“Em ấy không cùng con trở về Thẩm Dương, em ấy liền ở lại thành phố T.” Trương Bác Tùng không muốn dây dưa đề tài nhạy cảm, nói xong liền đi ra cửa.
“Cha, mẹ, vậy con đi đưa tiễn Bác Tùng.” Lục Tử Minh cùng ông bà Trình lên tiếng chào liền đi theo Trương Bác Tùng đi ra phòng bệnh .
“Bác gái này, không đi làm cảnh sát thật là đáng tiếc, truy đuổi đến tận cùng, thật là khiến người ta đứng ngồi không yên, em đều bị bác ấy tra hỏi hai lần rồi.” Trương Bác Tùng lắc đầu cười khổ.
Lục Tử Minh cười khổ: “Bà ta biết cậu được mấy ngày, cậu với chị dâu của cậu gần gũi chút ít, bản lĩnh của bà ta là sóng sau đè sóng trước.”
Trương Bác Tùng may mắn: “Thật là không chịu nổi, bản lĩnh bác gái này đã nổi tiếng rồi, chị dâu chỉ có phần hơn chứ không thua kém, thật không biết tới trình độ nào? ! May nhờ Tử Khanh không như vậy, bằng không em sớm điên rồi.”
Trương Bác Tùng đi tới trước mặt Cốc Thư Tuyết: “Anh đi đây, em chắc chắn không cùng anh trở về Thẩm Dương? !”
“Em vô cùng xác định, Em không cần cùng anh trở về Thẩm Dương !” Cốc Thư Tuyết cũng không ngẩng đầu lên.
“Được rồi, em tiếp tục ở lại đi, vậy tự anh đi một mình!” Trương Bác Tùng nói xong hướng cửa chính đi tới.
Lục Tử Minh tiễn Trương Bác Tùng đi ra, Trương Bác Tùng dừng bước: “Anh đi trở về , em tự về được, không cần anh tiễn.”
“Anh ở trong phòng bệnh ngây ngô tâm trạng cũng buồn bực, không bằng tiễn cậu đi ra ngoài, còn có thể hô hấp được không khí mới mẻ.” Lục Tử Minh chân bước không ngừng, Trương Bác Tùng cũng không miễn cưỡng, hai người trầm mặc đi về phía trước.
“Vẫn còn những lời này, anh nên đề phòng Cốc Thư Tuyết, cô bé này xem ra ngoan dịu, thật ra thì rất có chủ ý, mặc dù anh lớn tuổi hơn cô ấy nhiều, nhưng vẫn là đàng hoàng, chớ bị cô ấy đùa bỡn.” Trương Bác Tùng rốt cuộc vẫn nhịn không được, trước khi lên xe còn mở miệng.
“Cô ấy có thể có chủ ý giở trò gì với anh, cô ấy không phải là đang mang thai đứa bé của anh, muốn cùng anh kết hôn sao? Chờ Trình Mai Tây tỉnh lại hoàn thành thủ tục li hôn và kết hôn, anh liền cùng cô ây kết hôn không được sao. Cậu đừng lung tung lo lắng!” Lục Tử Minh miễn cưỡng Trương Bác Tùng.
Lục Tử Minh như cũ không để ý lời khuyên mình, Trương Bác Tùng ấn chìa khóa, sau khi lên xe hạ kiếng xe xuống: “Em đi, anh hãy bảo trọng.”
Lục Tử Minh im lặng gật đầu một cái, Trương Bác Tùng không dễ phát hiện gật đầu, lái xe đi bệnh viện thành phố T.
Tiễn Trương Bác Tùng đi, Lục Tử Minh thối lui đến cửa hông vườn hoa bên, lại đốt một điếu thuốc, vài hít thật sâu, liền hút một điếu thuốc chỉ còn lại một tàn thuốc, nhân đầu thuốc lá ở trên vách bồn hoa, ném vào thùng rác phía sau, Lục Tử Minh đi vào cửa chính bệnh viện.
Cốc Thư Tuyết đang ngồi ở chỗ ghế chờ lo lắng nhìn quanh cửa bệnh viện, thấy Lục Tử Minh đi vào, vội vàng đứng dậy chào đón: “Tiễn một người đi nửa ngày, hai người các anh đàn ông con trai to nhỏ cái gì rồi hả ?”