Khả Dĩ An cầu còn không được, ngồi trên ghế sofa, ông Lâm đưa trà chén, ba người nhanh chóng nói chuyện nhiệt tình, Lâm Như Sơ tự mình về phòng ngủ, Bà Lâm bất mãn liếc Lâm Như Sơ một cái, ông Lâm vội vàng lắc đầu với bà Lâm: “Như Sơ mệt rồi, để cho nó đi nghỉ ngơi!”
Khả Dĩ An hơi một lát rồi đứng cáo từ: “Cô, chú, muộn quá rồi, cháu về nhà trước, sau này lại quay lại thăm hỏi cô chú.”
Ông Lâm bà Lâm tiễn Khả Dĩ An, sau khi vào nhà, bà Lâm gật gật đầu: “Cái cậu Khả luật sư này, mạnh hơn nhiều so với bác sĩ Phương kia, biết ăn nói lại thông minh.”
Ông Lâm lắc đầu: “Tôi lại cảm thấy bác sĩ Phương càng đáng tin hơn, người đầy miệng lời ngon ngọt, tôi vẫn cảm thấy có chút không tin được.”
Bà Lâm liếc ông Lâm một cái: “Ai ai cũng như ông ấy, ngốc nghếch miệng lưỡi còn vụng về, có gì tốt!”
Ông Lâm kéo cánh tay bà Lâm: “Tôi đúng là vụng về, nhưng mà tối đối với bà chân tình, ba mươi năm chưa đổi!”
Bà Lâm rút cánh tay ra: “Ai thèm ba mươi năm không đổi của ông cơ chứ, chẳng có chút thú vị nào, tôi sống với ông, giống như nước lọc vậy, tóm lại là không có vị gì!”
“Nước lọc không vị gì ư, ai có thể mỗi ngày đều uống nước nọ kia, vẫn lại là nước lọc uống được lâu dài nhất đấy..., tôi thấy bác sĩ Phương tựa như nước lọc, mềm mỏng có kiên nhẫn!” Ông Lâm rất tán thưởng Phương Chi Viễn.
Trong phòng, Lâm Như Sơ nghe cuộc nói chuyện của ông bà Lâm, trong lòng vô vàn suy nghĩ. Lúc đầu Khả Dĩ An gặp cô, nhất kiến chung tình với cô, cô là phụ nữ, tâm tư nhanh nhạy, làm sao có thể không nhìn thấy, chỉ là bản thân cô đã thầm yêu Phương Chi Viễn, cũng không thể chấp nhận tình cảm của Khả Dĩ An. Trong chuyện cảm tình, ai có thể chịu được sự lạnh lùng mãi, mà không bị sự ôn nhu ấm áp làm cho động lòng.
Nhìn thấy bà Lâm luôn luôn thanh cao cũng vô cùng thưởng thức Khả Dĩ An, Lâm Như Sơ cười khổ, cho dù là bề ngoài hay là gia thế, Khả Dĩ An cũng không kém Phương Chi Viễn, nhưng chính cô lại cứ yêu Phương Chi Viễn, trong cảm tình ai cũng như thế, đơn giản chính là vùng vẫy trong vòng tròn yêu và không yêu, người ngoài cuộc tâm sáng như gương, người trong cuộc lại thường u mê, chẳng có cách nào thấy được rõ ràng.
Phương Chi Viễn như thế, mà cô lại thế này, sao Khả Dĩ An lại không như vậy cơ chứ. Chỉ là ba người bọn họ, dường như chơi trò domino tình cảm vậy, mỗi người theo đuổi người trong lòng mình, say mê không thể tự kìm chế. Trong mắt người khác hẳn là truyện cười người ngốc, chỉ cần một người phía trước đồng ý xoay người, là có thể thành toàn một đoạn nhân duyên tốt đẹp, nhưng mà, ai cũng không chịu quay đầu, nên chỉ có thể là xa cách mãi mãi.
Lâm Như Sơ chính mình trong gương trang điểm, làn da trắng hồng, ánh mắt mê ly, Lâm Như Sơ đưa hai tay lên, nâng hai má hồng hồng của mình, nóng tới mức nóng bỏng bàn tay, dưới tác dụng của chất cồn, dường như cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, thả lỏng, dường như vươn tay ra, là có thể nắm được toàn bộ thế giới, buông tay ra, là đánh mất toàn bộ thế giới.
Lâm Như Sơ cầm điện thoại, muốn gọi cho Phương Chi Viễn, mấy lần được số rồi, không thể khống chế mà ấn nút gội, nhưng tới khi điện thoại gần kết nối, cô lại đẩy điện thoại ra xa, gọi được thì sao chứ? Có thể nói với Phương Chi Viễn cái gì, anh ấy chắc chắn là đã hoàn toàn sáng tỏ tâm ý của mình, lại chậm chạp không có bất luận phản ứng gì, chẳng lẽ thật muốn mình mở miệng nói với anh ấy “Em thích anh?” chờ đợi tới là câu trả lời của anh ấy “Xin lỗi, anh không thích em!”
Tất cả tình yêu say đắm, nếu không thể có được sự quý trọng của đối phương, chẳng bằng giữ ở đáy lòng mình, mang tất cả tình yêu say đắm cùng yêu thích của mình, khóa thật sâu ở ngõ ngách nào đó, bình thường không chạm vào, chắc là sẽ không đau đớn.
Cô đang suy nghĩ, có điện thoại của Khả Dĩ An gọi tới, Lâm Như Sơ do dự hồi lâu không nghe, chuông điện thoại lại cứ ngoan cường reo mãi, Lâm Như Sơ bất đắc dĩ bấm nút nghe, Khả Dĩ An bên kia chỉ là đơn thuần báo cáo: “Bác sĩ Lâm, tôi về đến tới nhà rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút!”
Lâm Như Sơ nhẹ nhàng ừ một tiếng, biểu hiện như quân tử của Khả Dĩ An khiến cho cô cảm thấy dễ chịu, vốn cho là anh sẽ mượn rượu tranh thủ biểu lộ tình cảm với mình qua điện thoại, không ngờ Khả Dĩ An chỉ đơn giản báo cáo thông tin anh đã về đến nhà. Tâm tình ghét bỏ của Lâm Như Sơ chuyển thành mất mát, sau đó lại chuyển thành cảm giác tốt đối với Khả Dĩ An.
Khả Dĩ An cúp điện thoại, mãi mà không thể đi vào giấc ngủ, nhớ lại mỗi lần nhăn mày, mỗi một nụ cười, nhất cử nhất động của Lâm Như Sơ, lúm đồng tiền trên mặt khi cười, khóe miệng ngây thơ khi giận dữ, tất cả đều khiến anh động lòng.
Khả Dĩ An mãi suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể gặp lại Lâm Như Sơ, chẳng lẽ cần phải kéo theo Chi Viễn mới có thể gặp lại Lâm Như Sơ sao? Anh có chút không cam lòng, mặckệ như thế nào nghĩ, cũng không có cách vòng qua Phương Chi Viễn, Khả Dĩ An âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải tìm cơ hội cho Phương Chi Viễn thấy tâm ý của mình đối với Lâm Như Sơ, để cho cậu ấy sớm từ bỏ.
Sáng sớm khi Phương Chi Viễn tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện mình lại ngủ ở trên giường của cha mẹ, chẳng lẽ buổi tối mình lại mộng du? Sauk hi Phương Chi Viễn rời giường đi tìm bà Trình, không ngờ, vừa ra khỏi phòng ngủ đã gặp ông Trình, ông Trình hình như vô ý cười nhạo Phương Chi Viễn: “Đứa bé này, lớn như vậy buổi tối còn tìm mẹ ư! Đừng tìm mẹ nuôi con nữa, bà ấy sáng sơm đã sớm ra cửa mua đồ ăn rồi, nói con luôn ở nhà luật sư Khả, hôm nay phải làm món ăn ngon cho con bồi bổ!”
Phương Chi Viễn thật không ngờ mình tối qua say rượu cử chỉ của mình được ông Trình nhẹ nhàng hóa giải như thế, Phương Chi Viễn xấu hổ cúi đầu: “Ba nuôi, tối hôm qua con uống nhiều quá, thật sự xấu hổ!”
“Mau đi rửa mặt, xong rồi đi ra ăn bữa sáng, mẹ nuôi con đã làm xong canh tỉnh rượu cho con lâu rồi!” ông Trình thúc giục Phương Chi Viễn.
Phương Chi Viễn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sự xấu hổ lúc trước tan thành mây khói, sau khi vệ sinh xong đi ra,ông Trình đã bưng bữa sáng đến trên bàn ăn, trừ canh tỉnh rượu, còn có một ly đậu nành thơm nồng nguyên chất, Phương Chi Viễn bưng sữa đậu nành uống một hơi cạn sạch, ông Trình cầm lấy một tờ giấy ăn giúp Phương Chi Viễn lau sữa dính bên miệng, thân thể Phương Chi Viễn cứng ngắc nhận sự chăm sóc của ông Trình ba ba, sự dịu dàng từ lâu đã không còn làm anh khóe mắt cay cay muốn khóc.
Phương Chi Viễn vừa mới đặt bát xuống, ông Trình đưa tay cầm lấy bát của anh Phương Chi Viễn muốn tự mình đi rửa, bà Trình bĩu bĩu môi ra phía ngoài cửa: “Ngày mai Mai Tây phải lên toà án, tâm tình chắc chắn cực kỳ phức tạp, người ba như ta cũng không dễ nói chuyện, con đi nói chuyện với nó đi.”
Phương Chi Viễn đứng dậy đi vào nhà ấm trồng hoa, tối hôm qua cảm xúc của Trình Mai Tây rất tốt, lúc này lại là vẻ mặt u buồn, Phương Chi Viễn đi về phía trước, không biết nên xưng hô với Trình Mai Tây như thế nào, sau khi trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng: “Chị --- Mai Tây, đang suy nghĩ gì vậy?”
“Thực ra, cho dù một cuộc hôn nhân là tốt hay là không tốt, đã đi tới mức lên tòa án, trong lòng hai bên đều sẽ đau khổ, mặc dù tôi là nguyên cáo, là tôi muốn ly hôn, nhưng mà tới lúc này, tâm tình của tôi cũng không hề thoải mái.” Trình Mai Tây đưa mắt nhìn về phía Phương Chi Viễn, trong mắt đều là bi thương.
“Tôi là bác sĩ, chúng tôi tiếp xúc nhiều nhất chính là đủ loại tật bệnh, đối với chuyện này, suy nghĩ của tôi là, một cuộc hôn nhân không tốt tương đương với một cơ quan cơ thể bị tế bào ung thư xâm nhập, nếu không trừ đi ổ bệnh, người ta sẽ không có cách nào khỏe mạnh được, hôn nhân cũng là như thế, nếu đã hữu danh vô thực, không bằng dứt khoát rõ ràng từ bỏ cuộc hôn nhân này, bắt đầu một đoạn tình cảm mới.” Phương Chi Viễn cẩn thận khuyên nhủ.
“Đạo lý cậu nói tôi đều hiểu, chỉ là chuyện rơi vào mình, luôn khó tránh khỏi có chút thương cảm, có lẽ phụ nữ đều là như vậy chăng, đa sầu đa cảm, luôn luôn không thể lý trí giống đàn ông, tôi cũng là phụ nữ, cũng sẽ bởi thế mà thương cảm.” Trình Mai Tây thở dài.
“Đừng nghĩ nhiều quá, có nhiều người quan tâm chị như vậy, ở bên cạnh chị, mọi người sẽ đi cùng chị qua tất cả các cửa ải khó khăn, nhất định chị sẽ hạnh phúc.” Phương Chi Viễn thật lòng chúc phúc cho Trình Mai Tây.
Trình Mai tây gật đầu: “Được, tôi nghe cậu, ba nói ngày hôm qua cậu uống rất nhiều rượu, say đến bất tỉnh nhân sự, không có chuyện gì chứ?”
Phương Chi Viễn xấu hổ cúi đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, ngày hôm qua nhìn thấy tình cảm của Bộc Tấn và chị, cũng có chút thương cảm, cho nên không để ý liền uống nhiều rượu.”
“Chi Viễn, cậu biết không? Bộc Tấn chính là bạn trai mối tình đầu của tôi, năm ấy chúng tôi chia xa, đều là vì nhầm lẫn, cho nên tôi hi vọng cậu có thể tìm được người con gái chân chính đáng để cậu yêu, đừng giống như tôi, sau khi trải qua bao nhiêu đau khổ, cuối cùng mới gặp được tình yêu đích thực của mình.” Trình Mai Tây nói cho Phương Chi Viễn.
“Sau khi tôi gặp được chị, đã cảm thấy chị chính là người phụ nữ tôi yêu nhất, chị phù hợp với tất cả những tưởng tượng cùng chờ mong của tôi về phụ nữ!” Phương Chi Viễn vẫn cố chấp như cũ
“Chi Viễn, tôi và Bộc Tấn có rất hồi ức đẹp chung cùng nhau, đây là nền tảng chotình cảm của chúng tôi, cho nên dù trải qua đau khổ hay vui sướng, chúng tôi đều vô cùng trân trọng, điều bây giờ cậu phải làm chính là tìm một người cùng cậu tạo nên những hồi ức đẹp đẽ. “ Trình Mai Tây tha thiết dặn dò Phương Chi Viễn.
“Hiện giờ tôi muốn cùng sáng tạo những hồi ức đẹp thuộc về chúng ta với chị, nhưng mà chị cũng không đồng ý.” Phương Chi Viễn vô cùng bi thương.
“Chỉ vì cậu mất mẹ quá sớm, cho nên dễ sản sinh cảm giác với những người phụ nữ thành thục, nhưng mà, tất cả phụ nữ, cuối cùng cũng sẽ từ từ trở nên thành thục trong hôn nhân, điều cậu phải làm là tìm một người có thể làm bạn với cậu tới già, cùng nhau trải qua mưa gió của hai người.” Trình Mai Tây bàng quan.
Phương Chi Viễn cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ những lời của Trình Mai Tây. Trình Mai Tây nhắc nhở Phương Chi Viễn: “Chi Viễn, bác sĩ Lâm thật sự là một cô gái tốt, cô ấy cũng vô cùng thích hợp với cậu, nhất định cậu không nên bỏ qua cô ấy, nếu bỏ qua cô ấy, sau này nhất định cậu sẽ hối hận.”
Phương Chi Viễn không nói gì, Lâm Như Sơ đang từng chút từng chút đi vào trong lòng anh, nhưng mà anh vẫn chưa thể xác định, Lâm Như Sơ đúng là người anh cần tìm hay không.
Trình Mai Tây hạ dược mạnh: “Tôi thấy luật sư Khả có vẻ bị tiếng sét ái tình với bác sĩ Lâm, nếu cậu cứ chậm chạp như vậy, cẩn thận bác sĩ Lâm hết hy vọng với cậu, sẽ lựa chọn Khả luật sư!”
Phương Chi Viễn trầm mặc một lúc lâu không nói, cửa bị người gõ vang. Phương Chi Viễn đứng dậy mở cửa, nhận lấy túi lớn túi bé trong tay bà Trình, giúp bà Trình mang vào trong phòng bếp, bà Trình mỉm cười nhìn theo bóng lưng Phương Chi Viễn.