Sau khi tốt nghiệp, Bộc Tấn và Trình Mai Tây đã bàn bạc với nhau vừa tốt nghiệp sẽ lập tức kết hôn, trong lúc Trình Mai Tây đang hạnh phúc, khát khao cuộc sống sau khi kết hôn, Bộc Tấn vậy mà không để lại lời nào đột nhiên rời đi, giống như bốc hơi khỏi thế gian, điện thoại cũng không gọi được. Trình Mai Tây tìm kiếm Bộc Tấn khắp nơi giống như kẻ điên, cho đến một tháng sau, một người bạn của Bộc Tấn thật sự không nhìn nổi, mới nói cho Trình Mai Tây biết Bộc Tấn đã đi Mĩ rồi.
Trình Mai Tây đau lòng muốn chết vẫn tự giam mình ở trong nhà trọ, không gặp mặt bất kì một ai. Mỗi ngày đều mặc quần áo của Bộc Tấn để lại, ngửi thấy mùi hương của anh ta còn lưu lại trên quần áo, châm điếu thuốc lá còn lại mà Bộc Tấn chưa dùng, sử dụng những đồ đạc có mùi vị quen thuộc này, đến không biết bao nhiêu lần ôn lại khoảng thời gian hạnh phúc và ngọt ngào cùng Bộc Tấn, cho đến khi trong cả căn phòng đều tỏa ra một mùi hương khó ngửi.
Khi đó, Trình Mai Tây đã đảo lộn ngày và đêm, sáng sớm mở mắt, nhìn mỗi một món đồ trong phòng, cũng sẽ nhớ tới những chuyện liên quan đến Bộc Tấn. Thấy ghế salon, sẽ nghĩ đến chuyện cũ khi hai người ngồi trên ghế vui cười đùa giỡn, nước mắt sẽ không tự chủ được chảy xuống. Thấy giường, sẽ nhớ tới hai người đã từng tình nồng mật ý, ôm lấy gối đầu nằm sấp ở trên giường, phía trên lưu lại mùi của hương Bộc Tấn cũng sẽ khiến cho cô khóc đến không thể kiềm chế. Thấy bàn ăn, sẽ nhớ tới cảnh hai người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm.
Khi đó Lục Tử Khanh là người duy nhất, đến thăm Trình Mai Tây. Lúc học đại học, hai người bọn họ luôn ở chung một nhà trọ, là bạn tốt chung phòng không có gì giấu nhau. Bộc Tấn là một học sinh giỏi trong học viện ngoại ngữ của họ, thân hình 1m8 khuôn mặt anh tuấn, gia thế hiển hách, còn là một thành viên cường tráng trên sân bóng rổ, gần như là tập hợp tất cả ưu điểm của hot boy ở trên người, không chỉ là nam thần ở học viện ngoại ngữ, mà còn là người tình trong mộng của nữ sinh toàn trường
Lần đầu tiên gặp được Bộc Tấn, là ở trận bóng rổ giữa học viện ngoại ngữ và học viện tài chính, Trình Mai Tây và Lục Tử Khanh cùng nhau đi xem trận bóng rổ, ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bộc Tấn, Lục Tử Khanh liền quay sang Trình Mai Tây tuyên bố cô thích Bộc Tấn: "Mai Tây, đây hoàn toàn là món ăn của tớ nha, cậu ngàn vạn lần không được giành với tớ nhé!"
Gần như đồng thời, trái tim của Trình Mai Tây cũng đã rung động vì Bộc Tấn rồi, nhưng Lục Tử Khanh đã tuyên bố công khai, Trình Mai Tây cũng chỉ cười gật đầu: "Được, tớ sẽ không tranh giành với cậu." Nói xong, Trình Mai Tây lại lặng lẽ liếc Bộc Tấn một cái, không biến sắc cười cười.
Trận tranh tài kết thúc, Lục Tử Khanh cầm chai nước suối liền xông xáo đi đưa cho Bộc Tấn: "Bạn học, uống nước đi!"
Bộc Tấn liếc nhìn Lục Tử Khanh một cái: "Bạn học, hình như tôi không biết cậu, cậu không phải ở trong học viện ngoại ngữ của chúng tôi!"
"Ừ, không phải, tôi ở học viện tài chính, là chuyên môn giúp quản lý tiền cho các nhà ngoại giao như các cậu!" Lục Tử Khanh trời sinh đã có bãn lãnh gặp người là quen.
Lời nói của Lục Tử Khanh chọc cho Bộc Tấn cười ha ha: "Cậu tên là gì, nói chuyện với cậu thật thú vị, tôi mới vừa đánh bóng xong nên đói bụng, chờ tôi thay quần áo xong thì cùng nhau đi ăn cơm đi!"
Lục Tử Khanh vội vàng gật đầu, vươn tay kéo Trình Mai Tây qua giới thiệu cho Bộc Tấn: "Hay lắm, vừa lúc tôi cũng đói bụng, đây là bạn tốt của tôi, Trình Mai Tây, chúng tôi đợi cậu ở đây!"
Bộc Tấn hướng về phía Trình Mai Tây gật đầu một cái: "Xin chào, tôi tên là Bộc Tấn, rất hân hạnh được quen biết cậu!"