Ông Trình đưa mắt sang bà Trình: “ Bà nó, bà đi dọn dẹp đồ của Mai Tây chút đi, nếu đã quyết định đi qua đó, chúng ta cần nhanh chóng.”
Thấy cả nhà Trình Mai Tây quyết định đi tới nhà Phương Chi Viễn, trong lòng Lục Tử Minh vô cùng không thoải mái, do dự mãi vẫn là đi tới trước mặt ông Trình: “ Ba, ba ở lại nhà này đi, ba con ở lại vài hôm sẽ đi.”
Ông Trình thở dài nhìn Lục Tử Minh: “Tử Minh, nhiều lời vô ích, chúng tôi đã quyết đi, anh không cần khuyên nữa. Mọi người đều khó chịu, trong lòng bức bối, để tránh có xung đột, về sau chúng ta đều tự bảo trọng thôi.”
Trình Mai Tây dù sao cũng là vợ trên luật pháp của Lục Tử Minh, trơ mắt nhìn Trình Mai Tây chuyển đi nhà họ Phương, trong lòng Lục Tử Minh rất khó chịu, hắn định đi vào phòng tìm Trình Mai Tây lý luận, lại bị ông Trình ngăn cản ở bên ngoài, Lục Tử Minh lớn tiếng gọi: “ Trình Mai Tây, cô đừng quên, cô còn chưa ly hôn với tôi đâu. Bây giờ cô tới sống ở nhà bác sĩ Phương, còn ra thể thống gì nữa?”
Trình Mai Tây nằm trong phòng thầm nghĩ, thoát khỏi cái gia đình nát này, không bao giờ cần nhìn sắc mặt người nhà họ Lục nữa, hận không thể phân rõ giới hạn với bọn họ từ bây giờ, không còn gì dây dưa.
Bà Trình chân tay nhanh nhẹn, chẳng bao lâu liền thu thập gọn gàng, Phương Chi Viễn định đi tới cõng Trình Mai Tây, lại bị ông Trình ngăn cản: “bác sĩ Phương, để chú cõng Mai Tây, cháu giúp cô chú xách hành lý là được rồi, cháu đi trước giúp cô chú mở cửa xe nhé.”
Phương Chi Viễn làm đúng như ông Trình dặn dò, nhấc vali đi ra khỏi cửa, ông Trình cõng Trình Mai Tây, bà Trình đỡ ở phía sau, 4 người đi thang máy xuống.
Lục Tử Minh và ông Lục trơ mắt nhìn 4 người rời đi, trong lòng cũng khổ sở, cho dù bọn họ đã chấp nhận Cốc Thư Tuyết, nhưng dù sao Trình Mai Tây ngày xưa cũng là vợ và con dâu mình, nhìn cô quả quyết ra đi, tâm tình hai cha con nhà họ Lục khá là phức tạp.
Lục Tử Minh chạy ra ban công, nhìn Trình Mai Tây lên xe, quyết đoán mà đi, hắn biết, giờ phút này, chính là thời khắc cáo biệt của hắn và Trình Mai Tây, từ nay về sau, hắn sẽ hoàn toàn mất đi Trình Mai Tây, không bao giờ còn có khả năng quay đầu lại.
Ông Lục nhìn thấy Lục Tử Minh vội vàng nhìn Trình Mai Tây lần cuối, có chút cười nhạo: “Đi thì đi, nó muốn đi, con níu giữ cũng không được!”
Lục Tử Minh không hề để ý tới ông Lục, cho dù Trình Mai Tây có chỗ nào sai đi nữa, họ cũng đã là vợ chồng kết hôn gần 7 năm rồi, người ta nói, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, ân tình giữa bọn họ, làm sao có thể tùy tiện nói rõ ràng được, không phải người trong cuộc là không thể hiểu được cảm giác này của hắn.
Bộc Tấn ở phía đối diện lúc này đang tập trung chú ý bên đối diện, thấy mấy người mang theo hành lý đi ra ngoài, anh cũng cuống lên, vội vàng xuống lầu, xe của Phương Chi Viễn cũng đã rời đi, Bộc Tấn vội vàng chặn một chiếc xe taxi: “Sư phụ, làm phiền đuổi theo xe phía trước.”
“Được, tuyệt đối đuổi kịp cho cậu!” Bác tài dường như hàng ngày xem quá nhiều phim hành động, năng lực hóa thân vào nhân vật siêu mạnh mẽ, nhanh chóng tiến vào trạng thái truy kích.
Đến khi xe dừng trước cửa nhà Phương Chi Viễn, Bộc Tấn có chút hiểu được tình hình hiện nay, Trình Mai Tây chính thức vào ở nhà họ Phương, anh lại chỉ có thể ở nơi xa theo dõi cô, hoàn toàn bất lực.
Bộc Tấn càng thêm xác định, tình cảm của Phương Chi Viễn đối với Trình Mai Tây, tuyệt đối không đơn giản chỉ là bác sĩ và bệnh nhân. Nó đến từ địch ý trời sinh của đàn ông, anh cảm thấy Phương Chi Viễn dù có thế nào cũng không vừa mắt, thậm chí hoài nghi Phương Chi Viễn có mục đích không muốn cho ai biết với Trình Mai Tây.
Sau khi ghi nhớ tên đường và địa chỉ, Bộc Tấn yêu cầu lái xe quay về, lái xe thấy Bộc Tấn không xuống xe, lại còn làm cho xe quay lại, vẫn còn do dự: “Thế này là xong rồi? Trên TV chẳng phải vẫn diễn đuổi theo sau đó là đại chiến 200 hiệp sao?”
Bộc Tấn tao nhã mỉm cười: “Tôi vừa nhìn thấy người bạn đã lâu không gặp, cho nên nhờ anh đuổi theo, muốn biết địa chỉ của cô ấy, sau này tới thăm.”
“Giờ anh tới rồi, sao không đi vào?” Lái xe có chút không hiểu.
“Giờ còn chưa phải lúc gặp mặt. Chờ thời cơ chín muồi, mới có thể đi thăm cô ấy.” Bộc Tấn quay đầu nhìn lại tòa nhà hai tầng của Phương Chi Viễn, quay đầu dặn dò lái xe.
Sau khi vào nhà, Phương Chi Viễn đón ông Trình đặt Trình Mai Tây lên sofa,: “Chú, tầng 1 có hai phòng ngủ, cô chú nghỉ ở tầng 1 đi ạ, như thế chăm sóc Mai Tây cũng tiện.”
Phương Chi Viễn dẫn bà Trình đi vào phòng ngủ của ba mẹ mình: “Đây là phòng ngủ của ba mẹ cháu, sau khi họ ra đi, cháu vẫn giữ nguyên hiện trạng, nếu cô chú ngại, cháu bỏ ảnh ba mẹ cháu xuống nhé?”
Bà Trình liên tục xua tay: “Không cần, không cần, cứ để ảnh của ba mẹ cháu treo ở đó đi, không có gì ngại đâu. Phòng vẫn dọn dẹp sạch sẽ thế này, chẳng giống mười mấy năm không có người dùng chút nào.”
Phương Chi Viễn thê lương cười: “Mẹ cháu thích sạch sẽ, nên mỗi tuần cháu đều đổi ga giường, có khi buổi tối không ngủ được, cháu sẽ tới ngủ trên giường của họ, cảm giác như họ đang ở cùng cháu vậy.”
Lời của Phương Chi Viễn làm cho bà Trình cảm giác cả người run lên, trong lòng nổi lên vô vàn yêu mến với Phương Chi Viễn, đưa tay vỗ vỗ trên vai anh: “Bác sĩ Phương, cháu nên nhìn về phía trước, nếu mẹ cháu còn sống, cũng sẽ không muốn cháu vì bọn họ mà sống không vui vẻ như vậy!”
Phương Chi Viễn hít sâu một hơi, sự lo lắng trên mặt cũng biến mất, lại phục hồi thành bác sĩ Phương bình tĩnh thong dong thường ngày, bà Trình nhìn biểu tình nhanh như chớp của Phương Chi Viễn, trong lòng có chút khác thường.
Phương Chi Viễn lại mang bà Trình tới căn phòng bên cạnh: “Đây là phòng bà ngoại cháu, vốn là trên tầng có phòng dành cho khách, nhưng Mai Tây lên xuống tầng không tiện, nên chỉ có thể để cô ấy ở tạm nơi này.”
Phòng của bà ngoại toàn là đồ dùng bằng gỗ Lim, vừa nhìn đã thấy giá trị không rẻ, thấy bà Trình chú ý tới đồ đạc, Phương Chi Viễn nhẹ nhàng giới thiệu: “ Bà ngoại cháu là con nhà thế gia, lúc đó xem như tiểu thư danh giá thế hệ quốc dân, lúc bà gả cho ông ngoại cháu thì đồ cưới tuy rằng không cần dùng tàu hỏa chở, nhưng cũng xếp đầy ắp hai chiếc thuyền.”
Bà Trình xuất thân là nhà nông bình thường, đối với thế giới những người giàu có danh vọng, đương nhiên là khó mà hiểu, Phương Chi Viễn lại thở dài một tiếng: “Bà cháu tuy là xuất thân danh giá,, ông ngoại lại không yêu thương bà, ở bên ngoài có hai bà vợ bé, bà tuy rằng xuất thân hiển hách, nhưng mà cả đời cũng không hạnh phúc, vẫn cứ là gia đình bình thường thì tốt hơn, có được hạnh phúc của người bình thường.”
Bà Trình cười cười: “Mỗi người đều có hạnh phúc riêng, kẻ có tiền không biết niềm vui của kẻ không tiền, người không tiền lại không biết nỗi khổ của người có tiền!”
Phương Chi Viễn gật đầu đồng ý, lấy từ trong tủ ra một bộ ga mới: “Bà ngoại đi rồi, ga gối của bà cháu đều tiếc không muốn đổi, cảm giác chỉ cần nằm trên giường, ngửi được mùi của bà ngoại, là bà còn giống như chưa mất, Trình Mai Tây chắc chắn không thích loại hương vị này, cô giúp cô ấy đổi ga giường đi ạ.”
Lời nói của Phương Chi Viễn làm bà Trình lại một lần nữa toát mồ hôi hột, mọi người đều nói đứa bé con gia đơn thân tính cách kỳ quái, đứa bé lớn lên cùng với người thân lớn tuổi tính cách không toàn kiện ( toàn diện + khỏe mạnh), hôm nay bà Trình bắt đầu có chút tin tưởng.
Nhìn Phương Chi Viễn cũng không hiền lành thiện lương như bọn họ đã nghĩ, chẳng lẽ Phương Chi Viễn giúp Mai Tây như vậy là có lý do gì không thể cho ai biết? Chỉ nghĩ lại thôi đã làm bà Trình vô cùng sợ hãi, bà cố gắng khống chế chính mình không được nghĩ theo cách tệ nhất.
Bà Trình đi theo Phương Chi Viễn từ phòng ngủ của bà anh ra phòng khách, nói là phòng khách, nhưng ước chừng lớn bằng cả lớp học, Phương Chi Viễn giới thiệu: “Bà ngoại thích náo nhiệt, bạn của bà trước kia thường xuyên ở đây tụ tập, sau này ba mẹ cháu qua đời, tính tình của bà thay đổi lớn, liền chỉ lo sống cùng cháu, phòng khách này cũng không còn phát huy tác dụng.”
Ông Trình lại chú ý thấy vẻ mặt bà Trình có chút kỳ lạ: “Mẹ nó, bà sao thế? Sao sắc mặt kém thế? Có phải quá mệt mỏi không? Có cần đi nghỉ sớm không?”
Bà Trình sờ sờ mặt, cố gắng cười cười với ông: “Tôi không sao, tôi đi trải giường chiếu cho Mai Tây, để nó ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn.”
Bà Trình đi vào phòng ngủ của bà ngoại, cuối cùng vẫn là phòng của người đã mất, đối với Phương Chi Viễn mà nói, bà ngoại là người thân nhất, nhưng đối với bà Trình mà nói, đó chỉ là một người xa lạ, cảm giác hơi thở của bà ngoại xunng quanh, cũng không phải là trải nghiệm vui vẻ gì. Cũng may đổi xong ga giường, mùi vải mạnh mẽ đẩy lùi hương vị kỳ quái kia, toàn bộ không khí trong phòng cũng vì thế mà thay đổi, cảm giác cũng không âm u âm trầm như thế nữa.
Phương Chi Viễn đi tới bên cạnh Trình Mai Tây đang nằm trên sofa, nửa quỳ trên thảm nói: “Mai Tây, hoan nghênh em đến nhà tôi làm khách, mong là em thích nơi này, chờ em khỏe lại, tôi sẽ mời bạn bè tới, làm cuộc party lớn, chúc mừng em khỏe mạnh.”
Trình Mai Tây nhìn Phương Chi Viễn, trên mặt người đàn ông gần đây cho cô nhiều an ủi và ủng hộ nhất tràn đầy sự thân thiết, trong ánh mắt chỉ có bóng dáng nho nhỏ của cô, dường như thế giới của anh chỉ có một mình cô, lúc này, cô lại không có cách nào báo đáp, chỉ có thể yên lặng nhìn Phương Chi Viễn, nói một câu: “Cám ơn!”
Phương Chi Viễn đưa tay cầm lấy đôi tay gầy guộc của Trình Mai Tây, thật muốn ôm cô vào lòng, cuối cùng vẫn là quyết định từ bỏ, cầm chặt đôi tay mình, thâm tình nhìn cô: “Mai Tây, tôi không muốn nghe em nói cám ơn, tôi chỉ muốn em khỏe lên.”
Bà Trình im lặng đứng bên cạnh, trong lòng có vô vàn đau đớn âm thầm, lúc trước bà đã nhận định Phương Chi Viễn chính là con rể tốt nhất, nay thực sự tới gần, hiểu biết Phương Chi Viễn càng sâu hơn, hiểu biết một mặt khác của anh, bà lại sinh ra sự nghi ngờ với ý nghĩ lúc trước.
Lời nói của Phương Chi Viễn làm ông Trình cảm động vô cùng, thầm nghĩ, con gái mình trải qua bao nhiêu đau khổ, cuối cùng cũng tìm được phu quân, ông Trình mấy lần muốn khóc, lại hận không thể ngay lập tức làm cho Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây kết duyên Tần Tấn ( duyên vợ chồng).