"Cô có thể ra ngoài hỏi xem." An Nhu có ý tốt đưa ra đề nghị: "Trong đây đều là người mang thai, ít nhiều cũng có chút kiêng kị."
Người phụ nữ mang thai miễn cưỡng cười, gật đầu với An Nhu.
Cậu nhìn người phụ nữ đi hỏi mấy người khác, nhưng ai nấy đều lắc đầu khi được hỏi.
An Nhu không nhịn được trực tiếp đi hỏi giáo viên về vấn đề nuôi mèo, giáo viên hắng giọng, tăng lớn âm lượng.
"Quả thực trên cơ thể chó mèo sẽ có ký sinh trùng, chúng có khả năng khiến thai nhi bị dị tật bẩm sinh và sinh non. Nhưng ít ai biết hầu hết các loài động vật có vú và loài chim đều có thể bị nhiễm ký sinh trùng Toxoplasma."
"Nếu ăn thịt lợn, dê, bò, thỏ và gia cầm chưa được nấu chín càng dễ bị nhiễm Toxoplasma."
"Vậy nên chỉ cần tẩy giun sán cho chó mèo, tiêm ngừa vắc xin định kỳ, không cho động vật ăn thịt tươi, làm kiểm tra Toxoplasma. Khi đã áp dụng biện pháp phòng ngừa an toàn thì người mang thai cũng có thể nuôi thú cưng."
Hầu như những người trong lớp đều nghe thấy giọng nói của giáo viên. Người phụ nữ mang thai xoay người, tính nói gì đó nhưng mặt đột nhiên biến sắc.
Một người phụ nữ trung niên đang đứng ở ngay cửa, tay đeo một chiếc túi xách, không hề khách khí nhìn thẳng vào giáo viên.
"Loại giáo viên gì đây!" Người phụ nữ trung niên trừng mắt: "Thế mà dám khuyến khích người mang thai nuôi thú cưng, nhỡ xảy ra chuyện thì cô gánh nổi trách nhiệm không?"
"Tôi chỉ nói sự thật thôi." Giáo viên nhìn người đàn bà kia: "Nhiều người coi thú cưng như người nhà của mình. Nếu bởi vì mang thai mà phải đem thú cưng đi bỏ, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người mang thai."
"Tôi khinh!" Bà ta phun nước bọt vào người giáo viên: "Đồ giáo viên chết bầm, toàn dạy những thứ rác rưởi!"
"Mẹ." Người phụ nữ mang thai nhờ người khác nuôi hộ mèo bước tới: "Mẹ làm cái gì vậy?"
Giáo viên bị người đàn bà này chọc tức, lớn giọng đáp: "Thú cưng có thể xoa dịu cảm xúc của người mang thai. Từ lâu nghiên cứu khoa học đã chứng minh chỉ cần nuôi đúng cách thì chó mèo sẽ không ảnh hưởng đến người chủ mang thai. Nuôi chúng cũng giúp đứa trẻ có thể sớm thích ứng, hạ thấp tỉ lệ bị hen suyễn!"
"Tôi không rảnh nghe cô nói nhảm!" Bà ta hùng hổ ném túi xách về phía giáo viên, thai phụ vội vàng ngăn lại, trong mắt đầy hoảng sợ.
"Mẹ, con xin mẹ đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!" Thai phụ một tay ôm bụng, tay kia cố gắng kéo bà đi.
"Cái loại súc sinh chỉ biết cào người kia của cô đúng là thứ xui xẻo!" Bà ta la mắng om sòm: "Lẽ ra ngay từ đầu nên cho nó chết nhân đạo, tốt bụng giữ lại mạng cho nó để bây giờ gặp phải bao nhiêu chuyện phiền phức!"
Người phụ nữ mang thai cúi đầu cắn môi, lí nhí nói: "Trước giờ nó chưa từng cào người, là do mẹ đá nó..."
"Cái gì?" Bà ta trừng mắt quát.
Thai phụ mím môi, buồn bã không nói nên lời.
"Hừ." Người đàn bà trung niên quay đầu đi: "Đi, về sau tốt nhất đừng đến chỗ này nữa! Con trai tôi cho tiền cô không phải để cô tiêu xài phung phí vào những nơi như thế này."
Thai phụ cắn môi cam chịu.
"Còn cái thứ nghiệp chướng kia mau ném đi càng sớm càng tốt." Bà ta càng kiêu ngạo được nước lấn tới: "Không có con trai tôi, cô chẳng là cái thá gì hết! Nếu cháu trai của nhà họ Lưu chúng tôi mà bị gì thì cô cứ đợi đó!"
Nhìn cảnh tượng trước mắt, An Nhu không khỏi siết chặt tay.
Người đàn bà trung niên này giống hệt Trương Vân ở kiếp trước!
Thai phụ rơm rớm nước mắt, ngay sau đó lau nước mắt, nhìn các thai phu thai phụ khác trong lớp cầu cứu.
Cô chỉ muốn tìm cho bé mèo một con đường sống, ngoài ra không mong cầu gì hơn.
"Chị ơi." An Nhu mở miệng: "Mèo con của chị ở đâu?"
Ánh mắt thai phụ hơi sáng lên, gần như lập tức được tăng thêm sức mạnh: "Chị đưa em đến đó!"
"Tại sao lại có loại người vô trách nhiệm với con cái vậy chứ!" Người đàn bà trung niên chế nhạo An Nhu: "Nếu như bị sinh non, đứa trẻ sinh ra là quái vật thì đừng trách người khác."
An Nhu không khách sáo trừng mắt với bà ta: "Tôi thích nuôi thì nuôi, liên quan gì đến bà."
Bà ta liếc nhìn An Nhu, há miệng muốn nói gì đó, nhưng khi thấy người đàn ông cao lớn đứng cạnh cậu, mọi lời nói đều nuốt ngược vào bụng.
Thai phụ nôn nóng đi đằng trước dẫn đường, cô gửi tạm mèo con ở một tiệm thú cưng, nhân viên trong tiệm biết cô dẫn người tới nhận nuôi thì lập tức mỉm cười.
"Ai muốn nhận nuôi đây?" Nhân viên thu dọn đồ đạc của mèo con rồi nhìn mấy người đi theo phía sau thai phụ.
"Tôi." An Nhu tiến lên trước, cúi đầu quan sát con mèo trong lồng.
Toàn thân trắng như tuyết, giống như một tinh linh nhỏ, cặp mắt màu xanh thẫm như lục bảo.
Nhân viên phát hiện người muốn nhận nuôi đang mang thai, có hơi do dự hỏi: "Xin hỏi, sau khi nhận nuôi thì hằng ngày ai sẽ chăm sóc mèo con?"
An Nhu quay đầu lại chớp mắt với chú Mạc.
Mạc Thịnh Hoan bước lên một bước, mặt không biểu cảm nhìn nhân viên trong tiệm.
Thấy chú Mạc đã đồng ý, An Nhu liền vui vẻ đáp: "Ông xã của tôi sẽ chăm sóc nó!"
"Được rồi." Nhân viên nhìn Mạc Thịnh Hoan: "Thưa ngài, trước đây ngài đã nuôi mèo bao giờ chưa?"
"Rồi." Mạc Thịnh Hoan trả lời ngắn gọn.
Vừa nghe lời này, An Nhu vội kéo tay áo Mạc Thịnh Hoan: "Chú Mạc, nuôi trong game không tính đâu!"
Tiểu Hoan Hoan dưới sự nuôi nấng của chú Mạc hiện đã là một con mèo già trên cấp 50, kỹ năng đạt cấp tối đa, rất cao quý kiêu ngạo.
"Chưa." Mạc Thịnh Hoan sửa lại.
Nhân viên cạn lời nhìn người đàn ông trước mặt.
Đại ca à, có nghiêm túc không vậy?
"Vậy tôi sẽ nói kỹ hơn cho ngài." Nhân viên đành lên tiếng giải thích: "Con mèo con này còn chưa đủ tháng, khi đến một môi trường mới, nó sẽ sinh ra cảm giác bất an. Ngài có thể chuẩn bị cho nó một cái ổ rộng rãi mềm mại, để nó từ từ học cách làm quen."
"Không được cho uống sữa bò, ở đây có sữa bột dành cho mèo con, mỗi ngày cho uống bốn năm lần, chia thành nhiều bữa nhỏ. Còn nữa, đừng để người mang thai tắm rửa hay dọn vệ sinh cho mèo..."
Mạc Thịnh Hoan cẩn thận nghe nhân viên dặn dò, An Nhu vừa nắm tay chú Mạc vừa tò mò ngắm tên nhóc trong lồng.
Mèo con cũng nghiêng đầu nhìn An Nhu, tay chân ngắn ngủn bám vào lồng, lộ ra miếng đệm thịt màu hồng nhạt, kêu lên nghe như tiếng của trẻ sơ sinh. An Nhu ngạc nhiên ôm ngực, sao lại có sinh vật đáng yêu như vậy!
"Cảm ơn, cảm ơn cậu." Thai phụ cảm tạ An Nhu, ánh mắt vô cùng biết ơn.
"Mau đi thôi." Người phụ nữ trung niên đi theo sau bọn họ, ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn cô con dâu: "Con trai tôi sắp về nhà rồi, cô còn chưa nấu cơm đâu đấy."
An Nhu nghe vậy thì quay đầu nhìn bà ta.
"Con dâu của bà mang thai bảy tháng rồi mà vẫn phải nấu cơm?"
"Nó không làm chẳng lẽ tôi làm?" Bà ta bất mãn phản bác: "Muốn tôi hầu hạ ngược lại nó hay sao?"
Đỉnh đầu An Nhu nhảy ra mấy dấu chấm hỏi.
"Thai nhi trong bụng đến tháng thứ bảy, thai phụ đã rất vất vả, đến chăm sóc bản thân còn khó, huống chi bà còn bắt phải chăm sóc con trai bà?"
"Đây là việc nó nên làm thôi." Người đàn bà nói như lẽ đương nhiên: "Nhà chúng tôi tốn mười vạn cưới nó về, nấu cơm thì đã làm sao?"
(*) 10 vạn = 344.806.000 VND
"Theo như lời bà thì không bằng thuê bảo mẫu cho rồi." An Nhu không hề yếu thế.
"Chuyện nhà tôi không đến lượt một người ngoài như cậu xen vào." Người đàn bà khó chịu ra mặt.
"Điều đó chỉ thể hiện cách hành vi của bà còn khiến người ngoài như tôi không thể làm ngơ được!" An Nhu vặn lại.
"Không sao." Thai phụ miễn cưỡng cười, đi tới hòa giải: "Chỉ là nấu cơm thôi mà, nhanh lắm, không có vấn đề gì đâu."
An Nhu nhìn nhân viên đưa qua mấy món đồ của mèo con, còn tặng Mạc Thịnh Hoan một cái bát ăn cho mèo.
Người phụ nữ trung niên nhìn đống đồ liền quay đầu trừng mắt.
"Đúng là cái đồ phá của!"
"Những thứ này đều mua bằng tiền của con." Thai phụ sốt ruột giải thích.
"Bây giờ cô mang thai không thể đi làm, lương cơ bản cũng chỉ hơn hai nghìn, còn mua cả đống thứ như thế này." Sắc mặt bà ta lộ vẻ chán ghét: "Một con mèo còn quý hơn người!"
(*) 2 nghìn = 6.896.120 VND
An Nhu hít sâu một hơi, giơ điện thoại tới gần thai phụ.
"Chúng ta kết bạn đi, sau này cũng tiện thông báo tình hình của mèo con cho chị."
"Được!" Thai phụ vui vẻ lấy điện thoại kết bạn với cậu.
Mắt thấy chú Mạc xách theo một túi đồ lớn đi tới, cậu liền chào tạm biệt thai phụ. Sau khi rời khỏi tiệm, An Nhu nhìn thoáng qua tên nhóc trong lồng, tìm tài khoản Wechat của thai phụ, nhấn vào nút chuyển tiền, xác nhận vân tay rồi chuyển khoản thành công.
Mạc Thịnh Hoan thấy nhưng không nói gì.
"Muốn thoát khỏi cảnh ngộ này cần một cơ hội." An Nhu mím môi.
Cơ hội của cậu là phát hiện Mạc Thành Hoàn mua cho bạch nguyệt quang của mình một chiếc đồng hồ hiệu, một chiếc ví đắt tiền.
Có lẽ cậu cũng có thể tạo ra cơ hội cho người khác, giúp họ không gặp phải tình cảnh khốn khổ như kiếp trước của mình.
Bỏ ra số tiền lớn nhận nuôi mèo con, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan trở về nhà. Thím Dương nhìn thấy mèo thì bất ngờ không biết nói gì.
An Nhu chịu trách nhiệm làm công tác tư tưởng cho thím Dương, còn Mạc Thịnh Hoan thì phụ trách lấy đồ ra sắp xếp. Tên nhóc này có vẻ đã nhịn lâu rồi, vừa được thả ra đã đi thẳng tới chậu cát dành cho mèo.
Bên này An Nhu và thím Dương đang nói chuyện, vừa quay đầu lại đã thấy phân mèo rơi vãi lung tung, Mạc Thịnh Hoan đứng bất động trước chậu cát, giữ im lặng thật lâu.
Cậu tò mò ghé lại gần thì bị bàn tay của Mạc Thịnh Hoan ngăn lại.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đó thôi, An Nhu vẫn ngửi được cái mùi làm người ta hoài nghi nhân sinh.
An Nhu bóp mũi, nhìn tên nhóc đang làm quen với môi trường mới với ánh mắt không thể tin nổi.
Vật nhỏ đáng yêu như thế có thể tạo ra cái mùi thối hoắc kia được nhỉ!
An Nhu giơ tay lên bịt mũi Mạc Thịnh Hoan, nhìn đối phương lấy cái xẻng bằng nhựa xúc một cục phân mèo bỏ vào túi nilon, buộc kín rồi ném vào thùng rác.
"Hình như trên mạng có bán bồn vệ sinh tự động lọc phân mèo." An Nhu chột dạ nói: "Nên mua cho nó một cái, nhỉ?"
Mạc Thịnh Hoan gật đầu thật mạnh.
Trong nhà đột nhiên có thêm một thành viên nhỏ, An Nhu thường xuyên thấy chú Mạc cầm điện thoại, nhìn Tiểu Hoan Hoan tiên khí bất phàm, lạnh lùng mỹ lệ động lòng người trong game, sau đó lại quay sang nhìn tên nhóc gầy gò, cảm giác như một cơn gió cũng có thể thổi bay nó, ánh mắt chồng chất hoài nghi.
"Nuôi nhiều là ổn thôi." An Nhu an ủi Mạc Thịnh Hoan: "Hiện giờ chúng ta là một gia đình có mèo, chờ tụi nhỏ ra đời sẽ có bạn chơi cùng."
Mèo con không hề sợ sệt, bám lấy ống quần An Nhu leo lên tới chỗ cao nhất, thông thường Mạc Thịnh Hoan sẽ túm gáy nó thả xuống đất.
Hai người bắt đầu cuộc sống chăm mèo như chăm con. Chưa đến một tháng, mèo con như thay da đổi thịt, từ một con mèo gầy guộc giờ đã có da có thịt, hai bên tai có chấm nhỏ màu đen, cặp mắt tròn xoe xanh thẳm, miệng nhỏ hồng hào, cơ thể phủ bộ lông trắng như tuyết, ai gặp phát mê.
Sự hiện diện của mèo con đã giúp An Nhu giảm bớt cảm xúc lo âu, ngay cả thần kinh căng thẳng của chú Mạc cũng được thả lỏng.
Có mèo con rồi, Mạc Thịnh Hoan cuối cùng cũng buông tha cho hai con thỏ bông sắp bị hành đến mức trụi lông, bế mèo tập tư thế ôm con. Vì mèo con sức đề kháng kém, không thể tắm rửa, cho nên Mạc Thịnh Hoan chỉ có thể tập luyện giả tưởng.
Mèo con nghiêng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang làm bộ xối nước ướt người mình, nhẹ nhàng chà xát. Dù mèo ta hơi bối rối nhưng vẫn ngoan ngoãn làm một công cụ mèo vô tri.
An Nhu ngồi một bên, gạch bỏ một ô trên tấm lịch, ngày sinh đã gần kề.
Buổi tối đi ngủ, An Nhu mơ hồ cảm giác bụng mình chuyển động dữ dội, nhưng không hề đau đớn. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu nhận ra mình hít thở nhẹ đi hơn, cúi nhìn xuống cái bụng, hai đứa nhỏ có vẻ hơi mệt vì chuyển động nhiều, một lúc lâu sau vẫn khá yên tĩnh.