Mặc kệ hành lý trong tay, An Nhu hoảng sợ chạy đến xem người đàn ông đã hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Mạc Thịnh Hoan tái mét không còn chút máu, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, bàn tay lặng ngắt. An Nhu nhìn mà suýt nữa đã thở không ra hơi.
"Mau gọi 120!" An Nhu không kiềm được tuôn trào nước mắt. Tiếng thúc giục đánh thức thím Dương khỏi cơn hốt hoảng, luống cuống tay chân khẩn trương gọi xe cấp cứu.
"Chú Mạc, chú đừng làm em sợ." Giọng cậu run lên, nắm tay Mạc Thịnh Hoan thật chặt, trái tim như bị bóp nghẹn. Nước mắt không dừng lại được, từng giọt từng giọt rơi xuống như thể những hạt trân châu bị đứt dây.
"Đáng lẽ em không nên nói ra những lời như vậy. Chú Mạc, em thành thật xin lỗi chú." An Nhu nghẹn ngào nức nở, gần như không nói nổi thành lời: "Chú ơi, chú tỉnh lại đi mà..."
Xe cấp cứu đến rất nhanh, An Nhu nhất quyết không buông tay Mạc Thịnh Hoan, đuổi theo leo lên xe cứu thương đi thẳng đến bệnh viện.
"Tình trạng của bệnh nhân trước khi hôn mê thế nào?" Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tình huống của Mạc Thịnh Hoan.
An Nhu lau nước mắt trên mặt, cắn môi nói thật: "Tôi nói muốn ly hôn... Chồng tôi vừa nghe xong thì lăn đùng ra ngất xỉu."
Bác sĩ câm lặng liếc nhìn cậu thiếu niên.
"Dưới tình huống cảm xúc bị kích động một cách cực đoan, bệnh nhân sẽ rơi vào trạng thái sốc quá độ dẫn đến ngất xỉu." Bác sĩ bảo An Nhu cởi nút áo của bệnh nhân, sau đó chụp mặt nạ thở oxy cho đối phương.
"Bác sĩ, chồng tôi có sao không?" An Nhu siết chặt tay Mạc Thịnh Hoan, gương mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, đáy lòng dấy lên cảm giác tuyệt vọng cận kề bờ vực sụp đổ.
"Trong trường hợp nếu không phải ngất xỉu do có tiền sử về bệnh tật thì sẽ không có vấn đề gì đâu." Bác sĩ quan sát chỉ số huyết áp, tần số hô hấp và nhịp tim: "Nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân hơi thấp, tốt nhất nên nằm viện để tiện theo dõi thêm."
Xe cấp cứu đến bệnh viện, An Nhu vội vàng đi làm thủ tục nhập viện.
Thư ký Lý là người đầu tiên nhận được tin, sau khi biết không có nguy hiểm đến tính mạng thì lập tức sắp xếp thủ tục chuyển viện. Nơi được chuyển đến là bệnh viện tư nhân của nhà họ Mạc, ở đó có đầy đủ thiết bị y tế.
Mạc Thịnh Hoan vẫn hôn mê không tỉnh, tin tức này mau chóng được truyền đến tai ông cụ Mạc. Ông cụ bị doạ cho xém chút nữa đã tái phát bệnh tim, sốt ruột chạy đến bệnh viện xem xét tình hình của Mạc Thịnh Hoan.
Bác sĩ đã tiến hành kiểm tra tổng quát cho Mạc Thịnh Hoan. Lúc nói chuyện với ông cụ Mạc không tự chủ được mà cẩn thận lựa lời: "Tình trạng thân thể của ngài Mạc rất khoẻ mạnh. Nguyên nhân khiến ngài ấy đột nhiên ngất xỉu là do tâm lý gánh chịu đả kích nặng nề dẫn đến cảm xúc bị dao động kịch liệt."
"Tâm lý gánh chịu đả kích nặng nề dẫn đến cảm xúc bị dao động kịch liệt là sao?" Ông cụ Mạc cau mày, cầm quải trượng gõ một phát thật mạnh xuống sàn nhà: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"
An Nhu cúi thấp đầu, lặng lẽ đi tới trước mặt ông cụ Mạc: "Tất cả là tại con."
"Con..." Ông cụ Mạc giơ cao quải trượng, chứng kiến dáng vẻ cúi gằm mặt ăn năn hối lỗi của cậu thiếu niên, rốt cuộc không có cách nào thốt lên một câu hoàn chỉnh.
"Ba!" Giọng nói của Mạc Thịnh Khang vọng đến từ xa, một nhà ba người họ vừa nghe tin Mạc Thịnh Hoan nhập viện đã tức tốc chạy đến đây. Tuy sắc mặt lộ vẻ căng thẳng nhưng trong mắt chẳng mảy may có chút lo lắng cho người thân, trái lại còn mừng rỡ như bắt được vàng.
Mạc Thành Hoàn đứng bên cạnh, ánh mắt không tự chủ dừng trên người An Nhu.
Chuyện nên đến không phải cuối cùng vẫn đến rồi sao?
"Ba, anh hai đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Thịnh Khang muốn đi vào trong thăm dò tình hình nhưng đã bị thư ký Lý ngăn lại.
Ông cụ Mạc liếc An Nhu một cái, buông quải trượng xuống: "Đột nhiên bị ngất xỉu. Bác sĩ chẩn đoán là... có lẽ do mệt mỏi quá độ."
An Nhu kinh ngạc trố mắt nhìn ông cụ Mạc, không hiểu sao ông cụ phải nói dối giúp mình.
"Úi giời ơi, con đã nói rồi mà, quản lý nhà họ Mạc mệt chết đi được." Trương Vân nói tiếp: "Trong công ty bề bộn nhiều việc cần xử lý, ở nhà còn phải bận tâm đủ thứ việc lặt vặt từ lớn đến nhỏ. Sức khỏe của anh hai không cho phép, tốt hơn hết cần phải có người san sẻ mới được."
Trương Vân nhìn về phía con trai nhà mình, ánh mắt toát lên vẻ mừng rỡ.
Lại có cơ hội rồi.
"Ông già này còn chưa chết đâu." Ông cụ Mạc xanh mặt: "Bác sĩ nói thân thể của Thịnh Hoan không có gì đáng ngại. Mấy người cũng đừng quá đau buồn và thất vọng."
Trương Vân như bị ai bóp họng không nói năng được gì, nháy mắt thu lại dáng vẻ hả hê sung sướng khi người khác gặp hoạ.
"Thật ra ý con không phải là vậy, còn không phải tại con... quá lo lắng cho anh hai hay sao."
Mạc Thịnh Khang nhìn người đàn ông đang nằm hôn mê trong phòng bệnh, quay qua nhìn ông cụ Mạc: "Nếu thân thể của anh hai không có gì đáng ngại thì tốt rồi, nhưng e rằng sau này có đột ngột ngất xỉu thêm lần nào nữa không còn chưa biết."
An Nhu theo bản năng cắn chặt môi, trong lòng tràn ngập áy náy.
"Đúng rồi đấy, con nghe nói căn bệnh tự kỷ của anh hai không thể chịu đựng áp lực quá lớn." Trương Vân phụ hoạ theo chồng mình: "Anh hai đột nhiên ngất xỉu phải nhập viện, người ngoài mà hay được thì không biết sẽ bàn tán thành cái dạng gì đây."
"Ông chủ." Thư ký Lý tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn ông cụ Mạc: "Bây giờ tôi sẽ lập tức đi chặn tin tức này lại."
"Ừ, đi đi." Ông cụ Mạc thở dài một tiếng, liếc thoáng qua ba người trước mặt: "Chuyện hôm nay Thịnh Hoan hôn mê nằm viện tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Một khi tin tức bị lộ, trước tiên ba sẽ tìm mấy đứa hỏi tội."
"Ba yên tâm, con biết phải làm sao." Mạc Thịnh Khang gật đầu.
Cả nhà Mạc Thịnh Khang không ở lại bao lâu đã rời đi. Ông cụ Mạc nhìn An Nhu bằng ánh mắt nặng trĩu: "Ba nghe nói đám người bên dòng chi tìm tới cửa gây sự với con. Có phải vì chuyện này mà con với Thịnh Hoan mới nảy sinh mâu thuẫn đúng không?"
An Nhu kinh ngạc nhìn ông cụ Mạc.
Theo lý mà nói ông cụ Mạc vốn đã giao toàn quyền quản lý nhà họ Mạc cho Mạc Thịnh Hoan, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ như cũng không phải buông tay hoàn toàn không thèm quản. Bằng chứng là chuyện chỉ mới xảy ra cách đây có vài tiếng trước mà ông cụ Mạc đã hiểu rõ tường tận đầu đuôi.
An Nhu cắn môi, do dự gật đầu một cái.
"Từ lâu ba đã nhắc nhở Thịnh Hoan đừng có dồn ép đám người đó đến bước đường cùng. Làm việc gì cũng phải tiến hành từng bước một." Ông cụ Mạc thở dài thườn thượt: "Con chó bị dồn đến chân tường còn biết nổi điên quay lại cắn người một phát. Nhưng ngặt nỗi thái độ của Thịnh Hoan rất cứng rắn, ba không thể thuyết phục được nó."
"Con cảm thấy... chú Mạc làm vậy không hề sai." An Nhu cúi đầu nói.
Lẽ ra phải sớm giải quyết quách đám người bên dòng chi kia cho rồi, Mạc Thịnh Hoan làm vậy hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
"Nếu đã như vậy thì tại sao hai đứa lại nảy sinh mâu thuẫn đến nông nỗi này?" Ông cụ Mạc vô cùng khó hiểu: "Chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì khác?"
An Nhu nhìn ông cụ Mạc, nhớ đến cuộc nói chuyện trên bàn ăn ngày hôm đó, mím môi nói: "Trong nhà bị làm cho xáo trộn hết cả lên, con muốn dọn ra ngoài ở tạm."
"Tiểu An." Ông cụ Mạc nhăn mày không đồng tình: "Từ trước đến nay ba vẫn luôn cho rằng con không phải là một đứa yếu đuối hay nhát gan sợ sệt. Gặp vấn đề thì cứ mạnh dạn đương đầu rồi tìm cách giải quyết, cùng lắm là làm căng tới cùng. Con không nên vì một chút chuyện cỏn con này mà đòi tách ra ở riêng với Thịnh Hoan."
An Nhu cúi đầu không nói lời nào.
"Hầy." Gương mặt già nua của ông cụ Mạc lộ vẻ bất lực: "Chờ khi nào Thịnh Hoan tỉnh lại, hai đứa hãy ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau. Con tuyệt đối đừng làm nó kích động thêm lần nào nữa, biết chưa?"
"Con biết rồi." An Nhu mím môi.
Không ai ngờ Mạc Thịnh Hoan hôn mê một lần kéo dài suốt ba ngày. Dù các bác sĩ đã kiểm tra đủ mọi cách vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, cuối cùng đặt nghi vấn bệnh nhân có vấn đề liên quan đến phương diện tinh thần. Ông cụ Mạc nóng ruột như lửa, bất đắc dĩ mời bác sĩ Moise đến coi có cách gì không.
Sau khi Moise làm kiểm tra xong, ông cũng đồng ý với phỏng đoán trước đó của bác sĩ.
"Trong tiềm thức của bệnh nhân không muốn tỉnh lại." Bác sĩ Moise nhìn ông cụ Mạc, lại nhìn cậu thiếu niên đã túc trực bên giường Mạc Thịnh Hoan suốt ba ngày.
"Đây là một loại cơ chế tự bảo vệ của cơ thể con người. Khi tâm lý đột ngột bị kích thích dữ dội, hệ thần kinh tự chủ sẽ lập tức mở ra trạng thái khẩn cấp..."
Ông cụ Mạc nghe mà không hiểu gì hết, vội cắt ngang lời bác sĩ Moise.
"Ông cứ nói đơn giản phải làm cách nào để con trai tôi mới tỉnh lại được."
"Người nhà cần làm bạn với bệnh nhân nhiều hơn." Bác sĩ Moise nhìn về phía An Nhu: "Tốt nhất nên thường xuyên tâm sự với bệnh nhân, nói càng nhiều chừng nào càng kích thích đến các dây thần kinh trong não bộ. Tuy nhiên, nếu thời gian hôn mê kéo dài hơn một tháng, bệnh nhân sẽ rơi vào trạng thái nguy hiểm đến mức báo động; còn nếu vượt quá ba tháng, trên cơ bản đã hoàn toàn không còn khả năng tỉnh lại."
Ông cụ Mạc trầm tư hồi lâu, cuối cùng bảo hai người đi ra ngoài trước, xem điệu bộ này chắc là muốn trò chuyện riêng với con trai.
An Nhu tiễn bác sĩ Moise ra khỏi bệnh viện, ông đột nhiên chủ động đề cập đến An Lâm.
"Gần đây em trai cậu hay bị stress, buổi tối trằn trọc ngủ không ngon, thỉnh thoảng còn hỏi tôi mấy câu rất kỳ lạ." Bác sĩ Moise bày tỏ sự bối rối: "Có thời gian nhớ tìm cậu ấy tâm sự."
"Cảm ơn bác sĩ." An Nhu hít một hơi thật sâu.
"Còn cậu cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho mình." Moise như có như không liếc xuống phần bụng của An Nhu: "Coi chừng ảnh hưởng không tốt đến bản thân và thai nhi."
"An Lâm đã nói cho ngài biết rồi sao?" An Nhu không khỏi ngạc nhiên.
"Cậu ấy không có nói." Bác sĩ Moise nhún vai: "Là tôi tự phát hiện. Trong mười phút cậu vô thức sờ lên bụng hai lần, hơn nữa cả hai lần đều là khi tôi nói tới điểm mấu chốt về bệnh tình của Mạc Thịnh Hoan."
An Nhu đăm chiêu nhìn Moise, bất chợt ý thức được An Lâm gọi Moise là lão thần tiên cũng không phải không có lý do.
"Cậu có thể dùng chuyện này để kích thích ngài Mạc tỉnh lại." Bác sĩ Moise nhiệt tình xúi giục: "Không có cái nào kích thích bằng chuyện có con ở tuổi già xế chiều đâu."
"Chú Mạc không có già." An Nhu yếu ớt phản bác: "Quan trọng là... chú ấy không muốn có con với tôi."
"Con người điển hình là sinh vật tiêu chuẩn kép. Nhiều khi ngoài miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo." Moise mỉm cười.
"Ngài Mạc là một người rất giỏi kiềm chế cảm xúc của bản thân. Không ấy chúng ta đánh cược bằng một bữa cơm đi. Nếu ngài Mạc không tỉnh dậy trong vòng 24 giờ sau khi nghe được tin này, tôi sẽ mời cậu thưởng thức tay nghề nấu nướng siêu phàm của tôi."
"Còn nữa, thời gian hôn mê càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm. Cậu phải nhanh lên mới được."
An Nhu nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trịnh trọng gật đầu với bác sĩ Moise.
Quay lại trước cửa phòng bệnh, thấy ông cụ Mạc còn chưa ra tới, An Nhu bèn mua một chai nước suối, ngồi xuống hàng ghế dài bên ngoài phòng bệnh, vặn nắp chai uống từng ngụm liên tục.
Phòng bếp tư nhân của nhà họ Mạc chưa đến đưa cơm, An Nhu đã hơi đói bụng rồi.
Một hộp cơm giữ nhiệt bất thình lình xuất hiện trong tầm mắt, An Nhu ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mạc Thành Hoàn tươi cười dịu dàng đứng trước mặt mình từ lúc nào không hay, thích thú lắc lư hộp cơm qua lại.
"Sao lại là anh?" An Nhu dáo dác nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của người đưa cơm suốt hai ngày nay.
"Em mau ăn đi, kẻo nguội mất." Mạc Thành Hoàn đặt hộp cơm giữ nhiệt vào tay cậu, tự giác ngồi xuống cái ghế kế bên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng bệnh.
An Nhu dứt khoát đặt hộp cơm sang một bên, tự nhiên hết hứng muốn ăn cơm.
"Thật ra anh đã biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay." Sắc mặt Mạc Thành Hoàn thản nhiên như thường: "Trên đời này có những thứ đã định sẵn sẽ không bao giờ thuộc về chú hai. Cho dù có làm mọi cách để cướp đoạt về tay mình, quay đi ngoảnh lại rốt cuộc chỉ là uổng công vô ích."
An Nhu lười nói chuyện với thằng cháu trai này, tự thấy nói nhiều thêm một chữ cũng chỉ lãng phí nước bọt.
"Để anh đoán xem, có lẽ chú hai đã viết sẵn di chúc rồi nhỉ?" Mạc Thành Hoàn mỉm cười nhìn An Nhu: "Chắc chắc đêm hôm đó chú ấy đã nghe được những lời thổ lộ của chúng ta."
Lúc uống một trong hai ly champagne trên tay Mạc Thịnh Hoan, rõ ràng không nếm được bao nhiêu bọt, chứng tỏ đối phương đã sớm đứng đó chứng kiến hết toàn bộ, cũng biết được vận mệnh thê thảm của mình.
"Thật lòng mà nói anh rất khâm phục chú hai. Biết rõ mình sắp chết, biết bạn đời của mình từng là người chung chăn chung gối với cháu trai, biết chúng ta từng có với nhau hai đứa con; vậy mà chú ấy vẫn có thể làm bộ như không có việc gì xảy ra, bình thản bước tới ôm em vào lòng." Mạc Thành Hoàn bật cười: "Không hổ là Mạc Thịnh Hoan."
An Nhu im lặng không nói một lời.
"Vậy bây giờ thì sao, em có thể vì anh và vì con của chúng ta mà thay đổi suy nghĩ có được không?" Mạc Thành Hoàn chăm chú nhìn An Nhu, hạ thấp giọng nỉ non, ánh mắt chan chứa vẻ thâm tình.
"Nếu chú hai mãi mãi nằm trên giường bệnh không thể tỉnh lại, chẳng lẽ em không định tính toán cho bản thân sao? Anh đã từng nếm trải nỗi đau mất đi người mình yêu một lần rồi, anh xin thề đời này kiếp này bất luận thế nào chỉ yêu mỗi mình em, anh sẽ đặt em trên đầu quả tim mà nâng niu. Tình yêu anh dành cho em tuyệt đối không thua kém Mạc Thịnh Hoan, thậm chí còn nhiều hơn."
"Chồng tôi nhất định sẽ tỉnh lại." An Nhu quay đầu qua nhìn Mạc Thành Hoàn, ánh mắt không thèm che giấu sự chán ghét: "Tránh xa tôi ra, anh làm tôi cảm thấy buồn nôn."
Cửa phòng bệnh mở ra, ông cụ Mạc đỏ hoe vành mắt bước ra từ bên trong, bắt gặp tại trận cháu trai mình đang ngồi sát rạt bên người An Nhu.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt ông cụ Mạc đổi màu liên tục.
"Cháu đến đưa cơm." Mạc Thành Hoàn đứng dậy, không có vẻ gì là nao núng.
"Vậy ư?" Ông cụ Mạc liếc cháu trai một cái sắc lẹm rồi nhìn thoáng qua hộp cơm chưa đụng tới bên cạnh cậu thiếu niên.
"Con vào trong với chú Mạc." Thấy ông cụ Mạc cuối cùng cũng đi ra, An Nhu lập tức đứng lên, trong lòng như đã hạ quyết tâm nào đó, sải bước tiến vào phòng bệnh.