Ông Trình là suy cho cùng đàn ông, tuy rằng trong lòng đau như dao cắt, lại cứng rắn kiên cường: “Bà nó, bà quên lời bác sĩ dặn rồi à, Mai Tây của chúng ta không nói cũng không cử động được, nhưng ý thức nó tỉnh táo, bà khóc lóc như thế, trong lòng nó đau đớn thế nào. Bà xem đi, Mai Tây cũng khóc!”
Bà Trình cầm lấy khăn lau sạch nước mắt cho Trình Mai Tây, lại lau sạch nước mắt cho mình: “Ông nói đúng, tôi vừa nãy xúc động quá. Sau này tôi sẽ khống chế cảm xúc, không thể rắc muối lên vết thương của Mai Tây.”
Cứ thế vật lộn gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Trình Mai Tây cũng đi tiểu xong, ông Trình bà Trình lại cố sức đưa cô về giường bệnh, đắp chăn cho cô, hai ông bà mới quay về giường trống, còn dặn dò nhau cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai mới có tinh thần chăm sóc cho Trình Mai Tây.
Quá mệt mỏi, một đêm cả 3 người đều ngủ ngon, sáng sớm y tá tới kiểm tra phòng cả nhà 3 người Trình Mai Tây mới tỉnh giấc, y tá cặp nhiệt độ cho Trình Mai Tây, làm sạch khoang miệng, báo cho họ biết không cần tự mình đi lấy kết quả báo cáo xét nghiệm, y tá sẽ đi lấy.
Ông Trình sau khi rửa mặt xong liền đi canteen mua bữa sáng cho Trình Mai Tây, bà Trình lau mặt cho Trình Mai Tây, lại lấy đồ dưỡng da ra bôi cho Trình Mai Tây, bà biết Trình Mai Tây thích làm đẹp, từ lúc bị bệnh tới giờ mặt còn chưa từng bôi kem dưỡng, nếu không phải đang bị bệnh, chắc chắn đã không chịu nổi.
Bên này vừa xong, ông Trình cũng đã mang bữa sáng về. Trình Mai Tây chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng, ông Trình vốn thương yêu con gái nhất liền quấy trứng thành từng miếng nhỏ cho vào cháo, để tăng dinh dưỡng.
Đút cho Trình Mai Tây ăn xong, lại lau sạch miệng cho cô, bà Trình mới ăn chỗ cháo Trình Mai Tây vừa ăn còn thừa, lại ăn mấy miếng bánh bao, bà Trình ăn vài miếng liền không muốn ăn, ông Trình khuyên bà phải ăn cơm giống như uống thuốc, bà Trình nhịn rơi lệ liều mạng nuốt, bữa sáng ăn xong, đau khổ như bị hành hình.
Ăn sáng xong, ông Trình cùng bà Trình thấy Trình Mai Tây tinh thần tốt, liền ngồi cạnh giường nói chuyện phiếm với cô, ông Trình cầm lấy tay Trình Mai Tây: “Tây Tây, con là đứa thông minh, cuối cùng là có chuyện to lớn gì, mà phải tra tấn mình thành như vậy hả, con thế này bản thân con khó chịu biết bao?”
Trình Mai Tây cố gắng đưa mắt về phía ông Trình, trong lòng có hàng ngàn vạn lời nói, lại không nói được một câu, lại càng cảm giác cha mẹ cách mình càng xa hơn, thân thể càng bị buộc chặt.
Ông Trình nhìn ánh mắt đau khổ của Trình Mai Tây, tay kia khẽ khàng vuốt trán Trình Mai Tây: “Mai Tây, đừng quá miễn cưỡng bản thân, nói không được chúng ta sẽ không nói, không cử động được chúng ta không cử động, nhỡ con có cứ nằm mãi không khỏe lên, cha mẹ cũng quyết tâm chăm sóc con cả đời. Lời bác sĩ nói con cũng nghe thấy, chờ có kết quả kiểm tra, dùng thuốc xong sẽ nhanh chóng khỏe hơn, con đừng sốt ruột nhé, Mai Tây.”
Bà Trình ở bên cạnh cũng ra sức gật đầu, muốn làm Trình Mai Tây bỏ đi sức ép, tâm tình thoải mái để tiếp nhận điều trị.