu cân nhắc: “Cho nên chúng ta nhất định phải dụ rắn ra khỏi hang.”
“Tôi không hiểu lắm.” Trương Vân khó xử lắc đầu. Chỉ trong một buổi sáng hôm nay mà bà ta cảm giác mình đã dùng hết tế bào não của cả năm rồi.
Nói thật, nếu bà ta thông minh đến mức đó thì lúc đi học đã không làm chị đại.
“Chẳng phải Mạc Thịnh Khang muốn bà ra tay với tôi sao?” An Nhu mỉm cười: “Bà có thể thử nghe theo ông ta.”
“Không không không!” Trương Vân liên tục xua tay, vô thức ngồi dịch về sau.
“Cũng không phải kêu bà ra tay thật.”
An Nhu thở dài: “Tôi dám khẳng định mục đích Mạc Thịnh Khang xúi giục bà hại tôi không hề đơn giản đâu.”
“Nghĩa là sao?” Trong mắt Trương Vân tràn đầy nghi hoặc.
“Bà cảm thấy cho dù bà thật sự muốn hại tôi thì có thể thành công sao?” An Nhu nghiêm túc hỏi người mẹ chồng cũ đối diện.
Đừng nói kiếp này, dù là đời trước, trong tình huống Trương Vân có điều kiện tốt như thế mà muốn trị An Nhu cũng liên tục thất bại, chỉ có thể ỷ vào thân phận mẹ chồng mà lấy chuyện nhà ra để chèn ép An Nhu.
Hiện giờ bên cạnh An Nhu có Mạc Thịnh Hoan, ông cụ Mạc đứng về phía cậu, còn có người nhà họ Bạch, tùy tiện một người thôi cũng có thể hành cho Trương Vân không rên được tiếng nào.
Không nói người khác, trước đây An Nhu có thể dạy dỗ bà ta ở trước mặt bao nhiêu người, dù bây giờ cậu đang mang thai thì vẫn có thể đè bà ta xuống đất xử đẹp.
Với IQ và EQ của bà ta, nếu muốn hại An Nhu thì hầu như không có khả năng thành công.
Trương Vân cau mày, suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng lắc đầu.
Đừng nói một chọi một, dù có gọi người tới thì người bị thương vẫn sẽ là bà ta.
“Vậy bà cảm thấy Mạc Thịnh Khang sẽ không nghĩ tới điểm này sao?” An Nhu nhìn Trương Vân, giơ tay sờ bụng mình.
Trương Vân ngẩn người, cẩn thận suy ngẫm một lúc, quả thật đúng là vậy!
Tâm tư Mạc Thịnh Khang thâm trầm cỡ đó, sao có thể không nghĩ ra mình hoàn toàn không đối phó được với An Nhu?
“Vậy sao ông ta lại xúi giục tôi!” Trương Vân khó hiểu.
Có khác gì kêu vợ mình tới nộp mạng đâu?
An Nhu lẳng lặng nhìn Trương Vân.
Trương Vân ngây ngốc nhìn cậu thiếu niên đối diện, rõ ràng vẫn chưa hiểu lắm.
“Ở trong mắt Mạc Thịnh Khang, bà đã là thứ vứt đi rồi.” An Nhu bất đắc dĩ nói thẳng ra: “Ông ta muốn lợi dụng chút giá trị còn sót lại của bà, giống như người hộ lý kia vậy, tiếp theo chắc chắn ông ta vẫn sẽ còn thủ đoạn khác.”
Trương Vân hoàn toàn ngây người.
Sao có thể...
Vợ chồng hai mươi năm, sớm chiều ở chung. Dù tính tình của mình có tồi tệ, nhưng mình sinh con cho ông ta, giữ gìn cái nhà này, không có công lao thì cũng có khổ lao!
“Bà có thể ngẫm lại, nếu như bà nghe theo lời Mạc Thịnh Khang mà hại tôi thì sẽ có hậu quả gì.” An Nhu thở dài, để Trương Vân tự mình suy nghĩ.
“Tôi...” Trương Vân chỉ thốt ra được một chữ, còn lại không nói nên lời.
Đúng vậy, nếu như mình thật sự ra tay với An Nhu, Mạc Thịnh Hoan sẽ là người đầu tiên tuyệt đối không bỏ qua cho mình. Cho dù có may mắn giữ lại được cái mạng, ông cụ Mạc cũng sẽ kêu Mạc Thịnh Khang ly hôn với mình, Thành Hoàn nhất định cũng sẽ không muốn nhận người mẹ như mình.
Còn ba mẹ mình, dù muốn cứu cũng lực bất tòng tâm.
Kết cục chính là chỉ có mình vào tù, mọi người xa lánh, vạn lời thoá mạ, không khéo còn phải trải qua nửa đời sau ở trong tù!
Trương Vân càng nghĩ càng hãi hùng khiếp vía.
Mạc Thịnh Khang, ông ta quá tàn nhẫn!
“Chúng tôi... Dù sao đi nữa cũng là vợ chồng mà.” Trương Vân chua xót nói: “Sao ông ta có thể đối xử với tôi như vậy.”
“Nếu bà không tin thì có thể làm theo kế hoạch của tôi, để xem Mạc Thịnh Khang sẽ có thái độ như thế nào.” Trong lòng An Nhu đã có dự tính: “Đúng lúc tôi cũng muốn coi thử xem tiếp theo ông ta có dự tính gì.”
Bàn tay đột nhiên bị nắm chặt, An Nhu quay qua thì thấy Mạc Thịnh Hoan nhìn mình với ánh mắt nặng trĩu, chậm rãi lắc đầu.
Chú Mạc đang lo lắng sao?
An Nhu thấy vậy bèn an ủi Mạc Thịnh Hoan: “Chú yên tâm, em không sao đâu, chỉ là phối hợp diễn kịch mà thôi.”
An Nhu cũng có tâm tư riêng của mình.
Lúc trước chú Mạc bệnh nặng chưa khỏi, bị Mạc Thịnh Khang ức hiếp đến thê thảm, làm sao có thể nhịn được, không trả thù chẳng lẽ còn ngồi nhìn ông ta tiếp tục âm thầm tác quái?
Cơ hội trước mắt rất khó có được.
Mạc Thịnh Khang cho rằng đã bắt được thóp vào thời điểm cậu yếu ớt nhất, giống như tấn công một con dã thú đang mang thai, bởi vì thân thể dã thú bị hạn chế mà không thể phát huy được bằng một phần ba sức mạnh như lúc bình thường.
Nhưng dã thú cũng nhân cơ hội này dẫn dụ kẻ địch giao tranh trực diện, đạp lên xác kẻ địch, đồng tử dựng thẳng, răng nanh dính đầy máu, gầm rú châm biếm. Cho dù ta chỉ có thể phát huy một phần ba sức mạnh, còn lâu mi mới là đối thủ của ta!
An Nhu muốn làm một con dã thú như vậy.
Trương Vân nhìn Mạc Thịnh Hoan rồi lại nhìn An Nhu, do dự hỏi: “Vậy tôi nên làm gì đây?”
“Sau khi trở về bà tìm một thời cơ thích hợp nói với Mạc Thịnh Khang là bà rất bất mãn với tôi nhưng không biết phải làm sao bây giờ, để Mạc Thịnh Khang chỉ dẫn cho bà.” An Nhu nhanh chóng trả lời: “Tốt nhất có thể chuẩn bị máy ghi âm, tôi phải biết cụ thể kế hoạch mà ông ta lợi dụng bà để đối phó tôi.”
“Được...” Trương Vân cúi đầu, có hơi thấp thỏm.
“Nếu muốn phản bội thì dứt khoát phản bội, lập trường phải rõ ràng, đừng có gió chiều nào theo chiều nấy.” An Nhu nhấn mạnh: “Nếu bà vẫn chưa nghĩ kỹ thì có thể suy nghĩ tiếp.”
Tưởng tượng hậu quả nếu mình nghe lời Mạc Thịnh Khang, Trương Vân lập tức run rẩy.
“Tôi nghĩ kỹ rồi!”
“Tốt.” An Nhu nở nụ cười: “Giữ liên lạc, chú ý đừng để Mạc Thịnh Khang phát hiện bà lén gặp mặt chúng tôi, bình thường ở bên cạnh ông ta cũng chú ý nhiều hơn.”
Trương Vân liên tục gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì đó, ngập ngừng muốn mở miệng.
“Nói thẳng đi.” Đến giờ An Nhu vẫn chưa ăn cơm, hai đứa nhỏ trong bụng đã bắt đầu kháng nghị rồi.
“Vậy... nếu như tôi phối hợp diễn cho xong với cậu, có khi nào cậu sẽ đâm lao thì theo lao, đến cuối cùng không chịu giải thích cho tôi hay không?” Trương Vân có vẻ lo lắng.
“Bà yên tâm đi, tôi còn muốn tích đức cho con mình.” An Nhu nói: “Chờ sau khi chúng ta lôi Mạc Thịnh Khang và người sau lưng ông ta ra ánh sáng, tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho bà."
“Cảm ơn, cảm ơn!” Trương Vân thở phào nhẹ nhõm, vui mừng liên tục nói cảm ơn.
Nhìn Trương Vân lén lút rời đi, cuối cùng An Nhu cũng có thể ăn cơm. Đồ ăn hơi nguội, Mạc Thịnh Hoan mượn lò vi sóng của quán cà phê hâm nóng lại rồi bưng lên bàn.
Cậu nhìn qua bên cạnh, nhận ra ánh mắt chú Mạc sâu thẳm, tay cầm đũa dùng sức rất mạnh.
“Ông xã.” An Nhu đặt tay lên mu bàn tay Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan khẽ nhíu mày nhìn cậu.
“Em biết chú không muốn để em mạo hiểm, nhưng đối với em thì chuyện này cũng không tính là nguy hiểm.” An Nhu nói rất thoải mái.
Mạc Thịnh Hoan nhìn chằm chằm vào An Nhu, không nhanh không chậm lắc đầu với cậu.
“Đợi thêm đi.”
An Nhu sờ bụng mình, bất đắc dĩ mỉm cười.
“Em biết chú Mạc đã có tính toán với Mạc Thịnh Khang cả rồi.”
Mạc Thịnh Hoan nhướng mày im lặng nhìn An Nhu.
“Bởi vì trong chuyện hộ lý, chú là người trong cuộc, cũng là người hiểu rõ tình hình nhất.” An Nhu nghiêm túc nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Chú muốn làm rõ rốt cuộc là ai đã hại mình.” An Nhu nói ra suy đoán của mình.
“Với tính cách của Trương Vân, bà ta tuyệt đối không phải người có tâm tư kín đáo. Thật ra chỉ cần nhìn thấu bản tính của Trương Vân, không khó để đoán ra người sau lưng bà ta là ai.”
Mạc Thành Hoàn còn quá trẻ, anh ta cũng không có nhiều tiền bạc và mối quan hệ để thực hiện những kế hoạch này. Lúc đó Mạc Đoá Đoá vẫn luôn ở tỉnh ngoài, tin tức không thông, vậy chỉ còn lại mỗi Mạc Thịnh Khang thôi.
“Em nghe nói có không ít người dùng đồ cổ và tranh chữ để rửa tiền, thậm chí là hối lộ. Đôi khi còn có thể hoàn thành một vài giao dịch mà không để lại dấu vết.” An Nhu nói ra suy đoán dễ hiểu của mình.
“Cho nên có phải chú Mạc đã đoán được điều này từ lâu rồi đúng không?”
Mạc Thịnh Hoan đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay An Nhu.
“Em có thể nhìn ra lúc trước chú Mạc không thích đến công ty tí nào, nhưng chú vẫn đi, không chỉ vì ba ngã bệnh.” An Nhu mím môi.
“Bởi vì chú biết nếu chú kiên quyết không đi, vậy ông cụ sẽ giao lại cho Mạc Thành Hoàn. Một khi Mạc Thành Hoàn cắm rễ ở công ty, thế lực tất sẽ mạnh lên, đến lúc đó chú muốn đối phó với Mạc Thịnh Khang sẽ càng khó hơn.”
"Còn nữa, sau khi biết em mang thai, điều kiện để chú tiếp quản công ty chính là số cổ phần trong tay ông cụ. Em vốn tưởng chú muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, nhưng về sau em phát hiện mình đã nghĩ sai.” An Nhu hơi ngại ngùng cúi đầu."
"Có lẽ từ lúc đó chú đã bắt đầu tính toán, chú muốn tạm dừng trả thù người ngoài, muốn dành cho em sự an toàn tuyệt đối trong giai đoạn em yếu ớt nhất."
"Nhưng đồng thời chú cũng phải đứng vững gót chân, cho nên cách tốt nhất là có được 50% trở lên cổ phần của công ty, có được quyền lên tiếng tuyệt đối, gạt cả nhà Mạc Thịnh Khang ra khỏi công ty."
"Còn về Mạc Đoá Đoá, chắc chú vẫn còn ghim chuyện lần đó xảy ra ở bể bơi, cho nên mới ra tay trừng trị cô ta nhanh gọn và tàn nhẫn, sẵn tiện để cho ba sáng mắt ra, cũng như cảnh cáo Mạc Thịnh Khang."
An Nhu gãi đầu, chăm chú quan sát biểu cảm của Mạc Thịnh Hoan, muốn xem thử rốt cuộc mình đoán đúng hay không.
Nghe cậu suy đoán, thấy cậu dừng lại bèn rót ly nước đưa cho cậu.
An Nhu dở khóc dở cười nhận ly nước, đã khát thật, nói nhiều đúng là có hơi khô cổ họng.
“Tóm lại...” An Nhu uống hai hớp nước rồi buông ly xuống, ánh mắt sáng rực nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Ông xã, chú muốn tạm dừng, nhưng đối phương lại không muốn. Ông ta còn muốn giáng một đòn trí mạng vào lúc em yếu ớt nhất, chúng ta không thể chờ được nữa.” An Nhu cảm giác như mình đang mở đại hội động vậy.
“Cho nên lần này là cơ hội tốt.” An Nhu kéo tay Mạc Thịnh Hoan đặt lên bụng mình.
“Em sẽ bảo đảm an toàn cho bản thân, cũng sẽ bảo vệ con an toàn, ông xã muốn làm gì thì cứ làm, em ở bên này cũng sẽ không dừng tay.”
Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, yên lặng cảm nhận sự mềm mại ấm áp dưới lòng bàn tay.
Dường như người đàn ông đang rơi vào trầm tư, An Nhu vẫn còn đói, đưa mắt liếc nhìn đồ ăn toả ra mùi thơm nức mũi.
Đứa nhỏ trong bụng bắt đầu động đậy, Mạc Thịnh Hoan cảm nhận được động tĩnh dưới tay liền ngước lên nhìn An Nhu.
“Chú xem.” An Nhu nhanh chóng động não: “Con cũng đồng ý với em đấy, muốn kề vai chiến đấu với em.”
Đồng tử Mạc Thịnh Hoan khẽ động, nhìn An Nhu rồi chậm chạp gật đầu.
An Nhu thở phào nhẹ nhõm, thưởng cho chú Mạc một nụ cười tươi rói, sau đó lập tức quay đầu vật lộn với đống đồ ăn.
Con ngươi đen láy của Mạc Thịnh Hoan thâm trầm, vươn tay gắp cho cậu một miếng xôi sườn.
(*) Xôi sườn (heo):
Cuộc chiến tranh yên lặng không tiếng động nổ ra. Ngày hôm sau Trương Vân về đến nhà, đang ở trong phòng ngủ cúi đầu loay hoay với chiếc cúc áo thì đột nhiên nghe tiếng tay chốt cửa xoay mở, Trương Vân cuống quít ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mạc Thịnh Khang đi vào.