“Chú, chú đừng vội, cháu chỉ nói mọi người cần chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài thôi, tuy rằng thời gian phục hồi dài hơn so với dự đoán, nhưng cô ấy có thể khỏi hoàn toàn, sau khi chữa khỏi về cơ bản là có thể khôi phục khỏe mạnh như trước khi bị bệnh.” Bác sĩ Phương nhẹ nhàng an ủi.
Nghe được lời của bác sĩ Phương, ông Trình hơi yên lòng: “Thế là nó sẽ khỏe lên chứ?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần người nhà phối hợp tích cực, còn cần bản thân người bệnh chính mình có ý thức khôi phục mạnh mẽ, như thế hiệu quả điều trị có thể rất lý tưởng.” Bác sĩ Phương đón nhận ánh mắt mong chờ của ông Trình, gật đầu chắc chắn.
“Như bác sĩ nói thì thời gian khôi phục khoảng bao lâu?” Lục Tử Minh có hơi chần chừ.
“Vậy phải xem liệu anh có muốn cô ấy khôi phục nhanh một chút?” Bác sĩ Phương có ý trêu đùa nhìn Lục Tử Minh.
“Đùa gì chứ? Cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi hy vọng cô ấy khôi phục.” Lục Tử Minh có chút chột dạ, ngược lại thẹn quá thành giận.
Bác sĩ Phương chẳng quan tâm Lục Tử Minh, cúi xuống ghi hai đơn thuốc đưa cho ông Trình: “Chú, đây là thuốc của Trình Mai Tây, chú nhanh chóng lấy thuốc cho cô ấy uống. Khi lấy thuốc yêu cầu dược sĩ ghi rõ liều dùng và cách dùng nhé.”
Ông Trình cầm đơn thuốc đi ra ngoài, Lục Tử Minh lại không đi ra theo, bác sĩ Phương ngẩng đầu, có chút ghét bỏ nói: “Còn có việc à?”
Lục Tử Minh hơi nịnh nọt nói: “Bác sĩ Phương, tôi có một yêu cầu quá đáng, xin bác sĩ đừng nói với ba mẹ vợ tôi về việc lần trước Trình Mai Tây tới cấp cứu, hơn nữa, tôi còn muốn hỏi, người bị bệnh như Trình Mai Tây khi chăm sóc cần chú ý những mục nào?”
Nghe xong lời của Lục Tử Minh, Phương Chi Viễn đầu tiên là cau mày, sau khi nghe được một nửa, mới dần dần giãn lông mày, nói: “Chăm sóc cho người bị bệnh không động được, cần chú ý vệ sinh cơ thể và khoang miệng, cần đúng giờ sắp xếp đại tiểu tiện, quan trọng nhất là không cần nói chuyện bệnh tình trước mặt bệnh nhân, lại càng không được cho bệnh nhân nhìn thấy người mà cô ấy không muốn thấy.”
Nói xong câu cuối cùng, Phương Chi Viễn như có điều suy nghĩ nhìn về phía Lục Tử Minh, hơi dừng lại, rồi mới tiếp tục nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Lục Tử Minh tâm sự có chút nặng nề.
Về đến phòng bệnh, ông Trình đã lấy xong thuốc, đang xem hướng dẫn cho Trình Mai Tây uống, thấy Lục Tử Minh lâu thế mới quay lại, có chút không vui: “Anh đi đâu thế? Lâu như vậy.”
“Con hỏi bác sĩ xem khi chăm sóc cần chú ý những gì. Lại đi gọi điện cho Trương Bác Tùng.” Lục Tử Minh cười cười giải thích.
Nghe thấy lời của Lục Tử Minh, bà Trình dùng khuỷu tay huých ông Trình, sắc mặt ông Trình mới hơi buông lỏng, chỉ quan tâm đưa thuốc vào miệng Trình Mai Tây, lại nâng cô dậy cho uống thuốc uống nước.
Bà Trình đứng một bên kêu: “Ông già, ông cho nó uống như thế, nó không nuốt được đâu, thuốc dính ở cổ họng đắng lắm. Con gái tôi tuy rằng không nói được, nhưng ý thức tỉnh táo, bác sĩ chẳng phải đã nói rồi à?”Phần 1)