“Em không cần người chăm sóc, em có thể tự chăm sóc mình.” Cốc Thư Tuyết hoàn toàn không bị đánh động.
“ Trời ơi, sao em bướng bỉnh thế? Em nghe anh nói, em về Thẩm Dương cùng cậu ấy, nếu không, em tự về Hàng Châu trước đi, chờ anh xử lý xong chuyện ly hôn, sẽ tới đón em.” Lục Tử Minh nhanh trí nghĩ.
“Anh nghĩ hay quá đấy, anh đồng ý với em là cùng về Thẩm Dương ăn tết, khi nào anh về lại thành phố T sẽ để em lại Thẩm Dương, giờ thì ngược lại, anh muốn tỉ mỉ chăm sóc chị ta, liền đuổi em về Thẩm Dương, còn muốn em một thân một mình về Hàng Châu, sao anh ác thế?”
Nói xong, Cốc Thư Tuyết liền vuốt bụng: “Con của mẹ, con với mẹ đều là người không được hoan nghênh, ba con cũng không cần con, mẹ có biện pháp, chính là con đừng đến với thế giới này, con đừng trách mẹ, có trách thì trách ba con đi.”
Lục Tử Minh cầm lấy tay Cốc Thư Tuyết, ôm cô ta vào lòng an ủi: “ Được rồi, được rồi, đừng nóng giận nữa, sao anh nỡ để em và con rời xa anh cơ chứ? Anh lo em ở đây không có ai chăm sóc, cùng lắm em không muốn đi thì không đi nữa là được rồi, việc gì phải tức giận, thân thể không tốt làm sao bây giờ?”
Cốc Thư Tuyết chuyển giận thành vui, hỡn dỗi đánh Lục Tử Minh một cái: “Anh không cần phải lo em sức khỏe không tốt. Là lo con của anh chứ gì?”
“Đều lo lắng chứ, cả hai người đều là bảo bối của anh.” Lục Tử Minh ôm chặt Cốc Thư Tuyết, hôn nhẹ lên thái dương cô ta.
Trình Mai Tây ở bên cạnh đã không muốn nghe từ lâu, đành phải cố chịu đựng ngậm chặt răng, bởi vì quá dùng lực, cả người đều hơi run run.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Lục Tử Minh nhanh chóng đẩy Cốc Thư Tuyết đẩy ra khỏi lòng, vội vàng bước tới bên cạnh Trình Mai Tây, giả vờ đang bóp vai cho Trình Mai Tây.
Ông bà Trình bước vào nhìn thấy đầu tiên là Lục Tử Minh đang cẩn thận chăm chú chăm sóc cho Trình Mai Tây, hai ông bà trong lòng thoải mái nhiều, bà Trình mang đồ ăn đóng hộp mang về để ở tủ đầu giường, vội đi tới tiếp tay cho Lục Tử Minh: “Tử Minh, con mệt rồi, mẹ đến mát-xa cho Mai Tây, con đi ăn gì đi.”
Cốc Thư Tuyết nghe lời đi lấy một suất đồ ăn: “Cô, cám ơn cô. Cháu ở trong phòng bệnh lâu hơi bí, cháu ra ngoài ăn cơm ạ.”
Bà Trình vẫy tay cho Cốc Thư Tuyết đi ra ngoài, lại nói với Lục Tử Minh: “Con cũng ra ngoài ăn đi, cha mẹ ở trong này suốt không thấy gì, giờ vừa bước vào, cũng thấy không khí khó chịu, con ra ngoài ăn đi, bên ngoài không khí tốt hơn.”
Lục Tử Minh như được đại xá, ngay lập tức ra ngoài, Cốc Thư Tuyết đang ngồi trên ghế chỗ khu vực cây xanh ở khu phòng bệnh, thấy Lục Tử Minh chậm chạp đi qua, cười mỉa nói: “Anh không đến biểu diễn tiết mục con rể quý à? Nhìn không ra, anh làm giáo sư khoa cơ điện đúng là đáng tiếc, anh phải đi học làm “giáo sư” điện ảnh.”
Lục Tử Minh vội vàng cười: “Chẳng phải là vì anh không muốn sinh sự à? Để cho ba mẹ vợ anh biết chẳng phải sẽ làm loạn long trời lở đất mất? Chúng ta chờ Mai Tây tỉnh lại rồi tính.”