“Không sao, Mai Tây ngoan ngoãn như thế, chắc chắn không trách ông đâu, lần sau ông nghiền viên thuốc thành bột nước, lại đút cho nó, đừng để nó không nuốt được.” Bà Trình vội vàng an ủi ông Trình.
“Vẫn là bà có cách, tôi sao không nghĩ ra nhỉ? Đúng là già rồi, đầu óc không dùng được rồi.” Ông Trình nói xong có chút thương cảm.
“Tôi không già, tôi còn trẻ, ông cũng không già, chúng ta còn phải chăm sóc con gái yêu. Ông đừng có mong dồn hết cho tôi.” Bà Trình cố tình làm ngược lại với ông Trình.
Ông Trình kiên định gật đầu, đưa tay vỗ vai bà Trình: “Tôi sẽ cùng với bà chăm sóc con gái, tận tới khi nó khỏe trở lại.”
Lục Tử Minh nghe ông bà Trình nói chuyện nhưng trong lòng dường như có ám chỉ, có chút đứng ngồi không yên, định đứng dậy ra ngoài: “Mọi người bận suốt, còn chưa ăn sáng phải không ạ? Con đi mua bữa sáng cho hai người.”
“Không cần con lo lắng, sáng sớm ba con đã mua đồ ăn sáng rồi. Mai Tây cũng ăn rồi, con ăn chưa, còn có bánh bao và sữa đậu nành chưa ăn, có muốn ăn gì không?” Bà Trình chỉ bữa sáng ở đầu giường.
Lục Tử Minh tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực, hôm nay sáng sớm lại chạy tới bệnh viện, quả thực đói lắm rồi, đưa tay nhận lấy bánh bao bà Trình đưa vội vàng ăn.
Bà Trình đưa mắt nhìn dáng ăn của Lục Tử Minh: “Đừng vội, không có ai tranh với con, cứ từ từ ăn.”
Lục Tử Minh đang ăn thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, y tá vào truyền nước cho Trình Mai Tây, vừa cắm ống truyền vừa nhẹ nhàng giải thích: “Đây chủ yếu là đường gluco và chất dinh dưỡng, hiện nay tình huống của cô ấy sợ là dinh dưỡng từ việc ăn uống không đủ, cho nên cần bổ sung một số thành phần dinh dưỡng.”
Chọc kim xong, điều chỉnh tốt tốc độ, y tá dặn dò mọi người có việc ấn chuông gọi y tá, liền ra khỏi cửa phòng.
Cửa vừa đóng lại lại bị mở ra, mọi người tưởng lại là y tá đến, kết quả cửa vừa mở, là Trương Bác Tùng cùng Cốc Thư Tuyết tới, Lục Tử Minh như gặp địch dữ, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì, bỏ bánh bao, vài ngụm lớn uống hết cốc sữa đậu nành.
Trương Bác Tùng cùng Cốc Thư Tuyết đi tới trước giường, Trương Bác Tùng nhìn Trình Mai Tây trên giường bệnh: “Chị dâu, chị phải nhanh chóng khỏe lên nhé, bác trai bác gái và anh đều ở đây, em cũng không giúp được gì, em lái xe về Thẩm Dương đây, qua vài ngày Lục Tử Khanh sẽ tới thăm chị.”
Cốc Thư Tuyết đứng bên cạnh Trương Bác Tùng, nhìn thấy sự không cam lòng và thống khổ trong ánh mắt Trình Mai Tây, khóe miệng Cốc Thư Tuyết hiện ra một nét cười lạnh thấu xương, lời nói ra lại ngọt như đường: “Chị Mai Tây, chị sao còn không tỉnh lại, em thực sự rất đau lòng. Chị phải nhanh chóng khỏe lại nhé.”
Ông bà Trình đứng một bên quan sát phản ứng của ba người, cũng không hiểu làm sao, bà Trình đứng một bên quan sát ông Trình, ông Trình biểu hiện rất nghiêm trọng.
Trương Bác Tùng quay lại đối mặt với ông bà Trình: “Bác trai, cháu nghe anh nói chị dâu còn cần một thời gian nữa mới hồi phục, cháu ở đây cũng không giúp được việc gì, hôm nay cháu lái xe về Thẩm Dương trước ạ. Tử Khanh sắp xếp xong hai đứa bé sẽ tới giúp đỡ chăm sóc chị dâu.”
Ông Trình gật đầu: “Thế này đã là làm phiền cậu rồi, làm cậu đêm giao thừa và mùng 1 đều ở trên đường chạy, bác và bác gái cháu rất băn khoăn. Cháu đi cẩn thận nhé.”
Trương Bác Tùng đưa tay cầm lấy tay ông Trình: “Bác trai, chị dâu như vậy chúng cháu ai cũng đau lòng, thế này được không, bác xem giờ cũng sắp đến giờ ăn cơm, chúng ta ra ngoài tìm một quán ăn gần khách sạn, cùng nhau ăn bữa cơm?”
Ông Trình đang định từ chối, Lục Tử Minh mãi mới tìm thấy cơ hội thể hiện: “Con vừa ăn bánh bao, lại uống sữa đậu nành, chẳng đói chút nào. Con ở lại bệnh viện chăm sóc Mai Tây, ba mẹ cứ đi ăn đi.”
Ông Trình còn muốn từ chối, Trương Bác Tùng không để ông phân trần liền kéo tay ông Trình đi ra ngoài, ông Trình thấy không chối từ được, liền bảo bà Trình cùng đi.
Trương Bác Tùng bảo Cốc Thư Tuyết cùng đi, nhưng Cốc Thư Tuyết lại phản đối: “Mọi người đều đi rồi, nếu chị Mai Tây muốn đi vệ sinh sẽ không tiện, em ở chỗ này có thể giúp anh Tử Minh một tay.”
Thấy Cốc Thư Tuyết nói có lý, Trương Bác Tùng cũng trả lời: “Cũng được, lát nữa anh đóng hộp mang về cho em.
Ba người vừa ra khỏi cửa, Cốc Thư Tuyết liền dính vào trên người Lục Tử Minh, Lục Tử Minh có chút né tránh, ánh mắt nhắc nhở còn có Trình Mai Tây , Cốc Thư Tuyết có chút hờn giận: “Anh chẳng phải nói cô ta chính là người thực vật sao? Làm sao còn phải trốn tránh như vậy?”