Nghe lời nói Lục Tử Minh, Trình Mai Tây nổi trận lôi đình, chạy tới trước mặt Lục Tử Minh giơ tay lên cào, Lục Tử Minh hai tay đỡ Cốc Thư Tuyết, tránh không kịp, trên mặt bị cào mấy đường ra máu, lúc này có một vết sâu liền rịn ra máu.
Lục Tử Minh buông Cốc Thư Tuyết, phất tay tát Trình Mai Tây một cái: "Trình Mai Tây, người đàn bà chanh chua này, lại dám cào mặt của tôi, cô để cho tôi ngày mai làm sao đến trường lên lớp đây?!"
Trình Mai Tây ôm mặt, nhìn Lục Tử Minh bằng ánh mắt hoài nghi, Lục Tử Minh ở trước mặt cô từ trước tới nay luôn là người cúi đầu tạ lỗi, hôm nay lại dám ra tay đánh cô. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ chịu oan ức như vậy. Trình Mai Tây xoay người chạy vào phòng bếp cầm dao làm thức ăn lên, xông về Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết: "Lục Tử Minh, anh lại dám đánh tôi, tôi liều mạng với anh! Anh không để cho tôi yên ổn, anh cũng đừng nghĩ tốt hơn tôi, hôm nay anh không chết, chính là tôi mất!"
Lục Tử Minh đem Cốc Thư Tuyết che chở ở sau lưng, cẩn thận cùng Trình Mai Tây thỏa hiệp: "Mai Tây, em phải tỉnh táo, ngàn vạn lần đừng kích động, trước tiên để dao xuống, đừng làm chuyện điên rồ!"
"Tôi không có cách nào khác, nếu như tỉnh táo, anh cũng mang kẻ thứ ba về nhà rồi, còn để cho tôi tỉnh táo sao? Hôm nay anh nói rõ ràng cho tôi, anh rốt cuộc định làm như thế nào?" Tinh thần của Trình Mai Tây gần như sụp đổ.
Thừa dịp thời điểm Trình Mai Tây phân tán chú ý, Lục Tử Minh giành lại con dao trong tay Trình Mai Tây, hai người trong quá trình giằng co, mũi dao xẹt qua cánh tay Lục Tử Minh, ngay lập tức chảy ra máu, Lục Tử Minh nhịn đau cầm con dao vào phòng bếp bỏ lên trên nóc tủ bếp.
Cốc Thư Tuyết vừa nhìn Lục Tử Minh cánh tay đang nhỏ máu, vội vàng chạy tới nắm lấy cánh tay Lục Tử Minh, vừa thổi vừa dịu dàng hỏi thăm Lục Tử Minh: "Có đau hay không, chảy máu rồi. Cô ấy sao lại nhẫn tâm như vậy chứ!"
Lục Tử Minh vô cùng hưởng thụ bộ dáng này của Cốc Thư Tuyết, cặp mắt nhìn Cốc Thư Tuyết, bên cạnh Trình Mai tây cảm thấy ghê tởm, cô kéo ra cốc Thư Tuyết: "Đừng có giả bộ, vết thương bé tí thế này, không ngay động mạch chủ, không chết người được!"
Lục Tử Minh kéo Trình Mai Tây tới trước sô pha dài ngồi xuống: "Hôm nay loạn cũng loạn, đánh cũng đã đánh, lớn như vậy rồi làm ầm ỹ lên cũng không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, chúng ta có thể đều tỉnh táo lại hay không, ngồi xuống nói chuyện một chút."
"Được, nói thì nói, anh muốn nói gì cứ nói đi?" Trình Mai Tây cả người run rẩy, ánh mắt bốc lửa nhìn thẳng Lục Tử Minh.
Mai Tây, anh đã vượt quá giới hạn, là anh không đúng, anh thật sự xin lỗi em, em có thể tha thứ cho anh một lần nữa hay không?" Lục Tử Minh nhỏ giọng nhận lỗi.
"Ngày đó anh cam đoan với tôi không bao giờ liên lạc với Cốc Thư Tuyết nữa, kết quả là thừa dịp hôm chủ nhật tôi ra ngoài công tác lại cùng cô ta đi khách sạn Ôn Tuyền, nhiều năm như vậy tôi vì cái nhà này liều sống liều chết, anh lại làm những chuyện có lỗi với tôi, để cho tôi làm thế nào tin tưởng anh được nữa?" Trình Mai Tây lắc đầu.
Lục Tử Minh hai đầu gối khẽ cong, trực tiếp quỳ rạp xuống trước Trình Mai Tây: "Mai Tây, anh thực xin lỗi em, bất luận như thế nào, xin hãy cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ sửa."
"Cho anh một cơ hội nữa cũng được, vậy anh phải ở giữa chúng tôi đưa ra lựa chọn, lập tức cùng cô ta cắt đứt mối quan hệ, để cho cô ta đi." Trình Mai Tây xác định rõ thái độ.
Lục Tử Minh có chút do dự, Trình Mai Tây lập tức đứng dậy vào phòng lấy giấy cam đoan ra đưa Lục Tử Minh, trực tiếp ném ra đòn chí mạng: "Được, nếu anh yêu cô ta, tôi không ngăn anh, hai chúng ta lập tức ly hôn. Cam đoan của anh trên giấy đã viết rất rất rõ ràng, nếu như anh liên lạc với Cốc Thư Tuyết, tất cả tài sản cùng nhà cửa thuộc về tôi" .