Mục lục
Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian thấm thoát trôi qua nửa học kỳ, chớp mắt một cái đã đến giữa tháng 5. Tề Trừng bắt đầu phấn khởi chuẩn bị đồ đạc để tháng sau về nhà ăn Tết Đoan Ngọ, trái lại An Nhu càng ngày càng lo lắng đứng ngồi không yên.

(*) Tết Đoan Ngọ: ngày Tết truyền thống tại một số nước như Trung Quốc, Đài Loan, Triều Tiên, Nhật Bản, Việt Nam.

Đoan nghĩa là mở đầu, Ngọ là khoảng thời gian từ 11 giờ trưa tới 1 giờ chiều ngày mùng 5/5 âm lịch. Vì vậy ăn Tết Đoan Ngọ là ăn vào buổi trưa.

An Lâm đã từng phán rồi, đời trước Mạc Thịnh Hoan chết vào ngày đầu tiên của tháng 7, khoảng cách từ hiện tại đến lúc đó chỉ còn chưa đến 50 ngày, mặc dù chú Mạc dạo gần đây trừ bỏ luôn bận bịu công việc thì thân thể vẫn khoẻ mạnh như cũ, nhưng An Nhu lại khó lòng mà yên tâm cho được.

Đi siêu thị với Tề Trừng, An Nhu mua hai hộp thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, dọc đường đi tâm sự nặng nề.

"Nhu này, biểu cảm chán đời gì thế hả?" Tề Trừng tay xách nách mang đủ thứ quà mua cho người thân trong nhà, tò mò nhìn chằm chằm An Nhu: "Ai dám bắt nạt cậu?"

"Không có." An Nhu lắc đầu, nhìn món đồ trên tay mình: "Chàng tiên nhà tớ càng lúc càng bận rộn, tớ sợ thân thể chú ấy không chịu đựng nổi nên tính mua ít đồ đi thăm ông cụ Mạc, nhân tiện xem ông ấy đã khỏi bệnh chưa."

"Gia đình nhà người ta chỉ mong sao chồng mình cá chép hoá rồng, còn ước gì ông chồng nhà mình nỗ lực làm việc chăm chỉ sớm ngày thăng chức phát tài, tới lượt cậu lại mềm lòng quá đi mất." Tề Trừng cười hì hì: "Nếu chàng tiên nhà cậu thừa kế nhà họ Mạc, chẳng phải cậu cũng được nở mày nở mặt thơm lây hay sao."

Da đầu An Nhu tê rần: "Nở mày nở mặt cái con khỉ mốc gì chứ."

Đời trước sau khi Mạc Thành Hoàn thừa kế nhà họ Mạc, cũng có không ít người lục tục chúc mừng cậu, nhưng trong lời nói lại sặc mùi quái gở, trên cơ bản có thể tổng kết thành: Cậu tự nhìn lại bản thân mình đi, không có gia thế cũng chẳng có tài cán, vậy mà vẫn có thể may phước gả cho Mạc Thành Hoàn tuổi trẻ tài cao, bước chân vào nhà họ Mạc giàu sang quyền quý. Đúng là phúc phận phải tu ba đời mới có được.

Trương Vân vốn đã không thích An Nhu, từ đó về sau càng nhìn cậu càng thấy chướng tai gai mắt, chê bai An Nhu không xứng với con trai ưu tú của mình, còn thẳng thắn tuyên bố nếu không phải nể mặt hai đứa con thì đã bắt hai người ly hôn từ lâu rồi.

Thời điểm Mạc Thành Hoàn chính thức thừa kế nhà họ Mạc đã tổ chức yến tiệc vừa linh đình vừa xa hoa, An Nhu bận chăm hai đứa nhỏ nên không thể đến tham dự. Tối hôm đó ngửi được hỗn hợp mùi rượu cùng mùi nước hoa nồng nặc trên người đối phương, tâm trạng cậu càng áp lực trầm trọng.

Vì vậy An Nhu càng tình nguyện vứt bỏ phần phúc phận này còn hơn.

"Thật kỳ quái, thật là kỳ quái." Tề Trừng có chút khó hiểu nhìn An Nhu: "Cậu không muốn chàng tiên nhà cậu được công thành danh toại sao?"

"Đương nhiên là muốn." An Nhu mím chặt môi: "Nhưng tớ không muốn chú Mạc dính vào mấy thứ trần tục đó, tớ không muốn có một ngày chú Mạc sẽ trở thành loại người giống y hệt mấy gã lắm tiền nhiều của có quyền có thế khác."

Tề Trừng vỗ nhẹ vai An Nhu, lên tiếng an ủi: "Người có năng lực mạnh đều có tâm sự nghiệp nặng. Cậu cũng đâu thể bắt chàng tiên một mực ngây ngốc bầu bạn bên người cậu suốt cả đời được, tớ nói đúng không?"

An Nhu thở hắt một hơi xốc lại tinh thần: "Tóm lại, trong hai tháng này tớ muốn bảo đảm chú Mạc được bình an vô sự, tốt nhất đừng để cơ thể quá mức mệt nhọc. Nếu sau này chú ấy muốn theo đuổi lý tưởng gì đó, tớ sẽ học cách chậm rãi buông tay."

Tề Trừng gật đầu, giơ ngón cái với An Nhu: "Ở nhà có vợ chở vợ che, ra đường ai động tới chồng vợ chẻ làm đôi."

Xế chiều hôm đó, An Nhu xách quà đến nhà cũ nhà họ Mạc, người giúp việc kêu An Nhu ngồi chờ một lát, còn nói ông cụ Mạc vẫn chưa tỉnh.

An Nhu nghi ngờ liếc nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là 4 giờ chiều, dựa theo giờ giấc nghỉ ngơi vào ngày thường, ông cụ Mạc hẳn phải thức dậy từ sớm rồi mới đúng.

Nhưng sực nhớ ra ông cụ Mạc đang bị bệnh, nói không chừng uống thuốc xong thân thể mệt rã rời nên mới ngủ thêm một giấc nữa.

An Nhu ngoan ngoãn ngồi tại phòng khách chờ ông cụ Mạc tỉnh dậy.

Trong phòng ngủ của ông cụ Mạc, lúc này đang diễn ra cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Một đám người giúp việc tất bật đẩy máy thở oxy và các loại máy móc khác vào phòng, ông cụ Mạc nhanh chóng thay quần áo rồi leo lên giường, trên mặt chụp đồ dưỡng khí, trên người cắm đủ loại ống dẫn, trên tay còn cầm một chiếc điện thoại.

"Xin lỗi ông bạn già, hôm nay tôi có chút việc gấp nên không thể đi uống trà với ông được. Hẹn ngày mai không gặp không về."

Giọng nói hùng hồn mạnh mẽ, nào có giống như chưa khỏi bệnh hẳn.

"Ông nói cái gì? Chuyện trong công ty hả?" Ông cụ Mạc đổi tay cầm điện thoại, kéo chăn đắp lên người, khuôn mặt mang ý cười: "Giao hết cho đứa con trai thứ hai của tôi xử lý rồi, trong khoảng thời gian này không phát sinh vấn đề sai sót nào, tình hình công ty tương đối ổn định. Xem ra bộ xương già này của tôi cuối cùng cũng không cần phải lao lực nữa, từ nay có thể yên tâm hưởng già rồi."

"Lão gia, đã chuẩn bị đâu vào đó." Người giúp việc phun nước sát trùng khắp phòng.

"Được rồi, không nói chuyện với ông nữa, mai gặp sau." Ông cụ Mạc cúp máy, vò rối bời đầu tóc, nhìn vào gương điều chỉnh lại biểu cảm kỹ lưỡng rồi nằm yên trên giường.

"Kéo rèm cửa sổ lại, gọi Tiểu An vào đây."

An Nhu được người giúp việc dẫn vào phòng ngủ của ông cụ Mạc, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, rèm cửa trong phòng che kín mít khiến ánh sáng khó hắt vào, căn phòng ảm đạm tối tăm.

"Tiểu An đó hả?" Thấy An Nhu xách theo quà đến thăm mình, ông cụ Mạc lộ ra một nụ cười yếu ớt.

"Ba." An Nhu để đồ xuống, đứng bên mép giường nhìn ông cụ Mạc chầm chậm thở oxy.

"Lại đây ngồi đi." Ông cụ Mạc chỉ vào thành giường ra hiệu người giúp việc đỡ mình ngồi dậy.

An Nhu vội vàng phụ người giúp việc đỡ ông cụ Mạc ngồi dậy, còn không quên lót thêm một cái gối dựa sau lưng.

"Tiểu An." Ông cụ Mạc ngồi yên trên giường, ánh mắt hiền từ nhìn An Nhu: "Hôm nay con tới đây có phải có chuyện gì không?"

An Nhu thấy ông cụ Mạc đau bệnh triền miên, cho dù trong lòng muốn nói để Mạc Thịnh Hoan được nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng ngoài miệng lại không tài nào thốt nên lời.

"Con chỉ muốn đến thăm ba thôi." An Nhu cúi thấp tầm mắt, nhớ lại gần đây chú Mạc vô cùng bận rộn, nắm chặt tay lấy hết can đảm lên tiếng.

"Còn có... dạo gần đây chú Mạc rất bận."

"Con đau lòng cho Thịnh Hoan hả?" Ông cụ Mạc không nhịn được bật cười: "Dạo gần đây đám người Thịnh Hoan đang gấp rút hoàn thành dự án khai phá đất đai lần hai, đợi làm xong vụ này thì sẽ hết bận thôi."

An Nhu muốn nói lại thôi, không biết nên diễn đạt như thế nào với ông cụ Mạc.

"Tiểu An, con yên tâm." Ông cụ Mạc nhìn thấu nỗi lo lắng của thiếu niên: "Ba nhất định sẽ nhắc nhở Thịnh Hoan phải chú ý kết hợp điều độ giữa làm việc và nghỉ ngơi, không nên gây sức ép tổn hại thân thể."

Ông cụ Mạc đã nói đến mức này, An Nhu chỉ đành gật đầu đồng ý.

Cũng đâu thể ngang ngược kéo ông cụ Mạc từ trong chăn ngồi vào cương vị đó được.

Có chút bế tắc không biết phải làm sao.

"Đúng rồi, gần đây việc học ở trường thế nào?" Ông cụ Mạc quan tâm hỏi han An Nhu: "Ăn uống ra sao? Ngủ có ngon không?"

"Mọi thứ đều tốt ạ." An Nhu chỉ chọn nói những chuyện tốt chứ không kể mấy việc không vui. Gần nhất sắp chuyển mùa, thời tiết thay đổi thất thường kéo theo An Nhu cũng bị ảnh hưởng không hề nhẹ. Cơ thể thường xuyên cảm lạnh, còn bị đau dạ dày, lúc nào cũng buồn nôn muốn ói, hơn nữa mùa hè nóng nực dễ khiến cậu ngủ li bì không tỉnh, lại thêm thời gian chung đụng với chú Mạc thì ít mà xa cách thì nhiều. Đủ thứ chuyện trên trời dưới đất đổ dồn vào người khiến tâm trạng An Nhu khó tránh khỏi trở nên tồi tệ.

"Có gì khó khăn thì cứ nói thẳng với ba." Ông cụ Mạc cực kỳ quan tâm: "Thịnh Hoan còn phải trông cậy hết vào con đó."

Nhắc đến Mạc Thịnh Hoan, tâm trạng cậu thoáng được hòa hoãn đôi chút.

"Nếu trong lòng con vẫn còn lo lắng không nguôi, con có thể thường xuyên đến công ty thăm Thịnh Hoan." Ông cụ Mạc cười nói: "Đứa con trai này của ba hết sức tận tâm nghiêm túc trong công việc, làm gì cũng muốn làm cho tốt nhất. Giao công ty cho nó quản lý, ba cảm thấy cực kỳ yên tâm."

"Lão gia." Một người giúp việc gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện: "Tam phu nhân tới thăm."

Nghe tin Trương Vân đến, An Nhu lại nhức đầu, vội chào tạm biệt ông cụ Mạc rồi đứng dậy muốn ra về.

"Không sao đâu." Ông cụ Mạc giữ chặt tay cậu: "Con cứ ngồi yên ở đấy, để ba chống mắt lên coi nó muốn nói cái gì."

An Nhu bất đắc dĩ ngồi trở lại chỗ, Trương Vân đi vào phòng ngủ, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ.

"Ba." Trương Vân đã thu lại tính nết kiêu ngạo phách lối, chỉ còn sót lại vẻ khúm núm biết điều: "Con có mua ít quà biếu ba, đều là thuốc bổ đắt tiền, rất có ích cho thân thể của ba."

An Nhu trợn mắt nhìn Trương Vân như thể phát hiện sinh vật lạ, đây không giống với tác phong bình thường của bà ta tí xíu nào.

"Cứ để đó đi." Ông cụ Mạc không nóng không lạnh đáp.

"Em chào anh dâu." Trương Vân cố rặn ra nụ cười niềm nở với An Nhu, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.

An Nhu dụi mắt vài lần, có chút không quen với bộ dạng hiện tại của Trương Vân.

Trước kia bà ta ỷ vào việc con trai mình được nội bộ nhà họ Mạc quyết định chọn làm người thừa kế nên đắc chí trưng ra dáng vẻ hung hăng càn quấy, thái độ thì đầy chanh chua cay nghiệt. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, trong lúc nhất thời mặt mày ỉu xìu như chó nhà có tang.

Trương Vân mất đi chỗ dựa, ít nhất sẽ không có lá gan dám tác oai tác quái với An Nhu ngay trước mặt ông cụ Mạc.

Nhìn dáng vẻ của Trương Vân, trong lòng An Nhu đột nhiên nảy sinh cảm giác phức tạp khó mà diễn tả.

Quyền lợi cùng tiền tài quả thật sẽ làm con người thay đổi hoàn toàn, nhưng An Nhu càng tin chắc rằng nếu như để một nhà Mạc Thịnh Khang có cơ hội ngóc đầu lên lần nữa, nhất định Trương Vân sẽ còn kiêu căng ngạo mạn hơn gấp nhiều lần so với trước kia.

An Nhu nhìn Trương Vân cùng ông cụ Mạc nói chuyện với nhau, uyển chuyển xin phép được về trước, mới bước ra tới cửa đã thấy Trương Vân sốt sắng đuổi theo sau lưng.

"An Nhu, chờ chút đã!"

An Nhu đứng cách đó không xa, nhướng mày hỏi: "Sao trở mặt nhanh vậy, mới đó đã không thèm xưng một tiếng "anh dâu" nữa rồi hả?"

Mặt Trương Vân sắp nghẹn tới mức đỏ như gan heo, nhưng chỉ nhìn chằm chằm An Nhu chứ không thốt ra được lời nào, sau hồi lâu nghẹn họng trân trối mới rặn ra được một câu hoàn chỉnh: "Tôi... tôi muốn nói chuyện riêng với cậu."

Trương Vân muốn nói chuyện với mình ư?

An Nhu bật cười đầy hài hước: "Giữa tôi với bà có việc gì cần ngồi xuống tâm sự mỏng chứ."

"Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, xin cậu hãy đại nhân đại lượng không chấp nhất với kẻ tiểu nhân như tôi." Trương Vân ấp úng mở miệng. Đối mặt với cậu thiếu niên nhỏ hơn mình mấy chục tuổi, bản thân chủ động nói ra mấy lời này đòi hỏi cần phải có dũng khí rất lớn.

"Dù sao tôi cũng đã bị cậu mắng thì cũng mắng rồi, còn bị cậu hành hạ thê thảm nữa." Trương Vân sờ bả vai mình, trên đó vẫn còn nguyên vết sẹo do bị An Nhu dùng nĩa ăn đâm vào.

Ai ngờ cậu thiếu niên thoạt nhìn trông có vẻ mềm mại yếu đuối lại có thể không chớp mắt ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn như vậy.

"Còn có món quà mà mẹ cậu ban tặng nữa... Mỗi khi đến ngày mưa dầm, ngón tay của tôi lại đau thấu xương." Trương Vân khổ sở chìa bàn tay ra.

Nhìn ngón tay không ngừng run lẩy bẩy trước mặt mình, An Nhu im lặng một hồi rồi hỏi: "Bà muốn nói gì với tôi?"

An Nhu và Trương Vân ngồi đối diện nhau trong quán nước, ban đầu cậu tính gọi cà phê, nhưng không biết vì sao khi ngửi được vị đắng và vị cay của cà phê lại cảm thấy khó chịu trong người, vì vậy chỉ gọi ly sữa bò.

(*) Cà phê có 5 vị: vị ngọt, vị đắng, vị chua, vị mặn và vị cay. Ba vị đầu thường dễ nhận ra nhất, còn vị mặn và vị cay lại khó cảm nhận một cách rõ rệt như các vị khác.

Vị mặn được cảm nhận ở gần cuối lưỡi, khi để nguội cà phê sẽ cảm nhận được rõ hơn.

Vị cay rất khó để cảm nhận nên đòi hỏi vị giác phải cực kỳ tinh tế, vị cay sẽ được cảm nhận ở mặt sau của lưỡi.

"Có lẽ cậu đã sớm nhận ra rồi." Trong giọng nói của Trương Vân còn mang theo sự dè dặt: "Con trai tôi... nó thật lòng thích cậu nhiều lắm."

An Nhu uống một hớp sữa bò, nở nụ cười giả trân: "Bà yên tâm đi, tôi không thích con trai bà miếng nào đâu."

"Không phải, tôi không có ý này." Trương Vân hơi khó xử: "Gần đây cả người nó cứ đờ đẫn như cái xác không hồn, hai ngày trước đang lái xe thì suýt nữa đã gây tai nạn giao thông."

"Thật ra có một chuyện mà lâu nay tôi vẫn luôn giấu kín trong lòng không dám nói ra." Trương Vân ngậm ngùi nhìn An Nhu: "Cái lần xem mắt của cậu và Thành Hoàn hồi trước đó, bởi vì tôi ngấm ngầm giở trò phá đám nên hai người mới không thể gặp mặt nhau."

Bàn tay đang cầm ly sữa bò hơi khựng lại.

Hèn gì thời gian Trình Thịnh xảy ra chuyện lại trùng hợp đúng lúc hai nhà hẹn gặp mặt nhau để bàn bạc vấn đề liên hôn.

"Từ tận đáy lòng tôi xin chân thành cảm ơn bà rất nhiều." Ánh mắt An Nhu đong đầy thành khẩn: "Chầu này cứ để tôi đãi bà."

Đôi mắt Trương Vân bao phủ vẻ không cam tâm: "Tôi bị mất ngủ được một thời gian dài rồi. Lúc nào cũng dằn vặt trong suy nghĩ nếu như hồi đó tôi không ích kỷ phá đám thì có khi cậu với Thành Hoàn đã thành đôi mỹ mãn rồi. Chắc có lẽ mọi chuyện bây giờ cũng sẽ khác đi."

Hết thảy những chuyện phát sinh ở đời trước lướt qua trong đầu An Nhu, sau đó cậu kiên định lắc đầu với Trương Vân.

"Tình cảnh sau khi tôi gả cho Mạc Thành Hoàn trong tưởng tượng của bà khác xa hoàn toàn so với những gì ở trong suy nghĩ của tôi." An Nhu đặt mạnh ly nước xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Trương Vân.

"Trước khi nhà họ Bạch tìm được tôi, bà không hề hài lòng bất kỳ điểm nào ở tôi, thậm chí còn cảm thấy tôi không xứng với con trai của bà. Hết chê tôi quét dọn không sạch lại chê đồ ăn tôi nấu không hợp khẩu vị, dường như mỗi một việc tôi làm đều có thể bị bà bới móc ra một đống lỗi sai. Bà lấy thân phận mẹ chồng dùng đủ mọi cách chì chiết tôi thậm tệ."

Ánh mắt An Nhu sắc lẹm: "Bà còn phái một dì bảo mẫu đi theo bà đã lâu đến thay bà giám sát tôi. Mỗi một chuyện tôi làm đều được thêm mắm dặm muối rồi báo cáo đến tai bà."

"Bà không ngừng châm ngòi thổi gió nhằm khiến con trai bà có ác cảm với tôi, còn lặp đi lặp lại bên tai anh ta rằng tôi không tốt thế này không tốt thế kia. Một khi tôi mang thai, bà sẽ buộc tôi thôi học ngay lập tức, triệt để yên phận trở thành một người nội trợ trong gia đình. Chẳng khác gì nhà mấy người có thêm một thằng người hầu miễn phí, đã vậy còn hay bị mắng bị chửi nữa."

Trương Vân ngơ ngác nhìn An Nhu, ánh mắt có phần mờ mịt.

"Không phải bà thích nhất cái trò sơ hở tí là vừa ngắt vừa nhéo cánh tay hoặc bắp chân của người khác sao?" An Nhu thở một hơi nặng nề, bưng ly sữa bò lên: "Vừa ngắt vừa nhéo đã là cái thá gì, còn đánh đỏ tay người khác nữa kìa."

"Nhưng đáng tiếc bà tuổi gì mà đòi động đến một đầu ngón tay của tôi. À mà bà yên tâm đi, đứa con trai cưng của bà từ đầu đến cuối đều đứng về phía bà." An Nhu cười lạnh.

Trương Vân theo bản năng giật bắn tay.

"Không đợi nhà họ Bạch nhận lại tôi, có khi tôi đã dứt khoát ly hôn với con trai bà cho rảnh nợ rồi, vì vậy kết cục vẫn sẽ không bao giờ thay đổi. Bà không cần phải hối hận vì đã chia rẽ "một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn" trong tưởng tượng của bà đâu. Hai mẹ con các người kẻ tung người hứng phối hợp vô cùng ăn ý, tôi còn phải biết ơn bà đã ra sức ngăn cản con trai mình cút xéo khỏi người tôi càng xa càng tốt đấy."

An Nhu uống cạn ly sữa bò, đứng dậy thanh toán tiền, bỏ lại một mình Trương Vân lặng người tại chỗ, sải bước nhanh chóng rời khỏi đây.

- -------------------

Sau khi tiễn tra công ra chuồng gà, không nên và nên làm gì ;))))

Sau khi tiễn tra công ra chuồng gà không nên và nên làm gì

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK