Trình Mai Tây nhìn ông Trình, đành thẳng thắn nói: “ Con cũng không biết sao anh ấy lại biết con ở đây. Nhân viên chuyển phát vừa rồi, chính là anh ấy.”
“Cái gì? Gan nó cũng quá to rồi. Lại dám nghênh ngang đi vào! Nó không sợ ba đánh gãy chân nó à? Con ơi, các vết thương nó gây cho con còn chưa đủ ư? Lúc đi học thày giáo không dạy con Triết học à? Làm người không thể tắm hai lần trên một dòng sông! Con giờ là có chuyện gì đây? Lại muốn hai lần đều yêu cùng một người đàn ông?” ông Trình ở tình thế cấp bách, mang cả triết học ra nói.
“Con sông bây giờ không phải là con sông lúc trước, Bộc Tấn bây giờ, cũng không phải là Bộc Tấn trước đây!” Trình Mai Tây dưới sự răn dạy của ông Trình, cũng không quên lấy triết học ra đối đáp.
“Đừng già mồm cãi láo với ba, nếu thằng nhóc kia lại tới chêu trọc con, cẩn thận ba đánh gãy chân nó!” Ông Trình cuối cùng từ bỏ việc khuyên răn nhẹ nhàng, mà nói cứng.
“Ba đừng có mà xung thế mà? Vừa tới cửa đã đánh, ba cũng phải cho người ta cơ hội nghe người ta giải thích chứ?” Trình Mai Tây nhẹ giọng nói giúp cho Bộc Tấn.
“Con sẹo lành là quên đau rồi? Con quên lúc đó nó đã hại con sống không bằng chết như thế nào ư? Con quên được chứ ba thì không! Ba sẽ không dễ dàng tha thứ cho nó như thế!” ông Trình vẫn khó mà bình tĩnh được.
Trình Mai Tây nhìn phản ứng phẫn nộ của ông Trình, trong lòng vô cùng đau đớn. Làm con gái, cô thực sự không đành lòng nhìn cha mẹ tuổi già rồi còn phải thương tâm đau lòng vì chuyện tình cảm của mình. Hỏi thế gian tình là gì? Chỉ dạy rằng cả đời hứa hẹn, bao nhiêu người vì chuyện tình cảm mà đau đớn khổ sở, lại vẫn như thiêu thân lao vào lửa, đến chết không thôi? Cuối cùng cần gánh vác hậu quả, thì vẫn là cha mẹ của mình bị lo lắng, đau lòng.
Chính Trình Mai Tây đang ở trong đó, cũng khó mà hiểu được cặn kẽ. Nay xem bộ dạng ông Trình, mới biết, chính mình đau thương, thì khổ sở nhất vẫn là cha mẹ mình, vết thương trên người mình, đau trong lòng cha mẹ. Mà cha mẹ bất đắc dĩ nhất chính là, con gái sau khi phục hồi, còn có thể bắt đầu đoạn tình cảm khác, lại bị đau khổ vì chuyện tình cảm, mà họ chỉ có thể ở bên cạnh làm bạn, chứ hoàn toàn bất lực.
Chưa từng có cô con gái nào, vì sợ cha mẹ đau lòng khổ sở mà không yêu đương, kết hôn. Mỗi lần yêu, đều tưởng là một điểm dừng chân hạnh phúc, lại cũng không biết sẽ có thể là một bi kịch lớn bắt đầu. Cha mẹ sợ mình ngăn cản sẽ làm lỡ hạnh phúc của con gái, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái mình xoay chuyển trăm vòng trong bể tình.
Cuộc đời chẳng qua cũng chỉ là việc không ngừng tìm kiếm và từ bỏ tình yêu. Quá trình này làm tiêu hao năm tháng và cũng tiêu phí thời gian, cho tới khi già đi, dung nhan đã mất, mới có thể gửi gắm tình cảm với một người, an lòng ở lại đó. Nơi này cũng không phải là người mình vốn yêu, vốn muốn, chẳng qua cũng chỉ là qua loa cho xong. Bởi vì yêu không nổi nữa, nên lựa chọn không yêu; bởi vì đi không nổi nữa, cho nên lựa chọn dừng lại.
Lúc này Trình Mai Tây, yêu rồi, thất tình rồi, kết hôn rồi, sắp ly hôn, chẳng qua đang ở trên con đường đó mà thôi. Cho dù đã từng bị tình yêu làm tổn thương, nhưng trong quá trình tìm kiếm tình yêu, vẫn còn vô vàn phong cảnh ở trước mắt, còn xa mới tới mức cần tạm bợ, vì thế, vẫn cứ phải xoay chuyển trong tình yêu.
Đối với ông bà Trình mà nói, Phương Chi Viễn chính là lựa chọn con rể tốt nhất. Có nghề nghiệp bác sĩ có thể diện, lại có bối cảnh hiển hách, còn có bất động sản giá trị xa xỉ, bản thân con anh tuấn phong lưu, hơn nữa lại còn một mực khăng khăng với con gái mình. Được như thế thì còn mong cầu gì hơn?
Khi họ đã toàn tâm toàn ý coi Phương Chi Viễn chính là con rể thì người làm Trình Mai Tây đau khổ tới chết đi sống lại lúc trước lại xuất hiện. Thế nào cũng thấy là không ổn, hận không thể đạp bỏ đi, Trình Mai Tây có chút ý nghĩ thoáng qua với Bộc Tấn thôi là đã đón đầu với sự công kích của ông bà Trình.
Trình Mai Tây không để ý tới phản ứng mãnh liệt của ông Trình. Đối với người có cá tính thực tế như cô mà nói, Bộc Tấn cũng vậy, Phương Chi Viễn cũng thế, cho dù đại diện cho quá khứ hay tương lai, đối với cô lúc này đều không có ý nghĩa quá lớn. Cho dù cô có bao nhiêu hận và khinh thường đối với cái xưng danh ‘bà Lục’ này đi nữa, trên danh nghĩa pháp luật, cô vẫn đang là vợ hợp pháp của Lục Tử Minh.
Sự tồn tại của Bộc Tấn làm cho cô cảm giác mình của quá khứ không tới mức không chịu nổi. Có người đàn ông vĩ đại xuất chúng như Bộc Tấn còn quan tâm tới cô, làm cô không cần hoàn toàn phủ định chính mình. Phương Chi Viễn tới gần, làm cho cô cảm thấy tương lai của mình cũng vẫn tràn ngập mê hoặc. Người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn như Phương Chi Viễn say đắm chính mình, làm cho cô có thể thản nhiên đối mặt tương lai của mình.
Bây giờ cô cần đối mặt, là Lục Tử Minh- người đàn ông cô từng yêu, cũng từng hận. Trình Mai Tây nhìn về phía ông Trình, ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh, lý trí: “Ba, chuyện ly hôn của con giờ tới bước nào rồi?”
Trình Mai Tây biết, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với vấn đề này, vốn là muốn cho Trình Mai Tây nghỉ ngơi vài ngày rồi đề cập, nhưng Trình Mai Tây còn quả quyết hơn cả mình tưởng, ông Trình nhìn về phía Trình Mai Tây: “ Ba đã đi gặp người bạn làm luật sư của Phương Chi Viễn rồi.”
Trình Mai Tây gật đầu: “Luật sư nói thế nào? Có đề cập chúng ta có bao nhiêu phần thắng không?”
“Hà Luật sư nói chúng ta đã có những vật chứng quan trọng, giờ cậu ấy chỉ cần chuẩn bị đơn tố tụng, các tài liệu đã đầy đủ hết, cậu ấy nói chúng ta chắc là có thể thắng kiện.” ông Trình nghiêm túc nhìn Trình Mai Tây.
“Con không chỉ muốn thắng, mà còn muốn lấy tất cả tài sản dưới danh nghĩa của hai người, bao gồm xe và nhà, để cho Lục Tử Minh tay trắng, xem con bồ nhí kia còn hết lòng hết dạ với anh ta hay không?” trên mặt Trình Mai Tây lộ ra vẻ quyết tuyệt ( quyết tâm + tuyệt tình).
“Luật sư Hà nói chúng ta đã nắm được chứng cớ chính xác anh ta ngoại tình, lúc phân chia tài sản chúng ta sẽ có ưu thế.” Giọng ông Trình rất kiên quyết, còn lộ ra chút phẫn nộ.
“Cái chứng cớ chính xác này là cái gì?” Tuy rằng đã không còn những phẫn nộ như lúc ban đầu, nhưng chân chính chạm tới vấn đề này tim Trình Mai Tây vẫn đạp nhanh, cả người run run.
“Mai Tây, Lục Tử Minh là đồ khốn nạn, con đừng vì những việc nó làm mà đau lòng. Cho dù nó có làm chuyện gì có lỗi với con, con cũng phải kiên cường lên.” Ông Trình đang tiêm dự phòng cho Trình Mai Tây.
“Ba, ba đừng lo lắng cho con. Việc này đã qua rồi, con sẽ không ngốc tới mức vì sai lầm của anh ta mà trừng phạt chính mình. Ba cứ nói cho con tình huống thật đi, con có thể chịu được!” Tay Trình Mai Tây run run cầm lấy tay ông Trình.
“Mai Tây, nói cho ba biết, con hãy coi Lục Tử Minh như là không phải chồng con, là một người xa lạ, được không?” tay phải ông Trình ôm lấy lưng Trình Mai Tây, cho cô một cây cột chống vững chắc.
Trình Mai Tây kiên định gật đầu với ông Trình: “ Ba, ba nói đi, con có thể chịu được!”
“Camera con lắp trong phòng ngủ, thu được hành vi của Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết.” ông Trình cân nhắc từng chữ.
“Bọn họ ở trong phòng của con, ngây trên giường của con, làm chuyện ám muội này?” Trình Mai Tây có chút khó mà tin nổi, người chồng mà mình từng yêu nhất, cứ như thế không kiêng nể gì coi thường gia đình mà cô dùng tâm đi xây dựng.
Nước mắt Trình Mai Tây rung rung, trong đầu dường như có hàng ngàn con ngựa đang chạy, tư tưởng của cô đột nhiên gián đoạn, các suy nghĩ bị kẹt trong đó, dây huyền trong đầu kêu “ba” một tiếng liền đứt, cả đầu trống rỗng.
Ông Trình cảm thấy không ổn, tay trái vứt ngay hộp chocolate, tay phải ôm lấy Trình Mai Tây kêu to: “Mai Tây, con sao thế? Con đừng dọa ba, mau nói chuyện đi con.”
Bà Trình nghe được tiếng kêu thất thanh của ông, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trình Mai Tây dường như bệnh trở lại như lúc trước, liền oán trách ông Trình: “ Ông nói với Mai Tây cái gì? Làm sao để nó tức giận thành thế kia?”
Ông Trình vô cùng tự trách: “Mai Tây, là ba không tốt. Ba tưởng con đã khỏe lên rồi, cho nên cái gì cũng nói cho con biết. Con mau khỏe lên đi, đừng dọa ba mẹ!”
Trình Mai Tây lại dường như đang tiến vào một thế giới khác, không khóc cũng không cười, cũng không nói chuyện, cho dù ông bà Trình có lay cô thế nào, cô đều không phản ứng, ông bà Trình mỗi người nắm lấy một bàn tay cô, dường như muốn kéo cô từ thế giới kia quay về.
Bản thân Trình Mai Tây cũng đang cố gắng hết sức, lại dường như trong đầu có vô số mảnh vụn ngôn ngữ, mà cô dù có ghép thế nào, cũng không ghép chúng lại với nhau được.Bà Trình nhớ lại lúc trước dạy Trình Mai Tây tập nói, vì thế dừng lại việc gọi cô, bắt đầu hướng dẫn cô: “Nói theo mẹ ‘a’ nào!”
Trình Mai Tây bắt đầu há miệng, đúng là chỉ há miệng, nhưng không có âm thanh. Bà Trình lại dạy lại vài lần, cuối cùng có thể phát ra âm A. Thấy có hiệu quả, bà Trình tiếp tục cố gắng, cuối cùng Trình Mai Tây cũng nói được: “Mẹ, con ổn rồi.”
Ông bà Trình cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà Trình oán trách ông: “ Bác sĩ Phương chẳng phải đã nói rồi à? Mai Tây không chịu nổi kích thích, giờ nó còn ở giai đoạn khôi phục, ông đừng có chuyện gì cũng trực tiếp nói với nó, cần phải chú ý phương pháp.”
Ông Trình gật đầu, đưa tay xoa trán toàn mồ hôi lạnh. Trận sợ bóng sợ gió này của Trình Mai Tây, thực sự dọa ông sợ rồi.
Thấy Trình Mai Tây mệt mỏi, ông Trình đỡ Trình Mai Tây vào nhà, Trình Mai Tây mở miệng hỏi: “Chocolate của con đâu?”
Ông Trình đứng dậy nhặt chocolate từ dưới đất lên, có chút bất đắc dĩ đưa cho cô: “Đều lúc nào rồi, còn đòi chocolate của con nữa.”
“Con muốn ăn một viên” Trình Mai Tây làm nũng, ông Trình lắc đầu bất đắc dĩ, mở hộp đút một viên vào miệng Trình Mai Tây.
“Ngon quá, lâu lắm rồi con không ăn chocolate ngon như vậy rồi!” Trình Mai Tây nhắm mắt tận hưởng vị ngon của chocolate.
Bà Trình nhận lấy hộp Chocolate từ tay ông Trình: “ Đừng ôm lấy thế, để mẹ cầm cho con vào nhà.”
Bộc Tấn ở đối diện nhìn quá trình cả nhà họ Trình trải qua trong nhà ấm trồng hoa, đang lo lắng vì không biết rõ Trình Mai Tây làm sao lại thế, rồi nhìn thấy ông Trình đút một viên chocolate vào miệng Trình Mai Tây, anh đột nhiên cảm thấy yên lòng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Sáng nay mình đi phỏng vấn á, mà chán quá, đi về chán ghê..
Nên là chiều up hơi muộn, mọi người thông cảm nha. Cố mãi mới kịp up trước 5h đó:p