Ông Trình liếc mắt ngăn lại bà Trình: “ Mẹ nó, đừng vội truy cứu trách nhiệm, Tử Minh, Mai Tây thế này, mọi người sao không đưa nó đi bệnh viện? Còn để nó nằm nhà, cho dù thế nào, cũng phải đưa vào viện xem có chuyện gì xảy ra chứ?”
“ Trong điện thoại con cũng không dám nói rõ tình trạng của cô ấy, sợ ba mẹ đi trên đường lo lắng gặp phải chuyện, con nghĩ trước báo cho mọi người lại đây, xem xem trước kia cô ấy có gặp tình trạng này hay chưa.” Lục Tử Minh ấp a ấp úng.
“Con gái tôi trước giờ đều chưa từng bị thế này, cậu đã làm gì con gái tôi vậy? Nó giờ không những không nói được, còn không động đậy được.Lục Tử Minh, cậu nói cho rõ ràng.” Bà Trình như phát điên một bên chạy tới, dùng sức nắm lấy vạt áo Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh đứng thắng mặc cho bà Trình lắc, trong lòng dâng lên cảm giác phản cảm mãnh liệt. Hai mẹ con nhà này cả cách phát điên cũng giống nhau như vậy.
Ông Trình nhẹ nhàng đặt Trình Mai Tây lên giường, đắp chăn cho cô, đứng lên kéo bà Trình ra: “ Mẹ nó, bà đừng kích động, bà động thủ với Lục Tử Minh làm gì, giờ con gái còn nằm trên giường, bà lại có việc gì thì tôi biết làm sao, bà bình tĩnh, trước nghe Lục Tử Minh nói đi đã.”
Bà Trình không tình nguyện buông Lục Tử Minh ra, ông Trình đỡ bà ngồi xuống giường, nhìn Trình Mai Tây mềm yếu vô lực, không tránh được đau lòng, hu hu khóc lớn.
Ông Trình đưa tay lau nước mắt cho bà: “Mẹ nó, bà đừng khóc, bây giờ Mai Tây nằm trên giường, hai chúng ta thế nào trước tiên cũng phải bình tĩnh, bình tĩnh nghe Lục Tử Minh nói rõ tình huống của Mai Tây, rồi đưa nó đi bệnh viện, để nó nhanh chóng khỏe lại.”
Bà Trình chầm chậm dừng khóc, ngẩng đầu, mở to hai mắt trừng trừng Lục Tử Minh: “Lục Tử Minh, hôm qua con gái tôi từ nhà đi còn tốt đẹp, cậu nói cho rõ ràng, rốt cuộc cậu làm gì khiến nó thành ra thế này?”
“Mẹ, con có thể làm gì cô ấy? Tính tình Mai Tây mẹ cũng biết, con đối với cô ấy từ trước đến giờ đều là ngoan ngoãn phục tùng, chỉ có cô ấy làm gì con, làm gì có chuyện con làm gì cô ấy? Cô ấy về nhà xong, hai chúng con vì chút việc vặt ầm ĩ vài câu, ai ngờ cô ấy thành ra như vậy, con sợ hết hồn.” Lục Tử Minh đứng đó giả bộ đáng thương.
“Nói cũng phải, Mai Tây nhà chúng ta lợi hại như thế, đoán chừng cậu cũng chẳng có cách nào làm gì nó.” Bà Trình nghe xong lời của Lục Tử Minh, cũng cảm thấy có lý, Trình Mai Tây cố gắng phát ra âm thanh, cố gắng hồi lâu cũng không có kết quả.
Bên này ông Trình thật nhanh đã quyết định: “Trước đừng nói gì vội, tất cả đợi Mai Tây tỉnh lại nói sau, trước tiên đưa nó tới bệnh viện kiểm tra xem là có chuyện gì xảy ra, cứ nằm trên giường thế này sao được.”
“Ba, hôm nay là giao thừa, bác sĩ ở bệnh viện chắc cũng nghỉ, chúng ta một nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ, hay là, chúng ta cứ ăn cơm tất niên đã, ngày mai đưa Mai Tây đi bệnh viện?”