Cốc Thư Tuyết tức giận muốn hướng chạy ra ngoài, Lục Tử Minh vội vàng đuổi theo kéo Cốc Thư Tuyết: “Tiểu tổ tông của anh, em đừng náo loạn với anh được không, Mai Tây còn nằm ở trên giường không tỉnh lại, em còn cáu kỉnh với anh, em muốn hành hạ anh hành hạ chết đúng không?”
Cốc Thư Tuyết nghe được âm thanh Lục Tử Minh mệt mỏi rã rời, dừng bước: “Tử Minh, là em không tốt, em náo loạn với anh, không lo lắng cho anh.”
Hai người lấy được sự cân bằng giải hòa thành công, Cốc Thư Tuyết điều chỉnh tốt cảm xúc, đi theo Lục Tử Minh đi vào phòng bệnh, vừa tiến đến lợi dụng vẻ mặt vui vẻ không gì sánh được nhìn ông Trình mỉm cười: “Bác trai, con thẳng thắng, nghĩ gì nói đó, bác có thể bỏ qua, tha thứ con không?”
Trước kia Ông Trình chịu không nổi nhất khi Mai Tây làm nũng, Cốc Thư Tuyết nũng nịu vừa mở miệng, ông cũng không nghiêm mặt nữa, ho một tiếng coi như là đón nhận lời xin lỗi của Cốc Thư Tuyết.
Cốc Thư Tuyết ngồi xuống, lấy ra trong giỏ trái cây Trương Bác Tùng mang tới từ sáng sớm một quả hồng: “Con đi rửa sạch bóc cho chị Mai Tây ăn!”
Lục Tử Minh nhận lấy quả hồng: “Anh đi tắm, em bóc cho cô ấy là được rồi!”
“Cám ơn anh Tử Minh!” Cốc Thư Tuyết đem quả hồng đưa cho Lục Tử Ninh, ngây thơ lại lễ phép nói xin lỗi.
Bà Trình ở một bên quan sát hai người, Vốc Thư Tuyết giống như không hề hay biết ánh mắt bà Trình, chuyên tâm thỏ thẻ cùng Trình Mai Tây: “Chị Mai, chị nấu cơm ăn ngon nhất, chị mau chóng khỏe lại, em còn muốn ăn cơm chị nấu!”
Mặc dù Trình Mai Tây không thốt nên lời, lại vô cùng kháng cự Cốc Thư Tuyết ở bên cạnh, có chút kiến thức y học thông thường ông Trình thấy điện tâm đồ của Trình Mai Tây có chút khác thường, theo lời dặn rung chuông gọi y tá tới: “Cô xem, số liệu theo dõi có biến hóa, bác sĩ Phương nói nếu có tình huống này liền lập tức nói cho cậu ấy biết!”
Y tá nhìn xuống số liệu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bác sĩ Phương: “Bác sĩ Phương, có thể ở lại xem phòng bệnh số 2 Trình Mai Tây số liệu điện tâm đồ theo dõi xuất hiện rõ ràng dao động, bây giờ anh có thể tới đây không?”