“Còn ở nhà anh, hôm nay anh em mình đều đi, tâm trạng của ba mẹ chắc chắn là không tốt, Tử Khanh cùng bọn trẻ ở lại cùng ba mẹ.” Trương Bác Tùng nhân tiện nói.
Trương Bác Tùng lại nhìn về phía Lục Tử Minh: “ Chơi bời là chơi bời, chuyện anh cùng Cốc Thư Tuyết phải làm thế nào, đứa con gái này em thấy ít tuổi mà lòng dạ không nhỏ, Trình Mai Tây cũng không phải dễ trêu, anh phải suy nghĩ cho chu đáo, đừng làm cho hai bên đều không ra gì.”
“Ôi, lúc nghỉ lễ Cốc Thư Tuyết cứ lèo nhèo đòi cùng anh về Thẩm Dương, Trình Mai Tây lại đề nghị năm nay ai về nhà nấy ăn tết, anh nghĩ thế này nhất cử lưỡng tiện, cứ thế thần không biết quỷ không hay đưa Cốc Thư Tuyết về nhà ăn tết, để mọi người trong nhà chấp nhận cô ấy, sau nghỉ lễ về thành phố T sẽ ngả bài với Trình Mai Tây. Giờ kế hoạch toàn bộ bị lộn xộn, bên kia Cốc Thư Tuyết ép kết hôn, bên này tình huống của Trình Mai Tây lại chưa rõ ràng, thật là đau đầu.” Lục Tử Minh nói xong gãi đầu.
“Chẳng có cách nào mà, muốn hưởng thụ trái ôm phải ấp, thì phải chịu áp lực cả hai bên thôi. Không dẹp yên được một bên đã đau đầu, nếu cả hai bên đều không yên, anh cẩn thận không bị bọn họ ăn sống nuốt tươi!” Trương Bác Tùng cảnh báo Lục Tử Minh.
Trước khi nói chuyện, hai người đến trước xe, Trương Bác Tùng ấn chìa khóa xe, Lục Tử Minh vội vàng ậm ừ một tiếng rồi mở cửa hàng ghế sau, chỉ thấy Cốc Thư Tuyết đang ngủ say, bị tiếng mở cửa xe của bọn họ đánh thức, đang dụi mắt, thấy Lục Tử Minh ngồi vào xe, liền bổ nhào vào lòng Lục Tử Minh làm nũng: “Người ta ở trong xe sốt ruột chết đi được, lại không dám gọi điện cho anh, đã mấy giờ rồi, người ta chờ hơn 4 tiếng rồi, vừa lạnh vừa đói.”
“Ôi, bảo bai của anh phải chịu ấm ức rồi, mau chui vào lòng anh, giờ anh đưa em đi ăn.” Lục Tử Minh nói xong liền ôm Cốc Thư Tuyết vào lòng, để bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Cốc Thư Tuyết vào trong áo lót.
“Thế này ấm áp quá, chẳng lạnh chút nào, anh yêu thật tốt.” Cốc Thư Tuyết nói xong liền hôn lên mặt Lục Tử Minh một cái.
Lục Tử Minh lập tức liền cười như một đóa hoa: “Bảo bai đói bụng phải không? Muốn ăn gì? Chúng mình đi ăn đi.”
Trương Bác Tùng ho khan một tiếng: “ Hai người, xin chú ý ảnh hưởng, đừng xem lái xe như là không tồn tại, cứ thể hiện tình yêu.”
Cốc Thư Tuyết cười duyên: “Anh họ, anh đang hâm mộ ghen tị, hận phải không? Em càng phải thể hiện tình yêu trước mặt anh, cho anh tức chết!”
“Giờ này còn mở cửa chắc chỉ còn Kentucky.” Lục Tử Minh lẩm bẩm.
“Vậy chúng ta đi ăn Kentucky, mặc kệ là cái gì, cứ ăn chút cho no bụng là được.” Trương Bác Tùng nói chẳng quan tâm.
“Nhưng Tiểu Tuyết không ăn được đồ ăn nhanh, cô ấy có thai, cần dinh dưỡng chứ.” Lục Tử Minh có chút bất đắc dĩ.
“Không sao, hôm nay tình huống đặc biệt, em chọn món nào thanh đạm chút ăn là được.” Cốc Thư Tuyết trả lời khéo léo thấu hiểu lòng người.
Lục Tử Minh có chút áy náy: “ Xin lỗi, Tiểu Tuyết, hôm nay làm em phải chịu ấm ức, ngày mai anh nhất định nấu canh gà cho em bồi bổ.”
“Ở cùng một chỗ với anh, em ăn gì cũng vui vẻ, cũng thấy ngon.” Cốc Thư Tuyết trả lời làm cho Lục Tử Minh trong chớp mắt quên hết tất cả lo lắng, chỉ đắm chìm trong thời khắc ngọt ngào này.