“Sao mẹ cũng ở phòng bệnh này thế? Không thể để mẹ ở phòng khác được à?” Cốc Thư Tuyết vừa nghe đã có chút không vui.
“Là bác sĩ Phương sắp xếp, để hai người cùng ở 1 phòng bệnh, tiện cho chăm sóc.” Lục Tử Minh đưa ra bác sĩ Phương làm cớ.
Cốc Thư Tuyết không có cách nào, quay mặt vào tường không nói gì, Lục Tử Minh tùy ý Cốc Thư Tuyết hờn dỗi. Y tá đi vào nói: “CT của bà Tống Xuân Lệ có rồi đây, ai là người nhà, đi theo tôi tới văn phòng bác sĩ thảo luận phương án phẫu thuật?”
“Tôi là người nhà bà Tống Xuân Lệ, tôi đi theo chị tới văn phòng bác sĩ!” Lục Tử Minh nói xong liền đứng dậy đi theo y tá ra cửa phòng bệnh.
Bác sĩ Phương đang xem bản CT của bà Lục, thấy Lục Tử Minh đi vào, gật đầu bảo: “Anh ngồi xuống đi, tình huống của mẹ anh gấp lắm rồi, lượng xuất huyết đã đạt tới mức 50ml, hơn nữa vừa rồi tôi kiểm tra có phát hiện, hai đồng tử của bà ấy độ lớn nhỏ khác nhau, phản xạ đồng tử chậm chạp, đã lâm vào hôn mê sâu, cầnphẫu thuật ngay.”
“Nghiêm trọng thế cơ à? Thế khi nào có thể sắp xếp phẫu thuật? Cần chuẩn bị bao nhiêu phí phẫu thuật?” Lục Tử Minh vừa nghe tình huống nghiêm trọng liền cuống lên.
“Kết quả kiểm tra chắc là tối nay sẽ có, nhanh nhất là sắp xếp sáng sớm mai phẫu thuật cho mẹ anh, nhưng mà các anh chị phải chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, cho dù phẫu thuật, mẹ anh cũng không có khả năng hoàn toàn hồi phục!” Vẻ mặt bác sĩ Phương lạnh lùng.
“Phẫu thuật xong có thể khôi phục tới mức độ nào?” Biểu tình của Lục Tử Minh rất nghiêm trọng.
“Khoảng chừng 30% so với trước khi phẫu thuật!” Bác sĩ Phương nói cẩn thận.
“Nếu không phẫu thuật thì sẽ thế nào?” Lục Tử Minh hỏi bác sĩ.
“Lượng xuất huyết của mẹ anh đã đạt mức 90ml, lượng xuất huyết 30ml là đã tuyệt đối phải phẫu thuật ngay, cần phẫu thuật gấp, mới có thể giảm được các tổn thương cho não và tỉ lệ gây ra tàn phế. Nếu không phẫu thuật thì khả năng sống sót là rất thấp, có khả năng nửa tháng cũng không sống được, các anh chị suy nghĩ cho kỹ!” bác sĩ Phương tăng giọng điệu.
“Phẫu thuật là nhất định phải làm, chúng tôi muốn hỏi qua tình huống để yên tâm. Được rồi, chúng tôi nhanh chóng gom tiền phẫu thuật, để mẹ tôi nhanh chóng được mổ!” Lục Tử Minh vội vàng nói với bác sĩ, và đi ra khỏi văn phòng.
Đến phòng bệnh số 3, Lục Tử Khanh vừa thấy liền hỏi: “Mẹ thế nào? Khi nào thì mổ?”
“Tình hình của mẹ nghiêm trọng lắm, phải nhanh chóng mổ, bác sĩ nói nhanh nhất sáng sớm mai mổ cho mẹ.” Lục Tử Minh cau mày trả lời.
“Vì sao không cho mẹ làm phẫu thuật hôm nay? Bác sĩ Phương vẫn có thành kiến với chúng ta, có phải đang kéo dài thời gian phẫu thuật không? Cần chuẩn bị khoảng bao nhiêu chi phí phẫu thuật?” Lục Tử Khanh vẫn canh cánh trong lòng thái độ của bác sĩ Phương.
“Bác sĩ nói còn phải chờ mấy loại kiểm tra có kết quả thì mới xác định được phương án phẫu thuật cuối cùng. Bảo chúng ta chuẩn bị 10 vạn chi phí phẫu thuật!” Khi Lục Tử Minh trả lời có chút không yên lòng.
Thấy biểu hiện thất thần của Lục Tử Minh, Lục Tử Khanh có chút bực mình: “ Mẹ đã thành ra thế này rồi, anh còn thất thần cái gì nữa?”
Lục Tử Minh có chút khó xử mở miệng: “Tử Khanh, Trình Mai Tây nằm viện thì không tốn bao nhiêu tiền, nhưng Cốc Thư Tuyết khi quay về Thẩm Dương đã tiêu mất hơn 2 vạn, giờ nằm viện lại mất hơn 3 vạn, tiền riêng của anh đã tiêu hết sạch, giờ tiền phẫu thuật của mẹ, anh…”
“Chuyện tiền anh không cần lo lắng, em đi liên hệ với Trương Bác Tùng đây, để anh ấy chuyển 10 vạn qua đây, làm phẫu thuật cho mẹ quan trọng hơn.” Không đợi Lục Tử Minh nói, Lục Tử lập tức bày tỏ thái độ.
Lục Tử Minh nghe thấy thế trầm ngâm, lúc mẹ nằm trên giường bệnh, làm con cả hắn lại hoàn toàn bất lực. Lục Tử Minh lúc này tuy rằng có Lục Tử Khanh làm hậu thuẫn mạnh mẽ về mặt tiền bạc. Nhưng đối với người có tư tưởng truyền thống như Lục Tử Minh mà nói, vẫn là chuyện vô cùng đau khổ.
Lục Tử Khanh dường như nhìn thấu tâm tư của Lục Tử Minh: “Anh, anh nghĩ gì vậy? Mẹ bị bệnh, chúng ta chữa bệnh cho mẹ quan trọng hơn cả, quan trọng là phải cứu mẹ, tiền của ai chi là việc nhỏ, không đáng nhắc tới.”
Lục Tử Minh nghe được lời của Lục Tử Khanh, trong lòng lại càng khó chịu. Sự không quan tâm của Lục Tử đối với tiền tài, Lục Tử Minh lại cảm thấy trải qua chuyện này, cho dù Trương Bác Tùng làm chuyện gì quá đáng đi nữa, bản thân mình cũng không có lập trường đứng trước mặt nói lời cứng rắn nữa.
Lục Tử Khanh lấy điện thoại ra gọi cho Trương Bác Tùng: “ Bác Tùng, anh đang ở đâu? Ở nhà à, là như thế này, mẹ đi siêu thị mua đồ không cẩn thận bị ngã, bây giờ bị xuất huyết não cấp tính, phải mổ ngay, anh chuyển cho em 10 vạn qua đây.”
“Cái gì? Mẹ hôm qua không phải vẫn khỏe mạnh à? Làm sao mà bị xuất huyết não cấp tính? Rốt cuộc là sao vậy? Có cần anh đi qua đó không?” Trương Bác Tùng nói cuống quýt.
“Mẹ đi siêu thị mua đồ giằng co với người ta, chúng em lúc ấy cũng không có ở đó, cụ thể tình hình ra sao còn chưa rõ ràng. Siêu thị đang kiểm tra. Anh không cần tới, ở nhà để Ngữ Hoan Ngữ Nhạc ở một mình với giúp việc cũng không ổn. Nhưng anh đừng nói cho ba biết, ông cũng bị cao huyết áp, nếu cuống lên bị làm sao thì không ổn.” Lục Tử Khanh lo lắng nói.
“Được rồi, anh đi ngân hàng chuyển tiền cho em luôn đây, có gì em gọi điện thoại nhé.” Trương Bác Tùng dặn dò ngắn gọn xong cúp điện thoại.
20 phút sau, Lục Tử Khanh nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, liền đi ra khu vực thu phí nộp phí phẫu thuật.
Lục Tử Khanh nộp phí xong, trở lại phòng bệnh đã là 3 rưỡi chiều. Cuống quýt cả ngày, bốn người còn chưa ăn cơm trưa, thấy Lục Tử Khanh đi vào, Lục Tử Minh nhẹ giọng hỏi Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, đói bụng rồi hả? Ăn gì để anh đi mua?”
“Em sắp đói chết rồi. Em muốn ăn thịt kho,hạt dẻ xào thịt gà, còn có..” Cốc Thư Tuyết nhanh mồm nhanh miệng.
“Mấy cái cô nói mẹ đều không ăn được, vẫn là đổi vài loại nhẹ, mẹ cũng vẫn ăn được đồ ăn lỏng.” Lục Tử Khanh cắt lời Cốc Thư Tuyết.
“Người ta vài ngày rồi còn chưa ăn cơm ngon, cơm mẹ chị làm ấy mà, quả thực chínhlà nuôi heo” Cốc Thư Tuyết tủi thân.
“Mẹ tôi là tốt bụng với chó sói rồi. Chính tại cô thèm ăn cái gì cá hấp, hại mẹ tôi đi siêu thị tranh chấp với người ta, còn bị người ta đẩy ngã, bây giờ còn chưa biết sống chết thế nào, cô ngược lại còn nói cơm mẹ tôi nấu là nuôi heo. Mẹ tôi đúng là nuôi heo, hơn nữa là con heo lòng lang dạ sói!” Lục Tử Khanh tức giận đến âm thanh cũng biến.
“ Đừng nói dễ nghe như vậy, mẹ chị cũng khôngphải hầu hạ tôi, bà ấy là hầu hạ cháu trai bảo bối của bà ấy, theo thái độ của bà ta với Trình Mai Tây, nếu tôi không mang bầu cháu nhà họ Lục các người, bà ấy sẽ đối với tôi tốt như vậy ư?” Cốc Thư Tuyết cười lạnh.
“ Cho dù bà là hầu hạ cháu mình, nhưng bà là người già hơn 60 tuổi rồi, vì cô mà bận rộn trước sau, giờ lại bị thương nằm trên giường, cô không cảm thấy chút áy náy nào sao?” Điểm mấu chốt của Lục Tử Khanh lại có thêm điểm mới.
“Nếu là bận rộn vì chăm sóc tôi, đều là vì cháu bà ấy, thế nên tôi đương nhiên phải ăn cho ngon, nếu không ảnh hưởng cháu bà ấy, bà ấy càng đau lòng, đó mới là có lỗi với bà ấy!” Đối với các quan điểm kinh người của Cốc Thư Tuyết, Lục Tử Minh đã tập mãi thành quen, Lục Tử Khanh lại bị nghẹn suýt chết.
Lục Tử Minh trước khi định đi ra ngoài, quay đầu hỏi Lục Tử Khanh: “ Tử Khanh, em muốn ăn gì?”
“Anh mua cái cô ta muốn ăn đi, lại mua chút đồ ăn loãng cho mẹ, tới lúc đó em ăn đồ còn thừa là được!” Lục Tử Khanh tức giận trả lời.
Lục Tử Minh cầm cặp lồng và hộp giữ nhiệt từ ngăn tủ ra ngoài. Lục Tử Khanh nhìn bóng dáng Lục Tử Minh, thở dài khe khẽ. Cốc Thư Tuyết dần dần lộ ra bộ mặt thật, Lục Tử Khanh có chút hiểu được vì sao anh trai mình lại sa vào lưới của cô ta như vậy, có chút thay Lục Tử Minh toát mồ hôi.
Lục Tử Minh vừa đi ra ngoài, Cốc Thư Tuyết liền lấy ra điện thoại. Lục Tử Khanh thấy điện thoại cô ta cứ vang lên tiếng tít tít liên tục, không nhịn được nhíu mày: “Tiểu Tuyết, cô tắt Wechat đi, mẹ tôi đang bệnh nặng, tạp âm thế này ảnh hưởng tới sự phục hồi của mẹ tôi.”
“Nằm trên giường bệnh cả ngày cũng không được xuống đất, còn không cho tôi xem di động một lát, chị cũng quản rộng quá rồi đấy!” Cốc Thư Tuyết chẳng buồn động.
“Nếu không phải cô đang ở cùng phòng bệnh với mẹ tôi, tôi cũng chẳng buồn quản cô. Nhưng bây giờ ở chung một phòng, cô làm ảnh hưởng tới mẹ tôi, tôi cũng không cho phép!” Khẩu khí Lục Tử Khanh cường ngạnh.
“ Ai cho anh chị sắp xếp chúng tôi ở cùng nhau, chị nghĩ là tôi muốn ở cùng phòng với bà ấy à? Tôi bây giờ là muốn tách ra luôn đây.” Cốc Thư Tuyết cũng đầy bụng tức.
“Được, lát nữa Lục Tử Minh trở lại, để tôi bảo anh ấy đi tìm bác sĩ Phương, để 2 người ở tách ra.” Lục Tử Khanh không quen nhìn tính tình Cốc Thư Tuyết, trả lời rõ ràng.
Cốc Thư Tuyết không thèm để ý tới sự nhắc nhở của Lục Tử Khanh, còn mở hẳn chat voice của Wechat. Lục Tử Khanh đứng lên giật lấy điện thoại của Cốc Thư Tuyết ném xuống đất, điện thoại vỡ thành nhiều mảnh..
Cốc Thư Tuyết trơ mắt nhìn điện thoại vỡ nát, trừng mắt nhìn Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh xả được cục tức, ung dung nhìn Cốc Thư Tuyết, xem cô ta còn làm được gì.
Hai người đang trừng mắt nhìn nhau, Lục Tử Minh cầm theo túi lớn túi bé đồ ăn đi vào, miệng còn trêu đùa: “ Khách quan, thịt kho tới đây. Gà xào hạt dẻ đây,canh hải sản đây!”
Lục Tử Minh không rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, thấy hai người vẻ mặt không đúng, liền cẩn thận hỏi: “Hai người làm sao thế này? Đều đang đói tới mức không nói nên lời rồi ư?”
Cốc Thư Tuyết tủi thân mở miệng: “Người ta chỉ xem ít thông tin trên wechat, chị ấy đã ném điện thoại của người ta rồi!”
“Tử Khanh, sao em lại thế? Em biết rõ Tiểu Tuyết mang bầu không thể tức giận, cảm xúc mà bị kích thích cô ấy sẽ sảy thai, sao còn đối địch với cô ấy. Cô ấy xem tin Wechat thì có sao đâu? Sao em lại vứt điện thoại của cô ấy?” Lục Tử Minh không hỏi rõ ràng đã trách móc Lục Tử Khanh.
“Mẹ bệnh thế này, cô ta chẳng có chút lo lắng, còn ở đây nghịch điện thoại. Tạp âm lớn sẽ ảnh hưởng tới sự khôi phục của mẹ, em nói vài câu cô ta còn không vui. Anh chỉ nghe cô ta bàn luận thị phi, chẳng phân biệt đúng sai phải trái, sau này sẽ có lúc anh hối hận!” Thái độ của Lục Tử Minh làm cho Lục Tử Khanh vô cùng tức giận.