Nghe tổng tài tin tưởng cấp trên như vậy, anh nhân viên chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt liếc qua An Nhu, lông mi dài cong cong, đôi môi nhạt màu bất lực khẽ mím lại.
Người đàn ông ngoan ngoãn đứng khép nép một bên, giống như bé mèo bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, chỉ có thể giương ánh mắt bất lực lên án vị chủ nhân xấu xa.
An Nhu hít sâu một hơi. Tên quản lý kia sai là cái chắc!
"Sao hắn có thể đối xử như vậy với anh!" An Nhu vỗ bàn, lời lẽ chính đáng: "Công ty chúng ta tuyệt đối không cho phép xảy ra tình trạng bắt nạt nhân viên dưới tầng chót thế này!"
Anh nhân viên chớp mắt nhìn An Nhu.
An Nhu nói xong lập tức hơi hối hận, sao có thể dễ dàng để anh nhân viên đạt được một nửa mục đích. Mình phải chống lại cám dỗ!
Vậy nên cậu chuyển chủ đề: "Nhưng về việc tăng lương ấy, bây giờ tình hình của công ty không được tốt, thật sự không có dư tiền để tăng lương cho anh."
Thấy Mạc Thịnh Hoan ngây ra nhìn mình, An Nhu thầm cân nhắc muốn kích động cảm xúc của đối phương: "Hay là trước tiên anh giúp tôi dọn dẹp văn phòng đi, tôi coi thử xem sao?"
Vậy mà Mạc Thịnh Hoan thực sự bước tới bắt đầu dọn dẹp mặt bàn, đem sách chuyên ngành của cậu sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, phân loại theo màu sắc từ đậm đến nhạt, chồng sách được đặt ngay ngắn chỉnh tề.
Ngón tay thon dài quét nhẹ qua mặt bàn, sau đó đi lấy giẻ lau dùng một lần nghiêm túc lau chùi.
Chú Mạc làm gì cũng tận lực tỉ mẩn, An Nhu nhìn mặt bàn thường ngày mình hay ngồi học được lau chà sạch bóng, bao gồm những vết bụi bặm rất nhỏ ở mấy vị trí khuất phía bên dưới cũng được lau sạch sẽ.
An Nhu kinh ngạc không thôi.
Thế này mà còn không tăng lương thì đúng là hết nói nổi!
Nhưng cũng không thể để chú Mạc dễ dàng thành công được!
Nhìn bàn học chuyên dụng của mình loáng cái đã sạch sẽ, An Nhu có phần chột dạ: "Không phải tôi không muốn tăng lương cho anh, chẳng qua nếu tăng cho anh thì những nhân viên khác sẽ không đồng ý. Nếu cả đám đều kéo tới chỗ tôi lau chùi dọn dẹp, chẳng lẽ tôi cũng phải tăng lương hết sao?"
Anh nhân viên nheo mắt thận trọng quan sát tổng tài bá đạo, bước lại gần cái bàn, nhìn thẳng vào mắt người trước mặt.
"Làm gì thế?" An Nhu dời mắt sang chỗ khác, sờ chóp mũi: "Không được đánh sếp!"
Anh nhân viên nghiêng người về trước, ghé sát môi vào lỗ tai sếp.
"Tăng lương cho tôi, tôi có làm nhiều hơn bọn họ."
"Anh có thể làm được gì?" An Nhu ngước mắt lên, lỗ tai bị hơi thở của Mạc Thịnh Hoan làm cho ngứa ngáy.
Anh nhân viên khẽ nhếch môi, hôn nhẹ vào vành tai cậu, một bàn tay chầm chậm chui vào áo sơ mi của cậu.
An Nhu ngơ ngác, kích thích vậy sao? Ngày đầu tiên làm tổng tài bá đạo đã bị anh nhân viên chơi quy tắc ngầm?
Sao được!
"Dừng tay." Nhìn gương mặt đẹp trai lai láng của anh nhân viên, An Nhu nghiêm mặt tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không dễ bị cám dỗ.
"Anh làm gì vậy!" An Nhu cảm giác mình giống như một tia sáng chính nghĩa: "Không lo cố gắng làm việc, suốt ngày suy nghĩ đường ngang ngõ tắt, anh..."
Bàn tay dưới lớp áo sơ mi bất ngờ nhéo nhẹ một cái, An Nhu theo bản năng phát ra tiếng "ưm", nháy mắt quên sạch những gì trong đầu.
Ăn gian quá đi!
"Anh... anh làm vậy cũng không được tăng lương đâu." Gương mặt An Nhu bất giác ửng hồng, nhìn anh nhân viên gần ngay trước mặt, nói cũng nói không trôi chảy.
"Vậy, thế này thì sao..."
Áo sơ mi bị mở bung hết nút, mặt mày An Nhu đỏ bừng, vô thức muốn lấy tay che lại nhưng hai cánh tay đã bị túm lấy.
Tình huống dần trở nên mất kiểm soát, tổng tài bá đạo vốn còn muốn mạnh miệng, nhưng rất nhanh đã không chống cự lại được đôi môi mềm mại của anh nhân viên.
"Anh... Anh không thể làm như vậy với sếp mình!" An Nhu muốn giãy giụa: "Tôi là cấp trên của cấp trên anh đấy, anh không sợ tôi sẽ sa thải anh thật à... Sau đó... sau đó tôi sẽ khiến cho tất cả các công ty khác không nhận anh!"
An Nhu cảm giác mình chẳng khác gì một con cá đang nằm trên thớt, có giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay đè chặt của đối phương.
"Vậy tôi phải càng cố gắng khiến ngài hài lòng."
Anh nhân viên từ từ ngẩng đầu, quần tây của tổng tài bá đạo cũng bắt đầu khó giữ được.
Vốn dĩ quần đã không có thắt lưng, hiện tại càng dễ bị tụt xuống hơn, gương mặt tổng tài bá đạo đỏ như muốn nhỏ ra máu, ngay cả lỗ tai cũng nóng phừng.
"Tôi... tôi tăng lương cho anh được chưa?" Tình thế ép buộc, tổng tài bá đạo đành đỏ mặt chịu thua.
Động tác của anh nhân viên hơi dừng lại, nhanh chóng xấn người tới, con ngươi đen láy đẹp đến kinh hồn.
"Thêm một… một trăm?" An Nhu nhướng mày, thử nâng giá.
(*) 100 tệ = 342.908 VND
Anh nhân viên lẳng lặng nhìn tổng tài bá đạo, lát sau bèn cúi đầu, tốc độ cởi quần càng nhanh hơn.
"Hai trăm!" An Nhu lập tức tăng giá, nhưng anh nhân viên vẫn không chịu dừng tay.
(*) 200 tệ = 685.817 VND
"Ba trăm, năm trăm..." An Nhu khóc không ra nước mắt, cắn môi báo ra cái giá cuối cùng.
(*) 300 tệ = 1.028.726 VND
500 tệ = 1.714.543 VND
"Một ngàn, một ngàn là được rồi chứ gì!"
(*) 1000 tệ = 3.429.087 VND
Sau cùng anh nhân viên cũng buông cổ tay tổng tài bá đạo ra. An Nhu cúi đầu thì thấy quần áo của mình đã bị lột sạch.
Cái người này đúng là chẳng biết trời cao đất dày!
Anh nhân viên đạt được mục đích liền lấy tấm thảm lông khoác lên cơ thể sếp nhà mình.
[Hết phần diễn theo kịch bản]
An Nhu thở phì phò bị Mạc Thịnh Hoan ôm về phòng ngủ. Không ngờ lần đầu tiên làm tổng tài bá đạo đã bị anh nhân viên đùa bỡn trong lòng bàn tay, đã vậy còn bị ép tăng lương thêm một ngàn nữa chứ!
Tóm lại, tổng tài bá đạo cũng không dễ làm.
Trong phòng ngủ, sau khi anh nhân viên và tổng tài bá đạo tiến hành giao lưu sâu, anh nhân viên bỗng chọt vào người vị tổng tài nhễ nhại mồ hôi nào đó, đòi một ngàn tiền tăng lương của mình.
Tổng tài bá đạo âm thầm trợn trắng mắt, tỏ vẻ mình không có tiền.
Anh nhân viên lập tức xuống giường, chốc lát sau mang về một chồng tiền giấy màu hồng mới tinh nhét vào trong tay tổng tài bá đạo.
An Nhu dở khóc dở cười, tự mình cầm "tiền lương" trao tận tay anh nhân viên đã vất vả bấy lâu.
Mạc Thịnh Hoan cầm tiền mình vất vả kiếm được, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng, hôn lên mặt An Nhu, sau đó đem số tiền vất vả kiếm được nhét dưới gối cậu.
An Nhu đếm tiền, hừ lạnh một tiếng.
Hừ, tiền của chú cuối cùng còn không phải về tay em sao!
Đếm xong xấp tiền trong tay, bỗng cậu cảm giác bụng mình ngọ nguậy, như có chú cá nhỏ đang thong thả quẫy đuôi bơi lội.
An Nhu dừng động tác đếm tiền, chẳng mấy chốc trong bụng đã yên tĩnh trở lại.
An Nhu thử đếm tiền lần nữa, bụng lại bắt đầu động đậy.
Không thể nào.
Cậu ngước lên nhìn Mạc Thịnh Hoan rồi chỉ vào bụng mình, người đàn ông vươn tay nhẹ nhàng chạm vào bụng cậu.
An Nhu dời bàn tay xuống bụng rồi bắt đầu đếm tiền, ngay sau đó mấy tiếng "rột rột" vang lên, trong bụng lại bắt đầu động đậy.
Đúng là một nhóc tham tiền!
An Nhu vô tội ngước nhìn chú Mạc. Mạc Thịnh Hoan trầm tư giây lát, đi lấy điện thoại của cả hai, thao tác một hồi rồi chuyển khoản cho An Nhu.
[Tài khoản Alipay chuyển khoản 8888 đồng.]
(*) 8888 đồng = 8.880 VND
Cùng với giọng nữ ngọt ngào vang lên thì bụng An Nhu lại nhúc nhích thêm vài lần.
"Ôi trời ạ." An Nhu trầm trồ.
Mạc Thịnh Hoan lại vung tiền tiếp.
[Tài khoản Alipay chuyển khoản 18 vạn 8888 đồng.]
(*) 18 vạn = 617.201.593 VND
18 vạn! An Nhu không khỏi mở to hai mắt, mà trong bụng cũng càng ngọ nguậy mạnh hơn. Nếu như lúc nãy là cá nhỏ tung tăng bơi lội thì hiện giờ là chim non vỗ cánh phành phạch.
"Nhóc con này còn chưa nghe hiểu con số đâu nhỉ?" An Nhu hiếu kỳ sờ bụng: "Thật thần kỳ."
Mạc Thịnh Hoan áp tay lên tay cậu, gật nhẹ tỏ vẻ tán thành.
Phu phu hai người chơi đùa một lát cho đến khi hết hạn mức chuyển khoản cao nhất mới ôm nhau đi ngủ.
An Nhu kiếm chác được không ít, vui vẻ thầm nghĩ chờ sau này bé con ra đời chắc sẽ chơi vui lắm đây.
...
Mạc Thành Hoàn vừa xuất viện, Trương Vân đã tức tốc trở về nhà mẹ đẻ.
Cũng không phải do con trai đối xử lạnh nhạt và hờ hững với bà ta, mà bởi vì người chồng vừa yếu đuối lại vừa không có cá tính mà bà ta vẫn luôn chướng mắt kia.
Những lời hôm đó quả thực khiến Trương Vân hơi dao động, nhưng sau khi bình tĩnh suy ngẫm lại, bà ta lập tức cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Tuy bản thân bà ta không biết cách quản con, nhưng dù sao cũng từng làm mẹ, biết được nỗi vất vả mười tháng mang thai, cảm nhận được niềm hạnh phúc khi mang trong mình một sinh mệnh mới. Dù thế nào thì trẻ con cũng vô tội.
Người chồng vẫn luôn hiền lành thành thật sao có thể thốt ra những lời như làm hại An Nhu với đứa bé trong bụng cậu?
Nếu làm ẩu thì chính là một xác ba mạng.
Lúc còn trẻ Trương Vân cũng từng trải qua nhiều chuyện bừa bãi như kéo bè kéo phái, mắng giáo viên, chặn đánh người trong hẻm nhỏ, nhưng chưa từng làm chuyện hại đến mạng người.
Không thể, cũng không dám.
Đó là mạng người sống sờ sờ đấy.
Mấy ngày nay Trương Vân không dám ngủ chung với Mạc Thịnh Khang, đôi khi nằm mơ thấy tay mình dính đầy máu liền hoảng sợ giật mình tỉnh dậy, cả ngày hôm đó cũng không bình tĩnh lại được.
Trong mơ đã như vậy, nếu thật sự ra tay... Trương Vân có thể đoán trước được nửa đời sau của mình sẽ sống trong lo sợ và ác mộng.
Thần kinh Trương Vân đã hơi suy nhược, nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định về nhà mẹ đẻ.
Nhìn đứa con gái trước giờ luôn kiêu ngạo bướng bỉnh, nay lại như già đi mấy tuổi, không nói không năng, ăn không ngon, ngủ còn thường xuyên giật mình tỉnh giấc, ba mẹ Trương Vân không nhịn được mà đau lòng.
Tuy tính tình con gái không tốt, bình thường hai vợ chồng cũng mắng mỏ không ít lần. Nhưng đến lúc gặp khó khăn, mặc kệ con cái có cần hay không, người làm cha làm mẹ như họ vẫn phải giúp một tay.
Hai vợ chồng già gọi Trương Vân vào phòng ngủ nói chuyện, biết được gần đây con gái sống không yên ổn, bọn họ lấy mấy giấy tờ chứng nhận bất động sản ra, thở dài dúi vào tay Trương Vân.
"Đây là sính lễ năm đó của nhà họ Mạc." Mẹ Trương nhìn biểu cảm bối rối của cô con gái, đưa chứng nhận bất động sản qua.
"Ba mẹ vẫn chưa đụng tới, cầm đi đầu tư rồi mua bất động sản cho con. Ba mẹ chỉ nghĩ tương lai có một ngày con sẽ cần dùng tới."
Trương Vân ngơ ngác nhìn cặp ba mẹ năm đó mình gấp gáp muốn thoát khỏi.
"Cho dù tình cảm của con với Mạc Thịnh Khang có xảy ra vấn đề, hay không thể ở lại nhà họ Mạc nữa thì con vẫn là con gái của ba mẹ. Dựa vào số bất động sản này, con cũng có thể sống những ngày vô lo vô nghĩ." Hai vợ chồng tính toán xa.
"Cho nên mới nói không có việc gì khó cả, chăm sóc tốt cho bản thân, ít gây chuyện thị phi. Cùng lắm thì rời khỏi nhà họ Mạc, ba mẹ vẫn sẽ luôn ở sau lưng chống đỡ con."
Trương Vân nhìn xấp sổ đỏ trong tay, mở một quyển ra, nước mắt không kiềm được mà tuôn như mưa.
Không làm nổi mẹ của người thừa kế nhà họ Mạc thì làm Bao Tô Bà có gì không tốt. Tiền đề là bản thân phải sống đàng hoàng, đừng ngớ ngẩn khiến bản thân rơi vào vòng lao lý!
(*) Bao Tô Bà: bà chủ nhà trong phim Tuyệt đỉnh kungfu của Châu Tinh Trì. Nhân vật này hung dữ, hám tiền, nổi tiếng với tuyệt chiêu Sư Tử Hống.
Đúng vậy, tiền tiết kiệm mấy năm nay của mình cũng có không ít, còn mấy căn nhà kia nữa. Sống yên lành không muốn, sao phải làm chuyện hại mạng người!
Trương Vân không nhịn được nữa bật khóc nghẹn ngào, hai vợ chồng già thở dài ôm đứa con gái duy nhất không khiến người khác bớt lo này.
Sau khi Trương Vân khóc xong một trận thì cũng có thể ngủ yên giấc. Sáng hôm sau, bà ta đến trường đại học Tấn Thành tìm An Nhu.
Trước cổng trường không đông lắm, An Nhu còn chưa vào cổng đã thấy Trương Vân đang đứng cạnh cổng trường, bộ dạng lén la lén lút y như ăn trộm. Bảo vệ cũng chú ý tới, dùi cui đã cầm sẵn trong tay.
An Nhu suy nghĩ một lát, vòng ra sau vỗ vào vai bà ta.
Trương Vân đang tập trung tinh thần nhìn sinh viên ra vào cổng trường, vô thức phủi cánh tay kia xuống.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc bà ta cũng nhận ra điều bất thường, quay đầu lại thì hoảng sợ té dập mông.