Lời này của Trình Thịnh xem như chọc thủng lớp vỏ bọc cuối cùng của Mạc Thành Hoàn. Đối phương đứng dậy, gầm lên đầy giận dữ.
"Cút!"
Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Vân và Mạc Thịnh Khang đều nhìn thấy Trình Thịnh lau nước mắt vọt ra ngoài, ngay cả thang máy cũng không đi, trực tiếp đi thang bộ. Bởi vì chạy quá nhanh mà té ngã, nhưng rất nhanh sau đó đã bò dậy, đôi mắt đỏ hoe, tiếp tục chạy đi mà không hề ngoảnh đầu lại.
"Trình Thịnh." Trương Vân muốn gọi Trình Thịnh nhưng cậu ta đã chạy xuống lầu, không đáp lại nửa câu.
Mạc Thịnh Khang thở dài, liếc vào trong phòng bệnh rồi nhìn lại vợ mình, ánh mắt sâu thẳm không nói lời nào.
...
An Nhu xem như là một trong số những người đầu tiên biết chuyện Mạc Thành Hoàn được khiêng ra khỏi văn phòng của Mạc Thịnh Hoan. Khi chú Mạc về đến nhà, An Nhu liền chạy ào ra, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, phát hiện không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có phải Mạc Thành Hoàn lại cố ý tới kiếm chuyện với chú hay không?" An Nhu ngẩng đầu, lo lắng quan sát biểu cảm của Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thành Hoàn cứ cố chấp níu kéo quá khứ, ba lần bốn lượt khiêu khích hai người họ. Ai biết lần này đối phương lại nói lời gì hay làm chuyện gì chọc cho một người có tính tình tốt như chú Mạc cũng phải ra tay đánh người.
Ở trong mắt An Nhu, Mạc Thịnh Hoan là người tốt tính nhất trên đời, nếu có người khiến cho chú Mạc phải ra tay thì chắc chắn người đó rất quá đáng.
Thấy ánh mắt quan tâm của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan bèn cúi người ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng gác cằm lên vai cậu.
"Nhu Nhu."
"Đừng để tâm tới lời nói của anh ta." An Nhu ôm lấy người đàn ông cao lớn trước mặt: "Miệng anh ta chỉ biết phun mấy lời bẩn thỉu, chú cứ coi như chó sủa là được."
Mạc Thịnh Hoan ôm cậu không buông.
"Làm việc lâu như thế có đói bụng không?" An Nhu đẩy nhẹ Mạc Thịnh Hoan: "Chú mau thay giày cởi áo khoác rồi đi ăn cơm thôi. Hôm nay phòng bếp đưa tới rất nhiều món ngon."
Mạc Thịnh Hoan vẫn không nhúc nhích.
An Nhu muốn thoát khỏi cái ôm nhưng đẩy không ra. Bình thường chú Mạc rất nghe lời, sao hôm nay tự nhiên không có phản ứng?
An Nhu tự hỏi ba giây thì nhất thời sáng tỏ.
"Ông xã ơi..." Lỗ tai cậu đỏ lên: "Đi ăn cơm thôi ông xã."
Mạc Thịnh Hoan liền buông cậu ra, nghe lời bắt đầu cởi áo khoác và thay dép.
An Nhu đỏ mặt nhìn Mạc Thịnh Hoan, lúc trước đã quen miệng gọi "chú Mạc" hết lần này tới lần khác, bây giờ phải chú ý thay đổi xưng hô thôi.
Bệnh cảm của An Nhu đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Từ ngày báo cho ông cụ Mạc biết tin cậu có thai, phòng bếp tư nhân nhà họ Mạc liên tiếp đưa tới rất nhiều món, cũng càng thêm chú trọng đến chất lượng.
Lúc trước An Nhu còn chú ý mang bầu thì không được ăn món gì, nhưng bấy giờ đồ ăn toàn là những món thích hợp cho người có thai, có thể nói đãi ngộ tốt hơn trước rất nhiều.
Buổi tối, An Nhu nằm ngửa trên giường hưởng thụ dịch vụ mát xa của Mạc Thịnh Hoan. Từ ngày học được phương pháp mát xa, hầu như mỗi ngày chú Mạc đều xoa bóp cho cậu, nghe bác sĩ nói làm vậy sẽ nâng cao sức miễn dịch.
Nghĩ đến bất ngờ chuẩn bị vào ngày mai, An Nhu cố chống lại cơn buồn ngủ, giọng điệu trúc trắc gọi: "Ông xã."
Mạc Thịnh Hoan dừng động tác nhìn cậu.
"Ngày mai chú tan làm sớm nhé." An Nhu nở nụ cười thần bí: "Chúng ta hẹn hò trên du thuyền, được không ạ?"
Ngày mai là kỉ niệm tròn một năm ngày kết hôn của hai người. So với thời điểm mới kết hôn, cuộc sống hiện giờ thật sự thay đổi một trời một vực.
"Ừm em." Mạc Thịnh Hoan rướn người tới gần hôn lên má cậu thiếu niên.
Ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông ở cự ly gần, An Nhu bất giác nhớ lại khoảng thời gian hai người vừa kết hôn.
Khi đó bệnh tình của Mạc Thịnh Hoan còn nghiêm trọng, hầu như không mấy phản ứng với An Nhu, nhưng dù là vậy chú vẫn cố gắng hết sức phối hợp cùng cậu.
Dù phải chịu tác dụng phụ nặng nề của thuốc cũng bằng lòng để cậu dỗ dành uống thuốc.
An Nhu nhắm hai mắt lại, cảm nhận lực mát xa vừa phải, gãi đúng chỗ ngứa trên người. Trong đầu toàn là hình ảnh Mạc Thịnh Hoan đứng bên cửa sổ thư phòng, ngón tay thon dài vịn vào khung cửa sổ, con ngươi đen láy lạnh nhạt nhìn vườn hoa phía sau biệt thự.
Rèm cửa sổ màu trắng bị gió thổi nhẹ lay động, khiến người đứng bên cửa sổ trông như vị trích tiên, đẹp như một bức họa.
Toàn bộ cảnh tượng ấy có lẽ cả đời này An Nhu không thể nào quên được.
Hồi tưởng trong chốc lát, An Nhu lại mở mắt ra nhìn chàng tiên đang chú tâm bóp vai cho mình. Ánh mắt cụp xuống, đôi môi nhạt màu hơi mím lại, y như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
An Nhu không nhịn được bật cười.
Biết cậu đang nhìn mình, Mạc Thịnh Hoan ngước lên, đuôi mắt xinh đẹp quét qua nụ cười trên mặt cậu, cúi người hôn lên môi cậu.
Ngón tay thon dài vẫn không ngừng di chuyển, trái lại còn dời xuống bên dưới, cuối cùng dừng ở nơi nhạy cảm của An Nhu.
Cậu chạm vào người Mạc Thịnh Hoan thì nhận ra đối phương đã nóng lên.
Làm cậu còn tưởng chú Mạc đang tập trung mát xa chứ.
Chàng tiên bị mình dạy hư rồi.
Cũng có thể do đã nếm được mùi ngon ngọt.
Bề ngoài lãnh đạm bao nhiêu thì nhiệt độ cơ thể lại nóng bừng bấy nhiêu, sự tương phản này làm An Nhu không nhịn được trở nên kích động.
Hai người tuốt cho nhau một lúc, Mạc Thịnh Hoan lật người cậu lại, để cậu dựa vào người mình.
Nhìn ánh mắt chưa thỏa mãn của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu giơ ngón trỏ quơ quào trước mặt người đàn ông.
Không được đâu nhé.
Tuy đã mang thai sắp được hai mươi tuần, hơn bốn tháng gần năm tháng nhưng An Nhu vẫn không dám làm càn.
Cậu từng lén lên mạng tìm hiểu về phương diện kia, trên mạng cũng có nói không được dùng sức quá mạnh, còn không được đụng vào một số chỗ.
Điều này đối với một người làm cái gì cũng tận tâm tận lực như chú Mạc chỉ sợ sẽ tương đối khó, mà An Nhu cũng sợ mình sẽ phản ứng quá khích.
Tóm lại chỉ có một chữ thôi —— nhịn!
An Nhu nằm trên người Mạc Thịnh Hoan một lát rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Thấy cậu muốn rời giường, Mạc Thịnh Hoan cũng nhanh chóng đứng dậy, cầm ga trải giường phủ lên cơ thể cậu.
Xem ra vì chuyện lần trước cậu bị cảm đã để lại bóng ma trong lòng chú Mạc.
An Nhu ngoan ngoãn khoác ga trải giường đi vào nhà vệ sinh, bởi vì buồn ngủ mà động tác cũng trở nên chậm chạp lề mề. Cậu vừa đánh răng vừa dán mắt vào màn hình điện thoại, vô tình liếc thoáng qua thì thấy Mạc Thịnh Hoan đang đứng ngoài cửa nhìn mình.
"Xong ngay, xong ngay." An Nhu lật đật bỏ điện thoại xuống, trong miệng còn bọt kem đánh răng nên giọng nói không nghe rõ.
An Nhu cảm giác như mình đã trở lại lúc làm bài tập toán cao cấp trong thư phòng, Mạc Thịnh Hoan đứng đằng sau dõi mắt nhìn mình, chẳng khác nào giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa sau lớp dốc hết tâm huyết lo cho các em nhỏ.
Chiều hôm sau, An Nhu mua beefsteak và nước ép nho, ôm một bó hoa định lên du thuyền từ trước để chuẩn bị. Nhưng nào ngờ Mạc Thịnh Hoan còn tích cực hơn cả cậu, An Nhu vừa tới liền phát hiện chú Mạc đang ở trong bếp bắt tay vào làm món beefsteak.
Ngay cả thực đơn mà hai người nghĩ tới cũng giống hệt nhau.
An Nhu bất đắc dĩ hôn hôn Mạc Thịnh Hoan, kế đến đem miếng beefsteak của mình bỏ vào tủ lạnh, đi qua ngồi một bên vừa cắm hoa vừa xem chú Mạc thể hiện tay nghề nấu nướng.
Hẳn là chú Mạc mới bắt đầu học cách làm món beefsteak này dạo gần đây, tuy tay nghề chưa được tốt lắm nhưng thắng ở chỗ khí chất từ trên người đối phương toát lên trông y như một đầu bếp chuyên nghiệp.
Trên bàn bày nến, An Nhu ngó xung quanh, không lâu sau đã phát hiện đám thỏ bông được sắp xếp ngồi đối diện, chúng còn đang khẽ nghiêng đầu nhìn cậu.
Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Beefsteak canh đúng giờ được bưng lên bàn, bởi vì mang thai nên An Nhu chỉ có thể ăn thịt đã được làm chín hoàn toàn. Mạc Thịnh Hoan cũng làm một phần tương tự vậy để ăn cùng cậu.
Hai phần beefsteak đều để bên phía Mạc Thịnh Hoan, cậu ngồi nhìn chú Mạc cặm cụi cắt xong một phần beefsteak rồi đưa tới trước mặt mình.
"Ông xã." Nhìn thịt bò trong đĩa đã được cắt từng miếng nhỏ vừa ăn, An Nhu giơ ngón cái, còn không tiếc lời khen ngợi.
"Ông xã của em chu đáo quá đi!"
Đáy mắt Mạc Thịnh Hoan lóe lên ý cười, khui nước ép nho An Nhu mang tới. Hai người chạm cốc, thưởng thức nước nho mát ngọt.
"Hôm nay là kỷ niệm tròn một năm ngày kết hôn của chúng ta. Trong tương lai không xa, gia đình chúng ta sẽ chào đón thêm hai thành viên mới." An Nhu sờ bụng, ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
"Chúng ta sẽ còn có kỷ niệm hai năm, mười năm, thậm chí là hai mươi năm. An Nhu cong khóe môi: "Từ khi ở bên chú, ngày em mong chờ để chúc mừng nhất đó là ngày kỷ niệm kết hôn."
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến.
An Nhu vốn muốn nói thêm nữa, nhưng hương vị beefsteak thật sự quá thơm, khiến cho một bụng đầy chữ của cậu đều bị cơn thèm ăn nuốt xuống.
Gấp gáp bỏ miếng thịt vào trong miệng, beefsteak này tuy đã chín hoàn toàn nhưng ăn vào lại cực kỳ mềm, An Nhu hạnh phúc nheo mắt lại.
Ăn uống xong trời cũng chưa tối, An Nhu ngồi trên sofa vuốt ve bụng, ngắm nhìn Mạc Thịnh Hoan dọn dẹp phòng bếp, cậu thỏa mãn hít sâu một hơi.
An Nhu dựa vào sofa, nhìn Mạc Thịnh Hoan một hồi mà ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra lần nữa thì sắc trời đã tối sầm, trong phòng ngủ phát ra tiếng nhạc. Cậu nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy chú Mạc đâu, ngay cả đám thỏ bông cũng không có ở đây.
Cậu lần theo tiếng nhạc đi qua đó, phát hiện cửa phòng ngủ không đóng, âm thanh du dương trầm bổng truyền ra từ trong phòng. An Nhu thò qua khe cửa lén nhìn vào trong, không ngờ chú Mạc đã thay quần áo. Đập vào mắt cậu là cảnh tượng một người đàn ông vóc dáng eo thon chân dài đang luyện tập khiêu vũ, mà ba con thỏ bông thì xếp hàng ngồi một bên làm khán giả.
Loại khiêu vũ này kiếp trước cậu cũng từng học qua. An Nhu chăm chú nhìn bước chân của chú Mạc, chốc sau cậu mỉm cười tủm tỉm đẩy cửa đi đến trước mặt Mạc Thịnh Hoan, khom lưng vươn tay ra mời người đàn ông cùng khiêu vũ.
"Quý ngài đẹp trai này, cho hỏi tôi có thể mời ngài khiêu vũ một bản được không?"
Mạc Thịnh Hoan thoáng dừng lại, sau một hồi im lặng thì cũng rũ mi xuống, đem tay đặt vào lòng bàn tay cậu thiếu niên.
An Nhu đảo khách thành chủ nắm lấy bàn tay Mạc Thịnh Hoan, một tay đặt lên thắt lưng đối phương.
Lẽ ra tay của cậu phải đặt lên vai Mạc Thịnh Hoan, nhưng với thân hình cao lớn như thế này, An Nhu chỉ đành lâm thời đổi tư thế.
Cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, An Nhu dẫn dắt Mạc Thịnh Hoan nhảy theo mình. Họ chỉ đơn giản di chuyển tiến lùi theo hình chữ V. Hai người ngày càng ghé sát lại nhau, ánh mắt chạm vào nhau, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của An Nhu.
Dường như không khí xung quanh cũng bị lây nhiễm mà từ từ nóng lên. Nụ hôn triền miên kéo dài không dứt, đợi khi phản ứng lại thì cậu đã nằm trên chiếc giường kingsize, Mạc Thịnh Hoan chống tay bên người cậu, hít thở nặng nhọc.
"Ông xã ơi, không được đâu." An Nhu thỏ thẻ.
Nhưng Mạc Thịnh Hoan đã sớm có chuẩn bị, lấy điện thoại mở cho An Nhu xem ảnh chụp tin nhắn.
Trên màn hình là cuộc trò chuyện của Mạc Thịnh Hoan với bác sĩ, chủ yếu là hỏi thăm vấn đề đã mang thai hơn bốn tháng rưỡi thì có thể quan hệ được không.
Bác sĩ khẳng định có thể, nhưng nhấn mạnh động tác nhất định phải nhẹ nhàng, không thể quá sâu.
Chú Mạc còn hỏi cặn kẽ phải nhẹ nhàng cỡ nào, sâu cạn ra sao.
An Nhu nhìn đoạn đối thoại của hai người mà mặt mày đỏ bừng.
Cái này... về sau bảo cậu phải đối mặt với bác sĩ kia thế nào đây!
Mạc Thịnh Hoan hôn lên môi cậu, ánh mắt chân thành.
"Không được đâu mà..." An Nhu che miệng lại, giọng điệu không kiên định lắm.
Mạc Thịnh Hoan chớp mắt với cậu, đứng dậy xoay hai con thỏ con qua chỗ khác, để chúng đưa lưng về phía hai người họ, sau đó đem con thỏ lớn đặt bên cạnh An Nhu.
An Nhu còn giữ nguyên động tác che miệng, không hiểu chú Mạc đang làm gì. Nhưng chỉ thấy người đàn ông với đôi mắt ướt át như hồ nước mùa xuân vừa chăm chú nhìn mình vừa cúi đầu hôn lên miệng con thỏ lớn.
An Nhu bỗng bỏ tay ra bật cười thành tiếng, ngay lập tức môi cậu bị lấp kín bởi nụ hôn.