Cốc Thư Tuyết có vẻ chần chừ: “Đã đi nhờ xe anh, lại về ở nhờ nhà anh, có làm phiền anh chị không ạ?”
“Không sao, đều là người nhà cả, đừng khách sáo thế.” Em ngồi trên xe chờ chút, lát nữa chị dâu em nhập viện xong anh đưa em về.” Lục Tử Minh nói đàng hoàng.
Trương Bác Tùng thở dài thật nhẹ, ông anh vợ dạo này thay đổi quá nhiều, hắn còn có chút không nhận ra, xem ra sự hiểu biết của mình với anh vợ vẫn chỉ là ở mặt ngoài.
Lục Tử Minh chẳng nói chẳng rằng liền đi tới đòi cõng Trình Mai Tây. Ông Trình vẫn là lớn tuổi, lại bận rộn cả một ngày, cũng không giằng co với Lục Tử Minh, chỉ dặn dò bà Trình lấy giấy tờ của Trình Mai Tây, rồi đi theo sau Lục Tử Minh vào bệnh viện.
Trương Bác Tùng đã hỏi ở bàn tư vấn, hôm nay là giao thừa nên chỉ có thể khám cấp cứu. Tiến hành kiểm tra điều trị ở khoa cấp cứu, chờ sau khi khoa thần kinh làm việc sẽ chuyển sang.
Vừa vào phòng khám, Lục Tử Minh vừa để Trình Mai Tây xuống, bác sĩ đang ngồi trước bàn vội chạy tới, trách cứ Lục Tử Minh: “Sao lại là hai người, lần này Trình Mai Tây lại làm sao?”
Ông Trình hết sức kinh ngạc: “Lại là hai người, mọi người quen nhau à? Mai Tây cấp cứu lúc nào thế?”
“ Lần trước Mai Tây không cẩn thận bị ngã, bọn con tới đây băng bó vết thương.” Lục Tử Minh có chút chột dạ.
“Nó bị ngã sao ba mẹ không biết gì? Hai bọn con có chuyện gì?” Ông Trình vô cùng không vui vì tình huống mình không được biết.
“Chỉ là bị thương ngoài da, cũng không phải vết thương lớn, nên không nói cho ba mẹ, sợ ba mẹ lo lắng.” Bác sĩ thoáng nhìn Lục Tử Minh, không nói gì.
Ông Trình tuy có chút không vui, nhưng cũng không nói gì nữa. Bác sĩ cũng không nói gì nữa, bắt đầu hỏi tình hình của Trình Mai Tây: “Cô ấy là khi nào bị như vậy?”
“Đêm qua tầm khoảng xx giờ, hai chúng tôi cãi nhau vì chút việc nhỏ, cô ấy liền thành ra như thế này. Lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy dỗi tôi không nói gì, cuối cùng mới biết cô ấy không động đậy được.” Lục Tử Minh nói mơ hồ.
“Vì việc nhỏ mà tức giận thành thế này,không phải việc nhỏ chứ? Xem tình trạng của bệnh nhân, có lẽ do bị kích thích mãnh liệt dẫn tới tinh thần bị chướng ngại. Anh nhất định không được dấu giếm, anh không nói tình huống chính xác, sẽ không có biện pháp điều trị, sẽ bỏ qua thời gian điều trị tốt nhất, bệnh nhân sẽ không khôi phục được hoàn toàn.” Thái độ của bác sĩ rất nghiêm khắc.
Ông bà Trình cũng nhìn Lục Tử Minh với ánh mắt lo lắng, ông Lục cầu xin Lục Tử Minh: “Tử Minh à, con hãy nói thật với bác sĩ đi, chỉ cần Mai Tây khỏe lại, dù con có làm gì, chúng ta cũng sẽ tha thứ cho con.”
Lục Tử Minh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không mềm lòng: “Tính tình Mai Tây ba mẹ là rõ nhất, con thực sự chẳng làm gì cả, cô ấy có thể là do công việc không thuận lợi, mới nghỉ việc nên tâm trạng không tốt, vừa mới tới đã cãi nhau với con, quá tức giận nên thành ra như vậy”.
Lục Tử Minh tùy tiện vứt ra quả bom đã làm đầu óc ông bà Trình choáng váng, ông Trình nghe vậy cuống lên: “Con nói gì? Mai Tây làm việc ở Nam Thiên tốt như vậy, sao lại từ chức? Tóm lại hai đứa còn có bao nhiêu chuyện giấu ba mẹ?”
Lục Tử Minh thấy mưu kế của mình thực hiện được, vẻ mặt vô tội: “Con còn tưởng rằng Mai Tây quay về Trùng Khánh với ba mẹ mấy ngày, chắc chắn là có nói cho ba mẹ biết, nếu cô ấy không dám nói cho ba mẹ, sao con dám nói cho ba mẹ chứ.”