Mục lục
Sợ Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc Thư Tuyết hết sức không vui, cong miệng lên lấy điện thoại di động ra chơi game, không tham dự đối thoại của hai người nữa.

Trương Bác Tùng chợt nhíu mày, hướng cốc Thư Tuyết bĩu môi: “Anh phải làm thế nào với tổ tông này đây?”

Cốc Thư Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn Trương Bác Tùng một cái, Trương Bác Tùng cười xấu xa một tiếng, nhìn về phía Lục Tử Minh, Lục Tử Minh thở dài: “Có thuốc lá không? Cho anh một điếu!”

Trương Bác Tùng ném một điếu thuốc cho Lục Tử Minh, lại móc bật lửa ra châm cho Lục Tử Minh, Lục Tử Minh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả khói ra: “Cô ấy không chịu đi Thẩm Dương, cũng không chịu về Hàng Châu, nhất định ở lại đây.”

“Cô ấy mang thai vẫn ở với các người ở bệnh viện cũng không phải là chuyện hay, một mình cô ấy trong nhà, có ổn không?” Trương Bác Tùng dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Cốc Thư Tuyết.

“Đúng là cô ấy mang thai một mình ở nhà anh thật đúng là không yên lòng, không có người chăm sóc, à, Tử Khanh lúc nào thì có thể qua tới?” Lục Tử Minh thử hỏi dò.

“A, vậy hôm nay em về ngày mai sẽ nhường cho Tử Khanh đến đây, cô ấy tới có thể giúp một tay chăm sóc chị dâu, có chuyện gì anh cũng có người thương lượng!” Nói đến câu thứ hai thì Trương Bác Tùng cười đểu vỗ vỗ bả vai Lục Tử Minh .

Lục Tử Minh vô tâm cùng Trương Bác Tùng cười giỡn: “ Ngày mai Tử Khanh tới đây không thành vấn đề, Ngữ Hoan, Ngữ Nhạc thì làm thế nào?”

“Anh không phải lo lắng, Ngữ Hoan, Ngữ Nhạc lớn như vậy, em cũng có thể chăm sóc hai đứa nó, với lại, không phải còn có ông bà ngoại sao? Hai ngày nữa có bảo mẫu tới làm, vấn đề không lớn” Trương Bác Tùng miệng đầy tự tin.

Lục Tử Minh yên lòng: “Vậy thì tốt, cậu trở về thấy cha mẹ, nói Mai Tây rất tốt, rất nhanh sẽ khôi phục.”

Trương Bác Tùng đứng dậy: “Vậy em đi vào chào bác trai bác gái, liền lái xe trở về Thẩm Dương.”

Lục Tử Minh cũng đứng lên: “Anh cùng cậu đi vào.”

Lục Tử Minh liếc mắt nhìn Cốc Thư Tuyết, cô đang vùi đầu chơi điện thoại, đối với hai người đứng dậy hoàn toàn không có phản ứng.

Trương Bác Tùng đi vào phòng bệnh: “Bác trai bác gái, hôm nay trước hết con trở về Thẩm Dương, chị dâu đã làm hai người vất vả, ngày mai Tử Khanh tới đây thăm chị dâu.”

Ông Trình từ chối: “Trong nhà còn có hai đứa bé nữa mà? Bằng không nói với con bé đừng tới đây rồi, bác với bác gái thân thể cũng tốt vô cùng, không phải còn có Tử Minh sao!”

“Hai bác lớn tuổi rồi, cũng nên chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi quá hai bác bị bệnh, như vậy không được!” Lời nói Trương Bác Tùng hết sức thỏa đáng. Bà Trình nghe mặt mày hớn hở: “Thằng bé này thật biết quan tâm người khác, lời nói làm cho người nghe đặc biệt thoải mái!”

Trương Bác Tùng cáo biệt: “Vậy, bác trai bác gái, con đi trước!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK