Mục lục
Sợ Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc Thư Tuyết lập tức ngồi dậy: “Quá hot, ba anh đúng là quá ngầu, quả thực là già mà chưa yếu!”

Lục Tử Minh trừng mắt nhìn Cốc Thư Tuyết: “Ba anh là trưởng bối, em nói cái gì vậy? Đúng là không lớn không nhỏ gì cả!’’

Cốc Thư Tuyết cố nín cười, đưa ngón trỏ vuốt từ bên miệng Lục Tử Minh đi xuống, một đường xuống tới trước ngực Lục Tử Minh, thẳng tới rốn, vẽ vòng vòng khiêu khích. Lục Tử Minh dựng thẳng đứng, hô hấp dồn dập ôm lấy Cốc Thư Tuyết.

Cốc Thư Tuyết nhìn về phía nhà vệ sinh, đẩy Lục Tử Minh ra: “Anh còn không biết xấu hổ nói ba anh, các người đều là cùng một loại người thôi!”

Ngọn lửa bị Lục Tử Minh tối qua dập tắt nay lại bị Cốc Thư Tuyết khơi dậy. Cốc Thư Tuyết lại thế nào cũng không chịu tiếp tục. Lục Tử Minh ôm lấy Cốc Thư Tuyết, đi vào phòng ném lên trên giường, đang muốn đè lên, Cốc Thư Tuyết liều mạng chống cự, Lục Tử Minh cương quyết tụt quần lót của Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết cố gắng kẹp chặt hai chân, cầu xin Lục Tử Minh: “Xin anh đấy, vì con chúng ta, đừng như vậy!”

Lục Tử Minh vùi đầu ở nơi tam giác của Cốc Thư Tuyết, há miệng cắn một cái ở nơi lồi lõm đó. Cốc Thư Tuyết “a” một tiếng thảm thiết. Cốc Thư Tuyết xoa xoa chỗ bị thương, khó nhịn được đau đớn khóc lên, Lục Tử Minh có chút hối hận, nhẹ nhàng hôn theo vùng mẫn cảm của Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết nhắm mắt, không để ý tới Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh nghe được âm thanh ông Lục đi ra ngoài nhà vệ sinh, đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ: “Ba, giờ ba liền ngoan ngoãn ở nhà đi, chỗ nào cũng đừng đi, chờ lát nữa nấu cơm cho Tiểu Tuyết, được không?”

Ông Lục gật gật đầu, Lục Tử Minh đi vào phòng ngủ nhìn Cốc Thư Tuyết, đứng dậy đi ra ngoài, tối qua cả đêm không nhìn bà Lục, hắn sợ bà có gì sơ suất.

Đi tới bệnh viện, chị Hoàng đang ăn sáng, Lục Tử Minh hỏi chị Hoàng: “Mẹ tôi ăn gì chưa?”

Chị Hoàng ấp úng, Lục Tử Minh liền tức giận: “Chị Hoàng, tôi mời chị tới là chăm sóc cho mẹ tôi, chị được lắm, còn chưa cho người bệnh ăn, chính chị đã ăn rồi?”

“Tôi không ăn no, làm gì có sức mà chăm sóc mẹ cậu?” Chị Hoàng nói hợp tình hợp lý.

Lục Tử Minh nhất thời nghẹn lời, chịu đựng nhẫn nhịn bưng cháo loãng chị Hoàng mua về đút cho bà Lục, chị Hoàng liền không quan tâm tự mình ăn bát mì húp sì sụp. Lục Tử Minh từ đáy lòng cảm thán mọi việc đều không như ý, tâm tình vô cùng uể oải.

Bộc Tấn đã đi làm ở chi nhánh thành phố T. Chi nhánh trước đây vốn là hữu danh vô thực, thực ra rất nhiều nghiệp vụ vẫn do tổng công ty phát triển. Bộc Tấn là nhân tài cao cấp công ty mời về làm việc, công ty đồng ý cử anh tới đây, cũng là muốn mở rộng nghiệp vụ ở thành phố T.

Vừa tới, Bộc Tấn còn đang tìm hiểu tình huống của chi nhánh thành phố T, nghiên cứu thị trường, bận tối mày chóng mặt, rồi dặn dò thư ký tìm cho mình một nhà thuê, điều kiện đơn giản, chính là phải gần nhà họ Phương, thiết bị đầy đủ.

Bộc Tấn bây giờ quay về, đã dự tính sẽ trường kỳ ở bên cạnh Trình Mai Tây. Anh và Trình Mai Tây còn thời gian dài lắm, không cần nóng lòng nhất thời, cho nên không còn lựa chọn ở cạnh nhà họ Phương nữa, trước tìm nhà thuê đã, Bộc Tấn bây giờ còn đang tạm thời nghỉ ngơi tại văn phòng.

Trợ lý Tiểu Ngọc nhìn mà có chút áy náy: “ Giám đốc Bộc, Tổng giám đốc trước đều là ở trong khách sạn, nếu không, em tìm giúp anh một khách sạn được không?”

“Không cần, tôi vừa mới tới, trước ở văn phòng vài tối đi. Chuyện tìm thuê nhà, cô cần tranh thủ thời gian, tốt nhất là gần khu vực nông trường, hoàn cảnh căn hộ phải tốt, tốt nhất là cần có không khí gia đình.” Bộc Tấn dặn dò chi tiết.

Trợ lý Tiểu Ngọc vội vàng đồng ý: “Giám đốc Bộc, em nhất định tìm kiếm như tìm nhà của mình.”

Bộc Tấn vô cùng hài lòng với câu trả lời của Tiểu Ngọc, gật đầu mỉm cười. Hai má Tiểu Ngọc đỏ ửng, thẹn thùng đi ra ngoài. Nhìn phản ứng của Tiểu Ngọc, Bộc Tấn nhận raTiểu Ngọc có chút lý giải lệch lạc đối với lời khen của mình.

Bộc Tấn về nước chưa lâu chính mình còn chưa biết, đối với những người “hải quy” (*) như mình, hiện đang là đối tượng lựa chọn kén chồng đầu tiên của phái nữ trong nước. Vừa đẹp trai vừa có tiền, lại phong độ đầy hứa hẹn, trí tuệ tốt diện mạo tốt, cùng vị hôn phu của những bạn bè đồng trang lứa hoàn toàn khác biệt.

(*) Chỉ những thành phần thanh niên trí thức từ nước ngoài về nước.

Tiểu Ngọc vừa mới 25 tuổi, vừa tốt nghiệp vào làm tại công ty ở thành phố T đã 2 năm rồi. Những người đàn ông bên cạnh nếu không phải cũng là nhân viên văn phòng bình thường như cô, thì cũng là nhân viên nghiệp vụ, marketing, đặc điểm chung là đều chưa ổn định, mỗi tháng đều dựa vào tiền lương mấy nghìn đồng sống. Ở thành phố lớn như thành phố T, đừng nói tới mua nhà, chính là thuê căn nhà trọ tốt chút đều đã không dễ dàng. Mà Bộc Tấn tuy là lựa chọn phòng thuê chứ không phải mua nhà, cái thiếu không phải là tiền mua nhà, mà chính là nữ chủ nhân của căn nhà đó.

Trong cuộc đời Tiểu Ngọc, người đàn ông kim cương (*) đầu tiên cô gặp chính là Bộc Tấn, lẽ nào có thể không có chút rung động. Tổng Giám đốc trước đây vợ không ở bên cạnh, ngược lại hay động tay động chân với Tiểu Ngọc, nhưng Tiểu Ngọc thành thật, không chịu làm bồ nhí, cuối cùng Tổng giám đốc hết hy vọng. Nhưng Bộc Tấn lại khác, nếu anh đồng ý, Tiểu Ngọc ngay lúc này hận không thể sẵn sàng ‘túi hương ám gỡ, dây lụa khẽ cởi’ (**),nhưng Bộc Tấn lại lúc nào cũng làm ra một bộ người quân tử.

(*) Chỉ những người đàn ông có sự nghiệp, có tiền lại độc thân.

(**) Ý chỉ sẵn sàng đồng ý()

Bộc Tấn nhìn Tiểu Ngọc ngọt ngào mà đi ra, lắc lắc đầu, ngoại trừ công việc, anh cũng chưa hề có nhiều tiếp xúc với Tiểu Ngọc, không ngờ rằng con gái trong nước bây giờ lại thoáng như vậy. Gặp nhau lần đầu liền có thể trao gửi tình cảm, anh thầm suy nghĩ tìm cơ hội để cho Tiểu Ngọc biết rằng mình tuy là độc thân, nhưng trái tim đã có chủ.

Bộc Tấn sau khi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Ngọc đang ngồi trên ghế: “Cô vẫn chưa tan làm à?”

Tiểu Ngọc lắc đầu: “Giám đốc Bộc, em còn chút việc, anh về trước ạ.”

Bộc Tấn lắc đầu, tự ra ngoài, đi tới đối diện công ty, tìm một hàng ăn, ăn một phần cơm đơn giản một người. Ăn cơm xong về công ty, Tiểu Ngọc vẫn chưavề, Bộc Tấn có chút ngạc nhiên: “Tiểu Ngọc, vẫn chưa về à? Còn việc chưa xong à?”

Tiểu Ngọc đỏ mặt, lắc lắc đầu, hơn 10 phút sau, cửa phòng Bộc Tấn vang lên tiếng gõ cửa. Bộc Tấn vừa ở nhà vệ sinh tắm xong chỉ khoác chiếc áo choàng tắm ra mở cửa. Nhìn thấy cơ ngực lộ ra của Bộc Tấn, Tiểu Ngọc đang ôm cặp hồ sơ thất thanh kêu lên. Ánh mắt của Tiểu Ngọc nhìn xuống, Bộc Tấn buộc lại đai lưng, phong cảnh bên dưới eo ẩn hiện. Tiểu Ngọc vẫn là con gái, làm sao đã gặp hoàn cảnh như thế này, bỏ lại cặp hồ sơ liền chạy ra ngoài.

Thực ra Bộc Tấn cũng là bất đắc dĩ, thực ra cái gọi là tạo ra sức hấp dẫn khi toàn thân ẩm ướt cũng là anh cố gắng tạo ra. Bên dưới anh vẫn quần áo đầy đủ, không hềlộ liễu nhìn như bề ngoài. Với quan hệ cấp trên cấp dưới, có một số việc không nên nói quá rõ ràng, không bằng dùng cách như vậy, để cho Tiểu Ngọc hiểu rằng mình chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông trăng hoa, biết khó mà lui. Tiểu Ngọc chẳng qua muốn tìm một chàng rể vàng, chứ cũng không phải là cầu hoan nhất thời.

Nếu là lúc trước, Bộc Tấn đối với những người dâng tới cửa như Tiểu Ngọc, hẳn là sẽ thu vào dưới trướng, giữa nam nữ, chỉ cần hai bên tình nguyện, có thể tu thành chính quả hay không, nguyên nhân còn ở giữa hai bên. Chỉ muốn có được sự vui thích về cảm quan, nào có thể lúc nào cũng chú ý tới vấn đề đạo đức, chỉ là sau khi gặp lại Trình Mai Tây, anh không còn muốn cuộc sống hoang đường vô độ như vậy nữa.

Lặng yên mà ngồi nhớ về Trình Mai Tây, nhớ lại từng chút từng chút ký ức giữa hai người, Bộc Tấn trước kia bị kích thích quá nhiều mà mất đi tình cảm, dường như đang dần sống lại. Trên đời này, vốn cũng chẳng có lãng tử quay đầu gì cả, chẳng qua còn phải xem hắn có gặp được người phụ nữ hắn thật lòng yêu thương hay không, có chịu vì người phụ nữ của mình mà buông bỏ tất cả những chuyện hoang đường kia hay không.

Một điều có thể xác định là, Bộc Tấn sau khi gặp lại Trình Mai Tây, sau này anh chỉ muốn bình yên sống bên cạnh cô, cho dù gặp được bao nhiêu điều hấp dẫn khác, cũng muốn thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch, cho dù hoa cỏ lan tràn, chính mình giữ chắc đôi tay của mình, không thể dính líu tới người khác nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngọc có việc cũng không đi vào văn phòng Bộc Tấn nữa, mà sẽ gọi điện thoại vào. Bộc Tấn gọi Tiểu Ngọc đưa một cốc cà phê vào cho anh, Tiểu Ngọc đặt cà phê xuống liền muốn chạy, nhìn cũng không dám nhìn Bộc Tấn một cái. Bộc Tấn đưa tập hồ sơ, ra vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra: “ Tiểu Ngọc, đây là tài liệu hôm qua cô quên, tôi xem rồi, cũng ký rồi, cô đi làm việc đi.”

Tiểu Ngọc cúi đầu nhận hồ sơ, toàn thân run rẩy, Bộc Tấnnhìn Tiểu Ngọc suy nghĩ, với kinh nghiệm tình trường lão luyện, anh nhận ra được, chuyện ngày hôm qua đã làm cách nhìn của Tiểu Ngọc về anh hoàn toàn thay đổi, cũng nhất định đã di dời sự chú ý của cô rồi.

Tiểu Ngọc vẫn làm việc như bình thường, nhìn thấy Bộc Tấn cũng không kích động,giữ gìn khoảng cách cũng không hề gần gũi anh thêm, thời gian cơm trưa, Bộc Tấn mời Tiểu Ngọc đi ăn, Tiểu Ngọc lấy cớ mình mang cơm đi, từ chối Bộc Tấn.

Bộc Tấn nhún nhún vai, vẫn đi nhà hàng hôm qua ăn cơm như cũ, lúc trở về nhìn thấy Tiểu Ngọc ở một nhà hàng đồ ăn nhanh ăn cánh gà như cắn xé, Bộc Tấn thầm mỉm cười, một đoạn tình cảm thầm mến nơi văn phòng hóa thành vô hình, giấc mộng xuân cũng sớm biến mất vô tăm tích.

Bộc Tấn cũng đã có hiểu biết đại khái về tình hình công ty, suy nghĩ về sự phát triển trong tương lai cũng có sơ sơ rồi, mấy ngày gần đây anh bận chuyện công việc, không đi thăm Trình Mai Tây được. Bộc Tấn vội vàng xử lý chuyện trên tay xong, dự định chiều nay đi thăm Trình Mai Tây.

Khi sắp tan ca, Tiểu Ngọc thu thập đủ tài liệu về việc thuê nhà cho Bộc Tấn. Bộc Tấn gọi Tiểu Ngọc cùng đi xem, Tiểu Ngọc lại lấy cớ tan ca rồi mình còn có việc, đã liên hệ với bên quản lý nhà rồi, đưa tất cả tài liệu cho Bộc Tấn, nhưng không chịu đi.

Vốn là Bộc Tấn cũng rất quen thuộc với thành phố T, cũng không muốn làm cho cô gái nhỏ thêm xấu hổ và khó xử, cũng không miễn cưỡng Tiểu Ngọc nữa, tự mình đi xem nhà.Cuối cùng Bộc Tấn chọn một căn nhà có vườn hoa lớn ở gần nhà họ Phương, cũng là một căn biệt thự tiêu chuẩn của phương Tây, tuy rằng cách nhà họ Phương có chút khoảng cách, nhưng xung quanh cũng vô cùng tao nhã, đáng quý là chủ nhân vô cùng trân trọng ngôi nhà này, tất cả các bố trí đều vô cùng dùng tâm tư, Bộc Tấn vô cùng vừa ý.

Sau khi hẹn xong ngày mai ký hợp đồng, Bộc Tấn liền đi tới nhà họ Phương. Trong lòng anh biết, đường đột tới như thế có chút liều lĩnh, nhưng mà, anh muốn gia nhập vào cuộc sống của Trình Mai Tây, tất cả đều phải có các khởi đầu, cho dù có bị ông bà Trình đánh, anh cũng phải đi tới.

Anh ở gần đó mua một giỏ trái cây, Bộc Tấn đi tới trước cửa nhà họ Phương, người ra mở cửa là Phương Chi Viễn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều có suy nghĩ riêng, nhưng trên mặt đều mỉm cười. Phương Chi Viễn đứng đó một lát rồi mời Bộc Tấn đi vào, Bộc Tấn hơi cúi đầu, vào vườn liền nhìn về phía nhà ấm trồng hoa, Trình Mai Tây quả nhiên là đang hưởng thụ hoa cỏ và ánh trăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK